Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi: “Cha ơi ! sao xa kia chỉ thấy nước, thấy trời. Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?” Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ: “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa, Sẽ có cây, có cửa, có nhà, Vẫn là đất nước của ta, Ở nơi đó cha chưa hề đi đến.” Hãy hãy chỉ ra phép tu từ được sử dụng trong đoạn trích Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi: “Cha ơi ! sao xa kia chỉ...
Đọc tiếp
Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi: “Cha ơi !
sao xa kia chỉ thấy nước, thấy trời.
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
Sẽ có cây, có cửa, có nhà,
Vẫn là đất nước của ta,
Ở nơi đó cha chưa hề đi đến.”
Hãy hãy chỉ ra phép tu từ được sử dụng trong đoạn trích
Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi: “Cha ơi !
sao xa kia chỉ thấy nước, thấy trời.
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
Sẽ có cây, có cửa, có nhà,
Vẫn là đất nước của ta,
Ở nơi đó cha chưa hề đi đến.”
Hãy hãy chỉ ra phép tu từ được sử dụng trong đoạn trích
Hai cha con bước đi trong ánh nắng hồng. Bỗng cậu bé lắc tay cha khẽ hỏi: "Cha ơi! Sao phía xa kia chỉ thấy nước, thấy trời chứ không thấy nhà, thấy cây, thấy người gì cả ?". Người cha mỉm cười bảo con: "Cứ theo cánh buồm kia đi mãi, ta sẽ thấy cây cối, nhà cửa. Nhưng nơi đó, cha cũng chưa từng đặt chân tới". Người cha trầm ngâm dõi mắt tận cuối chân trời. Cậu bé lại trỏ cánh buồm và bảo : "Cha hãy mượn cho con những cánh buồm trắng kia nhé, để con đi…". Lời nói hồn nhiên của đứa con khiến người cha bồi hồi, cảm động, vì đó cũng là ước mơ của chính ông hồi còn thơ ấu, lần đầu đứng trước biển khơi vô tận. Giờ đây, người cha đã gặp lại chính mình trong ước mà của đứa con trai.