Hãy viết một bài thuyết trình về quả dưa hấu bằng tiếng anh
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tham khảo
My dream house is not necessarily a large house, as long as it fits my style and character. It is located on the outskirts of town. It will be a two- storey house facing west-south side. Moreover, my house can not be lack of a large garden surrounded by thousands of different colors of flowers and fruits. I like it the most when having a breakfast or enjoying night views in my own garden. Simplicity is beauty, this explains why I would prefer an airy space rather than a well-equipped house. However, the house should have basic necessities in the kitchen and bathroom to serve all my demands in daily life. In addition, I will use bright color tones for the whole house, especially my bedroom to make it more spacious. My bedroom will be more perfect and ideal if it has a balcony where i could smell the fragrance from the garden as well as enjoy the sound of the birds in the morning. Besides, I also have an intention of having a small garage and storage. In conclusion, I wish I could make my dream become true.
My house is in the center of Hanoi. My house is small but it is very beautiful. There are 3 floors in the house and it has 3 bed rooms, one kitchen and living room together. It is not a fantas house but comfortable. In my bedroom, there is a bed, a wardrobe, a piano, two desks and computer, a new TV, a CD player,…. The living room is small but it is very nice and the kitchen is very convenient. In fact, it has very litter of decorating things pictures or painting. I prefer the comfortable than the fabulous. My house also has a small garden with some trees and flowers. My house isn’t large but it very wonderful, and I love this house so much.
Bài dịch: Nhà của tôi ở trung tâm thành phố Hà Nội. Nhà của tôi tuy hơi nhỏ nhưng nó khá là đẹp. Nhà có 3 tầng trong nhà và nó có 3 phòng ngủ, một nhà bếp và phòng khách, những phòng còn lại là nhà vệ sinh và phòng dành riêng để đón khách khi bạn bè người thân đến chơi và ngủ lại qua đêm. Nó không phải là một ngôi nhà tuyệt vời nhưng là một ngôi nhà thoải mái. Trong phòng ngủ của tôi, chúng tôi có giường, tủ quần áo, một chiếc piano, bàn và máy tính, TV, đầu CD …. Phòng khách khá là nhỏ nhưng nó là rất tốt đẹp và nhà bếp thì rất thuận tiện. Thực tế thì, phòng có rất nhiều đồ trang trí những hình ảnh hoặc vẽ tranh. Tôi thích sự thoải mái hơn sang trọng. Nhà tôi cũng có một khu vườn nhỏ với một số cây và hoa. Nhà của tôi là không lớn nhưng nó rất đẹp, và tôi thích ngôi nhà này rất nhiều.
there are many interesting places in VN, but the most i think very exciting is Bat Trang's pottery village. When i go to this village, i am very surprise because there are many colourful states such as plant's pot,earthen pig,...I don't know that i am attracted by them.The most important work when you go here is you should molded a pot for youself and draw it like your hobby. I think you can satisfied about your product. this is all memorable celebrate when i came here.
In the future, I will live in a hi-tech house. It might be by the sea and it's will be surrounded by the blue sea. There are twenty rooms in my house. My house will has a big garage so that I can store my super cars. My future house will have wind and solar energy. I will use hi-tech and automa machines such as a smart clock, modern fridge, and so on. There is a super smart TV in my house. I might surf the internet, watch my favourite TV programme from space or contact friends on other planets on this TV. I might also join online classes on TV and not have to go to school. I love my house very much.
Chúc bạn học tốt nha!
Hi everyone! My name is ( bn tự ghi tên nha ) .Today I will talk about how I learn English. I practise speaking by talking with my foreign friends. I practise reading by reading English short stories. I practise listening by watching English cartoons on TV. I practise writing by writing emails to my friends. I English very much because it is interesting.
tiếng anh
3.2. The Princess and the Pea – Nàng công chúa và hạt đậu
Once upon a time there was a prince who wanted to marry a princess; but she would have to be a real princess. He travelled all over the world to find one, but nowhere could he get what he wanted. There were princesses enough, but it was difficult to find out whether they were real ones. There was always something about them that was not as it should be. So he came home again and was sad, for he would have d very much to have a real princess.
One evening a terrible storm came on; there was thunder and lightning, and the rain poured down in torrents. Suddenly a knocking was heard at the city gate, and the old king went to open it.
It was a princess standing out there in front of the gate. But, good gracious! what a sight the rain and the wind had made her look. The water ran down from her hair and clothes; it ran down into the toes of her shoes and out again at the heels. And yet she said that she was a real princess.
“Well, we’ll soon find that out,” thought the old queen. But she said nothing, went into the bed-room, took all the bedding off the bedstead, and laid a pea on the bottom; then she took twenty mattresses and laid them on the pea, and then twenty eider-down beds on top of the mattresses.
On this the princess had to lie all night.
In the morning she was asked how she had slept.
“Oh, very badly!” said she. “I have scarcely closed my eyes all night. Heaven only knows what was in the bed, but I was lying on something hard, so that I am black and blue all over my body. It’s horrible!”
Now they knew that she was a real princess because she had felt the pea right through the twenty mattresses and the twenty eider-down beds. Nobody but a real princess could be as sensitive as that.
So the prince took her for his wife, for now he knew that he had a real princess; and the pea was put in the museum, where it may still be seen, if no one has stolen it.
There, that is a true story.
dịch nghĩa tiếng việt
3.2. The Princess and the Pea - Các nàng công chúa và hạt đậu Ngày xưa có một hoàng tử muốn cưới một công chúa; nhưng cô ấy sẽ phải là một công chúa thực sự. Anh đã đi khắp nơi trên thế giới để tìm một chiếc, nhưng không nơi nào anh có được thứ mình muốn. Có đủ các nàng công chúa, nhưng rất khó để tìm ra đâu là nàng thật. Luôn luôn có một cái gì đó về họ không như nó phải như vậy. Vì vậy, anh ta trở về nhà một lần nữa và buồn bã, vì anh ta đã rất thích có một công chúa thực sự. Một buổi tối, một cơn bão khủng khiếp ập đến; có sấm và chớp, và mưa như trút nước. Cổng thành bỗng có tiếng gõ cửa, vị vua già ra mở. Đó là một công chúa đứng ở đó trước cổng. Nhưng, tốt đẹp! Cảnh tượng mà mưa và gió đã khiến cô ấy trông như thế nào. Nước chảy xuống tóc và quần áo của cô ấy; nó chạy xuống mũi giày của cô ấy và lại ra ở gót chân. Và cô ấy nói rằng cô ấy là một công chúa thực sự. “Chà, chúng ta sẽ sớm tìm ra điều đó,” nữ hoàng già nghĩ. Nhưng cô ấy không nói gì, đi vào phòng ngủ, lấy tất cả bộ đồ giường ra khỏi giường, và đặt một hạt đậu xuống phía dưới; sau đó cô lấy hai mươi tấm nệm và đặt chúng trên hạt đậu, và hai mươi chiếc giường gấp trên các tấm nệm. Vào ngày này công chúa đã phải nằm cả đêm. Vào buổi sáng, cô được hỏi rằng cô đã ngủ như thế nào. "Ồ, rất tệ!" nói cô ấy. “Tôi hầu như không nhắm mắt cả đêm. Có trời mới biết trên giường là cái gì mà mình nằm trên vật cứng gì đó, đến nỗi toàn thân xanh đen. Thật kinh khủng!" Bây giờ họ biết rằng cô ấy là một công chúa thực sự bởi vì cô ấy đã cảm thấy hạt đậu ngay qua hai mươi chiếc nệm và hai mươi chiếc giường cao cấp. Không ai ngoài một công chúa thực sự có thể nhạy cảm như vậy. Vì vậy, hoàng tử đã lấy cô ấy làm vợ, vì bây giờ anh ấy biết rằng anh ấy đã có một công chúa thực sự; và hạt đậu đã được đưa vào viện bảo tàng, nơi nó vẫn có thể được nhìn thấy, nếu không có ai lấy trộm nó. Đó, đó là một câu chuyện có thật.
In Ha Noi, the number of death by traffic accident is considered as large as the number of death by plague. There's about more than 30 people die everyday. With the traffic conditions in Ha Noi, accident is object to happen. The roads are too narrow to travel easily. Moreover, many pot-holes can appear everywhere to threaten the goers. On the roads, there're sometimes the illogical roundabouts. They are not only useless, but also make the traffic more chaotic. To solve this problem, we only have one way, it's improving the road. However, it is impossible for the government to widen the roads because of limited land. Whenever theroads are repaired, the traffic is more dangerous with the unfinished structures. People still travel on the repairing roads, and the roads are more and more narrow. We also can build the tunnels but it is very costly. Viet Nam has to borrow money from other countries and no one knows when the government can pay it back. As you know, Ha Noi is a monsoonal tropical country, it has a lot of rain every year. During the rainy season, the roads are flooded because all the waste pipes are stuck by rubbish and become very dirty.
In addition, the tense of Ha Noi people is poor. The roads in the cities are choked with so many vehicles such as motorbikes, bicycles, taxies, buses, cyclos and pedestrians because people do not follow the laws well. They even don't obey the traffic lights or signs. Children are taught about traffic laws while adults are breaking it. Now, the government gives many new strict laws to improve the present posture. Polices are more active than they used to. Everyone travel on
motorbike wears helmet naturally without any enforcement. The traffic is better and better day by day.
In conclusion, with many measures now, the traffic in Ha Noi will be good one day. The poor conditions Ha Noi can solve this problem by the development of economic.
What should we do when we go out?
-Yes, we have to follow the road signs and the traffic safety rules. There are five types of road signs. First one, the direction sign. This type leads you to go to the right side of the road or somethings, but most are lead you to go to the right side. The second is danger sign. This type shows you the danger ahead and when you saw this sign, you have to becareful. The third one is prohibition signs. In this type, if you don't follow the sign, you will maybe in danger. The fourth type is command signs. You have to follow it or maybe you will be like you don't follow the prohibition signs. The fifth and also the last one type is side signs. This type is not very common and I don't know about it very much. If you want to know about the last type of sign, you can search on the internet.
Ao Dai is the a traditional dress of Vietnam. It is one of the symbols of Vietnam. When one hears about Vietnam, the word “Ao Dai” will most probably be mentioned.
Early versions of the “Ao Dai” date back to 1744 when Lord Vu Vuong of the Nguyen Dynasty decided both men and women should wear an outfit of pants and a gown that buttoned down the front. What wasn’t, until 1930 that “Ao Dai”appear similar to what it looks today. Now, Men wear it less, generally only on ceremonial occasions such as weddings or funerals. During the 1950s two tailors in Saigon started producing “Ao Dai” with raglan sleeves. This creates a diagonal seam running from the collar to the underarm. This style is still preferred today“Ao Dai” is made individually to fit each customer’s shape to create the most flattering look.
Its body-hugging top flows over wide trousers that brush the floor.The pants should reach the soles of the feet and flow along the floor. Comfortability is always taken into account for fashions and beauty. Tailors must be skills so as to ensure the wearer has freedom of movement. Despite it being a long robe, “Ao Dai” is cool to wear. Synthe or silk fabrics are best to use because they do not crush and dry quickly. For this reason “Ao Dai” is a pracal uniform for daily wear.
The color can show the wearer’s age and status. Young girls wear pure white, fully-lined outfits symbolizing their purity. Older but unmarried girls move into soft pastel shades. Only married women wear “Ao Dai” in strong, rich colors, usually over white or black pants. “Ao Dai”is rarely seen in places where manual work is praced. In the nineties the Ao dai become popular again. It has become standard and common attire for female students as well and staff at offices and hotels.
Ao dai nowadays is very popular with different designs and colors. “Ao Dai”has become the most preferred dress for formal occasions and traditionally ceremonies. Today, “Ao Dai” has been modified. Its length is cut shorter usually just below the knee. Variations in the neck, between boat and mandarin style, are common. Access to new fabrics have made for some interesting design most visitors to Vietnam admire local tailors’ skills when making ao dai. It is hard to think of a more elegant, demure and charming outfit, that suits Vietnamese women of different ages, than Ao Dai.
=> Dịch :
Áo Dài là những chiếc váy truyền thống của Việt Nam. Đây là một trong những biểu tượng của Việt Nam. Khi người ta nghe về Việt Nam, từ “Áo Dài” chắc chắn sẽ được nhắc đến đầu tiên.
Phiên bản đầu tiên của “Áo Dài” ngày trở lại năm 1744 khi Chúa Vũ Vương của triều đại nhà Nguyễn đã quyết định cả nam giới và phụ nữ nên mặc một bộ trang phục quần và áo choàng cài nút xuống phía trước. Mãi cho đến năm 1930 “Áo Dài” xuất hiện tương tự như những gì nó trông ngày hôm nay. Ngày nay, đàn ông mặc nó ít thường xuyên hơn, thường chỉ vào những dịp lễ như đám cưới. Trong những năm 1950 hai thợ may ở Sài Gòn bắt đầu sản xuất “Áo Dài” với tay áo lửng. Điều này tạo ra một đường may chéo chạy từ cổ đến nách. Phong cách này được ưa thích hiện nay vẫn “Ao Dai” được làm riêng để phù hợp với hình dạng của từng khách hàng để tạo ra những cái nhìn đẹp nhất.
Thân áo che lấy quần và chạm sàn nhà. Quần cũng phải che ngón chân và chạm sàn nhà. Sự thoải mái luôn được ưu tiên thời trang và làm đẹp. Thợ may phải có những kỹ năng để đảm bảo cho người mặc có thể di chuyển tự do. Mặc dù nó là một chiếc áo choàng dài, “Áo Dài” khá thoải mái để mặc. Vải tổng hợp hoặc lụa là tốt nhất để sử dụng vì chúng không bị nhàu và hanh khô. Vì lý do này “Áo Dài” là một bộ đồng phục thiết thực cho các mặc hàng ngày.
Các màu sắc có thể hiển thị độ tuổi và địa vị của người mặc. Cô gái trẻ mặc trang phục màu trắng tinh khiết tượng trưng cho sự tinh khôi của họ. Cô gái lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình chuyển sang màu hồng mềm mại. Chỉ có phụ nữ đã lập gia đình mặc ái dài màu tối, thường là trên quần màu trắng hoặc đen. Áo dài là hiếm thấy ở những nơi làm việc thủ công. Trong những năm chín mươi, Áo dài trở nên phổ biến một lần nữa. Nó đã trở thành tiêu chuẩn và trang phục phổ biến cho học sinh nữ như là tốt và nhân viên tại các văn phòng và khách sạn.
Áo dài hiện nay là rất phổ biến với thiết kế khác nhau và màu sắc. Áo dài đã trở thành trang phục ưa thích nhất cho những dịp trang trọng theo truyền thống và nghi lễ. Hôm nay, Áo dài đã được sửa đổi. Chiều dài của nó được cắt ngắn hơn thường ngay dưới đầu gối. Biến thể ở cổ khá phổ biến. Ứng dụng một số mẫu vải mới đã làm cho một số thiết kế thú vị nhất Việt Nam cho phép khách thăm quan được chiêm ngưỡng kỹ năng của thợ may địa phương khi may áo dài. Thật khó để nghĩ ra một bộ trang phục thanh lịch, kín đáo và duyên dáng, phù hợp với phụ nữ Việt Nam ở các độ tuổi khác nhau, hơn Áo Dài.
#Trang
Nhớ T.I.C.K!!!
Ao Dai the a traditional dress of Vietnam. It is one of the symbols of Vietnam. When one hears about Vietnam, the word “Ao Dai” will most probably be mentioned.
Early versions of the “Ao Dai” date back to 1744 when Lord Vu Vuong of the Nguyen Dynasty decided both men and women should wear an outfit of pants and a gown that buttoned down the front. What wasn’t, until 1930 that “Ao Dai”appear similar to what it looks today. Now, Men wear it less, generally only on ceremonial occasions such as weddings or funerals. During the 1950s two tailors in Saigon started producing “Ao Dai” with raglan sleeves. This creates a diagonal seam running from the collar to the underarm. This style is still preferred today“Ao Dai” is made individually to fit each customer’s shape to create the most flattering look.
Its body-hugging top flows over wide trousers that brush the floor.The pants should reach the soles of the feet and flow along the floor. Comfortability is always taken into account for fashions and beauty. Tailors must be skills so as to ensure the wearer has freedom of movement. Despite it being a long robe, “Ao Dai” is cool to wear. Synthe or silk fabrics are best to use because they do not crush and dry quickly. For this reason “Ao Dai” is a pracal uniform for daily wear.
The color can show the wearer’s age and status. Young girls wear pure white, fully-lined outfits symbolizing their purity. Older but unmarried girls move into soft pastel shades. Only married women wear “Ao Dai” in strong, rich colors, usually over white or black pants. “Ao Dai”is rarely seen in places where manual work is praced. In the nineties the Ao dai become popular again. It has become standard and common attire for female students as well and staff at offices and hotels.
Ao dai nowadays is very popular with different designs and colors. “Ao Dai”has become the most preferred dress for formal occasions and traditionally ceremonies. Today, “Ao Dai” has been modified. Its length is cut shorter usually just below the knee. Variations in the neck, between boat and mandarin style, are common. Access to new fabrics have made for some interesting design most visitors to Vietnam admire local tailors’ skills when making ao dai. It is hard to think of a more elegant, demure and charming outfit, that suits Vietnamese women of different ages, than Ao Dai
DỊCH RA LÀ:
Ao Dai những chiếc váy truyền thống của Việt Nam. Đây là một trong những biểu tượng của Việt Nam. Khi người ta nghe về Việt Nam, từ “Ao Dai” chắc chắn sẽ được nhắc đến đầu tiên.
Phiên bản đầu tiên của “Áo Dài” ngày trở lại năm 1744 khi Chúa Vũ Vương của triều đại nhà Nguyễn đã quyết định cả nam giới và phụ nữ nên mặc một bộ trang phục quần và áo choàng cài nút xuống phía trước. Mãi cho đến năm 1930 “Áo Dài” xuất hiện tương tự như những gì nó trông ngày hôm nay. Ngày nay, đàn ông mặc nó ít thường xuyên hơn, thường chỉ vào những dịp lễ như đám cưới. Trong những năm 1950 hai thợ may ở Sài Gòn bắt đầu sản xuất “Áo Dài” với tay áo lửng. Điều này tạo ra một đường may chéo chạy từ cổ đến nách. Phong cách này được ưa thích hiện nay vẫn “Ao Dai” được làm riêng để phù hợp với hình dạng của từng khách hàng để tạo ra những cái nhìn đẹp nhất.
Thân áo che lấy quần và chạm sàn nhà. Quần cũng phải che ngón chân và chạm sàn nhà. Sự thoải mái luôn được ưu tiên thời trang và làm đẹp. Thợ may phải có những kỹ năng để đảm bảo cho người mặc có thể di chuyển tự do. Mặc dù nó là một chiếc áo choàng dài, “Áo Dài” khá thoải mái để mặc. Vải tổng hợp hoặc lụa là tốt nhất để sử dụng vì chúng không bị nhàu và hanh khô. Vì lý do này “Ao Dai” là một bộ đồng phục thiết thực cho các mặc hàng ngày.
Các màu sắc có thể hiển thị độ tuổi và địa vị của người mặc. Cô gái trẻ mặc trang phục màu trắng tinh khiết tượng trưng cho sự tinh khôi của họ. Cô gái lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình chuyển sang màu hồng mềm mại. Chỉ có phụ nữ đã lập gia đình mặc ái dài màu tối, thường là trên quần màu trắng hoặc đen. Áo dài là hiếm thấy ở những nơi làm việc thủ công. Trong những năm chín mươi, Áo dài trở nên phổ biến một lần nữa. Nó đã trở thành tiêu chuẩn và trang phục phổ biến cho học sinh nữ như là tốt và nhân viên tại các văn phòng và khách sạn.
Áo dài hiện nay là rất phổ biến với thiết kế khác nhau và màu sắc. Áo dài đã trở thành trang phục ưa thích nhất cho những dịp trang trọng theo truyền thống và nghi lễ. Hôm nay, Áo dài đã được sửa đổi. Chiều dài của nó được cắt ngắn hơn thường ngay dưới đầu gối. Biến thể ở cổ khá phổ biến. Ứng dụng một số mẫu vải mới đã làm cho một số thiết kế thú vị nhất Việt Nam cho phép khách thăm quan được chiêm ngưỡng kỹ năng của thợ may địa phương khi may áo dài. Thật khó để nghĩ ra một bộ trang phục thanh lịch, kín đáo và duyên dáng, phù hợp với phụ nữ Việt Nam ở các độ tuổi khác nhau, hơn Áo Dài.
Citrullus lanatus is a species of plant in the Cucurbitaceae family, a vine- flowering plant native to West Africa. It is grown for fruit. This melon divides into two varieties, watermelon (watermelon (Thunb.) Var. Lanatus) and Citrullus caffer (watermelon var. Citroides (LH Bailey) Mansf.) Derived from the misnaming of Citrullus lanatus (Thunb .) Matsum. & Nakai and Citrullus Vulgaris Schrad. by LH Bailey in 1930. [1] Molecular data includes strings from Thunberg's original collection and other related materials, showing sweet watermelon (Citrullus Vulgaris Schrad.) And bitter melon Citrullus lanatus (Thunb.) Matsum. & Nakai are not closely related. [2] Since 1930, thousands of newspapers have misused the name Citrullus lanatus (Thunb.) Matsum. & Nakai for watermelon, and a proposal to preserve a name in this sense was accepted by the relevant nomenclature committee and confirmed at the International Botanic Congress in Shenzhen. [3]
The first South African bitter melon collected by Thunberg was imported into semi-deserts on several continents, and was designated a "pest tree" in regions of Western Australia where they are called melons. pig. [4]
Watermelon (Citrullus lanatus) is a long, twisted vine in the Cucurbitaceae family of flowering plants. This species is thought to have originated in southern Africa, but this is based on the erroneous LH Bailey (1930) identity of a watermelon grown in South Africa. [5] The error became apparent when comparing DNA of a watermelon grown and named Linnaeus and South African cultivars. [6] There is evidence from watermelon seeds in Pharaoh's tombs in ancient Egypt. Watermelon, grown in tropical and subtropical regions around the world for its fruit, is a special type of berry with a hard shell and no cleavage in the fruit, botanical called pepo. . The flesh is sweet, succulent, usually dark red to pink, with many black seeds, although seedless varieties have also been produced. The fruit can be eaten raw or processed, and the skin can be eaten after cooking.
Crossing efforts have produced disease-resistant varieties of watermelon. Many varieties of watermelon can bear fruit to maturity within 100 days of sowing.