Viết một đoạn văn về nghiện mạng xã hội(tự sự,miêu tả ,biểu cảm)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mùa thu ơi, sao mà đẹp nhé! Đẹp đến ngất ngây lòng người. Xuân ấm áp, hè oi ả đông lạnh lạ còn thu đẹp ở mùa lá vàng rơi đẹp ở những cơn gió se se lạnh. Những điều đó đã làm cho mùa thu đẹp ở trong lòng tôi và mọi người.Mùa thu – hai từ đem đến cho tôi cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bầu trời trong vắt, không một mảnh mây vắt ngang. Nó trong đến nỗi tưởng chừng mỗi khi tôi nhìn lên là thấy cả bên kia Trái Đất. Ôi sao tôi yêu bầu trời mùa thu đến thế! Và tôi yêu cả vạn vật mùa thu nữa! Tiếng chim thánh thót vút cao, ngân dài, ngân mãi kéo tôi đi tận nơi xa mơ hồ… đến khi thôi cất tiếng mới giật mình quay lại hiện tại. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu vàng vàng của bằng lăng, màu nâu nâu héo lụi của cây cau… sao mà đẹp đến vậy! Nhưng chớ có nghĩ mọi vật đang tàn lụi. Bấy giờ, hoa hồng mới vươn mình kiêu hãnh khoe lớp áo khoác mịn màng với nắng. Bấy giờ, hoa sữa mới trổ bông, xòe ra những quả cầu hoa trắng xanh, thơm nồng nàn. Bấy giờ, hoa cải mới e lệ diện bộ váy vàng tươi sáng. Và bấy giờ, mùi hoa quế thơm thơm mới đậu trên tà áo dài con gái đi khắp phố phường để hòa mình vào gió…Một thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió không rít, không thét gào như gió mùa Đông Bắc, không ẩm ướt như gió mùa xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt. Không hiểu sao tôi lại yêu gió heo may đến thế! Yêu nhiều lắm, nhưng cũng vừa đủ để người khác yêu thêm. Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân vào phố. Thu đến là lúc ngày khai giảng, ngày mà tôi nhớ lại những kỉ niệm thời thơ ấu của mình. Có lẽ với tôi mùa thu đã chiếm một phần nào đó rất quan trọng.CẢm ơn đã cho tôi cảm nhận được vẻ đẹp của thu , cho tôi cảm nhận được cảm giác se se lạnh cảm nhận được tình người.
**Đoạn văn tự sự, miêu tả và biểu cảm về nghiện mạng xã hội:** Mỗi ngày, tôi đều thấy mình bị cuốn vào vòng xoáy không dứt của mạng xã hội. Từ sáng sớm, khi vừa thức dậy, tôi đã mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, thông báo từ Facebook, Instagram và TikTok. Cứ như thế, tôi dành hàng giờ lướt qua các bài đăng, video, xem những bức ảnh của bạn bè, người nổi tiếng và vô số những cuộc trò chuyện trực tuyến. Dù biết rằng mình có nhiều việc cần làm, như học bài, giúp đỡ ba mẹ hay trò chuyện với bạn bè ngoài đời thực, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi màn hình. Mỗi lần có thông báo mới, tim tôi lại đập nhanh hơn, cảm giác như không thể bỏ qua bất kỳ điều gì đang xảy ra trên mạng. Đến khi nhìn lại đồng hồ, đã thấy cả buổi sáng hoặc chiều trôi qua mà tôi chẳng làm được gì hữu ích. Tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc sống thật, chỉ sống trong thế giới ảo của những hình ảnh và lời nói không có thật. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, vừa vui vẻ, vừa trống rỗng. Tôi bắt đầu nhận ra rằng, mình đang dần đánh mất thời gian quý báu và những mối quan hệ thực tế, nhưng lại không thể dừng lại. Mạng xã hội, mặc dù thú vị và tiện lợi, nhưng lại khiến tôi rơi vào một cái bẫy mà tôi chẳng thể tự thoát ra.