Làm một bài thơ bốn chữ nói về ngôi trường của em. (ko chép mạng)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ơn thầy nghĩa nặng
Em sẽ khắc ghi
Ở sâu trong lòng
Mãi cốt ghi tâm.
Nhờ công dưỡng dục
Em mới thành tài
Giờ đây phát đạt
Một công của thầy.
Mong sao thầy sống
Thật lâu thật lâu
Nuôi từng trò nhỏ
Tiến bước tới trường.
Ngoài trời gió thu lạnh
Ngày tựu trường đến rồi
Bỗng học trò xưa cũ
Lại được gặp lại cô
Cô bây giờ rất khác
Cả mái tóc, làn da
Tóc cô giờ đã bạc
Da cũng có nếp nhăn
Nhưng vẫn đôi mắt ấy
Đôi mắt sáng, dịu dàng
Nhìn em thật trìu mến
Như năm tháng ngày xưa
Ngày mà em còn bé
Bỡ ngỡ và không quen
Với mái trường lạ lẫm
Chính cô đã giúp em
Giúp em học tập tốt
Giúp em làm điều hay
Dạy em điều lẽ phải
Dạy em cách làm người
Bây giờ em khôn lớn
Trở thành một học sinh
Ngoan ngoãn và chăm chỉ
Được nhiều thầy cô khen
Tất cả nhờ cô đấy
Cô giáo cũ của em
Người mà em kính trọng
Nhất trên cuộc đời này
đòi tiền bạn được không
nè
Cầm Tay bạn cũ
Thủ thỉ một câu
Tiền của tao đâu
Sao lâu trả thế
Em hái chùm phượng vĩ
Níu mùa hè vừa sang
Anh tìm con ve nhỏ
Lưu bút ép vội vàng
Em giảng đường đại học
Anh người lính hành trang
Nắng cháy vàng da trắng
Lưu bút thêm ngã vàng
Rời ba năm quân ngũ
Tay mỏ lết cờ lê
Vết chai dày hơn nữa
Ăn nói thêm vụng về
Em bước đường doanh nghiệp
Lắm người quý giàu sang
Tặng nhiều hoa đỏ thắm
Chắc là…tình sang trang?
Chiều ghé thăm trường cũ
Nơi cội bàng năm xưa
Có người đang đứng tựa
Cành phượng hè đung đưa
Em nhìn tôi hờn dỗi
Tay tìm nắm bàn tay
Vết chai sần áp má
Lau giọt lệ lăn dài
Tôi hái chùm phượng vĩ
Tìm kiếm chú ve con
Để hè xưa quay lại
Chữ yêu méo lại tròn.
Suu tam nha
Trả lời : Nắng mưa là chuyện của trời ,
Yêu anh là việc cả đời của em .
Hok_Tốt
#Thiên_Hy
Nhân ngày 20-11, em về thăm lại mái trường xưa, nơi đã dạy em bao kiến thức để em có thể làm một người bác sĩ như bây giờ. Ôi, thật tuyệt vời.
Em bước lại gần ngôi trường mến yêu, cái cổng hiện ra trước mắt. Nhìn hàng chữ “Trường trung học cơ sở Trần Phú” mà trong lòng thấy bâng khuâng vô cùng. Cổng trường bây giờ đã được vét vôi sạch sẽ. Bước vào cổng, hiện rõ trong đôi mắt em là kỉ niệm thơ ấu ngày nào, chơi đùa, bắn bi, rượt bắt nô nức dưới sân trường. Hàng cây xà cừ thuở trước chỉ cao tới tầng hai là cùng mà bây giờ đã xum xê, toả bóng khắp sân trường. Khẽ chạm tay vào lớp vỏ xù xì, em thầm hỏi: “Cây ơi, mày còn nhớ tao không?”Cành cây lay động như muốn trả lời rằng: “Có chứ, làm sao cây này quên được cậu học trò Thăng ngày nào”. Em cười nhẹ rồi đi về phía sau trường, dãy núi trước kia bây giờ đã được khai phá làm thêm một dãy nhà cho các em học sinh lớp bảy, lớp tám. Học sinh bây giờ không như trước kia nữa, một ngày học luôn cả sáng lẫn chiều. Em quay mắt về phía căn phòng lớp em ngày nào. Nó không còn như xưa nữa mà rất khang trang, bốn cái quạt, sáu cái đèn và cái bảng to lớn cũng đủ biết điều ấy. Em tiến lên lầu, xem qua một lượt. Chà, thật là tuyệt, phòng thực hàng được trang bị toàn những máy tính hiện đại màn hình phẳng, cả thảy hơn bốn mươi chiếc. Chẳng phải hai người một máy như ngày nào nữa. Còn thư viện thì toàn những thiết bị hiện đại. Học sinh thời nay hơn trước kia nhiều quá. Đi qua dãy hành lang, bỗng em phát hiện ra một sân bóng rộng. Em chạy xuống, thấy một trái banh nằm lăn lóc. Chắc là mấy cậu học trò chơi xong quên không bỏ lại trường đây mà.. Em lấy chân lăn bóng trên nền cát rồi sút một cú nhẹ vào cái khung thành. Những kỉ niệm ngày ấy tuôn trào. Hồi ấy, nơi đây còn là một bãi đầy đất đá, còn cái khung thành chỉ là hai cái cọc và một thanh gỗ ở trên thôi, còn bây giờ, khung thành sắt có bao bọc lưới xung quanh, tuyệt quá. Bỗng, em nhớ ra là mình còn phải thăm thầy cô nên rảo nhanh bước về phía phòng truyền thống. Bước vào căn phòng, các thầy cô đang họp nên em không dám làm phiền mà đứng chờ. Họp xong, thầy cô tổ chức liên hoan mừng ngày vui, đến bây giờ, em mới đánh bạo tiến ra, chào thầy cô. Mọi người nhìn em với một chút ngỡ ngàng. Em thưa:
- Thưa mọi người, em là Thăng đây ạ.
Lúc bấy giờ, một vài thầy cô mới “Ồ” lên. Một số người trẻ tuổi vẫn còn ngỡ ngàng, rồi sau đó hỏi những người già hơn:
- Học sinh cũ của mấy anh chị à!
Em đoán đó là người mới về trường. Bỗng, cô Mai Ly hỏi:
- Thăng này, hiện giờ em đang làm gì thế?
Bao năm tháng cách xa, bây giờ cô có vẻ già đi rất nhiều, mái tóc điểm hoa râm và khuôn mặt có nhiều vết nhăn theo ngày tháng. Mặc dù vậy, em vẫn có thể nhận ra cô bởi giọng nói và đôi mắt hiền từ mà năm tháng không thể phai nhoà. Em trả lời:
- Thưa cô, em hiện đang bác sĩ tại bệnh viện đa khoa Đức Tín ạ.
- Vậy à? – cô đáp.
Em hỏi cô:
- Cô ơi, cô Hoà và những thầy cô khác đâu ạ.
- Họ về hưa cả rồi. Còn cô dạy hết năm nay cũng về hưa nốt.
Nghe cô nói, em rất buồn, nhưng kìm chế được và hỏi cô thêm :
- Học sinh của cô dạy có ngoan không ạ.
Cô trả lời:
- Đương nhiên, dù sao thì chúng cũng đâu có lì bằng cậu học trò Thăng lớp 6D của tôi Thuở nào.
Em cười, cô cũng cười. Rồi sau đó, những thầy cô khác cũng hỏi chuyện. Thân mật lắm! Trò chuyện hồi lâu thì em nhớ ra một việc quan trọng. Vội chạy ra cổng, lấy vài gói quà tặng thầy cô. Xong việc, em ra về.
Bước ra khỏi cổng trường mà trong lòng em thấy quyến luyến vô cùng. Ngôi trường này đã cùng em trải qua bao kỉ niệm đẹp và ở đó có những con người tuyệt vời đã chắp cho em đôi cánh để em vững bước vào đời.
Năm học lớp Một, cô Trang là cô giáo chủ nhiệm của lớp em. Cô có mái tóc óng mượt, đôi mắt đen và sáng. Dáng người cô nhỏ nhắn và nhanh nhẹn. Giờ Toán, cô hướng dẫn chúng em đọc bài và trả lời câu hỏi. Giờ học Tiếng Việt, cả lớp chăm chú nghe cô giảng. Cô ân cần hướng dẫn chúng em tập viết. Em nhớ nhất là khi cô cười, nụ cười của cô giống hệt một tia nắng ấm áp truyền cho chúng em thêm hứng khởi học tập. Khi em và các bạn mắc lỗi, cô luôn nhắc nhở chúng em bằng giọng dịu dàng mà nghiêm trang. Chúng em rất yêu quý và kính trọng cô. Nghe lời cô chúng em chăm chỉ học.
tham khảo
đề 1
Thơ Lục Bát Về Thầy Cô, Mái Trường Hay ❤️️ Ý Nghĩa Nhất
Giờ em ghé về đây
Gốc cây xưa vẫn thế
Hàng ghế đá bâng khuâng
Đợi chờ người không đến
Giờ em đã biết yêu
Người tình xưa tình cũ
Em chua xót tình đầu
Người khóc thương tình cuối
Giá như ngày xưa ấy
Viết tình buổi ban sơ
Thì bây giờ có lẽ
Không lạc vào trời thơ!
Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, mỗi chúng ta sống trong điều kiện tương đối tốt, cho nên việc xây dựng những ngôi nhà là nơi sống để đảm bảo cho sự phát triển lâu dài của nhiều thế hệ trong gia đình. Tác phẩm Về những ngôi nhà đang xây của tác giả Đồng Xuân Lan sẽ miêu tả cho chúng ta rõ nhất cảm xúc của những bạn nhỏ trước những ngôi nhà mới đang xây.
Trong những buổi chiều đi học về, các bạn nhỏ đã quan sát khá nhiều những ngôi nhà đang trong giai đoạn hoàn thiện, vì một ngôi nhà để xây dựng xong cần mất khá nhiều thời gian vẽ lên hình ảnh ngôi nhà đang xây đầy giàn giáo, trụ bê tông, bác thợ nề huê huê cái tay lúc ra về vì khi các bạn nhỏ tan học cũng là thời điểm những người thợ xây nghỉ tay chuyển công việc dang dở sang ngày hôm sau, mùi vôi vữa nồng hăng rất đặc trưng gồm vô số nguyên liệu xi và vữa, màu vôi gạch còn nguyên, cửa sổ chưa sơn, tường chưa trát vữa,, dưới con mắt của các bạn nhỏ những chi tiết được miêu tả lại khá đơn sơ, tác giả đã dùng thêm những biện pháp nhân hóa để làm nổi bật điều ấy qua các từ ngữ làm quang cảnh của ngôi nhà đang xây thêm sinh động “Cái lồng, nhú,tựa, thở, lớn lên”, bên cạnh đó còn chi tiết miêu tả về những cơn gió, và nắng vàng cũng được tác giả chú ý và nhân hóa nó những vạt nắng chiếu lên tường của ngôi nhà đang xây như đứng ngủ quên, còn gió thì có hình ảnh “mang hương, ủ đầy”.
Những câu thơ miêu tả ngôi nhà còn được tác giả ưu ái sử dụng biện pháp so sánh làm nổi bật và thêm gần gũi với cuộc sống “ là bức tranh, giống bài thơ sắp làm xong, trụ bê tông như mầm cây…” .Toàn bài là những ngôn từ rất dễ thương mà vô cùng chân thực. Câu chuyện về những ngôi nhà đang xây sẽ vẫn được kể mãi, chúng cho thấy được sự đổi thay của đất nước ta hàng ngày và hàng giờ khi đời sống người dân đang dần lên cao. Tùy vào những công trình sẽ có tiến độ hoàn thành dài ngắn khác nhau, nhưng đến độ nó hoàn thành thì trở nên đẹp đẽ. Những ngôi nhà tùy mục đích sử dụng được xây bởi những bàn tay người thợ lành nghề, được thiết kế cẩn thận tỉ mỉ đặt cả tâm huyết, không chỉ là về yếu tố thẩm mỹ và phải tính toán cẩn thận về độ vững chắc của công trình vì nó có ý nghĩa quan trọng phục vụ cho hoạt động sống, rồi thậm chí cả tính mạng con người nên không thể lơi là, bất cẩn.
Qua tác phẩm cho ta thấy được giọng văn đầy sự phấn khích của những bạn nhỏ trước sự hoàn thành của công trình-những ngôi nhà đang xây,và nó cũng mang nhiều ý nghĩa to lớn cho ta thấy được nhiều về sự đi lên phát triển của đất nước, nhắc nhở chúng ta là những búp măng non cần phải rèn luyện học tập hăng hái từng ngày một đều đặn như những bác công nhân cần mẫn nhằm hoàn thành những ngôi nhà để cùng hòa nhập vào dòng chảy trôi phát triển không ngừng của đất nước.
Tham khảo nhé !
Thành công nhờ có thầy cô
Đỗ Trạng bởi có ông đồ ngày xưa
Dù ai từng trải nắng mưa
Không thầy dạy dỗ thì chưa nên người
Con ông Tướng hay ông Trời
Tất cả đều phải vâng lời thầy cô
Nếu không muốn mình ngây ngô
Chậm chạp, yếu đuối, hồ đồ, hư thân,...
Muốn hay phải học dần dần
Muốn giỏi thì phải chuyên cần, hăng say
Nền tảng là chữ cô thầy
Mở mang tri thức dựng xây cuộc đời
em thăm trường em
bước lên bục thềm
mặt trời vừa ló
chim hót líu lo
ngôi trường ngói đỏ
3,4,5 tầng
cây phượng trên sân
lá cờ đỏ thắm
nhớ thầy cô lắm
quý bạn bè xưa
ước gì bây giờ
về lại tuổi trẻ