cuộc thi kể chuyện ma
giải 1 3tick
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Lý Hạ thuộc dòng dõi tôn thất dưới thời nhà Đường, thuở nhỏ cực kỳ thông minh đĩnh ngộ nhưng vì huý kỵ tên cha là Tấn Túc nên không đi thi. Cả đời ông chỉ làm một chức quan nhỏ là Phụng lễ lang (trông coi về nghi lễ), lên bảy tuổi đã biết làm thơ, từng đem thi ca chấn động cả kinh sư. Danh sĩ nổi tiếng đương thời là Hàn Dũ vì mến tài ông mà viết bài biện huý nhưng rốt cuộc Lý Hạ chưa kịp ứng thí thì đã yểu mệnh.
Trong lịch sử Đường thi, cùng với huyền thoại Thi Tiên Lý Bạch nhảy xuống sông ôm trăng rồi cưỡi kình ngư bay lên trời, thì cái chết của Lý Hạ được đời sau truyền lại cũng nhuốm màu huyền thoại: khi ông bệnh nặng, bỗng có một vị tiên mặc áo lụa đào, cưỡi con rồng màu đỏ bay đến bên cửa, tay cầm một cuốn sách trao cho Lý Hạ và nói: Thượng đế đã cho xây xong lầu Bạch Ngọc, xin mời ông lên gấp để viết cho bài ký (Đế thành Bạch Ngọc lâu, lập chiêu quân vi kí). Lát sau thì Hạ mất (theo Tiểu truyện Lý Hạ-Lý Thương Ẩn).
Khi bàn về cái chết kỳ dị của Hạ, người đời cho rằng được Thượng đế mời lên thì Hạ là tiên, còn những kẻ ngàn năm sợ hãi ngưu thần xà quỷ thì gán cho ông là quỷ. Do gia cảnh cơ hàn, lại sống trong thời đại môn phiệt đang thịnh nên dù có tài, ông cũng vẫn phải chịu mọi sự rẻ rúng và đả kích. Nỗi niềm phẫn uất của kẻ tài cao phận thấp, sinh bất phùng thời nếu bị câu nệ vào chữ nghĩa mà chỉ thấy hư ảo và quái đản thì hậu thế chỉ có thể biết một Lý Hạ-quỷ tài mà không thấy được một Lý Hạ-quỷ thi.
Sinh thời, Trường Cát không có ý định ghi danh thiên cổ nên thơ ca ít được lưu giữ và tổn thất phần nhiều. Tác phẩm của ông, có lần bị người anh họ vì ghen ghét, đố kỵ nên đã đem bản thảo ném vào nhà xí. Về sau, người đời gom góp lại được mấy trăm bài và đặt tên ban đầu là Lý Hạ tập (theo thiên Văn nghệ chí cuốn Đường sử, Tống sử và Trình thị thông chí), sau đổi tên là Xương Cốc tập. Hiện nay tập thơ ông có tên là Lý Trường Cát ca do lấy từ bài tựa của Đỗ Mục theo bản sưu tập của Ngô Tây Quyền.
Cổ du du hành
Bạch cảnh quy Tây sơn
Bích hoa thượng thiều thiều
Cổ kim hà xứ tận
Thên tuế tùy phong phiêu
Hải sa biến thành thạch
Ngư mạt hấp Tần kiều
Không hoa viễn lưu lãng
Đồng trụ tòng niên tiêu.
Bài hát thiên cổ mênh mang
Mặt trời lặn non Tây
Mênh mông mây đêm bay
Cổ kim nơi nào hết ?
Ngàn năm ngọn gió lay
Cát biển biến thành đá
Cầu Tần cá lượn bầy
Thời gian trôi chóng vánh
Trụ tiêu theo tháng ngày.
Mụ Diễm dùng bàn tay tát ten tét vào miệng cụ Cẩm quát to:
- Mở miệng ra, đã bảo mở miệng ra để tôi đút cháo.
Nhưng cụ Cẩm lắc đầu nguây nguẩy xua tay. Lúc còn chắp tay van nài. Mụ Diễm vẫn không tha, trợn mắt nói:
- Bà mà không mở mồm ra ăn cho tử tế, đừng trách tôi đổ cả bát cháo này lên đầu bà.
Cụ Cẩm rơm rớm nước mắt:
- Mẹ đã nói mẹ không ăn được. Con để đấy rồi lát nữa mẹ tự ăn.
Mụ Diễm đặt bát cháo đến rầm một cái lên cái bàn gần đó. Hằm hè nói:
- Bà là cục nợ của tôi đấy. Sao bà không chết quách đi cho rồi!
***
Cụ Cẩm khóc hu hu. Cố gượng cầm bát cháo đưa lên miệng để húp ít nước. Dẫu vậy, dường như bát cháo tanh quá, cụ không ăn nổi. Cụ quay mặt đi, lại đặt bát cháo xuống bàn nấc lên từng tiếng. Nhưng cụ khóc cứ nhỏ dần, vì chừng mụ Diễm vẫn còn đang trợn mắt nhìn cụ. Cụ lại liếc về phía bát cháo. Bát cháo ấy tanh tưởi còn mùi hôi của thịt lợn đã hơi thiu. Chắc mụ Diễm mua phải thịt ôi, không ăn được nên nấu cháo đem cho cụ ăn.
Cụ nghĩ ngợi một hồi thế nào rồi lại nôn ra nên đất. Mụ Diễm gầm lên:
- Trời ơi là trời! Đã không ăn được lại còn nôn ra, khổ cái thân tôi không. Sao mà bà ngu thế hả bà, ngu như lợn ấy!
Rồi mụ sấn sổ lồng lộn lao tới túm đầu cụ Cẩm, dùng tay bóp miệng cụ và đổ bát cháo đó vào miệng cụ. Vừa đổ mụ vừa quát:
- Đây ăn đi! Ăn nhanh không tôi giết bà…
Bát cháo chảy đến đâu, cái mùi tanh thiu lại xộc lên đến đấy khiến cụ Cẩm giãy đành đạch. Nước cháo vung ra bắn toe toét vào tay mụ Diễm. Mụ càng tức giận, đem cái thìa sắt chọc chọc vào miệng cụ Cẩm hòng ép cụ ăn cho nhanh. Đổ xong bát cháo, cụ Cẩm đã ngất ra nên không còn nôn nữa.
Mụ Diễm lườm cụ Cẩm một cái rồi đi ra vại nước rửa tay. Xong lại đem cụ cho nằm lên giường. Nước cháo vương vãi khắp nơi bốc mùi trong phòng cụ mụ cũng chẳng thèm dọn. Đã từ lâu căn phòng của cụ Cẩm luôn bốc mùi thum thủm, giống như một cái buồng đi cầu. Cái mùi ấy ám cả vào quần áo của cụ, cả vào đầu tóc mặt mũi không chỗ nào không có mùi. Cái mùi ấy khiến cho mụ Diễm coi cụ Cẩm như một con mèo bệnh mà thành ra mụ càng có ác cảm nên cũng lười chăm sóc.
Kể từ khi ông Cố chết, không ai có thể kiềm giữ mụ Diễm. Sinh thời ông Cố khỏe mạnh, tính tình vũ phu nên thường hay đem mụ đánh đập để trị cái tật chua ngoa. Giờ ông Cố đã mất, chẳng còn ai có thể trấn áp được mụ.
Mụ Diễm đi rồi, vài giờ sau cụ Cẩm tỉnh lại. Nước cháo dính nhơp nhớp trên miệng cụ. Cụ cố gượng dậy, xua tay đuổi mấy con ruồi đậu trên mặt, gần bãi nước cháo tanh thiu.
Cụ mò ra vại nước định rửa tay. Nhưng mở vòi nước mà chẳng có giọt nước nào cả. Chắc đã đến giờ nhà máy cắt nước. Hồi chiều chẳng biết mụ Diễm làm gì mà quên mở van nên giờ này trong bể chẳng còn giọt nước nào. Thứ nước cháo bẩn thỉu tanh thiu, trải qua mấy tiếng cụ ngất càng có mùi ôi. Khiến cho chính cụ dù đã quen với cái mùi trên cơ thể mình cũng không sao chịu nổi. Cụ nhớ vườn sau còn cái giếng cũ của nhà. Lúc ông Cố còn sống thì nhà này vẫn hay dùng nước giếng. Chỉ có mấy năm nay mới chuyển sang dùng nước máy. Cụ Cẩm mon men ra vườn sau, thả gầu nước xuống giếng để lấy nước lên rửa ráy.
…
Duẩn dắt chiếc xe đạp, dựng tạm ở bờ dậu, sau đó vác bao gạo khi nãy mua ở chợ huyện từ trên xe vào nhà.
Trong gian bếp ẩm mốc, có một ít tro tàn quẩn quanh trên nóc bếp dội xuống. Duẩn lấy chân đạp mạnh vào cây cột mấy lượt để đỡ bụi. Rồi anh lại đem túi gạo giấu ở góc bếp.
Hôm nay Duẩn chỉ dám mua chục cân gạo, vì sợ bà Diễm chẳng may tìm được số gạo này lại đem qua nhà ông Lực cho thằng Bá. Thằng Bá là con riêng của bà Diễm với ông Lực. Bà Diễm qua lại dấm dúi với ông Lực rồi có thai thằng Bá từ hồi ông Cố còn sống. Hồi ấy ông Cố đi làm ăn xa đến tận ba năm. Khi về bà Diễm giấu nhẹm đi việc mình có tư tình sinh con riêng. Lúc cuối đời mọi chuyện bị người làng bàn tán vỡ lở. Ông Cố vì biết chuyện nên tức đến mức sùi bọt mép mà chết.
Duẩn chạy ù ra ngoài vại nước định rửa mặt thì chợt phát hiện nước trong bể đã hết. Duẩn mở van nước dự phòng ở đầu kênh, cho nước chảy vào trong bể. Thường ngày Duẩn vắng nhà, bà Diễm không hay để ý chuyện nước nôi. Hễ khi có nước từ trạm bơm xả xuống mà không có người ở nhà là nước sạch tràn bể ra lênh láng rất lãng phí. Bởi vậy nên thông thường trước khi ra khỏi nhà, Duẩn đều khóa cái van nước tổng lại. Hễ về nhà thấy hết nước thì mới mở.
Trong lúc chờ nước đổ vào bể để có thể tắm rửa. Duẩn chạy vô buồng trong hỏi thăm bà nội. Cái cửa buồng khép hờ, xộc ra thứ mùi tanh tưởi ôi thiu. Duẩn hơi nhăn mũi nhưng cũng đẩy cửa vào. Vừa đẩy cửa vào thì Duẩn đã thấy bà Cẩm ngồi móm mém nhai trầu. Miệng toe toét nhìn anh cười rồi hỏi:
- Hôm nay cháu trai bà đi làm về sớm thế?
Duẩn há miệng cười đến mang tai. Hôm nay cụ nội lại khỏe đến lạ thường. Đã lâu lắm rồi Duẩn không thấy cụ Diễm ngồi nhai trầu. Duẩn ngồi xuống gần cụ, tự têm cho mình một miếng rồi nhét vào miệng. Vừa nhai vừa nhăn mặt hỏi cụ Cẩm:
- Thứ này thì có gì ngon mà sao cháu thấy cụ cứ nhai mãi thế. Cay chết đi được…
Cụ Cẩm chỉ cười không nói gì. Duẩn nhổ toẹt miếng trầu xuống cái chậu bô gần đầu giường của cụ, sau đó lấy tay lau lau miệng, rồi chạy ra ngoài vại nước định tắm rửa.
Đúng lúc bà Diễm về, nom thấy quanh miệng Duẩn đỏ choe đỏ choét thì liền nguýt dài:
- Úi trời, lại vừa đi hú hí với con nào ở ngoài đồng đấy.
Mụ dừng một lúc rồi hất cằm hỏi:
- Có mang gạo về cho tao không? Mang về nhiều không?
Duẩn cúi đầu không nói câu gì, chỉ chạy ra vại nước dội ù gáo nước lạnh lên đầu bắt đầu kì cọ. Mụ Diễm thấy Duẩn không nói liền hằm hằm xông vào gian bếp. Nhưng mụ không tìm thấy gạo, chắc hôm nay Duẩn giấu kĩ quá. Nét mặt mụ tối sầm lại vì cảm giác khó chịu. Dự tính có chuyện chẳng lành, Duẩn thay vội cái quần đùi định chạy ra ngoài quanh quẩn cho mụ Diễm hết cơn tam bành rồi mới về. Nào ngờ Duẩn chỉ vừa kịp thay xong cái quần thì mụ Diễm đã lăm lăm cây roi bằng gỗ dâu xông vào người Duẩn quất tới tấp. Duẩn ngã chúi xuống đất, mặt bê bết máu vì má quệt vào miểng ngói vỡ. Khắp người Duẩn bị bùn đất quấn quanh. Mụ Diễm rít lên:
- Tao đã nói mày mua hai yến gạo để tao đem qua lo cho em trai mày mà sao mày không nghe lời tao. Mày coi lời tao nói là không khí có phải không?
Duẩn cắn răng không nói câu nào. Không phải vì anh sợ mụ Diễm nên không dám cãi lại. Mà là vì anh sợ cái chữ hiếu treo trên đầu.
Mụ Diễm càng được thể làm tới túm tóc bứt tai, tát bôm bốp vào mặt Duẩn nói:
- Em mày đang tuổi ăn tuổi học. Mày không lo cho nó thì mai sau ai gồng gánh cái gia đình này. Mày ngu một đời rồi mày lại muốn em mày ngu theo mày, khổ sở đi làm đày tớ ở đợ giống như mày hay sao?
Duẩn cứ cúi gằm mặt nín nhịn không nói câu nào. Mụ Diễm đánh một lúc đã tay rồi lại phải quay đầu đi vào nhà. Mụ vẫn không quên để lại một câu nói văng vẳng:
- Lần này mày trái lời tao thì chớ có lần sau nghe chưa. Nếu còn có lần sau tao sẽ không chỉ đánh mày qua quít thế này thôi đâu.
Mụ đã vào nhà rồi, im được một lúc lại nói vọng ra:
- Lát tao ra mụ Hớn lấy chịu hai chục cân gạo. Mày đi làm lĩnh tiền công về thì đem tiền qua đó mà trả.
Thì ra mụ Diễm đã nghĩ ra cách để lấy cho bằng được số gạo mà Duẩn không chịu mua. Nếu sớm biết trước thế này thì Duẩn đã chẳng bằng mua quách hai yến gạo cho mụ, đỡ phải chịu một trận đòn đau. Duẩn uất ức lắm nhưng không biết làm sao. Anh chạy tới vại nước dội mấy gáo nước lạnh lên đầu như để trút giận, cũng là để xua tan hết bùn đất dính ở trên người.
Mụ Diễm đi đâu vào buổi tối hôm đó, đến nửa khuya thì mới hớn hở quay về. Thấy Duẩn đang ngồi soi mặt trước thau nước lau vết rách trên mặt, mụ hòa hoãn nói:
- Lấy muối mà sát vào, kẻo nhiễm trùng rồi toét ra lại tốn tiền đi chạy chữa.
Duẩn thấy lạ vì mụ Diễm tự dưng lại thay đổi thái độ quan tâm anh như...
Mở đầu là phần Nội Quy OLM
Không được đăng linh tinh nha ban ^^
Tham khảo
Ngày xưa có một người con trai thần Long Nữ tên là Lạc Long Quân thuộc giống rồng. Thân ở dưới nước và ở cả trên cạn, sức khỏe vô địch, có nhiều phép lạ. Thần giúp dân trừ yêu quái, dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi và ăn ở.
Ở vùng núi cao phương Bắc, có nàng Âu Cơ thuộc dòng hạ Thần Nông, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đến thăm vùng đất Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lại. Hai người gặp nhau, yêu nhau và trở thành vợ chồng.
Ít lâu sau Âu Cơ mang thai và sinh ra một cái bọc trăn trứng, nở ra trăm người con, người nào cũng đều hoàn hảo, đẹp lạ thường.
Lạc Long Quân vì nhớ mẹ và không quen ở trên cạn nên đành từ biệt Âu Cơ và đàn con trở về Thuỷ Cung.
Âu Cơ ở lại nuôi đàn con, tháng ngày chờ đợi Lạc Long Quân trở lại, nhưng nỗi nhớ chồng khiến nàng buồn tủi. Cuối cùng nàng gọi chồng lên than thở:
- Sao chàng đành bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi đàn con nhỏ?
Lạc Long Quân nói:
- Ta vốn ở miền nước thẳm, nàng thì ở chốn núi cao, nhiều điều khác nhau, khó mà ở cùng nhau một nơi được lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương. Khi có việc gì cần giúp đỡ lẫn nhau, đừng quên lời hẹn, đây là giao ước của vợ chồng, con cái.
Âu Cơ ưng thuận. Trước khi đưa năm mươi con lên núi, nàng nói với chồng:
- Thiếp xin nghe lời chàng. Vợ chồng ta đã sống với nhau thắm thiết, nay phải chia hai, lòng thiếp thật là đau xót.
Lạc Long Quân cũng cố nén nỗi buồn trong buổi chia li, chàng khuyên giải vợ:
- Tuy xa nhau nhưng tình cảm đôi ta không hề phai nhạt, khi nào cần chúng ta lại gặp nhau.
Âu Cơ vẫn quyến luyến, rồi buồn bã nói:
- Thiếp rất nhớ chàng và thương các con, biết đến khi nào chúng ta mới gặp nhau.
Lạc Long Quân nắm chặt tay vợ, an ủi:
- Nàng đừng làm mủi lòng ta. Xa nàng và các con lòng ta cũng đau lắm! Âu cũng là mệnh trời, mong nàng hiểu và cảm thông cùng ta.
Âu Cơ và các con nghe theo lời cùng nhau chia tay lên đường.
Lạc Long Quân và các con về nơi biển cả, Âu Cơ đưa các con về đất Phong Châu. Người con trưởng được tôn lên làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, đặt tên nước là Văn Lang.
Cũng bởi sự tích này mà người Việt Nam ta đều luôn tự hào mình là dòng dõi con Rồng cháu Tiên, coi tổ tiên mình là vua Hùng.
co mot con chuot song bang cach tim pho mat. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep. no an va ngay hom sau tim tiep. no tim roi an tiep....