K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 9 2018

Ông thấy mệt vì đã leo núi

Con người tiến hóa ra từ vượn cổ

Chẳng có chuyện gì xảy ra vì cây cung cấp ô xi cho ta

23 tháng 9 2018

1. Thấy mệt

2.Loài vượn cổ

3.Trái đất sẽ không có sự sống

25 tháng 5 2018

Cho tui xem đầu được ko ông lão hỏi

25 tháng 5 2018

sai rồi bạn,ổng cần lên thiên đàng chứ đâu có cần biết đầu đâu+ổng chỉ dc hỏi có 1 câu mừ

21 tháng 4 2020

CÁC BẠN PHẢI CHẢ LỜI CẬN THẬN NHÉ HIHI

22 tháng 4 2020

TÀO LAO !!!!!!!!!😣😣😡😡

20 tháng 3 2019

a- 3      b- 4      c- 2      d- 1

28 tháng 11 2015

ông thứ nhất thấy mệt, ông thứ 2 thấy ông già thứ nhất đang mệt 

tick mình nha

28 tháng 11 2015

Og gia thu nhat leo len thay met 

Og thu hai thay og thu nhat

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung...
Đọc tiếp

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.
Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.
Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.

Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung đầy gió lào và mưa bão nên những câu chuyện của mình cũng ma mị như những giải đất ấy. Hôm đó là vào tầm khoảng tháng 9 , trời mưa rất to ông ngoại mình mới đưa vó đi cất ( Đi bắt cá , ai ở trung thì biết ). Ông mình mới đến chỗ quen thuộc vẫn thương hay đánh vó, và vẫn làm như mọi khi. Nhưng đêm đó mới lạ lùng làm sao, trời mưa rất to nhưng bắt mãi chả được con cá nào, mọi khi như vậy th cá rất nhiều. Ông mới lấy làm lạ và định ra về thì bổng thấy một người trên cây cầu gần đó và đang từ từ tiến về phía ông.
Ông hỏi : Trời mưa đi mô đó .
Người đàn ông : Đi chăn vịt mà mưa to quá, mi rảnh thì xắn dùm tao cái quần cái nó vướng quá
Ông tôi nhiệt tình nhận lời và xắn quần giúp, nhưng vừa đưa ống quần lên thì thấy chân ông đó rất là nhớt, và khi xắn thêm thì thấy thịt trên chân đang rơi ra.
Và theo kinh nghiệm cửa ông tôi thì đã gặp thứ dữ rồi, đó là con ma chết trôi lên chọc người và bắt người đi theo. Lúc đó nếu như ông tôi bỏ chạy thì rất dễ bị bắt dìm xuống sông. Ông đã làm một điều theo kinh nghiệm là lấy ít muối để trong túi xát vào hai tay và xát vào ống chân ông đó. Và nó biến mất liền. Và ông tôi cũng về nhà ngay lúc đó và không bao h ra khúc sông đó đánh cá nữa. Bởi vì theo quan niệm quê tôi, nó đã theo mình thì trước sau nó cũng bắt mình cách đề phòng tốt nhất là không ra chỗ mình bị dạo nữa.
P/S : Mình còn nhiều chuyện nữa nhưng để bữa sau minh ranh thì viết.
Chuyện Thứ 2 Căn Nhà Đất – Tác Giả Henry
Câu chuyện xãy ra đã gần 20 năm rùi. Lúc này, là mẹ chưa sinh em đâu. Nhà em hồi đó nghèo lắm, được ông bà cho miếng đất xây nhà. Vì nhà còn rất nghèo nên xây căn nhà đất đủ che mưa, che nắng thôi. Từ lúc này, câu chuyện rùng rợn trong căn nhà đất bắt đầu.
Cha em là 1 người chuyên đi đốn cây rừng nói chung là lâm tặc á. Ông đi rừng quen rùi, nên thú dữ hay ma quỷ đối với ông là chuyện bình thường.
Ba em kể:
– Hồi lúc ngủ tại nhà cứ đến khuya đang nằm ngủ thì ông cảm nhận rỏ ràng có người leo lên người ông rùi ghì ông xuống. Lúc này, ông bất ngờ nên ráng mở mắt ra mà không được. Trong tâm trí ông biết lúc này là ma đè rùi. Ông ráng hết sức có thể để tung ra bàn tay ma quái đó. Tung 1 hồi, chắc con ma nó đè không nỗi nữa hay sao á , nên nó buông cho em ra . Cha em tỉnh dậy thì chẳng thấy ai hết. Nhưng lạ thay ở chỗ hai bắp tay ba em còn in rõ bàn tay của ai đó đăng siếc bắp ta ba em. Rùi câu chuyện thứ hai cũng căn nhà cũ đó. Cũng là khi ngủ, thì mẹ em nghe tiếng chảo, chén, xoang kêu rỗn rẻn nhưng có gì rung vậy. Mẹ em lúc này suy nghỉ lúc này chắc là chuột gì á. Lúc này mẹ em xuống bếp thì tiếng xoang, chém dừng lại.Khi mọi chuyện trở lại bình thường thì mẹ em lúc này về giường ngủ. 1 lát sau, lúc này mẹ em tỉnh dậy vì không phải âm thanh xoang, chảo nửa mà là tiếng em đanh cười giỡn trong nhà. Khi tỉnh dậy bà như chết điến. Gần giường là người phụ nửa ẫm đứa con đứng trên không, mặt trằng bệch đang nhìn mẹ mình và hình như đang cười. Mẹ mình lúc này chỉ biết la lên thật to cho cha mình dậy. Lúc này cha mình nghe tiếng mẹ la thì tỉnh dậy. Cha mình hỏi sao vậy thì mẹ mình kể đầu đuôi câu chuyện cho ba mình nghe rùi trấn an mẹ mình.
Nhưng sao này mẹ mình đẻ ra mình thì cũng mua được căn nhà khang trang gần kế bên nhưmg mà không gặp ma nửa. Khi cha mình hỏi bà mình thì bà mình kể. Hùi bà mình còn trẻ hình như đất nhà mình có chôn con của bà hàng xóm vì khó đẻ nên hai mẹ con kiệt sức mà chết.^^ đến lúc này cha mình nỗi da gà.

4
26 tháng 11 2019

hi hi

26 tháng 11 2019

eo oi

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung...
Đọc tiếp

Chết Đuối. – Tác Giả Người Sợ Ma.
Chào các bạn, dây là lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn đừng ném đá mình nha.
Mình xin kể sơ qua về hoàn cảnh nội dung câu chuyện, đó là do ông ngoại mình kể lại cho mình nghe, bây h ông đã mất nhưng mà câu chuyện mình vẫn còn nhớ mãi.

Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1994 – 1995 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung đầy gió lào và mưa bão nên những câu chuyện của mình cũng ma mị như những giải đất ấy. Hôm đó là vào tầm khoảng tháng 9 , trời mưa rất to ông ngoại mình mới đưa vó đi cất ( Đi bắt cá , ai ở trung thì biết ). Ông mình mới đến chỗ quen thuộc vẫn thương hay đánh vó, và vẫn làm như mọi khi. Nhưng đêm đó mới lạ lùng làm sao, trời mưa rất to nhưng bắt mãi chả được con cá nào, mọi khi như vậy th cá rất nhiều. Ông mới lấy làm lạ và định ra về thì bổng thấy một người trên cây cầu gần đó và đang từ từ tiến về phía ông.
Ông hỏi : Trời mưa đi mô đó .
Người đàn ông : Đi chăn vịt mà mưa to quá, mi rảnh thì xắn dùm tao cái quần cái nó vướng quá
Ông tôi nhiệt tình nhận lời và xắn quần giúp, nhưng vừa đưa ống quần lên thì thấy chân ông đó rất là nhớt, và khi xắn thêm thì thấy thịt trên chân đang rơi ra.
Và theo kinh nghiệm cửa ông tôi thì đã gặp thứ dữ rồi, đó là con ma chết trôi lên chọc người và bắt người đi theo. Lúc đó nếu như ông tôi bỏ chạy thì rất dễ bị bắt dìm xuống sông. Ông đã làm một điều theo kinh nghiệm là lấy ít muối để trong túi xát vào hai tay và xát vào ống chân ông đó. Và nó biến mất liền. Và ông tôi cũng về nhà ngay lúc đó và không bao h ra khúc sông đó đánh cá nữa. Bởi vì theo quan niệm quê tôi, nó đã theo mình thì trước sau nó cũng bắt mình cách đề phòng tốt nhất là không ra chỗ mình bị dạo nữa.
P/S : Mình còn nhiều chuyện nữa nhưng để bữa sau minh ranh thì viết.
Chuyện Thứ 2 Căn Nhà Đất – Tác Giả Henry
Câu chuyện xãy ra đã gần 20 năm rùi. Lúc này, là mẹ chưa sinh em đâu. Nhà em hồi đó nghèo lắm, được ông bà cho miếng đất xây nhà. Vì nhà còn rất nghèo nên xây căn nhà đất đủ che mưa, che nắng thôi. Từ lúc này, câu chuyện rùng rợn trong căn nhà đất bắt đầu.
Cha em là 1 người chuyên đi đốn cây rừng nói chung là lâm tặc á. Ông đi rừng quen rùi, nên thú dữ hay ma quỷ đối với ông là chuyện bình thường.
Ba em kể:
– Hồi lúc ngủ tại nhà cứ đến khuya đang nằm ngủ thì ông cảm nhận rỏ ràng có người leo lên người ông rùi ghì ông xuống. Lúc này, ông bất ngờ nên ráng mở mắt ra mà không được. Trong tâm trí ông biết lúc này là ma đè rùi. Ông ráng hết sức có thể để tung ra bàn tay ma quái đó. Tung 1 hồi, chắc con ma nó đè không nỗi nữa hay sao á , nên nó buông cho em ra . Cha em tỉnh dậy thì chẳng thấy ai hết. Nhưng lạ thay ở chỗ hai bắp tay ba em còn in rõ bàn tay của ai đó đăng siếc bắp ta ba em. Rùi câu chuyện thứ hai cũng căn nhà cũ đó. Cũng là khi ngủ, thì mẹ em nghe tiếng chảo, chén, xoang kêu rỗn rẻn nhưng có gì rung vậy. Mẹ em lúc này suy nghỉ lúc này chắc là chuột gì á. Lúc này mẹ em xuống bếp thì tiếng xoang, chém dừng lại.Khi mọi chuyện trở lại bình thường thì mẹ em lúc này về giường ngủ. 1 lát sau, lúc này mẹ em tỉnh dậy vì không phải âm thanh xoang, chảo nửa mà là tiếng em đanh cười giỡn trong nhà. Khi tỉnh dậy bà như chết điến. Gần giường là người phụ nửa ẫm đứa con đứng trên không, mặt trằng bệch đang nhìn mẹ mình và hình như đang cười. Mẹ mình lúc này chỉ biết la lên thật to cho cha mình dậy. Lúc này cha mình nghe tiếng mẹ la thì tỉnh dậy. Cha mình hỏi sao vậy thì mẹ mình kể đầu đuôi câu chuyện cho ba mình nghe rùi trấn an mẹ mình.
Nhưng sao này mẹ mình đẻ ra mình thì cũng mua được căn nhà khang trang gần kế bên nhưmg mà không gặp ma nửa. Khi cha mình hỏi bà mình thì bà mình kể. Hùi bà mình còn trẻ hình như đất nhà mình có chôn con của bà hàng xóm vì khó đẻ nên hai mẹ con kiệt sức mà chết.^^ đến lúc này cha mình nỗi da gà.

0
Do mình làm trong bệnh viện , công việc bận rộn nên viết chưa tới đâu, nên hôm nay quyết định viết tiếp mong các bạn thông cảm, bạn nào chưa đọc chuyện của mình, thì cứ gõ google chuyện khó kể cung sư tử là có ngay .Con dao oan nghiệt.Cái đêm, phương tới nhà mình nằm ngủ và kể cho mình chuyện cô ấy đã gặp, mình cũng băng khoăn lắm, nhưng bây giờ thấy cô ấy ngủ say , ôi sao mà xinh...
Đọc tiếp

Do mình làm trong bệnh viện , công việc bận rộn nên viết chưa tới đâu, nên hôm nay quyết định viết tiếp mong các bạn thông cảm, bạn nào chưa đọc chuyện của mình, thì cứ gõ google chuyện khó kể cung sư tử là có ngay .

Con dao oan nghiệt.

Cái đêm, phương tới nhà mình nằm ngủ và kể cho mình chuyện cô ấy đã gặp, mình cũng băng khoăn lắm, nhưng bây giờ thấy cô ấy ngủ say , ôi sao mà xinh như thế, 1 mùi thơm thoảng từ phương làm tim mình xao xuyến và hồi hộp, con tim thao thức mãi, nếu các bạn nghĩ có chuyện gì đó , thì cũng có nhưng lương tâm của thằng trai yêu 1 đứa con gái không cho phép điều gì không đúng , mình nhẹ nhàng đắp mền rồi đi ra phòng khách ngủ . (Lúc đó tiếc lắm đành phải chịu thôi)

Sáng mai , đang ngủ ngon thì mình bị đánh thức một tiếng nói to từ sau bếp. Nhìn qua ,thấy phương đang nấu ăn còn mẹ mình đang lặc rau , hai người nói chuyện về món ăn nghe rất vui vẻ , mẹ mình còn khen cô âý nấu canh chua ngon : -gía nhưng con làm con cô thì hay biết mấy?thằng k nhà cô vừa lười vừa ở dơ ? .Mẹ ơi là mẹ , nói xấu con vừa thôi chứ nhưng phương cười rất vui , khuôn mặt hình xoang mái tóc đen buông thỏa đôi mắt nai hút hồn cùng với nụ cười mỉm nhẹ nhàng ,mình lại nghĩ cùng cô ấy đi tới nơi nào cũng được tới mọi khung trời góc biển, mình lại nghĩ tới gia đình và những đứa trẻ , vừa lúc âý đằng sau mình sao sát khí nặng quá , trời như tối sầm lại ,quay lại thấy đôi mắt trừng trừng đang nhìn mình đó là ba , ông đang rất nghiêm nghị như đang tức giận, lúc đó mình mồ hôi mẹ và mồ hôi con cứ túa ra như mưa ông tiến lại gần, tim mình cứ co thắt lại, ba vỗ vai mình nói nhỏ,ông vừa nói vừa cười: – khá lắm con trai hehe hồi bằng, tuổi con ba còn đi chăn trâu, giờ con dẫn con dâu về nhà ở thật là hơn ba rồi! Nè tối, hôm qua có chuyện gì hông? Tiết lộ cho ba nghe đi!. Ba làm con đau tim quá , mình nói là không có mà ông không tin , thật tình vậy mà .

Trong bàn ăn, phương thú nhận và kể mọi chuyện cho ba mẹ mình nghe , hai người chăm chú nghe câu chuyện và cũng rất thông cảm chuyện xảy ra với phương( tại đây, các bạn cũng sẽ nói làm gì có chuyện dễ dãi như thế , ba mình đúng là trưởng thành trong quân đội , những người như thế đúng là cứng ngắt nghiêm nghị 1 là 1 , 2 là 2 , nhưng với ba ông không phải là người tuyệt vời hoàn hảo hay là đối với con cháu là 1 người đặt mình là trên hết ông rất dễ cảm thông chia sẻ , với nhiều năm sống bên nước ngoài và yêu mẹ mình bên ấy hai người tiếp xúc nhiều lối sống và văn hóa tây phương nên rất dễ dãi thoải mái cần sống phụ hợp không ảnh hưởng tới ai hay phạm pháp thì cứ sống theo cách của mình , không sợ ai nói gì cả).Đang nói , thì ngoài cửa có tiếng bấm chuông , mẹ mình ra mở cửa, thì ra là nội của phương , tới sáng không thấy phương trong phòng, thì nội đi tìm khắp nơi
, hỏi ai cũng nói không chỉ còn chỗ này thôi, vừa thấy bà là phương tái mét: – con không về với nội đâu? Con sợ căn nhà đó lắm? Nhưng bà nội phương cứ phải bắt về noi: -con không về nội biết làm sao đây! , thấy cả hai cùng khóc , mình thì không biết như thế nào?,thì lúc đó, không hiểu sao mẹ mình nói bà của phương cứ để phương ở đây cũng được, phương sợ như thế bắt ép cũng không được đâu, lúc đầu nội phương cũng cố đưa phương về vì sợ làm phiền 1 phần cũng lo chuyện gì xảy ra đối với cô âý , nhưng mẹ mình cũng thương phương 1 phần bên nhà cô âý không có điều kiện ba mẹ mất sớm, mẹ mình được nghĩ hai tháng phép nên có phương nói chuyện cho đỡ buồn thuyết phục được bà nội phương đồng ý , lòng mình cũng vui lắm ôm lấy ba thì bị ông chọt cho 1 câu : sướng nha con trai!.

Ba mẹ mình bàn bạc , rồi đưa quyết định dọn cho phương ở trên cùng mẹ , ba mình thì qua mình ngủ, thấy mặt ba không vui , mẹ thì hớn hở , mình mong 1 thời gian nữa chắc cô ấy sẽ khỏi bệnh , nhưng chuyện không đơn giản theo cách chúng ta vẫn thường nghĩ. Hằng ngày,phương cùng việc mình đi học , trưa về phụ mẹ mình làm việc nhà mọi chuyện cứ như trong mơ đối với mình phương vừa xinh vừa học giỏi lại nấu ăn ngon lại lấy lòng được ba mẹ , lại ở chung nữa chứ, nhưng cũng từ đó gia đình mình chịu bao nhiêu tin đồn ác ý , làm phương cũng ngại lắm, nhưng ba mẹ mình an ủi đừng sợ con cứ yên tâm , mọi chuyện đang yên lành thì chuyện xấu lại bắt đầu xảy ra , đó là khi con chó mình đêm đó nó sủa rất nhiều vào gốc tối sáng ra thấy nó chết lè lưỡi hai mắt trợn ngược lên ai trong gia đình cũng buồn bã tưởng bị bọn cẩu tặc thuốc chết nhưng điều đáng chú ý là đôi mắt con chó nó đen thui mắt chảy ra thứ màu đen và con chó sờ còn ấm nhưng lại bốc mùi hôi nồng nặc, mẹ và phương cũng sợ chỉ có ba mình ông rất nghiêm túc nhìn kỹ và đang suy nghĩ điều gì đó rồi cùng mình xách con chó đem đi chôn,cũng tối hôm đó nhà mình vốn sống chỗ yên , toàn nghe tiếng động lạ lúc thì tiếng xung quang nhà như người đi hành quân có khi nghe tiếng khóc nỉ non , một hồi sau thì ầm ầm trên mái tôn , ai cũng nghe thấy, mẹ với chạy xuống gặp ba và mình có khi nào là trộm không, ba với mình xách dao đi xung quanh nhà thì im lặng nhưng 1 hồi sau mọi thứ lại như cũ , nguyên buổi đêm hôm âý cả nhà mất ngủ , sáng ra người mà buồn nhất là ba mình, tất cả chim ba nuôi những con chim quý hiếm ba mua từ nhiều nơi thương còn hơn chính mình chết hết không còn con nào , ba ôm mình thấy ông buồn lắm, với tình cảnh ấy phương không nén được cảm xúc mà khóc ào lên, cô ấy xin lỗi ba mẹ mình nhiều lắm, dự định bỏ về nhà nhưng mẹ mình can lại và nói : không có gì đâu con ? Tối nay , thế nào cô cũng bắt được thằng gây ra chuyện này? Ko ngờ bấy lau nay , mình mới thấy mẹ mình anh dũng đến như thế ( mình chả thường hưởng được tí gì toàn bị ăn hiếp). Tội cho ba mình nhất nỗi buồn không biết nói cùng ai .

Tối tiếp theo , lúc đó tiếng oái âm đó vẫn xuất hiện, mình định lay ba dậy nhưng ông vẫn ngủ say như chết chắc buồn quá ba mình uống hơi nhiều, mẹ cùng phương ở trên lầu , mẹ không ngủ mà chờ đợi , khi cái âm thanh kì quái đó vừa cất lên , mẹ mình lẻn đi từ ban công trèo xuống cửa xổ , vòng đi đằng sau xem thằng nào con nào nửa đêm nửa hôm phá nhà người ta ( nghe của bà ngoại mình hồi xưa nói mẹ mình nỗi tiếng quậy phá trong xóm, tính như con trai , bà ngoại đánh biết bao nhiêu trận đòn mà không biết sợ ,không hiểu sao ba mình yêu được cũng hay) sau khi mẹ vòng đằng sau , thì âm thanh đó im lặng, mẹ mình mới đi thêm vòng ra trước nhà khi đi tới chỗ cây mít , lúc đầu đi qua thì bình thường nhưng khi đi được 1 chút , thì lúc đó mới thấy kì nhìn qua ánh đèn ngoài có sáng le lói qua mẹ mình thấy 1 người đàn ông đang núp sau gốc cây, mẹ mình mừng lắm sắp bắt được thằng khốn nạn này rồi , bà kiếm khúc cây định nện cho 1 trận, nhưng khi tới gốc cây thì mẹ mình mới thấy kì lạ nếu để mặt ra phía trước thì thằng cha đó đã chạy rồi, nhưng không hắn đứng yên 1 chỗ, càng tới gần mẹ mình càng thấy lạnh lẽo , tới gần gần 1 chút nữa thì trước mặt mẹ là 1 người đang bận áo rằn ri mang giày ống nhưng phần thân trên thì không thấy đầu đâu cả lúc âý mẹ mình mới biết đang gặp thứ gì rồi, mẹ mới im lặng bước nhẹ nhàng đi vào , thấp nhang bàn thờ rồi vào trong đắp mền , nói phương- ngủ đi con ! Ngủ đi!….

Sáng hôm sau , ba mình định đi đánh răng 1 đêm được ngủ thoải mái sau khi mấy đêm không ngủ ngon giấc, thì bị mẹ lôi vô phòng khách, thấy mặt mẹ mình biến sắc ông cũng đoán ra chắc có chuyện gì đó không tốt rồi , hai người nói chuyện căng thẳng lắm, mẹ mình kể hết chuyện tối qua rồi mấy chuyện mấy hôm nay gia đình mình gặp phải , nói 1 hồi mình và phương nghe hết cô ấy khóc nức nở , rồi chạy nhanh ra ngoài, vừa đi vừa khóc, mình cũng chạy theo ngay lúc đó trời cũng đổ những cơn mưa nặng hạt, phương cứ như chạy không biết đi nơi nào cứ chạy mãi , khó khăn lắm mới đuổi kịp thì đã tới bến sông , trời mưa lớn tới đây chắc phương toan nhảy xuống, mình liền ôm choàng lấy níu cô ấy lại , phương hét lên vùng vẫy : – k . Bỏ phương ra! Phương không muốn hại ai thêm nữa? , mình cũng cuống lên: – tôi không bỏ bà đâu? , phương càng hét to lên:- phương hại hết người này, người khác nhiều rồi ! Để phương chết đi để mọi người sống tốt hơn!, mình cũng hét to lên: – bà chết tôi cùng chết với bà ! ,phương mới hơi ngớ người ra : – ông còn cha mẹ còn người thân, tôi không còn cha mẹ , sống chỉ hại người khác thôi ! , lúc âý không biết sao mình lại dũng cảm như thế : – bà còn có tôi mà ! , mình vội vàng hôn phương, cái nụ hôn dưới mưa từ đôi môi len lỏi vào nhau , dù cơn mưa lạnh lẽo cũng thổi tan đi bởi nồng ấm cháy bỏng của con tim , xung quanh thời gian bỗng dưng trôi chậm lại những cơn mưa như cũng chìm vào quên lãng, nụ hôn đầu của mình như thế đó vội vàng nhưng 1 chút rung động của tuổi học trò,mãi sau này mình không thể nào wên được cảm giác ấy , phương lúc đó mới bàng hoàng tát cho mình 1 cái : – k. Ông! Ông ! , lúc đó mình ôm lấy phương cô ấy vẫn rung rẩy vì lạnh, những nhịp thở mình vẫn còn cảm nhận dịu dàng đều đều thổn thức , nói với phương :- bà đánh đi ! Đánh cho hả dạ ?, phương thủ thỉ : – ông ngốc lắm biết hông? Đồ ngốc , – bà về với tôi nhé ! Có lẻ phương cũng dịu đi gật đầu đồng ý .. cơn mưa tắt dần, những tia nắng cũng bắt đầu lộ lên, tay trong tay phương trong niềm vui vẻ nhưng trong đầu mình biết bao nhiêu rối bời biết bao .

Về tới, cửa thì phương bỗng ngất đi , sờ vào trán thì thấy nóng quá trời luôn, mình bế phương mẹ thì lấy chai dầu gió còn ba gọi cho cô điều dưỡng gần nhà , mình thì cứ cuốn lên, mẹ kêu mình đi ra khỏi phòng, để mẹ thay áo cho phương vì mưa làm cho ướt sũng , một hồi sau ba và cô điều dưỡng tới , thì mẹ đi ra với sắc mặt kì lạ nhưng khi mình định hỏi thì mẹ nói với ba : – anh ơi! Phương nó sốt nhưng kì lạ lắm? Ba cũng ngạc nhiên : sao vậy! Em ? , mẹ mình mới kể khi cởi áo phương ra điều mà mẹ mình thấy là toàn những vệt đen xạm chi chít trên lưng, cứ như vết roi nhưng nó màu đen còn do vật gì đó thì vết bầm là màu tím đậm, chưa nói dứt câu chuyện thì trong phòng tiếng la hét của phương , mình và mọi người chạy vô thì bên trong thấy phương co giật liên hồi kèm theo là 1 màu đen chảy từ trong miệng ra , mọi người vội vã đưa cô ấy vào bệnh viện 1 cách nhanh chóng. Từ ngày đó , đã 3 hôm phương sốt li bì mình và mọi người thay phiên nhau chăm coi , nhất là bà nội phương không muốn làm phiền ai cứ cảm ơn ba mẹ mình và không muốn nhận sự giúp đỡ nửa, nhưng mẹ lại rất thương phương vẫn an ủi bà hằng ngày vẫn túc trực ở bệnh viện, dù đã đỡ sốt nhưng những vết đen trải dài trên lưng các bác sĩ dùng mọi biện pháp tích cực để chuẩn đoán mà vẫn không biết được là gì , cũng rất sử dụng mọi cách nhưng cũng không hết được, bác sĩ bó tay bà nội phương khóc xin đưa cô ấy về nhà trong thâm tâm bà nghĩ phương sẽ chết giống như mọi người trong gia đình bà , ba mẹ mình cố an ủi còn nước còn tát cứu được thì vẫn cố , mình nhìn phương đang nằm thôi thóp lòng đau thắt mong trời phật phù hộ cho cô ấy tai qua nạn khỏi. Ba trầm ngâm suy nghĩ rồi nói với mẹ và bà nội phương:- có một người cứu được con bé! , mẹ mình nhìn đâm chiêu : -Ai thế mình ! , anh tư chỉ có anh tư mới có cách cứu con bé! ,nhưng bà nội nói với 2 người đã nhờ rất nhiều thầy bà mà gia đình cũng đâu tai qua nạn khỏi đâu , ba mình thuyết phục mãi bà mới chấp nhận.

Nhận được điện thoại của ba mình, ông tư dù bận tới đâu, nhưng nghe có người hoạn nạn ông cũng nén lại tới giúp liền , đứng trước giường của phương ông lặng lẽ nhìn rất lâu, rồi đi ra với bộ dạng nghiêm túc, sao đó ông nói với mọi người: – nếu để lâu e rằng con bé không qua khỏi đâu? Nếu bà đồng ý đưa cháu về tôi sẽ cố gắng chữa trị cho cô bé ? , sau 1 hồi suy nghĩ rất lâu bà nội phương nhìn ông tư và mọi người rồi nói :- tôi không biết thầy là ai ? Sợ giống như ba nó lúc mất tôi biết làm sao đây? , lúc này đôi mắt bà ngấn lệ , ông tư lặng lẽ vỗ vai bà và nói : – bà cứ yên tâm! Tôi sẽ cố gắng! Nhưng bà tuyệt đối phải tin tưởng tôi!thì mới được! , bà nội phương nhìn ông tư như nhìn 1 thứ gì đó làm con người khác có 1 lòng tin sắc bén , cuối cùng bà cũng cho phương về với sự ngăn cản của các y bác sĩ nói rằng, nếu đưa về chỉ con đường chết thôi nhưng bà vẫn cương quyết . Mọi người định đưa phương tới nhà bà nội nhưng ông không cho , nơi ông muốn đưa tới là miếu ông hổ ( 1 ngôi miếu ở chỗ mình, thờ con cọp tinh giống như thần cai quản núi ,cũng khá lâu đời rồi ) , khi xin phép người canh miếu cũng là bạn ba mình và ông tư , cho ở đằng sau gian miếu, mọi người ai cũng thấy bất ngờ nhưng ông tư không nói gì cả , chỉ nói mọi người nên làm theo ý ông. Vừa tới nơi, đặt phương trên giường , nhờ mẹ mình kế bên phụ ông còn mọi người mời hết ra ngoài , sau đó ông trở phần lưng của phương lên sau đó ông dùng kim đâm nhiều huyệt đạo trên người , sau đó dùng sài hoa ( thứ giống như cái ống giác hơi nhưng bên trong có thảo dược đá nóng bên trong )đắp lên các huyệt đạo , cuối cùng ông dùng 1loại củ nhìn rất nhỏ cắt ra màu đỏ từng lát mỏng bỏ vô 1 chảo xông bên hông cho phương, phần sau ông tháo hết kêu mẹ mình trông phương không cho ai vào , xong mọi chuyện ông lặng lẽ ra ngoài kêu ba mình mua 1 con ếch 1 bó nhang 1 mâm trái cây giấy tiền vàng bạc , mình cũng thấy kì định hỏi ba nhưng ông ra hiệu đừng nói gì cả , khi mọi vật điều có trên bàn ông bước vô phòng khi ra ngoài trên tay là 1ít tóc của phương, ông nhìn lên bầu trời tay cầm nhang bắt đầu khấn trong miệng bỗng dưng trời đang yên ả bỗng nhiên gió lớn nổi lên kèm theo là tiếng động rất lớn, tim mình lúc âý cũng như ngừng đập lạnh hết sống lưng, ba cùng bà nội phương cũng như thế , sau đó ông tư dùng tóc và 1 lá bùa nhỏ hình tam giác màu vàng bóp con ếch miệng nó há ra ông nhét vô 2 thứ ấy rồi đọc tiếp , con ếch đang vẫy vùng mạnh mẽ thì bỗng nhiên im như thóc nằm ngay ngắn trên bàn tay ông tư, 1 lúc đọc xong mắt con ếch chuyển qua màu đen mình nó chi chít những vệt như vết roi giống như trên lưng của phương, điều kì lạ khi đưa con ếch nằm trên đĩa ông tư bẻ cây nhang thành 5 cây đặt 5 góc khác nhau , sau đó dùng 2 ngón tay vẩy nhẹ tự khắc chúng đứng lên giống như những cái cột xung quanh con ếch; xong mọi chuyện gió bỗng như lặng lại mọi chuyện trở lại bình thường ông thắp nhang , từ trong giang miếu tiếng mẹ mình kêu thất thanh , mọi người chạy vô thì thấy phương bật dậy nôn ra từ miệng toàn màu đen giống như bùn lầy , ói xong phương như bừng tỉnh khóc nức nở gọi nội , bà chạy tới ôm phương hai người mừng rỡ từ trong túi ông tư lôi ra mấy thang thuốc bắc nhờ 1 mẹ mình nấu thành 1 chén cho phương uống sao đó ông kêu phương nghỉ ngơi, mời mọi người ra nói chuyện, nấu 1 ấm trà rít 1 hơi thuốc ba mình kể cho ông tư nghe tất cả mọi chuyện vừa qua , ông không nói gì nhìn bà nội phương 1 hồi rồi nói :- tôi nói bà phải trả lời thật cho tôi biết! Bà có nợ nần hay gây thù oán gì với ai không? Bà nội phương cũng thật lòng kể hết mọi chuyện cho ông tư nghe về chuyện ông bảy thủy tới chuyện tai ương trong nhà bà liên tiếp trong nhà mà con cháu trong nhà bà phải gánh chịu, sau 1 hồi ông nhấm ngụm trà rít 1hơi thuốc dài , rồi nói :- từ khi gặp con bé hồi còn nhỏ , tới khi nó lớn lên gặp chuyện này tôi có thể lờ mờ đoán ra nhà bà không phải gặp chuyện quả báo mà có thể nói ai đó đang dùng bùa phép gây ra chuyện này ! , ông nói mà hai mắt long lên , bà nội phương cũng giật mình , ông nói tiếp : – trước khi mất, ông nhà có gặp thầy bùa nào không? Bà suy nghỉ một hồi :- trước khi mất, ông nhà tôi có gặp 1 thầy bà đó tên là năm thụ , xóm trên để yểm con dao ? Nhưng không thành hay sao nhà vẫn gặp chuyện? .Tới đó , ba và mình cũng hiểu ra , ông tư quả quyết mấu chốt giải được cái nạn này chỉ có thể hủy bùa trên con dao mới xong , tạm thời mọi chuyện chỉ nhờ con ếch thế thân phương 1 thời gian , đợi lâu e rằng không được nữa , phải đến nhà bà năm thụ hỏi ra lẽ .

Nhà bà năm thụ ở trên xóm mình làm nghề bói toán coi số coi đất đai , nghe mấy bà nhiều chuyện nói , hồi xưa nhà bà ấy nghèo nhất nhì cái huyện, nghèo đến nỗi trong nhà mưa xuống là y như ở ngoài trời, hằng ngày bà với mẹ đi mót từng củ khoai cây lúa sống qua bữa , ba mất sớm nhà sa sút, mẹ em côi cúc ,rồi tự nhiên năm 20 tuổi nhà bà giàu có lên của ăn của để trong nhà , ai trong huyện cũng bất ngờ nhiều người thì nói bà đào được vàng , người thì nói bà thụ đi buôn trúng lớn, những tin đồn nhiều như nấm sau mưa, sau đó chính miệng bà nói bề trên giúp đỡ nhập vào bà để bà giàu có cứu nhân độ thế, từ đó bà mở coi số coi đất đai , số phận ….. nghe nói rất đúng nên nhiều người coi đông nghẹt , muốn được gặp bà phải bốc số hẹn trước thì mới được. Sáng sớm hôm sau , mình vô thăm phương cô ấy nhìn tươi tỉnh hẳn hỏi chuyện mình về mấy ngày qua ra sau , rồi tại sao ở chỗ này , rồi hỏi chuyện tại sao cây nhang đứng lên được ,con ếch nằm trong với đôi mắt đen xì vậy , nói nhiều ơi là nhiều, mình nói với cô ấy mọi chuyện sắp hết rồi cố lên, phương mỉm cười nắm tay mình 1 bàn tay ấm áp đầy sức sống. Đi theo , con đường lớn đi vào hẻm là tới nhà bà năm thụ , nói là thầy bà mà nhà lớn ghê luôn nhìn như căn biệt thự , nhà ông chủ tịch có khi còn thua nhà bà này , trải dài từ ngoài hẻm đến sau nhà toàn xe hơi đủ các loại , nghe nói toàn các đại gia khắp nơi đổ về nhờ bà xem , ông tư cùng ba và mình đi thẳng vô mà không đến bóc số thì bị mấy ông du côn chặn lại không cho , mình thì sợ muốn chết mấy thắng cha này đánh có nước nhập viện ăn cháo , chỉ có ba với ông tư là gạt tay bọn nó cứ xông vào đòi gặp, tranh cãi một hồi từ trong nhà phát ra tiếng nói: – chúng mày cho bọn họ vào đi , chuyện gì mà thất lễ với khách thế ! , đi vô dưới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình , khi bước vô nhà nhìn vô trên cái phảng gỗ lim đỏ chạm hình rồng phượng là hình dáng người đàn bà mập trắng trẻo hai đôi mắt ti hí trên người toàn vòng vàng, vô số nhẫn hột xoàng trên tay , đằng sau toàn thờ phật ở trên dưới thì toàn bài vị mâm củ quả rất nhiều, bà nhìn ba và ông tư rồi nhổ trầu trong miệng vô cái xô đỏ , rồi mời ông tư ba với mình ngồi trên ghế uống trà , bà lẳng lặng nói :- hai ông và cậu đây muốn hỏi gì để cô xin bề trên hỏi giúp cho! , ông tư với dáng vẻ nghiêm chỉnh nói thẳng :- tôi đến đây! Để hỏi bà về con dao ? , bà cũng ngạc nhiên hỏi :con dao nào ? Là sao ? , ông tư gắng giọng y muốn nắn bà từ trong miệng: – tôi muốn hỏi bà về con dao của ông bảy thủy ? Bà nhớ chứ ?Nói tới đây, tự nhiên sắc mặt bà ấy tái đi vẫn cố cãi :- chuyện đó tôi làm không được nên trả cho ông bảy rồi ? , ông tư nói tiếp: tôi lại nghe vợ bảy thủy nói ,con dao vẫn ở chỗ bà ! Nếu có chút lương tâm thì hãy ngưng lại đừng làm nữa? Bà năm thụ vẫn cố nói là không có , ông tư tức giận đập bàn cái : rầm ! Làm mình giật cả mình , ông gắng giọng :- vậy bà biết thất tán chi hạ vương chứ? Nói tới đó , mình thấy bà năm thụ đứng họng lắp ba lắp bắp, mắt liết ngang liết dọc như che giấu gì đó ,bà liền lớn giọng kêu mấy thằng bảo kê đuổi về còn thách thức, ông tư tức giận quay mặt nói rằng bà năm thụ sẽ lãnh đủ về việc này , bà đó cũng không phải dạng vừa kêu sẽ vặn cổ ông tư nếu dám chơi bà , còn kêu mấy thằng bảo kê đánh dằn mặt, bọn nó xông vô ông tư tuy lớn tuổi nhưng cũng rất nhanh không 1chút do dự đánh vào yết hầu thằng xăm trổ đầy mình sau dùng tay phải đấm vào chân thủy ở giữa ngực , ba mình cũng không kém ông gạt chân , đánh thẳng vào thái dương sau cùng tung đấm vào mặt thằng đầu trọc nhanh gọn lẹ , mình thì thê thảm bị thằng nhỏ con hơn nó hùng hổ đấm mình bay mũi chảy máu cam mình chả biết đỡ như thế nào , lúc đó ông tư cất tiếng:- k.. gạt tay phải lên cao! Mình cũng làm theo tránh được cú đánh tay phải của nó , đấm thẳng , 1 cú đấm mình làm cho thằng đó ôm mặt, hạ người đấm vô bộ hạ , mất giống bay chim luôn ( chỉ những đòn thế đơn giản mà hạ được 1 thằng ^^ đây là lần đầu mình đánh nhau cũng được đấy chứ) thấy ba thằng bị đo ván , mấy thằng sau cũng không dám xông lên , ông tư quay lại chỉ vào mặt bà đó :- con đàn bà kia mày sẽ phải trả giá? , sau đó quay đi dưới con mắt hiếu kì của mọi người và đằng sau là những tiếng chửi rủa của bà năm . Mình vừa đi vừa ôm mũi chảy máu quá trời tuy đau nhưng cũng thấy phấn khởi , ba vỗ vai nói mình đánh hay lắm: – từ khi đánh campuchia đến bây giờ , mới đánh 1 trận đã như thế ha anh tư? Ông tư không tỏ vẻ chỉ ừ! Một cái cho qua chuyện , thấy ông tư đang suy nghĩ chuyện gì đó , mình liền hỏi :- thất tán chi hạ vương là gì vậy zậy ông tư! Ông dừng lại nhìn mình rồi đi tiếp, vừa đi ông vừa nói: – thất tán chi hạ vương là 1 thuật bùa thất truyền của người duy ngô nhĩ ở trung quốc, muốn đạt được ước muốn bản thân người dùng bùa cần 1vật của người khác kết nối với thế giới bên kia , vật càng sát khí giữ linh hồn nhiều thì bùa yểm càng mạnh , chuyển vận mạng người yểm may mắn thuận lợi còn chuyển vận xấu tàn lụi chết chóc, ám cho dòng họ và người gây nghiệp lên vật đó! Mình cũng bắt đầu hiểu ra ,bà năm thụ dùng cái này thì quả là hơi tàn độc.

0
Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với...
Đọc tiếp

Truyện không hay lắm chủ yếu kể ace để có thêm kinh nghiệm mà đề phòng…
Cái hồi ông Ba (anh ông ngoại )mất là cũng vàotháng bảy âm lịch,ông chết vì tuổi già chứ chẳng bệnh tật gì,lúc đó ông cũng cở chín mươiba tuổi. Hôm đó,buổi sáng ông bị mệt thì nhà quýnh quáng chở ông đi bệnh viện, đến trưa xe cứu thương chở ông về,dì hai(con ông ba) mặt thất thần ,mắt đỏ hoe nói với mọi người”Bác sĩ họ trả ba về,họ nói mấy bộ phận cơ thể ba giờ như đồ “hết đát” không cứu nỗi (lúc trước ông cũng mệt hai lần rồi lên bệnh viện bác sĩ chích mũi thuốc gì đó mà tới mười lăm triệu một mũi thì ông mới sống tới tận bây giờ) họ biểu cho về cho nhìn mặt con cháu lần cuối, chứ cở chiều nay là ba mất”….mọi người đưa ông vào phòng của ông, tắm rửa cho ông rồi thay quần áo ,họ thay cho ông cái bộ pijama mà ông thích nhất,lúc này ông không còn biết gì ,mắt ông nhắm lại,hơi thở của ông mỗi lúc lại chậm dần…gần ba giờ chiều, con cháu và mấy người lớn tuổi trong dòng họ đã có mặt đầy đủ,chợt…từ ngoài cổng, ông Tư ( em ông ba,anh ông ngoại mình,ông là một người tu tại gia nhưng cũng là người xem phong thủy,tướng số rất hay) chống gậy bước vào,vì ông tư là người được xem trọng nhất trong họ nhà mình nên ai cũng kính nể ổng,bà ngoại mình bước ra “nghe nói anh tư cũng bị bệnh ,nên tui tính chút nữa mới sai mấy đứa nhỏ qua rước ,ai ngờ anh qua tới”….ông tư ngồi vào ghế rồi bảo “hôm nay là ngày cực xấu,ngày chết trùng,không thể để anh ba chết ngày này kẻo con cháu gặp nguy”…nghe xong ai cũng nhăn mặt,nhíu mày đầy lo sợ.

Đoạn,ông tư nói tiếp “tui nói cô sáu (bà ngoại mình) nghe,tui có cách này giúp anh ba qua được bữa nay ,nhưng cần một số đứa hạp tuổi anh ba với có vía mạnh để giúp còn mấy người khác cô sáu bảo họ về đi,mai lại phụđám”…rồi ông chọn được bốn anh với mình nữa là năm người, dì hai và vài người nữa thì túc trực trong phòng ông ba,ông tư bày trước hiên nhà một cái bàn nhỏ,ông để ba chung nước xếp theo hình tam giác rồi gác ba chiếc đũa lên trên,chính giữa ông để một cây nến màu đỏ ,rồi ông kêu bọn mình ngồi xung quanh cái bàn để giữ cây nến không bị gió thổi tắt,sau đó ông thắp nhang trên bàn thờ rồi thắp nến,sau đó ông ngồi phía sau lưng mình (mình ngồi quay lưng vào trong nhà) theo kiểu thiền…. từ bốn giờ chiều mà ngồi đến tám giờ tối, cái lưng muốn rụng rời,mà ai muốn đi vs thì phải nói để ông tư vào ngồi thế chỗ,ai cũng ráng ngồi cho qua mười hai giờ để thoat tai kiếp…gần mười một giờ,lúc này là hai con mắt mình muốn mở hết lên,nhìn sang thì thấy mấy anh ai cũng đổ mồ hôi hột,may là trời tháng tám cũng có gió hiu hiu nên cũng đở,mà ngặt cái là gió hiu hiu thì buồn ngủ….ê đít quá ,nhúc nhích cái thì ông tư gõ đầu mình rồi nói “ráng đi con”,nhìn lại cây nến,nó cũng như mấy cây nến bình thường, nhưng lạ là đốt gần tám tiếng mà nó chỉ chảy gần nửa cây,nến bình thường hai,ba tiếng là chảy hết nên mình thấy lạ lắm…tự dưng trời chuyển mưa,ban đêm mà chuyển mưa đỏ hết cả bầu trời, gió mạnh thổi,ngọn nến lập lòe,ông tư nói “ráng giữ nó đừng tắt tụi con”…mưa ào ào,gió ngược tạt thẳng vào trong hiên nhà ,ông tư mới đưa mấy anh em tấm mũ lớn để trùm lại cho gió và mưa khỏi tạt làm tắt nến,mưa kéo dài,đến khi tạnh hẳn anh em giở mũ ra thì là đúng mười hai giờ,ai cũng mừng…là lúc dì hai chạy ra báo ông ba tắt thở rồi thì cũng là lúc ngọn nến tắt….khuya đó ngồi cùng với ông tư,mình mới hỏi “sao cây nến lâu cháy hết vậy ông” thì ông tư nói nhỏ “cây nến là sinh mệnh của ông ba ,lúc mưa gió thì ngoài cổng có hai âm hồn định vào bắt hồn ông ba thì thấy cây nến nên “họ” biết có người dùng cách giữ hồn ông ba lại,ông tư kêu tụi con trùm lại vì sợ lở có đứa nhẹ vía nó thấy thì phiền phức” nghe xong mình im re và muốn tè trong quần vì lúc đó mình ngồi nhìn thẳng ra cổng nếu không trùm lại ,lở mà thấy thì chắc đau tim rồi đi theo ông ba luôn quá…
Sáng,sau khi đã liệm ông ba vào hàng rồi, gia đình đặt ông giữa nhà, họ hàng làng xóm tới viếng ông đông lắm,phụ trà nước, tiếp khách mà quải chè đậu luôn…buổi tối lại thì cũng vắng rồi, mấy dì và mấy chị thì được đi nghỉ,chỉ còn lại ông tư và mấy cậu,mấy anh ở giữ.Nguyên đám con cháu của họ gần ba chục người ,ấy vậy mà chỉ có mười hai người nam (cháu ruột luôn nha) còn bao nhiêu là nữ hết,nên dòng họ có việc nặng nhọc là bắt làm thấy bà.Đêm đó còn chừng tám người gồm cả mình ở lại ,mấy anh mấy cậu thì đánh bài ngoài bàn ngay hiên nhà,còn mình thì bắt ghế ngồi sát mé vách với ông tư,lúc này gần mười giờ,ông tư chắc mệt quá nên ngủ gật trên ghế luôn,cũng tội ,tám mươi ,bốn tuổi rồi mà còn phải thức khuya dậy sớm như vầy…ngồi trong nhà nhìn cái hàng mà thấy rờn rợn,nhưng cái buồn nó chiếm nhiều hơn,mình nhớ lúc nhỏ ông ba hay cho bánh kẹo ,rồi ông ẳm đi khắp xóm,rồi lớn lên tí thì hay qua nhà nghe ông kể chuyện thủy hử….nhớ mà muốn khóc…mình nhắm mắt lại định chợp mắt tí thì tự nhiên có cảm giác nặng trên bụng…giật mình..mở mắt ra …thì ra là thằng Bi,con chị Sương (con dì hai),thằng nhỏ mới năm tuổi mà khôn lắm,không hiểu sao lúc nãy nó ngủ trong phòng rồi mà chạy ra đây…nó leo lên đùi mình ngồi, úp mặt vào bụng mình…”con ra đây làm gì vậy Bi?”…mình hỏi nó…nó ngóc đầu dậy rồi dụi mắt nói “Cậu K ơi,lúc nãy bi ngủ ngon lắm nhưng bi thấy ông cố(ông ba) đứng trước cửa phòng ,bi tỉnh dậy thì thấy ông cố đi ra nhà trước, bi chạy theo nhưng khi ra tới đây thì khong thấy ông cố đâu,chỉ thấy cậu K với cố tư ngồi đây ngủ….”….nghe xong mình xanh mặt ,ông tư cũng thức dậy,ông nhìn thằng bi rồi kêu mình ẳm nó vô phòng mẹ nó ,khi mình ra thì thấy ông tư đang thắp nhang,định mở miệng hỏi thì ông tư đã nói trước “con nít mà,chắc mơ bậy bạ đó” mình thì im luôn….gần mười mộtgiờ rưỡi,mấy anh vẫn còn đánh bài,ông tư thì tiếp tục ngủ trên ghế,mình đang ngồi thì bỗng nghe tiếng loạt xoạt phía ngoài vách (vách cây) nghĩ là chuột nên mình mới thúc nhẹ cùi chỏ vào vách thì tiếng động không còn nữa…không gian yên tĩnh …được chừng vài phút thì tiếng loạt xoạt lại vang lên ngay phía mé vách sau lưng mình,quay sang thì thấy ông tư vẫn ngủ,mà ông tư thì có tật lãng tai mới ghê…thúc cùi chỏ vào vách cái nữa thì nó lại ngưng…”xoạtxoạtxoạtxoạttttt” tiếng động lạ lại vang lên làm mình rợn người…. lần này mình không làm gì cả mà nhẹ nhàng quay về phía sau rồi nhìn qua khe hở của mé vách…thì..thứ mình thấy là…một con mèo đen…ánh đèn hắt ra từ mấy khe hở làm mình thấy nó rõ mồn một,lông nó đen bóng,đặt biệt là cái đuôi nó dàimà uốn cong lại như khoanh nhang muỗi….nó đứng bằng hai chân sau ,hai chân trước nó chồm lên mé vách ,thì ra tiếng động nãy giờ là do nó cào vào mé vách… “xuỵt xuỵt” mình hù nó, nó không chạy mà ngước lên nhìn mình,trong bóng tối mờ mờ ,hai con mắt mèo bình thường là màu xanh ,riêng con này thì một bên xanh,một bên đỏ…nó nhe nanh ra làm mình thấy sợ ….mình đá vào vách cái “ầm”,nó bỏ chạy…bấy giờ trong đầu mình nghĩ “nhà đâu có nuôi chó mèo gì đâu mà sao lại có con mèo này ?mà vòng vòng nhà ông ba cũng không ai nuôi mèo,chỉ nuôi chó thôi thì làm sao có con nào dám lại gần”…chợt giật mình vì nhớ lại lời ngoại kể “mèo đen mà bay qua nắp hàng là người chết bật dậy như cương thi”…lúc này da gà da vịt nổi cùng mình…nhưng đuổi nó đi rồi cũng không sao…đang suy nghĩ thì bỗng….tiếng mèo kêu “meomeomeo” vang lên…rồi sau đó tiếng mèo như tiếng con nít khóc “ngoengoengoe” làm mình dựng tóc gáy (ban đêm mà nghe tiếng nó kêu như vậy mà không sợ mới lạ,huống gì lại đang trong đám ma =…=) mình vội lay ông tư dậy “ông tư,ông tư….có …mèo…kêu ghê lắm ông tư ơi”….ông tư giật mình tỉnh dậy,lúc này mấy anh cũng chạy vô,mặt anh nào cũng tỏ vẻ căng thẳng,dì hai cũng đi ra….anh Sáng (chồng chị Sương) lấy vài cây dầu vuông dài chừng một thước đưa cho mn,khi thấy con mèo vào nhà thì đập…”ngoengoengoe” tiếng mèo vẫn kêu nghe thê lương và đáng sợ,ông tư kêu mẩy anh xịt đèn pin kiếm xung quanh nhà…rồi ông hỏi mình nó ra sao,mình diễn tả con mèo cho ông nghe,ông giật mình nói “linh miêu…chắc đây là linh miêu mà mấy ông bà xưa hay kể,cái loại mèo này sống dai lắm,nhiều khi lấy cây đập gãy xương thấy nó ói máu chết nằm im re vậy mà sơ hở là nó bỏ chạy liền”..”vậy nó có sợ gì không ông?”…”nó là mèo nhưng ba cái con chó bình thường gặp nó thì cụp đuôi không dám sủa,chỉ có con chó mực lưỡi màu đen mà có bốn mắt (hai bớt lông trắng trên mắt nha) thì nó mới sợ”….tiếng mèo đã không còn kêu,mấy anh cũng quay vào nhà hết rồi,ông tư hỏi thấy con nào không thì anh nào cũng lắc đầu…chợt…dì hai la lên “nó…nó…trên cây kèo kìa”…mọi người nhìn theo thì thấy con mèo đang nằm trên cột kèo nhìn xuống,anh Sáng lấy cây chổi dài(chổi lông gà loại quét mạng nhện trên cao á) định chọt hù nó thì nó đứng dậy xù lông lên kêu “gào gào”….mấy anh tay cầm chắc cây chuẩn bị nếu nó có nhảy xuống thì quất liền….mình chợt nhớ có cây ná trong rổ xe liền chạy ra lấy rồi đưa cho anh Hải(con dì hai),anh hải là thiện xạ của xóm,mình đưa anh hai viên đá xanh loại hơi to và nhọn,anh hải canh ngay con mèo bắn một phát trúng đầu nó làm nó hoảng rồi bỏ chạy phóng ra cửa sổ….vậy là mn phải canh suốt hai ngày liền cho tới khi chôn ông…..Hết phần 1….
Ace thấy hay thì ủng hộ mình
Vài ngày sau mình sẽ trả chuyện về cây đa và phần 2 của câu chuyện này đó là :Đi giữ mộ….

<--nextpage-->

những câu chuyện… phần 2 :giữ mộ bất đắc dĩ – Tác Giả Khói
Nhà mình có ông năm (anh ông ngoại) là người giữ nghĩa địa. Hồi đó ông cũng có vợ con đàng hoàng nhưng ông hay ăn nhậu nên bà năm dắt mấy dì (dòng họ mình toàn nữ) về nhà mẹ ruột ở,chắc buồn tình chán đời nên ông mới đi làm công việc này.Vừa làm đám giáp năm cho ông xong thì nghe tin ông năm bệnh,nhà mới giao việc đi thăm ông cho mình và anh hải (hai thằng rảnh nhất nhà ==).Đi xe máy năm tiếng đồng hồ mới tới chỗ,nguyên khu vực không có đến một cái nhà,xung quanh toàn vườn tược um tùm,từ chợ mà vào tới trong đây cũng gần mười cây số.Chỗ nhà mà ông ở thì nằm cuối nghĩa địa,nhà mái tôn ,vách cây nhìn khá là đẹp,nơi này có khoảng ba mươi ngôi mộ và một số huyệt bỏ trống vì người nhà tới bốc cốt mang về…có con cháu lên thăm ông mừng lắm ,ông mới kêu minh mình và anhhải ở lại chơi vài bữa sẵn phụ ông vài chuyện.Gần tối,ba ông cháu ra uống nước ở cái bàn ngoài mé hiên nhà,nguyên khu nghĩa địa hơn một mẫu đất mà có bốn cái bóng đèn càna thắp sáng cho có lệ,khung cảnh tĩnh mịch và lạnh lẽo như đang ở cõi âm vậy,nhìn đâu cũng toàn là mồ mả,nhìn mà muốn rầu thúi ruột,vậy mà ông năm ở được mới hay (có mấy lần nhà rước ông về mà ông không chịu).Thấy sợ sợ ,mình bèn kiếm chuyện nói cho vui “ông Năm ở đây được chục năm rồi,vậy có khi nào ông gặp “cái đó” hông?”…”có chứ sao không con,cái hồi ông mới vào đây ở,ông lão trước đây giữ chỗ này có dặn ông cúng bánh trái rồi hãy vào,vậy mà ông quên tuốt.Tối đó,ông nấu tô mì rồi lại gần cửa sổ ngồi ăn thì nghe chỗ vách như có người gõ vào vậy,ông nhìn ra cửa sổ thì thấy phía dưới cửa sổ có ba bốn đứa nhỏ nhìn lên rồi xòe tay ra như muốn xin ăn vậy,ban đêm trong nghĩa địa mà có con nít là ông hiểu chuyện gì rồi, ông bèn đóng cửa sổ lại.Ăn xong ,ông leo lên võng nằm thì ngủ quên,tới chừng có nắng dội vô mặt,ông giật mình tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất mà tuốt ngoài gần cổng nghĩa địa..quay qua thì ông nhìn thấy bốn nấm mồ của con nít,ông mới đi vô nhà thì lạ thay…cửa nhà vẫn còn đóng,mà khóa chốt bên trong mới ghê,vậy ông ra bằng đường nào…sợ quá,ông mới đi ra phía lộ rồi bắt xe ra chợ mua đồ về cúng..”…nghe ông năm kể xong mà nổi da gà,mình bèn chạy vô giường nằm…khuya,mắc đái, kêu anh hải mà ảnh nói không mắc,sĩ diện nên mình mới đi một mình (mắc công ổng biết mình sợ ma),nhà vs thì tuốt phía sau cách nhà hai chục thước ,đường ra đó tối om,mình mới lại chỗ cây chùm ruột gần nhà mà “hành sự”…gió thổi qua hiu hiu,mát ghê,đang thả hồn theo gió thì đột nhiên….”khụkhụkhụ….cắc..kè….cắc….kè….” làm giật mình,mém tí nữa ướt mặt(==),hóa ra là trên cây có con tắc kè,làm hú hồn hà…mà nó kêu trong gió thì nghe trại ra thành “cắt…nè….cắt…nè” nên mình vội giải quyết nhanh rồi chạy vào nhà.
Trong nhà hơi nực nên mở cửa sổ cho gió vào,mình với anh hải thì nằm ở bộ ván gần cửa sổ,tối gió hơi lạnh nên mình mới ngồi dậy để đóng ,thì…ngay chỗ cái huyệt cách nhà chừng mười mấy thước… có cái gì đó sáng sáng…rồi cái thứ sáng sáng đó từ từ lơ lửng trên không…một cục lửa màu vàng xanh to như cái đầu người…lần đầu tiên mình nhìn thấy loại ma trơi mà các cụ hay kể.Mình quay sang kêu anh hải dậy “anh hải,ma trơi kìa…” anh hải ngồi dậy nhìn rồi đóng cửa sổ ,rồi nói “phản ứng hóa học đó mà,ma quỷ gì” rồi ảnh ngủ…mình cũng chui vô mền nằm…
Sáng hôm sau,mình kể ông năm nghe,ông năm cười rồi nói “ma trơi hiền lắm,không có chọc phá ai hết,chắc đó là linh hồn của người đã mất về thăm chỗ chôn mình thôi mà”…nghe xong mà da gà nổi rần rần…ông năm mới kêu mình và anh hải phụ nhổ cỏ,dọn dẹp mấy ngôi mộ.Làm tới gần trưa cũng gần xong,tới chỗ ngôi mộ nhìn có vẻ cũ nhất thì mình thấy có hàng chữ “sn1900-mn1979″mình mới quay qua hỏi anh hải “ông cụ này nếu còn sống chắc hơntrăm tuổi quá anh Hải?”mình hỏi làm anh hải giật mình nên lở tay làm ngã cái bình hoa trên mộ xuống, may là không bể,nhặt cái bình hoa lên xong anh hải mới trả lời…”ừ,chắc bằng tuổi ông sơ”…”vậy nếu ông sơ còn sống thì kêu anh em mình là gì ?”…”ừm,nếu ông sơ còn sống thì tao chắc được kêu là Chắt.Còn mày hả? Mày kêu bằng thằng Chịch hehe”…nói xong,ổng cười đê tiện rồi đi vô nhà,bỏ lại thằng em đang ngơ ngác vì bị dụ…Tự dưng có cơn gió mạnh bất thường thổi ngang làm mình thấy lành lạnh nênmình chạy vào theo..chiều hôm đó ,ông năm mua con gà về kêu làm món gà quay chảo ăn,mình xung phong đi cắt cổ.Thường thường trước khi cắt cổ gà ,người ta hay cởi dây trói chân rồi khấn,còn mình thì quên nên mình để luôn dây không khấn mà đè cắt cổ gà…hơn mười phút,con gà bị cắt hết mạch máu rồi mà nó vẫn mở mắt thao láo nhìn mình, quái..bình thường mình cắt chưa được hai phút là con gà im re…đợi tí xíu nữa…trong nhà,anh hải đã la làng “mày ngồi hửi phân gà hay gì lâu vậy mậy”….tức quá,mình mới lấy dao chặt cái cổ con gà muốn lìa ra luôn, chỉ còn dính miếng da ở cổ…vậy mà con gà vẫn mở mắt rồi còn kêu “quác..quác..”…ông năm ra tới ,ông năm nhìn rồi nói “con bậy quá,cắt cổ mà không cắt dây,vậy sao mà nó “đi” được”..mình mới cắt dây thì …con gà đứng dậy chạy…nhìn nó lúc này như mấy con zombie vậy…cái cổ thì lìa xuống đất,vậy mà hai cái chân chạy nhanh bà cố…tiệntay,mình cầm theo cái cây,chạy lại con gà,mình phang vào chân nó làm nó nằm khuỵu xuống… vậy mà nó vẫn kêu “quác..quác..”.mìnhmới khấn”con gà ăn dơ ở bẩn,đầu thai kiếp khác mần ăn(kiếp khác lại bị “mần” ăn (^^),kiếp sau làm phượng hoàng để ăn sang ở sạch”(không biết đúng không, tại hồi đó nghe lóm )…vậy mà nó ra “đi” thật..xong rồi thấy sợ nên mình đem vứt con gà,chiều ba ông cháu đành ăn cơm với đậu hủ..
Tối,lần này biết khôn nên mình đi tiểu trước rồi mới ngủ,đang thiu thiu thì bị bóng đè..mắt thì mở nhìn xung quanh được bình thường, nhưng tay chân cứng đơ,nặng như có cả chục ký sắt đè lên vậy..hai conmắt đảo xung quanh..kìa..cái đồng hồ mới có mười giờ rưởi,ông năm thì nằm ngủ trên ghế bố,còn bên cạnh thì anh hải ngủ ngáy như heo….nhưng…ngay cái ghế dựa gần góc nhà,có một ông già đang ngồi trên đó,ông già râu tóc bạc phơ,mặc bộ pijama màu trắng..mình định kêu anh hải mà miệng cứ ú ớ…rồi ổng đứng dậy rồi…lướt trên mặt đất….ổng lại gần cửa rồi quay lại nhìn…cái mặt ổng quen lắm,hình như mình thấy ở đâu rồi…”cái hình trên bia mộ hồi sáng” suy nghĩ chợt lóe qua làm mình muốn són trong quần…chợt thấy ông già không cần mở cửa…mà ổng đi xuyên qua luôn…giật mình tỉnh dậy,mồ hôi đổ dầm dề,nhìn lại đồng hồ mớimười giờ rưởi ,thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ chắc là mơ..vì nhà có thờ cúng phật với ông địa thì ma sao vào được…đang nằm lim dim thì bên cạnh ,anh hải tự nhiên nói nhảm “ông ơi,tha con,đừng đánh con”…thấy ảnh nhắm mắt mà lảm nhảm là biết bị mớ,chắc nằm mơ thấy ghẹo con nhỏ nào nên bị ông già nó đánh,nên mình cũng không thèm kêu dậy
…khuya,gà gáy nên giật mình tỉnh dậy (thói quen,hồi xưa ở quê đi làm đồng sớm nên gà gáy gần sáng là phải dậy để phụ cơm nước) anh hảithì đâu mất tiêu,tưởng ảnh đi đái nên cũng không để ý,nhìn lên đồng hồ đã gần năm giờ sáng…mình mới vạch mùng rồi bước xuống …bỗng…chân mình đạp trúng thứ gì đó mềm mềm,lạnh lạnh…nhìn xuống là nguyên cánh tay người dưới sàn…”ááá” mình la làng lên làm ông năm cũng giật mình tỉnh dậy,ông năm lại gần thì mình chỉ cái cánh tay..ông năm kêu mình nắm lôi ra ..thì ra là anh hải…lúc này ảnh còn ngủ im re hà…ông năm lấy ca nước tạt vô mặt anh hải,anh hải mở mắt ra…”giường hông ngủ mà xuống đất ngủ mậy?”…ông năm hỏi rồi kêu mình đở anh hải lên ghế ngồi,anh hải uống xong ly nước mới kể…”hồi nãy ,con nằm mơ thấy cái ông già trên ngôi mộ mà con làm rớt bình hoa hồi sáng,ổng ngồi ngay trên cái ghế dựa trong nhà,mà lúc đó tay chân con cứng ngắc hà,miệng con thì nói không được, con quay qua thì thấy thằng k nó ngồi nhìn con nữa.ông già đó đi..à không..bay lại chỗ giường rồi lấy cây gậy gõ vào đầu con,xong ổng dùng một tay rinh con lên rồi thì con xỉu luôn,khi ông năm tạt nước thì con mới tỉnh dậy.”…nghe anh hải nói xong,mình muốn rụng rời…mình bèn hỏiông năm “nhà có thờ ,sao ma vô được đây vậy ông?”…”lúc chôn họ ở đây thì gia đình người dó có cúng đất đai và thổ địa cho họ nhập thổ,nên khu vực này như nhà của họ,dù có thờ cúng họ vẫn có thể ra vào bình thường, thôi để mai ra mua đồ về cúng,chắc tại thằng Hải làm gì đó đụng chạm nên người ta mới phá”…anh hải xoa đầu rồi xoa cái tay nói “hồi nãy nhớ ổng đánh vô đầu mà sao giờ cái tay (chỗ mình đạp á) đau quá” …”chắc té xuống đất chứ gì? mình nói cho qua rồi thôi. ..
Sáng hôm sau,anh hải lấy xe máy chở ông năm ra chợ mua đồ về cúng,mình ở nhà buồn nên ra trước ngồi chơi…bỗng …trên cái mộ gần nhà córắn rồng*( hổ ngựa,trong nhà rắn rồng-ra đồng rắn hổ ) to lắm,tính mình sợ rắn nên mình kiếm cái cây dài rồi khều nó xuống đất,ấy vậy mà nó rớt đất rồi, nó nhìn mình rồi mới bò đi.Ông năm và anh hải về tới,thì có vài người đi xe du lịch vào rồi đem đồ vô cúng,thì ra chỗ cái mộ có con rắn là mộ một cô gái,và hôm nay là ngày giỗ nên gia đình cổ mới đem đồ theo cúng.Đến chiều, ông năm tự dưng trở bệnh,mình với anh hải mới tống ba chở ông đi bệnh viện,anh hải thì lo giấy tờ thủ tục nhập viện nên kêu mình về canh nhà vì sợ bọn hút chích nó vào (khu đó hay có xì ke tụ tập lắm)mình về tới cổng thì trời cũng tối,xe tự dưng chết máy,làm mình dắt xe mà chạy như ma đuổi… vào tới nhà ,dẹp xe rồi đóng cửa,sao đó mình ăn cơm ,đốt nhang rồi leo lên võng nằm luôn …lúc này cũng gần mười một giờ..tự dưng có tiếng cú kêu “cúcúcú” từ đâu đó nghe vang vọng,bỗng mình nghe có tiếng gõ cửa…”cốccốccốc”..mình chưa kịp trả lời thì có tiếng ông năm “k ơi mở cửa”…mình mừng quá,định ra mở cửa thì tự dưng trong đầu mình lóe lên suy nghĩ “hồi nãy nghe bác sĩ nói ông nhập viện mai mới cho về mà sao giờ này về sớm vậy”…còn đang do dự thì có tiếng gấp gáp của anh hải “lẹ em ơi,ngoài đây lạnh lắm”…quái,anh hải toàn kêu mày ,tao với mình cho “thân thiết” chứ có bao giờ kêu bằng em đâu…thấy nghi nghi nên mình nhẹ nhàng đi lại rồi nhìn xuống phía kẽ hở của cửa…chẳng có ai cả…”cốccốccốc”… vậy mà tiếng gõ cửa vẫn vamg lên đều đều….mình sợ quá vội chạy lại bàn thờ phật…lúc này ngoài cửa có tiếng kêu”k ơi…k…” nhớ lại những câu chuyện ma gọi tên người vào lúc khuya của các cụ làm mình thấy sợ….bà nội nó…hồn mình muốn lìa khỏi xác vậy,lúc này rối rồi thì chợt nhớ chiêu ông tư,mình xá bàn phật rồi lấy một mớ tro nhang rải phía cửa,sau đó hốt một mớ gạo trắng trong nhà rồi hé cửa ra ném ra ngoài thì không còn tiếng động lạ gì nữa…mình cũng thức luôn tới sáng rồi xách xe (lúc tối thì tắt máy,lúc sáng thì bỗng dưng chạy được) chạy lên bv luôn…..từ đó về sau ,mỗi lúc lên thăm ông năm,mình đều chơi tới chiều rồi về,chứ tuyệt đối không ở đêm nữa…
Hết phần 2, ace thấy hay thì ủng hộ và đón đọc phần 3: miếng đất phong thủy….

0
Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma...
Đọc tiếp

Mình là người thường xuyên theo dõi câu truyện của các bạn, hôm nay mình cũng góp một chuyện, chuyện này mình đã từng đăng trong trang: ” Thế giới tâm linh huyền bí” rồi nên ai đã theo dõi trang đấy chắc cũng biết.

Chuyện hoàn toàn có thật mình không hề thêu dệt. Trước mình ở nhà trọ, lúc nào mình cũng hương khói đầy đủ ngày rằm và mùng 1,một hôm mấy chị em đang ngồi kể chuyện ma cho nhau nghe, lúc sau chị mình lên gác ngủ còn lại mình và một chị khác bỗng thấy trên tờ giấy trằng có một giọt máu, mà nhỏ thành giọt hẳn hoi chắc phải từ một độ cao nào đó. 2 chị em ngước mắt lên trần thì không có gì, cầm thử cái bút mực đỏ vẩy vẩy cũng không ra mực, ngó xem có ai chảy máu không cũng không luôn. Bắt đầu sởn hết gai ốc lên gọi chị trên gác xuống, chị ấy cũng không giải thích được. Lần thiếp cả nhà đi vắng có anh họ lên chơi. mình lên gác ngủ trưa. đang trong giấc ngủ mình mơ màng thấy hình ảnh anh mình ra ngoài quên không khóa cửa và trộm vào khuân hết đồ. giật mình tỉnh dậy mình chạy ra ban công ngó xuống nhà thì thấy anh mình đang đi đến đầu ngõ thật và chạy xuống cửa không khóa. liệu có phải có người muốn giúp mình không nhỉ?.

Sau đó mình chuyển nhà trọ, nhà trọ mình chuyển đến ở phòng cuối trong dãy trọ 5 phòng, không có bát nhang,phía trước cửa có một bể nước lọc trên cao đã lâu không dùng nên có một cây bông rất to mọc lên. Hàng ngày hàng xóm thấy có một con mèo trắng lông xù rất to ( khoảng 8 cân) cứ bám và đu cây bông ấy như người, thỉnh thoảng nó đi trong sân xóm trọ đuổi nó thì nó ngoái lại nhìn rồi lững thững bước đi tiếp chứ không thèm chạy. Mình lúc đó là sinh viên học quy hoạch nên phải đi nhiều nơi và đi về làng cổ. Sau khi đi khảo sát ở làng Cựu, Phú Xuyên về buổi tối ngủ mình nằm mơ thấy một đứa bé gái với một người phụ nữ 2 người đều xõa tóc đứng ở cửa sổ nhìn vào giường mình nằm( lúc nào kể đến đây cũng nổi da gà), mình bật dậy thấy cửa sổ mở còn thò tay ra đóng cửa lại( chả hiểu sao lúc đó ăn phải gan con gì mà to gan thế). Sau đó là liền hơn một tháng trời phải khoảng vài con mèo, rất đông đứng trước cửa nhà mình gào, còn cào cửa nữa minhg nghe rõ luôn vì nằm sợ run lên không ngủ được, hàng xóm thấy thương quá có người ném dép, có người cầm quả chuối phi mà bọn nó chẳng thèm chạy. Đấy là khoảng thời gian kinh hoàng nhất với mình. Nhưng mình vẫn không chuyển trọ vì nghe câu khích của hàng xóm: chẳng ai ở phòng này được lâu cả, người lâu nhất cũng chỉ ở được 3 tháng là chuyển vì ai cũng nằm mơ thấy bé gái mà phòng lạnh lẽo không ngủ được, không ốm vặt thì cũng bị mơ ( dạo đấy mình cũng bị ốm, mình nghĩ là phòng ẩm thấp thôi, cứ sáng ra lại hắt hơi gần 2 chục cái nên cũng không quan tâm lắm) em trai mình đến ngủ ở đấy cũng mơ thấy có bé gái trong phòng nhìn nó ngủ. Nghe hàng xóm kể thì nhà bên cạnh( không thuộc đất xóm trọ mà hộ dân) có một bé gái chết từ bé, nhà đấy lại giáp phòng mình vì phòng mình là phòng cuối dãy). Bạn bè đến khuyên mình để tỏi ở cửa sổ, rồi hắt nước thơm qua cửa sổ, mình gạt đi nói: nếu đã là đất của người ta thì mình chỉ là người ở nhờ mình không có quyền làm thế, cứ để mọi thứ tự nhiên đi. Cô chủ nhà sang mình bảo cô chặt cây bông trên bể nước đi. Rồi từ đó không có hiện tượng gì xảy ra nữa, một lần duy nhất mình nằm mơ nữa cũng là hôm mình đi khảo sát về, đứa bé đứng trước giường hỏi mình: chị thấy em mặc cái áo mới này có đẹp không? ( sởn da gà), mình vẫy tay bảo:” ừ đẹp lắm nhưng chị đang mệt nên chị ngủ đã nhé”. thế rồi từ đó không bao giờ nằm mơ nữa mà cũng chỉ có mình ngủ phòng đấy mới được ngon lành. Mình trọ ở đó hơn 2 năm ra trường đi làm chuyển chỗ trọ. Sau mình là một bạn cũng quen biết với mình đến đấytrọ, mình hỏi có thấy hiện tượng gì lạ không. Bạn ấy là nam nên rất cứng Biểu tượng cảm xúc smile bảo không ai dọa được bạn ấy đâu. Rồi một hôm gọi điện cho mình bảo 1h sáng đang đeo phone nghe nhạc thì thấy tiếng gõ cửa rất rõ, nghĩ là có trộm nên bạn ấy cầm khúc gỗ ra mở cửa thì không thấy ai, nửa tiếng sau lại gõ lại mở ra lại không thấy ai, từ đấy bạn ấy sợ hẳn và chuyển sang phòng bên cạnh.

Chuyện mèo kêu gào đã từng xảy ra trong quá khứ gia đình mình( bố mình kể lại). Khi ấy mình mới được gần 2 tuổi, bà nội mình mất. Bố mình tháo chiếc giường của bà ra gác ở đầu nhà. Đêm hôm tiễn bà xong, nhà mình đang ngủ thì nghe tiếng mèo kêu, bố mình cầm gậy ra sân thấy cảnh tượng kinh hoàng, có đến khoảng mấy chục con mèo không phải đang chạy nhảy tung tăng mà đang ngồi ở sân chõ vào chỗ chiếc giường của bà mà kêu. Bố mình cầm gậy sắt phi thì chúng chạy hết, vào nằm được lát lại nghe tiếng kêu, lần này bọn chúng chõ vào gian thờ bà mà kêu. Bố mình cầm gậy phi rồi chửi:” Mẹ cúng mày, mẹ ông mất mà thày bà không để mẹ ông yên ngày mai ông xem có chỗ nào có bùa bả ông đào hết lên ngâm vào nồi nước giải hết”. Từ lúc đấy im bặt luôn. Đến giờ mình vẫn k hiểu sao mà bố mình biết thày bà là ai mà chửi, hôm đấy rõ lắm mèo bố phi thế mà chả trúng con nào.Chắc cũng sợ phi trúng nên phi dọa thôi. hị.

Chuyện về ông ngoại mình. Hôm ông mất lúc 9 rưỡi tối, mình ở lại với ông đến hơn 12h đêm thì mẹ giục về. Cũng vì sợ nên mình ngủ với em trai. Ngủ được một lúc thì mình nghe tiếng gọi rất rõ bên tai:” Th ơi mở cửa cho mẹ”, trong đầu mình lúc ấy vẫn ý thức được là mẹ bận trông ông không về được nên trong mơ mình nói: ” định gọi hồn hả, tỉnh lắm k gọi được đâu”(lúc này vẫn trong mơ) sau câu nói đấy mình tỉnh hẳn bật dậy thấy buồn đi vệ sinh nên mở cửa đi vệ sinh. Sáng dậy nghĩ lại mới thấy ghê lạnh cả ng, không may ra ngoài bị “Bắt” thì xong luôn đời. Lo xong cho ông thì chú rể mình cũng kể, hai hôm sau hôm ông mất chú mình đang nằm cũng nghe tiếng gọi rất rõ bên tai, gọi 2 lần liền cách nhau một lúc mà lúc đấy là 1-2h sáng rồi:” Ánh ơi” , chú mình thì nằm run bần bật mồ hôi toát ra mà k dám dậy vì nằm cạnh con nhỏ. Mình có hỏi hay hàng xóm gọi thì chú khẳng định là k phải vì tiếng gọi rõ bên tai. Người thứ 3 là dì mình ở trong nam ra, có con nhỏ cho ra thăm ông vì ông ốm nặng lắm rồi.Cho con ra ngoài này thì dì cai sữa cho con trước hôm ông mất. Sau hôm ông mất đứa nhỏ khóc đòi ty. Dì mình cho ty thì nó cắn dì một cái. Đêm dì nằm mơ thấy ông vạch màn nhe răng cắn vào ty dì, dì kêu lên van lạy: ” bố ơi con lạy bố, con van bố, bố tha cho con”. Dì cũng sợ nhưng nghĩ là mơ nên k dám nói với ai vì sợ mọi ng hoang mang. Nhưng khi dì vào Nam lại thì miếng thịt ở ty dì bị thối ra nên dì phải gọi về bảo mọi ng.Kể lại mà run cả người. hixhix. Mặc dù đi xem ai cũng bảo ông mất ngày đẹp, giờ đẹp mà không hiểu sao mọi ng vẫn gặp hiện tượng lạ vậy ý. Truyện về ông ngoại mình chia sẻ mong mọi người không bình luận khiếm nhã vì những thứ mình thấy đôi khi không phải là ông và cũng không giải thích được. Hết rồi ạ.

0