Đọc văn bản sau: SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG
(1)Ngày xưa, có một gia đình nghèo gồm hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ bình yên trong một ngôi nhà nhỏ. (2)Người mẹ hàng ngày tần tảo làm lụng nuôi con. (3)Người con thì cũng hiếu thảo, biết vâng lời mẹ và chăm chỉ học hành.
(4)Một ngày kia, người mẹ bỗng lâm bệnh nặng, mặc dù người con rất thương mẹ, chạy chữa biết bao thầy lang giỏi trong vùng cũng không chữa khỏi cho mẹ. (5)Em buồn lắm, ngày ngày đều cầu phúc cho mẹ. (6)Thương mẹ, người con quyết tâm đi tìm thầy nơi khác về chữa bệnh. (7)Người con đi mãi, qua bao nhiêu làng mạc, núi sông, ăn đói mặc rách vẫn không nản lòng.
(8)Đến một hôm, khi đi ngang qua một ngôi chùa, em xin nhà sư trụ trì được vào thắp hương cầu phúc cho mẹ. (9)Lời cầu xin của em khiến trời nghe cũng phải nhỏ lệ, đất nghe cũng cúi mình. (10)Lời cầu xin đó đến tai đức Phật từ bi, Người cảm thương tấm lòng hiếu thảo đó của em nên đã tự mình hóa thân thành một nhà sư. (11)Nhà sư đi ngang qua chùa và tặng em một bông hoa trắng rồi nói:
– (12)Bông hoa này là biểu tượng của sự sống, là bông hoa chứa đựng niềm hi vọng, là ước mơ của loài người, là thần dược để chữa bệnh cho mẹ con, con hãy mang nó về chăm sóc. (13)Nhưng phải nhớ rằng, cứ mỗi năm sẽ có một cánh hoa rụng đi và bông hoa có bao nhiêu cánh thì mẹ con chỉ sống được bấy nhiêu năm.
(14)Nói rồi nhà sư biến mất. (15)Em nhận bông hoa, cảm tạ Đức Phật, lòng em rất đỗi vui mừng. (16)Nhưng khi đếm những cánh hoa, lòng em bỗng buồn trở lại khi biết rằng bông hoa chỉ có năm cánh, nghĩa là mẹ em chỉ sống được thêm với em có năm năm nữa. (17)Thương mẹ quá, em nghĩ ra một cách, em liền liều xé nhỏ những cánh hoa ra thành nhiều cánh nhỏ, nhiều đến khi không còn đếm được bông hoa có bao nhiêu cánh nữa. (18)Nhờ đó mà mẹ em đã khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình. (19)Bông hoa trắng với vô số cánh nhỏ đó đã trở thành biểu tượng của sự sống, là ước mơ trường tồn, là sự hiếu thảo của người con đối với mẹ, là khát vọng chữa lành mọi bệnh tật cho mẹ của người con. (20)Ngày nay, bông hoa đó được người đời gọi là hoa cúc trắng.
Câu 1. Đáp án nào sau đây thể hiện đúng ý nghĩa của truyện?
A.Thể hiện hoàn cảnh đáng thương của em bé
B.Ca ngợi lòng hiếu thảo của con người
C.Ca ngợi lòng từ bi, nhân hậu của nhà sư
D.Thể hiện sự kiên trì, ý chí quyết tâm của em bé
Câu 2. Trong câu (7), thành ngữ “ ăn đói mặc rách” nghĩa là gì?
A. Rách rưới, nhếch nhác, luộm thuộm
B. Không chú tâm đến việc ăn mặc
C. Nghèo túng, không đủ ăn đủ mặc
D. Lười biếng, không lo làm ăn
Câu 3. Sắp xếp các sự việc sau theo đúng diễn biến của câu chuyện.
A.Đức Phật hóa thân thành nhà sư và tặng cậu bé một bông hoa kỳ diệu.
B.Hai mẹ con sống với nhau hạnh phúc, mẹ ốm nặng, con tìm cách chữa bệnh.
C.Mẹ em khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình.
D.Muốn mẹ sống lâu cậu bé đã xé bông hoa thành nhiều cánh nhỏ.
Câu 4. Em có nhận xét gì về sự việc được nói đến trong câu (7)?
Câu 1: B. Ca ngợi lòng hiếu thảo của con người
Câu 2: C. Nghèo túng, không đủ ăn đủ mặc
Câu 3: B - A - D - C
Câu 4:
+ Em bé đã không ngại gian khổ, đi tìm thầy thuốc khắp nơi để chữa bệnh cho mẹ.
+ Em bé đã không nản lòng khi gặp khó khăn, thử thách trong hành trình tìm thầy chữa bệnh cho mẹ.
+ Em bé sẵn sàng hy sinh bản thân để mẹ được sống.