Hãy hóa thân thành nhà Vua kể lại câu truyện Tấm cám
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Đoạn văn diễn dịch: (3) – (1) – (2) – (4)
- Đoạn văn quy nạp: (1) – (2) – (4) – (3)
- Cơ sở để sắp xếp: Câu (3) là câu nêu luận điểm, các câu (1), (2), (4) là câu dẫn chứng phục vụ cho việc chứng minh luận điểm ấy.
Được một hôm rảnh rỗi, không có khách nào vào xem bói. Cả năm ông thầy bói liền ngồi bàn luận xem con voi có hình thù như thế nào. Nghe thấy sắp có voi đi qua, năm thầy bói liền chung tiền biếu tặng người chủ của con voi để xin cho con voi đứng lại một lát. Vậy là mỗi thầy bói sờ vào một bộ phận của con voi. Mỗi người tưởng tượng ra hình thù của con voi khác nhau. Không ai chịu nhường ai. Cuối cùng, họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
refer
Cuộc sống này thật đẹp biết bao nếu chúng ta đối xử tốt với nhau! Có rất nhiều tấm gương người tốt việc tốt mỗi ngày được báo chí ca ngợi bởi những việc tử tế, giúp đỡ mọi người. Với em, Đăng không hề nổi tiếng nhưng lòng tốt của cậu khiến bao người ngưỡng mộ, ngợi ca.
Đăng là bạn thân với em từ nhỏ, cậu ấy là anh cả trong một gia đình có ba người con, mẹ mất sớm vì căn bệnh ung thư nên Đăng đảm đương hết mọi công việc trong gia đình. Ấy thế mà bạn vẫn luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập, bên cạnh đó bạn còn là một người hết lòng giúp đỡ bạn bè. Đăng còn là nhóm trưởng của một câu lạc bộ phát động các phong trào giúp đỡ các bạn có hoàn cảnh khó khăn. Bạn không chỉ được bạn bè yêu mến mà còn được các thầy cô yêu quý, khen ngợi.
Một buổi sáng đẹp trời, em và Đăng cùng nhau đi học bằng xe buýt tới trường. Xe lúc này rất đông, từ các bạn học sinh, các anh chị sinh viên đến các cô bác đi làm, dù chật chội nhưng mọi người đều nói chuyện rôm rả. Bỗng nhiên, em nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đang đưa tay vào túi xách của một cô gái, tay hắn cầm vào chiếc điện thoại mới cóng. Vì quá run sợ, em chỉ dám kéo áo Đăng và đưa ánh mắt vào chỗ tên trộm. Đăng nhìn thấy và không một chút ngại ngần, cậu hô to: "Trên xe có kẻ trộm", tên trộm quắc mắt nhìn Đăng, song vẫn sợ bị phát hiện liền thả tay khỏi chiếc điện thoại. Cùng lúc đó, mọi người hô hoán và kiểm tra lại đồ dùng của mình, may mắn là chưa ai trên xe bị mất đồ. Sau đó, tên trộm phải xuống xe ngay điểm dừng tiếp theo, không quên kèm theo ánh mắt khó chịu liếc nhìn Đăng. Em rất khâm phục Đăng vì ngay từ hành động ấy đã chứng minh cậu là một người dũng cảm, một người tốt không sợ bị trả thù.
Em cảm thấy rất tự hào vì chơi thân với một người bạn tốt như Đăng. Ở bạn, em có thể học hỏi được rất nhiều điều. Em sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để trở thành một người tốt để được mọi người yêu quý.
Câu 1 :
Hiện nay, ở miền Trung đang có lũ lụt rất lớn đã cướp mất của cải và đất hoa màu. Để chia sẻ với những người dân miền Trung, sau đây, em xin kể một câu chuyện nói về điều đó. Câu chuyện như sau:
Một buổi tối, khi hai mẹ con đang xem ti vi thì cái Hoa thốt lên:
- Mẹ ơi, miền Trung khổ thật, mẹ nhỉ!
- Ừ, con có biết rằng bây giờ, miền Trung đang chịu đựng một thiệt thòi rất lớn không?
- Con biết chứ. À, mẹ ơi! Ngày mai, mẹ cho con ăn cơm rang nhé, con không ăn phở nữa đâu. Con dành tiền cho người dân miền Trung cơ!
- Thôi, con thích ăn phở thì cứ ăn đi, còn con thích ủng hộ bao nhiêu thì mẹ cho.
Nhưng cái Hoa vẫn một mực không chịu:
- Con thích tự mình ủng hộ chứ không phải mẹ cho tiền như thế đâu!
Hình như câu nói đó đã làm mẹ nó phải động lòng.
Bỗng mẹ ôm chầm lấy cái Hoa, nói:
- Ôi,con gái của mẹ có trái tim nhân hậu quá! Thôi, được rồi, con muốn thế nào thì mẹ sẽ chiều.
Cái Hoa tươi cười:
- Con cảm ơn mẹ ạ!
Câu chuyện nhỏ ở trên có làm trái tim bạn,suy nghĩ của bạn ngân rung lên không, dẫu là rất khẽ thôi?
Khi xem ti vi, đọc báo, khi nhìn thấy cảnh miền Trung phải chống chọi với lũ, hẳn ai cũng quặn lòng đau xót. Nhưng sao ở chỗ này, chỗ kia vẫn có những đồng tiền bị tiêu xài phung phí. Hãy một lần lắng nghe trái tim ta để chia sẻ thêm một chút nữa, để ta được trong sáng, đẹp đẽ với tuổi thơ, cái tuổi thơ mà ai cũng đáng có được.
-nên chúng ta đi uống nước đi
-chúng mình sắp được nghỉ hè và tạm biệt mái trường thân yêu
-nhân vật tấm thì hiền hậu còn 2mej con nhà cám thì độc ác tàn nhẫn với tấm
a) - Tôi đi học còn nó đi chơi
- Nam không chịu khó học hành nên bạn ấy đã thi trượt cuối kì
- Mùa thu, Bầu trời trong xanh, gió heo mây và nắng dịu nhẹ.
b) Vì trời nắng to nên bạn phải đội mũ, nón khi ra đường
Mùa hè đã đến, những chú ve trên vòm cây xanh cũng bắt đầu râm ran
Trong truyện Tấm Cám, Tấm là một cô gái chăm chí, nết na còn Cám thì lười biếng và xấu xí vô cùng.
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê tôi bê đê
Tham khảo
Nét đặc sắc nổi bật của Mắt sói là cách kể chuyện đầy sáng tạo của Pennac : ý tưởng mới lạ, cốt truyện lồng ghép, sự di chuyển điểm nhìn, văn phong trong sáng. Bên cạnh đó, có thể nói Mắt sói là câu chuyện của những đối cực, vừa hài hước, ngộ nghĩnh, nhẹ nhàng vừa sâu sắc, đau đớn, mất mát. Có lẽ vì vậy mà nhiều người tin rằng đây sẽ là cuốn sách có thể ru trẻ ngủ nhưng cũng khiến người lớn phải ngỡ ngàng vì chiều sâu triết lý..
Cốt truyện đa tuyến có điểm nhìn hiện tại - quá khứ và tương lai của cậu bé ở trong đó.
Tham khảo: (Truyện con rồng cháu tiên nhé =)
Mỗi chúng ta, ai sinh ra cũng mang trong mình niềm tự hào dân tộc sâu sắc. Người Việt Nam ngay từ những ngày còn thơ bé đã vô cùng tự hào về giống nòi tổ tiên mình qua lời kể của bà, của mẹ từ truyền thuyết “Con Rồng cháu Tiên”. “Con Rồng cháu Tiên” không chỉ là một truyền thuyết tiêu biểu trong lịch sử Việt Nam mà còn là câu chuyện giải thích nguồn cội cha ông đầy vẻ vang của đất nước ta, là truyền thuyết mà mãi đến muôn đời sau vẫn còn lưu truyền.
Truyền thuyết kể lại rằng: Thuở xưa, ở vùng đất Lạc Việt Lạc Việt - bây giờ chính là vùng Bắc Bộ nước ta, có một vị thần tên là Lạc Long Quân, con trai của thần Long Nữ. Thần mình Rồng, sức khỏe phi thường và có nhiều phép lạ. Thần sinh sống dưới thuỷ cung, thỉnh thoảng lên cạn, giúp nhân dân diệt trừ yêu quái như Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh và dạy nhân dân cách trồng trọt, chăn nuôi.
Cũng khi ấy, ở vùng núi cao phương Bắc, có một nàng tiên cực kì xinh đẹp, thuộc dòng dõi Thần Nông, tên gọi là Âu Cơ. Nàng thích ngao du đây đó, thích đến những nơi có phong cảnh đẹp. Nghe nói vùng đất Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lạ, nàng liền tìm đến thăm. Tại đây, Âu Cơ và Lạc Long Quân tình cờ gặp nhau. Hai người yêu nhau rồi nên vợ nên chồng. Họ sống trong cung điện Long Trang.
Ít lâu sau, Âu Cơ mang thai. Nhưng thật kì lạ, đến kì sinh nở, nàng lại sinh ra một cái bọc trăm trứng, trăm trứng nở ra trăm người con trai trắng trẻo, hồng hào, khôi ngô tuấn tú. Cả một trăm người con cứ lớn nhanh như thổi, chẳng cần bú mớm mà vẫn lớn nhanh như thổi, khỏe mạnh như thần.
Một thời gian sau, Lạc Long Quân vì không quen sống trên cạn và nhớ biển cả nên chàng trở về thuỷ cung, để lại Âu Cơ cùng đàn con trên cạn. Ngày qua ngày, Âu Cơ chờ mãi chờ mãi, nàng sốt ruột trông ngóng chồng với tâm trạng buồn tủi. Cuối cùng, nàng gọi chồng lên mà than thở:
- Sao chàng nỡ bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi dạy các con?
Lạc Long Quân nghe vậy, đành phải nói với Âu Cơ rằng:
- Ta vốn nòi Rồng, quen sống ở miền nước thẳm, nàng là dòng tiên, quen sống ở chốn non cao. Kẻ trên cạn người dưới nước, tính tình tập quán khác nhau, khó lòng nào mà ăn ở cùng nhau một nơi lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chúng ta chia nhau cai quản các phương. Kẻ trên miền núi, người dưới miền biển, khi có việc gì khó khăn thì giúp đỡ nhau, đừng quên lời hẹn.
Âu Cơ nghe theo, từ biệt chồng, đưa năm mươi người con lên núi, đến vùng đất Phong Châu. Người con trưởng được tôn làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, lập ra nước Văn Lang, đóng đô ở Phong Châu (vùng Bạc Hạc, Lâm Thao, Phú Thọ ngày nay). Triều đình có quan văn, quan võ (Lạc tướng, Lạc hầu). Con trai của vua gọi là lang, con gái vua gọi là mị nương. Vua cha chết thì con trai trưởng sẽ nối ngôi. Mười tám đời vua kế tiếp nhau đều lấy hiệu Hùng Vương. Nhân dân ta từ đó luôn hết lòng đoàn kết, yêu thương nhau, cùng nhau bảo vệ đất nước, đứng lên đánh đuổi nhiều lần giặc ngoại xâm.
Cho đến hôm nay, khi nhiều thập kỉ đã qua đi, truyền thuyết Con Rồng cháu Tiên vẫn được lưu giữ trong nhân dân ta, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Truyền thuyết không chỉ giải thích nguồn gốc cao quý của tổ tiên mà còn khẳng định nhân dâm Việt Nam đều là anh em một nhà, phải đoàn kết yêu thương lẫn nhau, sống xứng đáng với cội nguồn con cháu Rồng Tiên của mình.
Truyện: Bánh chưng, bánh giầy
Hùng Vương thứ sáu có hai mươi người con trai ai cũng giỏi giang, tài giỏi. Khi vua về già không biết chọn ai nối ngôi bằng nghĩ ra cách dâng lễ vật trong lễ Tiên vương, lễ vật nào ý nghĩa và hợp ý vừa nhất sẽ được truyền ngôi. Lang Liêu là người con thứ mười tám của vua, trong khi các anh em lên rừng xuống biển tìm lễ vật thì Lang Liêu vẫn đang lo lắng chưa tìm ra lễ vật. Trong cơn mơ chàng được vị thần mách cho cách làm một loại bánh sử dụng nguyên liệu sẵn có. Hai chiếc bánh với hình vuông tượng trưng cho đất và hình tròn tượng trưng cho trời. Đến lễ Tiên vương, chàng dâng lên cho vua, vừa khen ngợi và rất hài lòng, vua Hùng quyết định truyền ngôi cho Lang Liêu.
Qua câu truyện cổ tích thần kì thể hiện ước mơ cháy bỏng của nhân dân lao động về hạnh phúc gia đình và lẻ công bằng trong xã hội.Sau đây tôi sẽ kể lại cuộc gặp của tôi và vợ Tấm.
Một hôm, tôi ngồi suy nghĩ rất nhiều và quyết định sẽ kiếm cho mình một vị hoàng hậu để cùng mình bảo vệ hoàng cung. Bữa hôm sau tôi bắt đầu kêu tất cả các cận thần đi mời hết các cô gái trong làng đều ở độ tuổi mười tám đi dự hội ở cung điện.Tất cả các cận thần vui sướng đồng thanh nói:"Dạ vâng thưa ngài chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng đâu".Tôi mỉm cười với các cận thần đã gắn bó với mình và luôn được mình tin tượng rất nhiều,tôi nói với các cận thần:"Thôi các ngươi giải toán bắt đầu làm nhiệm vụ ta giao đi".Mọi người nghe vậy ai cũng rút lui và làm những công việc vua đã giao cho.Các người hầu trong cung điện đều dọn những món ăn hấp dẫn để trên bàn.Tôi cảm thấy rất hài lòng nhưng còn lo cho hoàng hậu để xứng tầm với mình thật là khó.Khi tôi thấy cung điện được tranh trí rất đẹp và cũng có rất nhiều quý cô đến cung điện của tôi nhưng không biết sao tôi chẳng thấy ai xứng tầm để lên làm hoàng hậu.Nhưng khi buổi tiệc bắt đầu tôi thấy hai mẹ con vào và người con gái đó cứ nhìn tôi không chớp mắt,tôi mới bước lại hỏi thì cô ấy thì cô ấy đều e ngại với tôi.Tôi hỏi cô ấy:"Nàng tên gì?".Cô ấy nhìn tôi một hồi lâu rồi mới đáp lại:"Thiếp tên là Cám".Khi nghe xong tôi chào Cám và bỏ đi chỗ khác.Người cuối cùng bước vào cung điện là một cô gái rất đẹp tôi nhìn nàng rất say đắm,rồi lại nói với nàng:"Nàng có thể khiêu vũ cùng ta trong suốt buổi tiệc này được không?".Tôi thấy nàng trong rất đẹp mà con thốt ra những giai điệu ngọt ngào làm sao!Nàng đáp::Thiếp đồng ý nhay với chàng".Tôi vừa nhảy vừa nhìn nàng thật say đắm trước vẻ đẹp huyền bí của nàng.Khi buổi tiệc gần kết thúc kim đồng hồ reo lên chỉ đúng mười hai giờ nàng bắt đầu nói lời tạm biệt với tôi và chạy.Tôi đuổi theo nàng nhưng không kịp,khi nàng bước xuống cầu thang thì chợt rơi một chiếc giày.Nhưng tôi cứ tưởng nàng sẽ quay lại nhặt chiếc giày đó chứ, tôi đâu có ngờ nàng không nhặt mà chạy đi khi thấy tôi ở đó.Chính vì nàng đẹp quá mất tới nỗi tôi quên hỏi tên nàng.Sáng hôm sau, tôi gọi tất cả các cận thần đi kêu các cô con gái ai mang vừa đôi giày này sẽ được làm hoàng hậu của tôi.Các cận thần nghe theo lệch của nhà tôi và bắt đầu đi vào làng và vào tưng nhà để thử giày nhưng không vừa.Tới buổi hôm, sau tôi đi cùng các cận thần vào từng nhà thì tới lượt nhà của Cám tôi đeo cho Cám nhưng không có vừa chân nhưng tôi bất chợt nghe tiếng hát trong trẻo phát ra ở trên lầu.Tôi mới nói với mẹ của Cám :"Bà có thể dẫn người con gái xuống để tôi có thể gặp mặt được không vì theo quy luật thì tất cả con gái trong làng này đều phải được thử giày".Mụ dì ghẻ suy nghĩ thật lâu và bước lên lầu mở cửa cho Tấm xuống nhà gặp vua.Khi tôi thấy cô gái đó bước xuống nhà thì nhìn ánh mắt của cô rất triều mến và đã từng gặp ở đâu rồi.Tôi mới bước lại hỏi cô gái ấy:"Nàng tên gì vậy?".Nàng đáp với tôi:"Thưa ngài,thiếp tên là Tấm".Tôi cuối xuống thử giày thì không tin vào mắt mình Tấm mang vừa và khi Tấm mang thêm đôi giày nữa thành một cặp.Thì tôi chợt nhân ra cô gái trong bữa tiệc hôm đó chính là nàng.Tôi rất vui và có thể rước nàng về cung điện của mình. Từ bữa đó, tôi và nàng sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời giống như tôi đã từng nghĩ như vậy.Nhưng tới lúc đám giỗ cha thì nàng xin quay trở về để làm giỗ cho cha mình.Tôi đồng ý với chấp nhận này và để nàng quay về.Sau một khoảng thời gian dài thì tôi không biết nàng có gặp chuyện gì không mà không thấy nàng quay về cung điện.Lúc đó,tôi và các cận thần quyết định đến nhà của hoàng hậu nhưng khi đến vẫn không thấy nàng mà chỉ thấy hai mẹ con Cám.Tôi mới hỏi hai mẹ con Cám :"Xin cho ta hỏi các ngươi có thấy Tấm đâu không?".Cám đáp:"Thưa ngài, chị Tấm mấy bữa trèo lên cây cao mà không mây bị ngã xuống ao chết,em và mẹ không biết bơi nên không thể cứu chị được".Khi tôi nghe xong tôi rất buồn và quay về cung tôi cảm thấy rất nhớ nàng.Các cận thần liền nói với tôi:"Thưa ngài, hãy quên đi chúng ta bắt đầu tổ chức hôn lễ khác để rước hoàng hậu thứ hai về cung".Tôi bèn đáp:"Sao củng được cứ làm điều mà các thần muốn đi".Lúc đó, mẹ con Cám vào cung để hỏi cưới chuyện hôn lễ của tôi và Cám.Bữa đó hôn lễ bắt đầu diễn ra thì tôi cũng không được vui như lúc đầu tới lúc kết thúc buổi tiệc.Nhưng sáng hôm sau tôi thấy chim vàng anh rất đẹp tôi cứ ngắm nó hoài mà quên ăn quên ngủ.Tôi mới hỏi:"Nếu ngươi là Tấm thì hãy chui vào tay áo của ta".Nghe tôi nói xong con chim lập tức bay vào tay áo của tôi,nó hót vang giống như nó muốn nói với tôi một cái gì đó.Nó và tôi quấn quýt nhau cả ngày,tôi sai cận thần làm cho tôi cái lồng bằng vàng cho chim hoàng anh ở trong đó.Lúc đó có việc tôi phải rời cung để chim hoàng anh ở nhà với Cám.Nhưng khi tôi quay về cung thì mất chim hoàng anh chỉ còn cái lồng thôi,tôi mới hỏi Cám:"Chim hoàng anh của ta đâu?".Cám đáp:"Thưa chàng,thiếp không lở tay lúc dọn lồng của con chim thì tự nhiên chim bay mất thiếp không thể bắt được nó".Nghe Cám nói xong tôi rất buồn nên đã ra vườn ngắm cảnh thì thấy hai cây xoan đào nhìn rất đẹp,hai cây này vừa xanh vừa có thể che bóng mát mà còn hòa vào với thiên nhiên.Tôi thấy vậy liền sai người mang võng tới rồi mắc võng vào hai cây nằm choi nhìn bóng mát.Từ đó không ngày nào mà vua không ra nằm hóng mát ở hai cây xoan đào.Nhưng một hôm gió bão dữ dội Cám sai thợ chặt hai cây xoan đào để làm khung cửi.Sau khi tạnh mưa tôi ra ngoài vườn thì không thấy hai cây xoan đào đâu nữa liền đi hỏi Cám.Cám trả lời:"Bữa đó mưa lớn nên hai cây bị đổ,thiếp kêu thợ chặt cây làm khung cửi".Tôi nghe Cám nói xong và quay mặt đi không nói một câu nào với Cám.Một ngày dài tôi đều ở trong cung tôi cảm thấy chán và ra bên ngoài đi dạo ngắm cảnh trong lúc đó tôi cũng rất khát nước và đi một quãng đường tôi thấy bà lão đang ngồi ở quán nước bên đường sạch sẽ bèn ghé vào uống.Khi bà lão mang nước dâng lên cho tôi,tôi thấy trầu này têm cánh phượng thì sực nhớ tới trầu vợ mình làm cũng y như vậy.Tôi liền hỏi bà lão:"Trầu này ai têm vậy ".Bà lão đáp:"Con gái lão têm".Tôi nói :"Cho ta gặp con gái lão được không".Lão nghe vậy và gọi con gái ra.Sau khi cô ấy bước ra tôi chợt nhân ra đó là Tấm và rước vào trong cung,cuối cùng hoàng hậu và tôi lại hạnh phúc bên nhau đến trọn về sau.
Câu truyện cổ tích để lại cho chúng ta ấn tượng là "ở hiền gặp lành" và sống phải biết quan tâm và luôn chung thủy với người mình yêu thương nhất.