Vì sao gõ kiến phải đi các nhà hỏi xem ai có thể đi tìm mặt trời?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a. Đoạn văn tưởng tượng dưới đây đã viết thêm lời thoại của nhân vật so với đoạn văn của Vũ Tú Nam.
b. Các chi tiết tưởng tượng trong đoạn văn trên đã nhân hóa nhân vật trở nên sinh động, gần gũi giúp cho đoạn văn hay hơn.
Phép nối là cách dùng quan hệ từ hoặc từ ngữ có tác dụng kết nối đứng ở đầu câu sau để nối ý với các câu trước làm rõ hơn mối quan hệ về nội dung giữa các câu.
Nối câu 1, 2 với câu 3. Từ Cuối cùng biểu thị ý kết thúc, sau cùng.
Câu 1 - câu 2 liên kết với nhau bằng biện pháp lặp từ ( *Từ được lặp là: chim, gõ và cửa )
Câu 2 - câu 3 liên kết với nhau bằng biện pháp lặp từ ( *Từ được lặp là: chim )
- Mình nghĩ zậy -
#Thien Han
Ta có:
a)bố và mẹ đi
b)Lan và bà đi
c)Lan và mẹ đi
d)mẹ và Bình đi
e)bố và Lan đi
Vậy lúc đó Lan và mẹ đi.
- Người Lô Lô phải “đi san bầu trời” vì “Bầu trời nhìn chưa phẳng/Mặt đất còn nhấp nhô.”
- Công việc ấy do chính con người đảm nhiệm, là công việc chung của tất cả mọi người
Phương pháp giải:
- Đọc bài thơ.
- Chú trọng phần người Lô Lô giải thích vì sao phải “đi san mặt trời”, “đi san mặt đất” và những người đảm nhiệm công việc đó.
Lời giải chi tiết:
- Trong văn bản, người Lô Lô phải “đi san mặt trời”, “đi san mặt đất” bởi vì:
+ “Bầu trời nhìn chưa phẳng”.
+ “Mặt đất còn nhấp nhô”.
- Công việc ấy do các thành phần đảm nhiệm: “con trâu sừng cong”, “con trâu sừng dài”, con người, cóc, ếch, trời.
- Trong văn bản, người Lô Lô giải thích cần đi đi san bầu trời, đi san mặt đất do
"Bầu trời nhìn chưa phẳng", " Mặt đất còn nhấp nhô'' => Khó khăn cho việc sinh sống và đi lại.
- Người Lô Lô muốn khám phá thêm vùng trời cũng như vùng đất mới, đất còn nhấp nhô thì họ sẽ đi san đất để chinh phục, mở rộng vùng đất đó
- Và đây là công việc chung của mọi người, cần sự giúp sức của tất cả các loài "San đất là việc chung" .
Lời ru có gió mùa thu
Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về .
Điệp cuối đầu ở các câu thơ 4,5 , điệp ngắt quãng ở câu thơ 6 có tác dụng gợi tả tuyệt vời : Trong buổi trưa hè oi ả ngột ngạt ấy tất cả đều chìm đi chỉ lời ru của mẹ cứ lúc bổng lúc trầm , hình ảnh mẹ lớn lao hơn cả cái không gian rộng lớn kia. Hình ảnh ẩn dụ : gió mùa thu , bàn tay mẹ được lồng sử dụng thật tài tình khéo léo đúng lúc .ta tưởng tượng mẹ không phải quạt cho con ngủ bằng tay mà là bằng lòng mẹ , không chỉ ru con bằng lời mà ru con bằng tấm lòng yêu con của mẹ .Sức mạnh của tình yêu con dồn trong lời hát ru , lên đôi tay mẹ quạt trỏ thành ngọn gió thu mát mẻ xua đi cái nóng hè oi ả cho giấc ngủ của con .
Đi suốt cuộc đời, đôi khi được lắng nghe những giai điệu mộc mạc qua câu hát ru của người mẹ ta bỗng thấy như sợi dây cuộc sống cũng phải chùng lại, bật lên một tiếng trầm trong bản hòa tấu phức hợp của cuộc sống. Nó cho ta phút nhớ tới mẹ, nhớ tới những ước mơ thành hình không chỉ bằng hơi thở cuộc sống mà bằng cả tâm hồn dịu dàng mẹ dành trọn cho con.
Bền bỉ cùng thời gian,hơn cả thời gian và không gian chính là lòng mẹ yêu con.Biết bao trưa nư thế mẹ ngồi đưa võng quạt ru con ngủ.Có ai đếm được chăng?Vậy mà mẹ chẳng hề mệt mỏi mỗi khi đêm về lại thức trông giấc ngủ cho con:
Những ngoi sao thức ngoài kia
chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngon gió của con suốt đời.
Phép nhân hoá ngôi sao-"thức" làm cho hình ảnh thơ trở nên đẹp lung linh,phép so sánh ko ngang bằng đã nâng hình ảnh bà mẹ tảo tần khuya sớm lam lũ lên thật cao quý đẹp đẽ hơn cả những vì tinh tuý,và cũng bất tử .Cách nói ẩn dụ "giấc tròn" ko phải chỉ là giấc ngủ của con ,cuộc đời con luôn có mẹ theo sát bên nâng bước con đi,che chở cho con,dành tất thảy yêu thương.Lòng mẹ thật bao la,tình mẹ thật rộng lớn...
Ko có những lời thơ nhẹ nhàng và sâu lắng như "Mẹ" chắc hẳn lời ru dần mai một cho đến một ngày người ta chỉ còn nghe thấy nó trong viện bảo tàng những lớp kỷ niệm của những người đi trước.Nếu nghe bản nhạc này vào 1 trưa hè oi bức,trên tay phe phẩy quạt nan và thiu thiu bên hiên nhà trên chiếc võng nhỏ,ta sẽ bé lại,chỉ 1 lúc thôi,để thấy cuộc sống này đậm chất sử thi về tình mẹ,về 1 cuộc sống ấm êm ta lớn lên bằng lời ru...
Hơn 1 lần nhình lại,ai cũng có 1 người mẹ,và mẹ tôi chỉ có 1 trên đời...
..."Mẹ đã nâng con dậy"..
Trong đoạn thơ trên, em thích nhất hình ảnh: “Ngọn tre cong gọng vó / Kéo mặt trời lên cao”.
Qua sự liên tưởng, tưởng tượng độc đáo của nhà thơ, các sự vật “ngọn tre”, “gọng vó”, “mặt trời” vốn dĩ không liên quan đến nhau bỗng trở lên gần gũi, thân thiết, và gắn bó chặt chẽ với nhau. Cảnh vật như hoà quện vào nhau, tạo nên sự sống động cho hình ảnh thơ.
a, Vận tốc của ánh sáng là 340m/s
8 phút 19 giây = 499 giây
Vậy khoảng cách từ Mặt Trời đến Trái Đất là:
340 x 499 = 169 660 (km)
1/ Khi ta gõ mạnh thì mặt trống dao động của mặt trống lớn, âm phát ra to
Khi ta gõ nhẹ thì mặt trống dao động của mặt trống nhỏ, âm phát ra nhỏ
Sự khác biệt này là do độ lệch của vật dao động trong mỗi lần khác nhau
2/ Khi Mặt Trăng che khuất Mặt Trời, ko cho ánh sáng từ Mặt Trời chiếu tới Trái Đất (nhật thực) thì Mặt Trời sẽ là nguồn sáng, Mặt Trăng là vật chắn sáng & Trái Đất là màn chắn. Trên Trái Đất sẽ xuất hiện 3 vùng trên mặt đất: vùng bóng tối, vùng bóng nửa tối & vùng sáng. Do đó, nếu ta đứng ở vùng bóng tối thì ta sẽ ko nhận được ánh sáng từ Mặt Trời truyền tới nên ta ko thấy Mặt Trời & thấy trời tối lại
Gõ kiến phải đi các nhà hỏi xem ai có thể đi tìm mặt trời vì: muôn loài phải sống trong rừng già tối tăm, ẩm ướt. Điều này là không ai mong muốn và gõ kiến được giao nhiệm vụ đi tìm người tìm được mặt trời.