Hand : Thế giới bên kia chắc là vui lắm :) Kẻ nào đi cũng chẳng thấy trở về.... NL : Tôi dần hiểu ra rằng đã là duyên phận cha con, mẹ con thì có nghĩa là chúng ta sẽ luôn đưa mắt dõi theo bóng hình của nhau dần dần khuất xa. Bạn đứng ở đầu đường bên này nhìn hình bóng của cha dần khuất ở ngã rẽ cuối đường. Người cha lại dùng bóng hình trầm mặc nói với bạn rằng \"Đừng đuổi theo nữa\". Đây là một câu chuyện đời thường về mâu thuẫn trong gia đình. Nữ chính là sinh viên năm hai sinh trưởng trong một gia đình truyền thống Trung Quốc. Phụ nghiêm - Mẫu từ. Mẹ nàng thương yêu nàng hết mực, cha lại ít nói, nghiêm khắc. Càng lớn tuổi về sau, hai người lại càng không thường nói chuyện, mở miệng ra liền bắt đầu giằng co tranh cãi. Con gái trở về nhà nghỉ hè, cha mẹ tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm chiều nóng sốt. Mẹ nàng lụi cụi nấu nướng suốt từ buổi trưa. Con gái lúc ăn cơm lại chỉ chăm chú nhìn điện thoại tán gẫu với bạn bè. Cha cảm thấy tâm ý của mẹ không được trân trọng liền mở miệng răn dạy. Lời qua tiếng lại, hai người bắt đầu bùng lên tranh cãi. Con gái buông đũa đứng dậy gào lên \" Con chẳng lẽ ở cái nhà này không được tự do dùng điện thoại hay sao\". Con gái trở về trường liền tố khổ với bạn bè, thật lâu sau cũng không chịu trở về thăm nhà. Mẹ gọi điện thoại cho con gái, cha ra dấu nhờ mẹ mở loa ngoài, trầm mặc cẩn thận từng li từng tí lắng nghe giọng con gái. Cha khe khẽ nhờ mẹ hỏi xem khi nào nàng trở về, ông nhớ nàng. Mẹ cúp máy rồi, ông mới thâm trầm thở dài một hơi, thẫn người nhìn danh sách cuộc gọi lần gần nhất là vào năm ngoái. Từ khi con gái đi học đại học tới nay, nàng chỉ gọi cho ông có duy nhất một lần. Mẹ vụng trộm gọi điện thoại cho con gái, nhắc nhở nàng sinh nhật cha nhớ gọi điện chúc mừng. Nàng gật đầu đồng ý. Ngày hôm ấy, cha cầm điện thoại trên tay, bật mức chuông lớn nhất, cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại, một mực chờ đến cuối ngày cũng không thấy con gái gọi điện. Bởi vì nàng là tình nguyện viên, ban ngày bận rộn chăm sóc người lớn tuổi, buổi tối lại tham gia hoạt động đoàn đội, nàng quên mất. Cha đi công tác ở thành phố con học đại học, cố ý lưu lại một ngày, muốn cùng con gái ra ngoài hảo hảo ăn cơm một bữa, nhờ mẹ gọi điện cho con gái. Có thể con gái cùng bạn mải xem phim, mẹ như thường lệ hỏi thăm mấy câu còn chưa nói xong liền bị con gái lấy lý do đi thư viện ôn tập mà ngắt máy. Mẹ gọi lại thì điện thoại bị tắt. Ngày hôm ấy, cha đến trường học của con gái, gọi điện cho nàng, hi vọng cùng nàng ăn cơm. Con gái trả lời rằng nàng đang dự tiệc sinh nhất của bạn học, không tiện đi ra. Cha tức giận hỏi rằng "Chẳng lẽ con luôn bận rộn như vậy sao". Lời qua, lời lại, hai người bắt đầu sinh khí. Con gái cuối cùng rống lên "Không có con thì cha không ăn cơm được hay sao"rồi tức giận cúp điện thoại. Trưa hôm đó, tại quán ăn gần trường học con gái, cha gọi một bàn đầy đồ ăn, chỉ là... ngồi suốt hai giờ, một miếng cũng không ăn, cuối cùng lặng lẽ rời đi. Đêm hôm đó, cha nàng uống chút rượu xã giao, nhưng không ngờ lại sinh phản ứng với thuốc cảm, liền đột ngột tử vong, không kịp cấp cứu. Trong lúc tực ngực, khó thở, ông cầm điện thoại, bấm phím số 1 tức là số của con gái nhưng nàng không có nghe máy. Sau đó ông mê man gọi số cấp cứu, gắng gượng bò ra bên ngoài, rồi ngá xuống trước cửa thang máy. Trong phòng trọ vẫn còn lưu lại mấy món đồ ông đi mua, vốn định mang cho nàng. Có một túi hoa quả, bánh mì nhỏ, sữa tươi, đồ ăn vặt. Biết nàng giống mẹ ghét trời nóng, ông còn đặc biệt mua cho nàng một chiếc quạt nhỏ... Giờ đây tất cả nằm trơ trọi, lăn lóc trên giường. Con gái không được nhìn thấy cha lần cuối, dù có khóc đến tê tâm liệt phế thì cũng không đổi được một lần gặp mặt. Nàng không dám nghĩ lần đó tranh cãi xong bỏ đi lại là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, không dám nghĩ tới lần đó lớn tiếng gào thét, lại là những lời cuối cùng nàng nói với cha. Nàng luôn nghĩ cha không giống những người khác. Bất luận nàng như thế nào, cha vẫn sẽ luôn đứng ở phía sau chờ nàng, đợi nàng. Lời nói khờ khạo khi còn bé vẫn còn văng vẳng bên tai "Cha, chờ con trưởng thành, con nhất định sẽ....". Vậy đó, chúng ta luôn cho rằng trời đất rộng lớn, con đường rất dài, chúng ta có rất nhiều thời gian. Một vài người cứ ngỡ sẽ ở mãi bên cạnh ta, nhưng rồi một ngày nào đó cũng rời bỏ chúng ta mà đi. Có ai ngờ đâu lần đó quay mặt đi lại là vĩnh viễn sinh ly tử biệt. Có thể ông ấy không hề tránh cô, nếu có hối tiếc, chính là một lời chưa kịp nói với cô "Đừng hối tiếc"....
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống.
Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính khi làm việc, vì mẹ đã lớn tuổi rồi, mắt mẹ có lẽ đã không còn sáng như hồi còn trẻ, nhưng tôi vẫn thấy nó rất đẹp. Cái đẹp mà tôi yêu quý nhất từ đôi mắt mẹ là cái đẹp của một tâm hồn. Đôi mắt ấy đã trao cho tôi bao tình thương mến từ khi tôi còn nằm trong đôi tay của mẹ thuở bé thơ. Đôi mắt mẹ cho tôi sự bình an tuyệt vời. Đôi mắt mẹ dõi theo tôi từng bước tập tễnh thuở mới tròn năm. Đôi mắt ấy theo tôi từng phút, từng giờ, ... quan sát, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc ăn mặc, học hành, chơi đùa,...
Nhớ mãi những ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường rồi mà vẫn đứng từ xa nhìn theo tôi mãi. Đôi mắt mẹ lúc ấy vừa vui để động viên tôi, vừa lo cho tôi còn vụng dại, ngỡ ngàng... Những khi tôi vui khỏe, học hành tiến bộ, tôi thấy mắt mẹ cười, lấp lánh niềm vui khôn tả. Tôi biết mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhớ nhất là những lần tôi bị bệnh, sốt cao. Mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ ở bên tôi suốt để chăm sóc tôi, vỗ về, an ủi... Đôi mắt của mẹ lúc ấy sao mà xót xa, lo buồn và băn khoăn đến thế. Những lúc như thế, tôi đều cố gắng uống thuốc, ăn uống theo yêu cầu của mẹ để chóng lành bệnh cho mẹ yên tâm.
Nhưng đã bao lần, chính tôi đã làm cho đôi mắt mẹ đượm một nỗi buồn khó tả. Đó là những lúc tôi không ngoan, không vâng lời. Nhìn vào đôi mắt mẹ lúc ấy, tôi thấy ân hận và thương mẹ biết bao. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ để mẹ vui, nhưng đôi khi tôi lại không thốt được nên lời. Thật lạ lùng, lúc ấy mẹ như hiểu thấu lòng tôi, đôi mắt mẹ ánh lên sự thương yêu, tha thứ. Mẹ mãi chia sẽ cùng tôi những băn khoăn, vui buồn, như một người bạn. Tôi đặt hết niềm tin vào mẹ.
Tôi đặt biệt hãnh diện vì tấm lòng nhân hậu của mẹ dành cho những người nghèo khổ. Đó là điều mẹ đã dạy tôi từ thuở ấu thơ. Tôi cảm nhận sâu sắc điều ấy trong đôi mắt đầy thương cảm của mẹ khi gặp một cảnh thương tâm, một em bé mồ côi hay một kẻ tật nguyền... Mẹ luôn thể hiện lòng thương bằng một hành động cụ thể để chia sẻ cùng người khốn khó. Ôi, đôi mắt của mẹ, dịu hiền và sâu lắng, là nguồn an ủi, là niềm vui của cả cuộc đời tôi.
Xin cho tôi nói vài lời cùng người mẹ dấu yêu: "Mẹ ơi, con hiểu rằng đôi mắt đầy yêu thương của mẹ sẽ mãi dõi theo con trong suốt cuộc đời. Con cám ơn mẹ đã cho con cả một tuổi thơ hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Con tự hứa rằng, con sẽ cố gắng học hành, sống xứng đáng là con của mẹ, biết "cho đi" để mang lại niềm vui cho tha nhân và nhất là để con được nhìn thấy đôi mắt mẹ mãi tràn đầy niềm hạnh phúc."
"Ngài thật trên cả tuyệt vời vì Ngài đến với cuộc đời con thật kì diệu qua đôi mắt Mẹ con với sự hi sinh và tình yêu vô bờ bến. Con xin cảm tạ Ngài."
Mỗi lần nghe ai nói: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.", tôi lại nghĩ ngay đến mẹ, nhớ đến đôi mắt đong đầy tình yêu thương của mẹ. Tôi yêu quý đôi mắt của mẹ biết bao! Chính đôi mắt mẹ đã cho tôi bao nhiêu niềm vui sống.
Tôi không rành lắm khi nhận định về một đôi mắt. Nhưng tôi thấy mẹ có một đôi mắt khá đẹp - đôi mắt đen, tròn và nhân hậu. Bây giờ, tuy mẹ phải mang kính khi làm việc, vì mẹ đã lớn tuổi rồi, mắt mẹ có lẽ đã không còn sáng như hồi còn trẻ, nhưng tôi vẫn thấy nó rất đẹp. Cái đẹp mà tôi yêu quý nhất từ đôi mắt mẹ là cái đẹp của một tâm hồn. Đôi mắt ấy đã trao cho tôi bao tình thương mến từ khi tôi còn nằm trong đôi tay của mẹ thuở bé thơ. Đôi mắt mẹ cho tôi sự bình an tuyệt vời. Đôi mắt mẹ dõi theo tôi từng bước tập tễnh thuở mới tròn năm. Đôi mắt ấy theo tôi từng phút, từng giờ, ... quan sát, chăm sóc cho tôi từng li từng tí, từ miếng ăn, giấc ngủ đến việc ăn mặc, học hành, chơi đùa,...
Nhớ mãi những ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa tôi đến trường rồi mà vẫn đứng từ xa nhìn theo tôi mãi. Đôi mắt mẹ lúc ấy vừa vui để động viên tôi, vừa lo cho tôi còn vụng dại, ngỡ ngàng... Những khi tôi vui khỏe, học hành tiến bộ, tôi thấy mắt mẹ cười, lấp lánh niềm vui khôn tả. Tôi biết mẹ vô cùng hạnh phúc. Nhớ nhất là những lần tôi bị bệnh, sốt cao. Mẹ lo lắng vô cùng. Mẹ ở bên tôi suốt để chăm sóc tôi, vỗ về, an ủi... Đôi mắt của mẹ lúc ấy sao mà xót xa, lo buồn và băn khoăn đến thế. Những lúc như thế, tôi đều cố gắng uống thuốc, ăn uống theo yêu cầu của mẹ để chóng lành bệnh cho mẹ yên tâm.
Nhưng đã bao lần, chính tôi đã làm cho đôi mắt mẹ đượm một nỗi buồn khó tả. Đó là những lúc tôi không ngoan, không vâng lời. Nhìn vào đôi mắt mẹ lúc ấy, tôi thấy ân hận và thương mẹ biết bao. Tôi muốn nói lời xin lỗi mẹ để mẹ vui, nhưng đôi khi tôi lại không thốt được nên lời. Thật lạ lùng, lúc ấy mẹ như hiểu thấu lòng tôi, đôi mắt mẹ ánh lên sự thương yêu, tha thứ. Mẹ mãi chia sẽ cùng tôi những băn khoăn, vui buồn, như một người bạn. Tôi đặt hết niềm tin vào mẹ.
Tôi đặt biệt hãnh diện vì tấm lòng nhân hậu của mẹ dành cho những người nghèo khổ. Đó là điều mẹ đã dạy tôi từ thuở ấu thơ. Tôi cảm nhận sâu sắc điều ấy trong đôi mắt đầy thương cảm của mẹ khi gặp một cảnh thương tâm, một em bé mồ côi hay một kẻ tật nguyền... Mẹ luôn thể hiện lòng thương bằng một hành động cụ thể để chia sẻ cùng người khốn khó. Ôi, đôi mắt của mẹ, dịu hiền và sâu lắng, là nguồn an ủi, là niềm vui của cả cuộc đời tôi.
Xin cho tôi nói vài lời cùng người mẹ dấu yêu: "Mẹ ơi, con hiểu rằng đôi mắt đầy yêu thương của mẹ sẽ mãi dõi theo con trong suốt cuộc đời. Con cám ơn mẹ đã cho con cả một tuổi thơ hạnh phúc trong vòng tay mẹ. Con tự hứa rằng, con sẽ cố gắng học hành, sống xứng đáng là con của mẹ, biết "cho đi" để mang lại niềm vui cho tha nhân và nhất là để con được nhìn thấy đôi mắt mẹ mãi tràn đầy niềm hạnh phúc."
"Ngài thật trên cả tuyệt vời vì Ngài đến với cuộc đời con thật kì diệu qua đôi mắt Mẹ con với sự hi sinh và tình yêu vô bờ bến. Con xin cảm tạ Ngài."