K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 10 2024

"Cô bé đứng ở lối đi hẹp, sợ sệt nhìn những ngọn đèn lấp lánh trong bóng tối, cảm thấy như có điều gì đó bí ẩn đang chờ đợi mình."

23 tháng 10 2024

Tôi sợ sệt quá

Mền mại:-Giọng nói dịu dàng, mềm mại

-Tấm lụa mềm mại

Mền nhũn:-Quả chuối chín rục, mềm nhũn

-Hai đầu gối mềm nhũn, tưởng đứng không vững

Nhút nhát:-Cô bé nhút nhát

-Tính nhút nhát nên không dám hỏi

Sợ sệt:-Gãi đầu, gãi tai, tỏ vẻ sợ sệt.

-Tỏ vẻ rụt rè, e dè. Dáng điệu sợ sệt.

Nó thật mềm mại và nhẵn bóng.

Đầu gối tôi mềm nhũn.

Con mèo kia thật nhút nhát.

Nhung đang cảm thấy buồn bã , lo lắng hay cả sợ sệt .

25 tháng 7 2017

Chọn đáp án: C.

Từ đồng nghĩa với mền mại:

- Dịu dàng
- Uyển chuyển

với từ mềm nhũn

Đồng nghĩa: mềm lũn

  với từ nhút nhát

thiếu tự tintự tie dèngại ngùngngượng ngịu hay rụt rèmắc cỡ

 với từ sợ sệt

-Sợ hãi 

Câu bạn đặt nhé

20 tháng 9 2021

TL:

giọng nói dịu dàng, mềm mại.

Quả na này mềm nhũn.

Bạn Lan còn rụt rè, nhút nhát.

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ánh mắt sợ sệt

HT!~!

22 tháng 11 2016

bác 1: Bác tôi là một giáo viên.

bác 2: Ý kiến đó đã bị bác bỏ

bác 3: Hôm nay có món trứng bác.

14 tháng 11 2018

Bác 1: Bác tôi choi đàn rất giỏi

Bác 2: Thầy cô đã bác bỏ ý kiến của tôi

Bác 3: Mẹ tôi đang bác trứng

15 tháng 11 2016

bác 1: Bác của em rất tốt bụng và hòa đòng với mọi người.

bác 2: ý kiến của bạn ấy bị tất cả mọi nguwofi bác bỏ.

bac 3: bác trứng à món ăn được chế biến rất đơn giản.

15 tháng 11 2016

Bác 1: Tôi có một người bác gái rất hiền từ.

Bác 2:Quan tòa đã bác bỏ ý kiến của anh.

Bác 3:Mẹ tôi bác trứng rất ngon.

Đây là ý kiến của mk thôi nha, bn tham khảo nhévui

11 tháng 11 2016

- Bác Bảy là người rất tốt bụng và hòa đồng.
- Họ dùng lập luận để bác bỏ ý kiến của tôi.
- Mẹ tôi làm món trứng bác cà chua rất thơm ngon.

11 tháng 11 2016

- Bác tôi là 1 người rất hòa đồng

- Tôi vừa nói xong nó bác lại ngay

- Mẹ em bác trướng rất ngon

Chúc bạn học tốt !!

Trong phút chốc, ngồi trước mặt chúng tôi lại vẫn là một người đàn bà lúng túng, đầy sợ sệt, nhưng có vẻ thông cảm với chúng tôi hơn. Mụ bắt đầu kể: - Từ nhỏ tuổi tôi đã là một đứa con gái xấu, lại rỗ mặt, sau một bận lên đậu mùa. Hồi bấy giờ nhà tôi còn khá giả, nhà tôi trước ở trong cái phố này. Cũng vì xấu, trong phố không ai lấy, tôi có mang với một anh con trai...
Đọc tiếp

Trong phút chốc, ngồi trước mặt chúng tôi lại vẫn là một người đàn bà lúng túng, đầy sợ sệt, nhưng có vẻ thông cảm với chúng tôi hơn. Mụ bắt đầu kể: - Từ nhỏ tuổi tôi đã là một đứa con gái xấu, lại rỗ mặt, sau một bận lên đậu mùa. Hồi bấy giờ nhà tôi còn khá giả, nhà tôi trước ở trong cái phố này. Cũng vì xấu, trong phố không ai lấy, tôi có mang với một anh con trai một nhà hàng chài giữa phá hay đến nhà tôi mua bả về đan lưới. Lão chồng tôi khi ấy là một anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm, không bao giờ đánh đập tôi. Người đàn bà bỗng chép miệng, con mắt như đang nhìn suốt cả đời mình: - Giá tôi đẻ ít đi hoặc chúng tôi sắm được một chiếc thuyền rộng hơn, từ ngày cách mạng về đã đỡ đói khổ chứ trước kia vào các vụ bắc, ông trời làm động biển suốt hàng tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luộc chấm muối... cũng nghèo khổ, túng quẫn đi vì trốn lính - bỗng mụ đỏ mặt - nhưng cái lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chật. - Vậy sao không lên bờ mà ở - Đẩu hỏi. - Làm nhà trên đất ở một chỗ đâu có thể làm được cái nghề thuyền lưới vó? Từ ngày cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được! - Ở trên thuyền có bao giờ lão ta đánh chị không? - Tôi hỏi. - Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cũng như đàn ông thuyền khác uống rượu... Giá mà lão uống rượu... thì tôi còn đỡ khổ... Sau này con cái lớn lên, tôi mới xin được với lão... đưa tôi lên bờ mà đánh... - Không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được! - Đẩu và tôi cùng một lúc thốt lên. - Là bởi vì các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông... Phân tích hình tượng người đàn bà trong đoạn trích trên từ đó nhận xét cảm hứng thế sự của nguyễn Minh Châu

0
13 tháng 8 2019

Các nhân vật trong truyện sợ sệt lo lắng khi nhìn cây thường xuân vì: Mọi người lo sợ chiếc lá cuối cùng sẽ rụng và Giôn-xi sẽ chết

3 tháng 11 2016

Bác 1 : Bố cháu đi vằng rồi , thưa bác !

Bác 2 : "Lão bác ngay lý do không bằng lòng của vợ (...)"

Bác 3 : Tôi bác trứng lên bếp.

7 tháng 11 2016

+ Bác tôi là một người rất vui vẻ và hòa đồng với mọi người

+ Tôi và nói xong nó bác ngay

+ Mẹ tôi bác trứng rất ngon

17 tháng 10 2018

1)

Xiu và Giôn-xi là hai nữ hoạ sĩ trẻ sống trong một khu nhà trọ. Cụ Bơ- men, một hoạ sĩ già cũng sống ở đó với họ, cả đời cụ khao khát vẽ một kiệt tác nhưng chưa thoả ý. Chẳng may, mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị bệnh sưng phổi rất nặng. Bệnh tật khiến cô tuyệt vọng và nghĩ rằng khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống là sẽ là lúc mình lìa đời. Xiu vô cùng lo lắng và hết lòng chạy chữa cho bạn nhưng vô Ích, Giôn-xi vẫn bi quan như vậy. Cô gái tội nghiệp âm thầm đếm từng chiếc lá. Biết được ý nghĩ điên rồ đó của Giôn-xi, cụ Bơ-men ban đau mắng um lên nhưng sau đó lại âm thầm thức suốt đêm mưa gió bão bùng để vẽ chiếc lá thường xuân. Chiếc lá cuối cùng giống như thật. Nó đã không rụng trong đêm bão lớn khiến Giôn-xi suy nghĩ lại, cô hi vọng và muốn được sống, được sáng tạo. Giôn-xi từ cõi chết trở về nhưng cụ Bơ-men lại chết vì bệnh sưng phổi sau đêm sáng tạo kiệt tác chiếc lá cuối cùng để cứu Giôn-xi. Xiu lặng lẽ đến bên Giôn-xi báo cho bạn về cái chết của cụ Bơ-men và bí mật của chiếc lá cuối cùng.

Mai Hà Chi17 tháng 8 2017 lúc 14:15

2) Diễn biến tâm trạng của Giôn xi 
- Được mưu tả qua hai lần kéo mành. Kéo mành lần thứ nhất, thấy chỉ còn một chiếc lá , người đọc hồi hộp dõi theo chiếc lá cả một ngày, một đêm hôm ấy.Và sang hôm sau, kéo mành lần thứ 2, người đọc không biết chiếc lá có còn không và số phận của Giôn xi sẽ ra sao? 
- Riêng với Giôn xi, cả hai lần kéo mành cô đều lạnh lung, thản nhiên chờ đón cái chết.Cô đã chuẩn bị sẵn sang cho chuyến d9i xa đầy bí ẩn của mình.Cô nghĩ rằng “ Hôm nay nó sẽ rụng thôi, và cùng lúc đó em sẽ chết”.Cô cảm nhận được sợi dây rang buộc cô với tình bạn, với thế giới xung quanh như đang lơi lỏng dần… 
- Lần kéo mành thứ 2 , cô “ không ngờ chiếc lá thường xuân vẫn còn đó”. “Cô nằm nhìn chiếc lá hồi lâu”.Và trong khoảng thời gian ấy đã diễn ra sự hồi sinh kì diệu trong tâm hồn của Giôn xi.Cô nhận ra sự gan góc của chiếc lá bé nhỏ ngoài kia.Dù phải đương đầu với gió mưa, bão táp, dù nó chỉ còn lại một mình trên cây thường xuân, Dù một phần rìa lá đã ngả sang màu vàng úa… nhưng chiếc lá vẫn kiên cường, chống chọi lại số phận, vẫn bám trụ trên cành, thì tại sao? Tại sao con người lại không thể kiên cường và bám trụ?Tại sao con người lại yếu đuối, lại buông xuôi đầu hàng cho số phận, đánh mất đi ý chí và nghị lực sống của chính bản thân mình?

-----------------------------------------------CHÚC BẠN HỌC GIỎI-----------------------------------------

P/s: "Help me" không phải "Held me" bạn nhé!

17 tháng 10 2018

“Held” me?