Đề 8. Suy nghĩ của em về câu chuyện sau: Câu chuyện về tình Mẹ.
Một cậu bé mời Mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, Mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo
viên chủ nhiệm gặp Mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của Mẹ mình. Mặc dù
cũng là một người phụ nữ đẹp nhưng bà có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải.
Cậu bé không bao giờ muốn hỏi Mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên
của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào
một góc tránh mặt mọi người.
Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.;Làm sao chị bị vết sẹo
như vậy trên mặt?; Cô giáo của cậu hỏi. Người mẹ trả lời, ;Khi con tôi còn bé, nó đang ở
trong phòng thì lửa bốc lên.;
Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy
vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng
lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính
cứu hỏa đã vào và cứu cả hai Mẹ con tôi.; Người Mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên
mặt. ;Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc
về điều mình đã làm.;Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía Mẹ, nước
mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy Mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của Mẹ dành cho
mình. Cậu bé nắm chặt tay Mẹ suốt cả ngày hôm đó như không muốn rời.
( Trình bày suy nghĩ thành một bài văn)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
A)
1. PTBĐ: tự sự, biểu cảm, miêu tả.
2. Điều làm cậu bé sợ là vết sẹo lớn che gần như toàn bộ mặt bên phải của mẹ cậu mặc dù cô có sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên.
3. Vì cậu bé đã nghe được toàn bộ "sự tích" của vết sẹo cũng như cảm nhận được tình mẫu tử của mẹ dành cho mình.
4. - Nếu là người con trong câu chuyện, khi chứng kiến câu chuyện của mẹ và cô giáo, em sẽ không ngồi trong góc nữa mà chạy ra thật nhanh, ôm lấy mẹ và nói: "Con tự hào và yêu mẹ nhiều lắm!"
1. Thể loại: truyện ngắn.
Đặc điểm: không quá nhiều nhân vật, cốt truyện chỉ đến một sự việc.
2. Chi tiết:
- Không nép sau lưng mẹ vì xấu hổ về vết sẹo của mẹ nữa.
- Nước mắt lưng trròng, ôm lấy mẹ.
- Nắm chặt tay mẹ suốt ngày hôm đó.
3. Bài học:
- Tình mẫu tử luôn thiêng liêng, vô giá nhất trên đời.
- Cần biết ơn, yêu thương người thân của mình.
- Không cần lo lắng suy nghĩ của người khác về vẻ bề ngoài không đẹp của người thân hay chính mình.
Việc làm bạn kiếm trên mạng nha.
4. Nghĩa:
- Một trong những bộ phận trên cơ thể của con người.
Dùng theo nghĩa gốc.
5. Một từ láy: dịu dàng.
Đặt câu: Từng cử chỉ dịu dàng của cô đã giúp cho chữ viết em ngày càng tiến bộ.
Tác dụng từ láy: gợi rõ hơn cái mình đang nói đến và làm cho câu văn thêm sức gợi cảm về từ ngữ.
a) Phương thức biểu đạt: Tự sự
b) Cậu bé sợ mọi người sẽ cười vì vết sẹo to tướng của mẹ làm cậu cảm thấy xấu hổ
c) Vì cậu bé đã cảm nhận được sự hi sinh của người mẹ [câu này tớ không chắc .-.]
d) Câu này nêu suy nghĩ của cậu lên nha :33
Chúc cậu học tốt :>
#Nguồn: Băng.
Ý 1: - Em không đồng tình.
Ý 2: - Bạn B là người không biết yêu thương, quý trọng mẹ của mình.
Ý 3: - Người mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường mới mà cậu đang học điều kiện lên sẽ trở thành sự thật. mẹ B đã nhận lời đây, lần đầu tiên mà bạn bè và giáo viên chủ nhiệm thấy vẽ ngoài của mẹ B và cậu rất xấu hổ về vẻ ngoài của mẹ mình. Bà có một vết sẹo lớn che gần hết mặt bên phải. Vào buổi họp mặt, mọi người cá ấn tượng rất tốt về sự dịu dàng và thân thiện của mẹ cậu nhưng cậu lại xấu hổ vô cùng và giấu mình trong một góc để tránh mặt mọi người. Nhưng sau khi buổi họp kết thúc thì ai ai cũng yêu quý và rất ấn trượng với mẹ của B. Mọi người cùng nhau nói chuyện, khi đó B cảm thấy rất hối hận, về đến nhà B xin lỗi mẹ, và mẹ của B âu yếm B nói" Không sao đâu con à...
(P/S: Cái của mình thì viết không có hay mong bn ko ném đá...)
Em học được :
Dù mẹ có như thế nào thì chúng ta cũng phải yêu thương mẹ vì mẹ đã dành cả nửa cuộc đời để yêu thương , chăm sóc chúng ta.Trong câu chuyện trên mẹ chú bé đã hy sinh khuôn mặt vì chú bé nhưng chú bé lại không hề biết điều này.
Em muốn nhắn nhủ đến các bạn:
Trên đời này không có ai hoàn hảo cả nên đừng cảm thấy xấu hổ vì điều đó.Quan trọng là tính nết bên trong . Cho nên người ta có câu :"Tốt gỗ hơn tốt nước sơn."
Sau khi đọc câu chuyện em chợt nhận ra rằng em đang tốn thời gian đọc câu chuyện đó :v