K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 4 2019

TIẾNG VIỆT 5 SOẠN BÀI ƯỚC MƠ CỦA EM
A. HOẠT ĐỘNG CƠ BẢN
2. Nghe thầy cô (hoặc bạn) đọc bài thơ “Những cánh buồm (trích)” (SGK/55).

5. Thảo luận, trả lời câu hỏi:
1) Dựa vào những hình ảnh trong hài thơ (bầu trời, bãi biển, mặt trời, tia nắng, bãi cát, người cha, con trai...), hãy miêu tả cảnh hai cha con dạo chơi trên bãi biển.
2) Thay nhau đối đáp để hoàn chỉnh cuộc trò chuyện giữa hai cha con (SGK/56)
3) Những câu hỏi ngây thơ cho thấy con có ước mơ gì?
4) Ước mơ của con gợi cho cha nhớ đến điều gì?
Gợi ý:
1) Buổi sáng, bầu trời trong vắt, biển như rộng thêm ra. Đằng chân trời xa, ánh mặt trời rải nhừng tia nắng rực rỡ trên biển xanh.
Trên bãi cát trắng mịn, hai cha con dạo bước bên nhau. Bóng cha dài lênh khênh song song cùng bóng con tròn mà chắc nịch. Sau trận mưa đêm, không khí khoáng đãng hơn, ánh ban mai nhuộm hồng dáng cha và con tay trong tay.
2) Con: - Cha ơi!
Sao xa kia chỉ thấy nước thây trời
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó? Cha: - Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa Sẽ có cây, có cửa có nhà,
Nhưng nơi đó cha chưa hề đi đến.
Con: - Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi...
3) Con có ước mơ được khám phá những điều mới lạ trong cuộc sống.
4) Ước mơ của em gợi cho cha nhớ đến ước mơ của mình khi còn trẻ thơ. Hôm ấy, bọn trẻ trong làng chọn hố cát cạnh con mương đào làm nơi tổ chức cuộc thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài. Khán giả là mấy cô cậu tí hon ngồi ở bên kia bờ mương mắt hau háu chờ xem.
Chị Hà dõng dạc hô:
- Các thí sinh chuẩn bị! Người số một: Hưng!
Hưng Tồ bậm bạch như một chú vịt chạy vào vị trí. Nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, nó lấy đà chạy nhanh đến bất ngờ. Gần đến nơi, miệng nó bặm lại. “Phốc”, nó nhảy đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Nó đứng dậy, hãnh diện nhìn mọi người.
Người tiếp theo là Dũng Béo. Vừa nghe gọi tên, cậu đã vồ đùi đen đét để thị uy. Rồi cậu cũng nhảy qua hố có phần dễ dàng hơn Hưng Tồ. Chỉ phải cái chân cậu lún sâu xuống lớp đất mềm khiến cả bọn phải xúm vào “nhổ” cậu lên. Cậu ta cười toe toét:
- Tớ sẽ nhảy lại để tự phá kỉ lục.
Người thứ ba vượt qua chiếc hố nhẹ như mèo là Tuấn Sứt, cậu ta đã từng thi nhảy xa cấp huyện. Xong việc, cậu nằm vắt chân chữ ngũ trên cỏ để chờ nhận giải.
Chị Hà gọi đến Tôm Chip. Tôm Chip bé nhất bọn, tính tình lại rụt rè, mới nghe gọi tên mặt đã đỏ lên. Chị Hà ái ngại, bảo:
- Nếu em không nhảy thì làm khán giả vậy.
Tôm Chip càng bối rối. Dũng Béo thấy vậy, cười, bảo:
- Làm khán giả thì sang bờ mương bên kia.
Có thể vì tự ái, Tôm Chip quyết định vào vị trí.
- Hai...ba!
Tôm Chip giật bắn người lao lên. Đến gần điểm đệm nhảy thì cậu đột nhiên đứng sựng lại, chân miết xuống đất.
- Không nhảy được thì chạy qua.
- Hay là để tớ cắp vào nách rồi nhảy qua.
- Tớ cho cậu thành tích lúc nãy đây. Dũng, Hưng và mấy bạn nhao nhao khích bác.
Tôm Chip suýt khóc vì giận mình và các bạn. Chị Hà nhẹ nhàng an úi:
- Hay em dế Dũng nhảy lại trước đã.Nhưng Tôm Chíp quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này cậu lấy đà đúng kiểu hơn. Đúng lúc cậu đạp chân vào mô đất lao lên thì có tiếng kêu thất thanh phía bên kia bờ mương. Mọi người đang tập trung theo dõi cuộc thi nên chỉ có cậu mới trông thấy một bé trai, do xô đấy, đang lăn theo bờ mương xuống dòng nước. Cậu lao nhanh như tên bắn. Đến gần hố nhảy, cậu quặt sang bên, tiếp tục lao lên khiến mọi người cười ồ. Khi đứa bé đã ở sát mép nước, Tôm Chíp cũng đã tới bờ mương. Có tiếng hét tuyệt vọng. Lúc tất cả cùng nhận ra mối nguy hiểm thì họ cũng thây Tôm Chíp đã nhảy như bay qua con mương kịp giữ đứa bé lại. Ai nấy thơ phào.
Chị Hà lội sang bờ mương bên kia. Mấy đứa lần lượt lội sang theo. Cả bọn đều lè lưỡi, lắc đầu không hiếu Tôm Chíp làm thế nào để nhảy qua con mương rộng nhường kia. Dũng Béo tuyên bố:
- Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải khám xem nó có lắp chiếc cánh quạt nào không đã.
Cả bọn cười ồ lên và phục Tôm Chíp ra mặt. Còn Tôm Chíp thì nhớ lại lúc đó cậu không nghĩ đến cuộc thi mà chỉ nghĩ đến việc cứu em bé khỏi rơi xuống nước.
(Theo TẠ DUY ANH)

B. HOẠT ĐỘNG THỰC HÀNH
1. Nghe thầy cô giới thiệu và kể câu chuyện Nhà vô địch.

2. a) Cùng sắp xếp lại thứ tự các tranh dưới đây cho đúng với cốt truyện
Nhà vô địch em vừa nghe kể (SGK/58, 59)
c) Trả lời câu hỏi:
- Em thích nhất chi tiết nào trong truyện?
- Nguyên nhân dẫn đến thành tích bất ngờ của Tôm Chíp là gì?
- Tôm Chíp có điều gì đáng khen?
Gợi ý:
a) Thứ tự đúng là: 2, 4, 1, 3
c) - Em thích nhât chi tiết phần thi của Dũng béo.
Khi nhảy qua dễ dàng cái hố cát nhưng chân của cậu bị lún sâu xuông lớp đất mềm khiến cả bọn xúm lại “nhổ” cậu lên. Hình ảnh thật vui nhộn và ngộ nghĩnh.
- Tình huống bất ngờ xảy ra khiến Tôm Chíp mất đi tính nhút nhát, thiếu tự tin. Tôm Chíp phản ứng rất nhanh và dũng cảm lao qua con mương rộng để cứu một em bé.

16 tháng 4 2019

1) Buổi sáng, bầu trời trong vắt, biển như rộng thêm ra. Đằng chân trời xa, ánh mặt trời rải nhừng tia nắng rực rỡ trên biển xanh. Trên bãi cát trắng mịn, hai cha con dạo bước bên nhau. Bóng cha dài lênh khênh song song cùng bóng con tròn mà chắc nịch. Sau trận mưa đêm, không khí khoáng đãng hơn, ánh ban mai nhuộm hồng dáng cha và con tay trong tay.
 

2) Con: - Cha ơi!
Sao xa kia chỉ thấy nước thây trời
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó? Cha: - Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa Sẽ có cây, có cửa có nhà,
Nhưng nơi đó cha chưa hề đi đến.
Con: - Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi...

3) Con có ước mơ được khám phá những điều mới lạ trong cuộc sống.

4) Ước mơ của em gợi cho cha nhớ đến ước mơ của mình khi còn trẻ thơ. Hôm ấy, bọn trẻ trong làng chọn hố cát cạnh con mương đào làm nơi tổ chức cuộc thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài. Khán giả là mấy cô cậu tí hon ngồi ở bên kia bờ mương mắt hau háu chờ xem.
Chị Hà dõng dạc hô:
- Các thí sinh chuẩn bị! Người số một: Hưng!
Hưng Tồ bậm bạch như một chú vịt chạy vào vị trí. Nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, nó lấy đà chạy nhanh đến bất ngờ. Gần đến nơi, miệng nó bặm lại. “Phốc”, nó nhảy đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Nó đứng dậy, hãnh diện nhìn mọi người.
Người tiếp theo là Dũng Béo. Vừa nghe gọi tên, cậu đã vồ đùi đen đét để thị uy. Rồi cậu cũng nhảy qua hố có phần dễ dàng hơn Hưng Tồ. Chỉ phải cái chân cậu lún sâu xuống lớp đất mềm khiến cả bọn phải xúm vào “nhổ” cậu lên. Cậu ta cười toe toét:
- Tớ sẽ nhảy lại để tự phá kỉ lục.
Người thứ ba vượt qua chiếc hố nhẹ như mèo là Tuấn Sứt, cậu ta đã từng thi nhảy xa cấp huyện. Xong việc, cậu nằm vắt chân chữ ngũ trên cỏ để chờ nhận giải.
Chị Hà gọi đến Tôm Chip. Tôm Chip bé nhất bọn, tính tình lại rụt rè, mới nghe gọi tên mặt đã đỏ lên. Chị Hà ái ngại, bảo:
- Nếu em không nhảy thì làm khán giả vậy.
Tôm Chip càng bối rối. Dũng Béo thấy vậy, cười, bảo:
- Làm khán giả thì sang bờ mương bên kia.
Có thể vì tự ái, Tôm Chip quyết định vào vị trí.
- Hai...ba!
Tôm Chip giật bắn người lao lên. Đến gần điểm đệm nhảy thì cậu đột nhiên đứng sựng lại, chân miết xuống đất.
- Không nhảy được thì chạy qua.
- Hay là để tớ cắp vào nách rồi nhảy qua.
- Tớ cho cậu thành tích lúc nãy đây. Dũng, Hưng và mấy bạn nhao nhao khích bác.
Tôm Chip suýt khóc vì giận mình và các bạn. Chị Hà nhẹ nhàng an úi:
- Hay em dế Dũng nhảy lại trước đã.Nhưng Tôm Chíp quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này cậu lấy đà đúng kiểu hơn. Đúng lúc cậu đạp chân vào mô đất lao lên thì có tiếng kêu thất thanh phía bên kia bờ mương. Mọi người đang tập trung theo dõi cuộc thi nên chỉ có cậu mới trông thấy một bé trai, do xô đấy, đang lăn theo bờ mương xuống dòng nước. Cậu lao nhanh như tên bắn. Đến gần hố nhảy, cậu quặt sang bên, tiếp tục lao lên khiến mọi người cười ồ. Khi đứa bé đã ở sát mép nước, Tôm Chíp cũng đã tới bờ mương. Có tiếng hét tuyệt vọng. Lúc tất cả cùng nhận ra mối nguy hiểm thì họ cũng thây Tôm Chíp đã nhảy như bay qua con mương kịp giữ đứa bé lại. Ai nấy thơ phào.
Chị Hà lội sang bờ mương bên kia. Mấy đứa lần lượt lội sang theo. Cả bọn đều lè lưỡi, lắc đầu không hiếu Tôm Chíp làm thế nào để nhảy qua con mương rộng nhường kia. Dũng Béo tuyên bố:
- Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải khám xem nó có lắp chiếc cánh quạt nào không đã.
Cả bọn cười ồ lên và phục Tôm Chíp ra mặt. Còn Tôm Chíp thì nhớ lại lúc đó cậu không nghĩ đến cuộc thi mà chỉ nghĩ đến việc cứu em bé khỏi rơi xuống nước.