1)kể truyện thánh gióng với người kể là mẹ gióng
2)あえて後ろを見るだけの人が大好きです。
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài làm
こんにちは皆! 私の名前は玉です!今年はベトナムから11歳です。私はこのような日本語のパラグラフを書いて、読んで、やり方を知っているのは初めてです!私は長い間日本人ではありませんでしたが、長い間、「日本はあらゆる面で非常に強い国です!あなたが見ているように、 小さな蟻、光を吹くだけの光がすでに飛んでいるなら、確かに木についていれば確かにそれに固執することができます! しかし、これまでのように、今日は前年よりも大きくて強くなっていますが、未来のために強くなり、一緒に努力する必要があります。
Dịch
Xin chào mọi người! Tôi tên là Ngọc! Năm nay tôi 11 tuổi đến từ Việt Nam. Tôi đang viết đoạn văn tiếng Nhật này, đọc nó, biết cách làm nó lần đầu tiên! Tôi đã không phải là người Nhật Bản trong một thời gian dài, nhưng trong một thời gian dài "Nhật Bản là một quốc gia rất mạnh về mọi mặt! Như bạn thấy, một con kiến nhỏ, một ánh sáng chỉ thổi ánh sáng đã bay Tuy nhiên, miễn là nó được gắn vào một cái cây, nó chắc chắn có thể dính vào nó! Nhưng như trước đây, hôm nay lớn hơn và mạnh hơn năm trước, nhưng nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cho tương lai và cần phải làm việc cùng nhau Có.
# Bạn tự xem có sai k nhé !!! #
Lớp em gái yêu dấu của tôi câu 2 - 1
Tên của chị tôi là Nhuận. Cô ấy 12 và 6 tuổi ở trường trung học cơ sở. Em gái tôi có một đôi má ửng hồng và mái tóc bồng bềnh mượt mà trên bờ vai đen. Hôm nay cô cài màu, ngày cô có một đôi tóc, trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Cô ấy học rất giỏi và học hành chăm chỉ. Tiba thư đẹp, cô học lớp năm và nhận giải nhất. Cô ấy rất thận trọng. Trên bàn làm việc của cô, ngoài sách, hộp bút, đồng hồ đeo tay và những thứ tương tự, còn có những bông hoa giấy đẹp mà cô làm. Bà là một bà nội trợ hiệu quả của mẹ: dọn dẹp nhà cửa, gấp chăn, gấp gối, nhặt rau, rửa rau, nấu ăn. Một người chị lịch sự, em phải là ông bà thân yêu, cha mẹ yêu thương. Tôi rất tự hào về em gái mình. Tôi đang cầu nguyện để bắt chước bạn như một học sinh tốt
Cảnh quan thiên nhiên thay đổi liên tục rất đẹp "Em được sinh ra. RuMommy yêu em từ tận đáy lòng." Khi tôi nghe bài hát này, thật đau đớn khi nhớ đến người cha đã nuôi dạy tôi. Và đó luôn là người mẹ thứ hạng quan trọng nhất trong trái tim tôi. Đối với gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi, tôi chắc chắn rằng mẹ luôn dành tình yêu thương bao la cho tôi nơi nhỏ bé này bởi vì tôi đã bị tổn thương. Em yêu anh vì những tiếc nuối, những gánh nặng, đôi vai gầy. Từ người mẹ tần tảo nấu những bữa cơm trưa nóng hổi, trở về những đêm trăng rằm để chăm sóc cho đôi tay không ngủ, những ngày tháng chăm sóc y tế cho người bệnh thân yêu nhất của mình, khi đôi bàn tay ru con ngủ say sưa trên khuôn miệng xinh xắn của mẹ. Đánh em gái của bạn, lớn lên lời ru ngọt ngào thực sự của mẹ bạn, tình yêu bất tận hấp dẫn dành cho con bạn. ~
dich
"Em được sinh ra. RuMommy yêu em từ tận đáy lòng."
Khi tôi nghe bài hát này, thật đau đớn khi nhớ đến người cha đã nuôi dạy tôi. Và đó luôn là người mẹ thứ hạng quan trọng nhất trong trái tim tôi.
Đối với gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi, tôi chắc chắn rằng mẹ luôn dành tình yêu thương bao la cho tôi nơi nhỏ bé này bởi vì tôi đã bị tổn thương. Em yêu anh vì những tiếc nuối, những gánh nặng, đôi vai gầy. Từ người mẹ tần tảo nấu những bữa cơm trưa nóng hổi, trở về những đêm trăng rằm để chăm sóc cho đôi tay không ngủ, những ngày tháng chăm sóc y tế cho người bệnh thân yêu nhất của mình, khi đôi bàn tay ru con ngủ say sưa trên khuôn miệng xinh xắn của mẹ. Đánh em gái của bạn, lớn lên lời ru ngọt ngào thực sự của mẹ bạn, tình yêu bất tận hấp dẫn dành cho con bạn. ~
Dịch : Xin chào mọi người, tôi tên là Quinn, tôi tên là Quinn, tôi là cô gái đó, cô gái đó. Tôi sinh ra, tôi đã xem lớp 2, 6, 7, 7, manga dày, tôi là một otaku, tôi không thích sex! . Tôi bị loạn thần, sai rồi, thánh
Bài 2 : Bạn lên https://vndoc.com rồi đánh tài liệu cần tìm
#Minh#
❣ღ ❤๖ۣۜ₮ùng_๖ۣۜ ₥inh™ ❤ღ❣, dịch câu cuối sai sai
Cuộc đời tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện, vui có, buồn có, và có một chuyện mà khiến tôi không bao giờ quên được đó là khi gia đình tôi có một thành viên mới, đó là Gióng.
Tôi và chồng sống trong một miền quê thanh bình, ngày ngày chồng cuốc vợ mướn, chúng tôi chung sống rất hạnh phúc, nhưng buồn thay, chúng tôi mãi không có một mụn con. Ngày ngày chúng tôi luôn ao ước có một đứa con cho vui cửa vui nhà. Một hôm, tôi ra đồng làm việc, liền bắt gặp một dấu chân rất to, nó thật khác lạ với bàn chân của người thường. Tôi tò mò lắm, nhìn lại chân mình, rồi quyết định áp chân lên thử. Sau việc đó, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nữa, một thời gian sau, tôi phát hiện mình mang thai, tôi và ông nhà hạnh phúc lắm, chồng tôi chăm tôi rất tốt. Nhưng kỳ lạ thay, người phụ nữ nào cũng chín tháng mười ngày sinh con, còn tôi thì sau mười hai tháng mới hạ sinh được đứa bé. Đứa bé rất khôi ngô, tuấn tú, trông thật đáng yêu làm sao! Hai vợ chồng tôi cùng đặt tên cho con là Gióng. Từ ngày có Gióng, chúng tôi chăm chỉ làm việc hơn, nhưng chúng tôi lại phải ngỡ ngàng trước những điều kỳ lạ nữa. Con rất khác với những đứa trẻ trong làng, lên ba tuổi rồi, vẫn không biết nói, biết cười, hay chạy nhảy, lăn bò gì cả, chúng tôi cứ đặt đâu thì con nằm đấy. Chúng tôi cũng có chút buồn phiền, nhưng dù thế nào, tôi vẫn luôn yêu thương con hết mực.
Rồi năm ấy, đất nước vào thế loạn nguy khi có kẻ nhòm ngó xâm lược, nhà vua cho sứ giả lan truyền khắp cả nước mong tìm được nhân tài để đánh giặc. Khi tiếng sứ giả đến gần nhà, tôi đã rất bất ngờ trước lời nói của đứa con trai mình bởi ba năm nó không nói một tiếng, vậy mà giờ nó bỗng cất tiếng:
· Mẹ ơi, mẹ gọi giúp con sứ giả vào đây, con muốn đi đánh giặc!
Tôi do dự lắm, bởi nó chỉ là một đứa bé, làm sao mà cầm quân đánh giặc được:
· Gióng, con nói gì vậy? Con còn bé, cẩn thận với lời nói.
Nhưng Gióng đâu có chịu nghe, ánh mắt con nhìn tôi đầy kiên định, tôi đã quyết định mời sứ giả vào cho con. Thằng bé đưa tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, nó yêu cầu sứ giả mang cho nó vũ khí để đi đánh giặc:
· Ông kêu nhà vua mang đến cho ta một con ngựa sắt, một chiếc áo giáp sắt, và cả một chiếc roi sắt để ta đi đánh giặc!
Giọng nói của Gióng rất quả quyết làm xua tan đi bao nghi ngờ trong lòng sứ giả, khiến chúng tôi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng khôn xiết. Con quay sang tôi, muốn tôi nấu cho một nồi cơm thật to. Tôi nghe theo lời, vội vã đi nấu cơm cho con ăn. Nhưng nấu đến đâu, Gióng ăn hết đến đấy và cùng với đó, con lớn nhanh như thổi, bỗng nhiên trở thành một tráng sĩ cao to vạm vỡ. Tôi và chồng cố gắng lấy hết số gạo ở nhà có để nấu cho con, nhưng khốn nỗi vẫn không đủ, hai vợ chồng phải nhờ sự trợ giúp của dân làng. Dân làng thấy điều thần kỳ vậy, họ tin rằng Gióng sẽ mang lại yên bình cho đất nước, cho dân làng, nên đã cùng nhau quyên góp gạo cho Gióng để Gióng đi đánh giặc.
Rồi đến ngày hẹn, sứ giả mang những đồ mà Gióng đã yêu cầu. Nhận thấy tình hình cấp bách của đất nước khi giặc đã tới chân núi Trâu, Gióng nhanh chóng mặc quần áo giáp, leo lên lưng ngựa, quất vào con ngựa, ngựa hí lên mà phi ra lửa. Trước khi ra trận, con không quên lạy tạ cha mẹ, từ biệt dân làng, ánh mắt con mang theo sự quả quyết sẽ mang lại bình an cho dân làng. Nhìn thấy bóng dáng đứa con thân yêu khuất dần sau rặng tre làng, tôi vừa xót xa vừa tự hào về con, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Những ngày xông pha chiến trận, Gióng đánh giặc chống trả quyết liệt, Gióng đi tới đâu, giặc lo sợ, thất bại ngay tại đó. Rồi không may, chiếc roi sắt của con bị gãy, con đã nhanh trí một tay đã nhổ khóm tre bên cạnh mà đánh giặc. Quân giặc thua tan tác, Gióng đã thực hiện được lời hứa với dân làng.
http://thuthuat.taimienphi.vn/ke-lai-truyen-thanh-giong-theo-loi-ke-cua-nguoi-me-thanh-giong-45963n.aspx
Được tin, tôi và ông nhà vui mừng khôn xiết, cứ ôm nhau mà khóc vì sung sướng, hạnh phúc. Cả dân làng muốn mở tiệc chúc mừng, chào đón Gióng trở về, nhưng sau trận chiến, con đã cởi bỏ áo giáp sắt rồi phi ngựa lên trời. Tôi cũng chợt nhận ra, Gióng chính là con của Ngọc Hoàng, vì thương xót và muốn giúp dân làng diệt trừ giặc ngoại xâm nên đã phái con xuống. Dù phải chia tay con, nhưng tôi cũng rất vui, tự hào vì đã có con. Mỗi khi nhớ Gióng, hai vợ chồng tôi lại ngước nhìn phía ngọn núi Sóc Sơn, nơi con đã bay về trời...
Bài làm:
Cuộc đời tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện, vui có, buồn có, và có một chuyện mà khiến tôi không bao giờ quên được đó là khi gia đình tôi có một thành viên mới, đó là Gióng.
Tôi và chồng sống trong một miền quê thanh bình, ngày ngày chồng cuốc vợ mướn, chúng tôi chung sống rất hạnh phúc, nhưng buồn thay, chúng tôi mãi không có một mụn con. Ngày ngày chúng tôi luôn ao ước có một đứa con cho vui cửa vui nhà. Một hôm, tôi ra đồng làm việc, liền bắt gặp một dấu chân rất to, nó thật khác lạ với bàn chân của người thường. Tôi tò mò lắm, nhìn lại chân mình, rồi quyết định áp chân lên thử. Sau việc đó, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nữa, một thời gian sau, tôi phát hiện mình mang thai, tôi và ông nhà hạnh phúc lắm, chồng tôi chăm tôi rất tốt. Nhưng kỳ lạ thay, người phụ nữ nào cũng chín tháng mười ngày sinh con, còn tôi thì sau mười hai tháng mới hạ sinh được đứa bé. Đứa bé rất khôi ngô, tuấn tú, trông thật đáng yêu làm sao! Hai vợ chồng tôi cùng đặt tên cho con là Gióng. Từ ngày có Gióng, chúng tôi chăm chỉ làm việc hơn, nhưng chúng tôi lại phải ngỡ ngàng trước những điều kỳ lạ nữa. Con rất khác với những đứa trẻ trong làng, lên ba tuổi rồi, vẫn không biết nói, biết cười, hay chạy nhảy, lăn bò gì cả, chúng tôi cứ đặt đâu thì con nằm đấy. Chúng tôi cũng có chút buồn phiền, nhưng dù thế nào, tôi vẫn luôn yêu thương con hết mực.
Rồi năm ấy, đất nước vào thế loạn nguy khi có kẻ nhòm ngó xâm lược, nhà vua cho sứ giả lan truyền khắp cả nước mong tìm được nhân tài để đánh giặc. Khi tiếng sứ giả đến gần nhà, tôi đã rất bất ngờ trước lời nói của đứa con trai mình bởi ba năm nó không nói một tiếng, vậy mà giờ nó bỗng cất tiếng:
· Mẹ ơi, mẹ gọi giúp con sứ giả vào đây, con muốn đi đánh giặc!
Tôi do dự lắm, bởi nó chỉ là một đứa bé, làm sao mà cầm quân đánh giặc được:
· Gióng, con nói gì vậy? Con còn bé, cẩn thận với lời nói.
Nhưng Gióng đâu có chịu nghe, ánh mắt con nhìn tôi đầy kiên định, tôi đã quyết định mời sứ giả vào cho con. Thằng bé đưa tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, nó yêu cầu sứ giả mang cho nó vũ khí để đi đánh giặc:
· Ông kêu nhà vua mang đến cho ta một con ngựa sắt, một chiếc áo giáp sắt, và cả một chiếc roi sắt để ta đi đánh giặc!
Giọng nói của Gióng rất quả quyết làm xua tan đi bao nghi ngờ trong lòng sứ giả, khiến chúng tôi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng khôn xiết. Con quay sang tôi, muốn tôi nấu cho một nồi cơm thật to. Tôi nghe theo lời, vội vã đi nấu cơm cho con ăn. Nhưng nấu đến đâu, Gióng ăn hết đến đấy và cùng với đó, con lớn nhanh như thổi, bỗng nhiên trở thành một tráng sĩ cao to vạm vỡ. Tôi và chồng cố gắng lấy hết số gạo ở nhà có để nấu cho con, nhưng khốn nỗi vẫn không đủ, hai vợ chồng phải nhờ sự trợ giúp của dân làng. Dân làng thấy điều thần kỳ vậy, họ tin rằng Gióng sẽ mang lại yên bình cho đất nước, cho dân làng, nên đã cùng nhau quyên góp gạo cho Gióng để Gióng đi đánh giặc.
Rồi đến ngày hẹn, sứ giả mang những đồ mà Gióng đã yêu cầu. Nhận thấy tình hình cấp bách của đất nước khi giặc đã tới chân núi Trâu, Gióng nhanh chóng mặc quần áo giáp, leo lên lưng ngựa, quất vào con ngựa, ngựa hí lên mà phi ra lửa. Trước khi ra trận, con không quên lạy tạ cha mẹ, từ biệt dân làng, ánh mắt con mang theo sự quả quyết sẽ mang lại bình an cho dân làng. Nhìn thấy bóng dáng đứa con thân yêu khuất dần sau rặng tre làng, tôi vừa xót xa vừa tự hào về con, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Những ngày xông pha chiến trận, Gióng đánh giặc chống trả quyết liệt, Gióng đi tới đâu, giặc lo sợ, thất bại ngay tại đó. Rồi không may, chiếc roi sắt của con bị gãy, con đã nhanh trí một tay đã nhổ khóm tre bên cạnh mà đánh giặc. Quân giặc thua tan tác, Gióng đã thực hiện được lời hứa với dân làng.
http://thuthuat.taimienphi.vn/ke-lai-truyen-thanh-giong-theo-loi-ke-cua-nguoi-me-thanh-giong-45963n.aspx
Được tin, tôi và ông nhà vui mừng khôn xiết, cứ ôm nhau mà khóc vì sung sướng, hạnh phúc. Cả dân làng muốn mở tiệc chúc mừng, chào đón Gióng trở về, nhưng sau trận chiến, con đã cởi bỏ áo giáp sắt rồi phi ngựa lên trời. Tôi cũng chợt nhận ra, Gióng chính là con của Ngọc Hoàng, vì thương xót và muốn giúp dân làng diệt trừ giặc ngoại xâm nên đã phái con xuống. Dù phải chia tay con, nhưng tôi cũng rất vui, tự hào vì đã có con. Mỗi khi nhớ Gióng, hai vợ chồng tôi lại ngước nhìn phía ngọn núi Sóc Sơn, nơi con đã bay về trời...
2]mik thích nhìn phía sau