K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

❤️ Nếu ai thấy hay cho e xin cái like nhé❣️ ❣️ ❤️ -Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ? Ờ mà chúng ta là gì của nhau mà cần gặp lại ? Haiz bản thân lại tự lụy nữa rồi.-Chúng ta đã bắt đầu bằng những lời hứa hẹn của tình yêu chớm nở... Và kết thúc bằng những câu nói cụt ngủn, đau thương. -Thà nói ra và tìm cách giải quyết, còn hơn là cứ giấu trong lòng khó chịu lắm.....-Là...
Đọc tiếp

❤️ Nếu ai thấy hay cho e xin cái like nhé❣️ ❣️ ❤️

-Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ? Ờ mà chúng ta là gì của nhau mà cần gặp lại ? Haiz bản thân lại tự lụy nữa rồi.

-Chúng ta đã bắt đầu bằng những lời hứa hẹn của tình yêu chớm nở... Và kết thúc bằng những câu nói cụt ngủn, đau thương.

-Thà nói ra và tìm cách giải quyết, còn hơn là cứ giấu trong lòng khó chịu lắm.....
-Là con gái hãy sống như một đoá hoa.. Không vì ai mà nở rộ.. Cũng chẳng vì ai mà lụi tàn

-Trong lòng bây giờ toàn là cả một trời tâm sự... Chẳng biết nói cùng ai

-Với tôi một mình không phải là cô đơn, một mình để tìm những khoảng lặng của riêng mình hay một chút bình yên trong đó có bạn....

-Tình yêu không cần đúng sai, không cần thắng thua hay nắm buông. Quan trọng là có vì nhau mà níu giữ hay không !
-" Đôi khi bạn cười không phải vì bạn vui. Mà là bạn muốn cho người ta thấy bạn ổn "

-Khéo ăn nói sẽ có được thiên hạ

-Ghen tị làm gì, trong khi người ta còn không phải là của mình.

-Chưa biết rõ lòng mình, thì làm sao xác định được tâm ý người ta?

-Một cô gái thông minh sẽ chọn lựa cuộc sống độc thân thay vì bị lừa dối, phản bội và đối xử vô tâm....
-Tự dưng yêu, cũng có thể tự dưng hết yêu, có gì mà khó hiểu?

-Xã hội đòi hỏi đủ thứ, nhưng thật ra chỉ cần đối xử tốt với bản thân mình là đủ.
-Em chẳng thích anh nữa . Chẳng vì gì cả chỉ là mệt mỏi quá thôi....

-Thất tình thật đáng sợ. Nó làm con người mệt mỏi biết bao nhiêu....
-Muốn gặp ai đó ngay lúc này...
-Muốn được yêu ai đó cả cuộc đời

0
“Trong truyền thuyết có một loài chim vượt qua rừng rậm, bởi vì không có chân, nên nó đành phải không ngừng, không ngừng vỗ cánh bay. Khi mệt mỏi, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi trong gió. Loài chim không chân cả đời chỉ có thể dừng chân một lần, đó chính là lúc nó chết đi”.“Anh vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng, người phụ nữ mà mình cả đời thương yêu nhất định sẽ không thể nào là...
Đọc tiếp

“Trong truyền thuyết có một loài chim vượt qua rừng rậm, bởi vì không có chân, nên nó đành phải không ngừng, không ngừng vỗ cánh bay. Khi mệt mỏi, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi trong gió. Loài chim không chân cả đời chỉ có thể dừng chân một lần, đó chính là lúc nó chết đi”.

“Anh vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng, người phụ nữ mà mình cả đời thương yêu nhất định sẽ không thể nào là người phụ nữ ngốc nghếch như em”.

“Đáng tiếc chất độc trên thế gian này không nhất định đều là nha phiến, rất nhiều thứ nếu chúng ta đã nghiện rồi thì đều là chất độc cả, ví dụ như trà, rượu hay như em…”

“Anh đã từng nỗ lực hết mình để “cai” em, chỉ đáng tiếc, anh dùng khoảng thời gian năm năm đằng đẵng mà vẫn chẳng thể nào làm được, bởi vì chất độc của em đã thâm căn cố đế, thấm sâu vào từng mạch máu, tế bào trên cơ thể anh”.

“Anh nghĩ bản thân mình cũng giống như loài chim không chân kia, cả cuộc đời này, trừ phi chết đi thì mới có thể thôi không yêu em nữa, mới có thể giải được chất độc của em”.

“Đi qua biển lớn chẳng màng suối.

Mây ngoài Vu Sơn chẳng đáng nhìn!”

“Chi Chi, anh yêu em…”

1
28 tháng 4 2019

Con trai mà, họ là nhũng người cao ngạo, chẳng dám nói ra tâm tư của mình ra. Vì sao ư? Họ có lòng tự tôn quá cao! Ừ, họ cứ lãng lẽ thích bạn đấy, vẫn cứ dõi theo bạn, chẳng dám bày tỏ với bạn. Họ ngốc nghếch mà cố chấp, thật đáng thương. Và còn đáng thương hơn nữa khi nữ chính là bạn lại cũng ngốc nghếch mà chẳng nhận ra tình cảm này. Rồi ta sẽ mất nhau :))

Trong suy nghĩ của nhiều người, "crush" là viết tắt của một ai đó thường khiến trái tim họ cứ tự nhiên đau nhói, lên xuống thất thường. Crush có thể chưa phải là tình yêu, nhưng đôi khi có thể để lại những vết hằn sâu không kém gì tình yêu thực sự. Nói yêu thì sợ bị từ chối, không nói thì cứ như cái bóng, mãi dõi theo sau lưng người ta, rồi người ta thân thiết với ai đó cũng có...
Đọc tiếp

Trong suy nghĩ của nhiều người, "crush" là viết tắt của một ai đó thường khiến trái tim họ cứ tự nhiên đau nhói, lên xuống thất thường. Crush có thể chưa phải là tình yêu, nhưng đôi khi có thể để lại những vết hằn sâu không kém gì tình yêu thực sự. Nói yêu thì sợ bị từ chối, không nói thì cứ như cái bóng, mãi dõi theo sau lưng người ta, rồi người ta thân thiết với ai đó cũng có thể biến một ngày đẹp trời bỗng nhiên đầy u ám. 

Nút thắt trong lòng những bạn trẻ lỡ không may "dính thính" crush đa số đều mang một phần tự ti trong lòng, cho rằng bản thân chưa hoản hảo, và cảm thấy có chút sợ hãi nếu chẳng may crush trở nên không thích mình vì những khía cạnh chưa hoàn hảo ấy. Nhưng không phải ai cũng vậy. Một số người thì lại dùng chính nút thắt ấy làm động lực cố gắng, cảm thiện mình ngày một tốt đẹp hơn.

0
ĐIỀU KỲ LẠ CỦA CHÚNG TA!Sau trận hỏa hoạn kinh hoàng thiêu cháy nhà thờ Đức Bà Paris (Pháp), nhiều người tự hỏi tại sao Thiên Chúa lại để mặc nó xảy ra mà không làm gì cả?Đó là một thắc mắc tương tự hậu biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ, khi đó, con gái của một vị giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền hình và MC đã hỏi cô ta như sau:“Tại sao...
Đọc tiếp

ĐIỀU KỲ LẠ CỦA CHÚNG TA!

Sau trận hỏa hoạn kinh hoàng thiêu cháy nhà thờ Đức Bà Paris (Pháp), nhiều người tự hỏi tại sao Thiên Chúa lại để mặc nó xảy ra mà không làm gì cả?

Đó là một thắc mắc tương tự hậu biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ, khi đó, con gái của một vị giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền hình và MC đã hỏi cô ta như sau:

“Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xảy ra một thảm họa khủng khiếp như vậy?”

Câu trả lời của thiếu nữ này thật là thâm thúy: “Tôi nghĩ là Thiên Chúa rất buồn vì điều đó, ít nhất là Ngài cũng buồn bằng chúng ta. Từ bao năm nay, chúng ta đã yêu cầu Ngài đi ra khỏi trường học, khỏi chính phủ và khỏi đời sống của chúng ta. Ngài là người "quân tử" nên đã lẳng lặng rút lui

Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta đã khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình?

Về những biến cố mới xảy ra như tấn công khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh..., tôi nghĩ rằng mọi sự đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare, khi bà ấy than phiền là không nên đọc kinh trong trường học nữa. Và chúng ta đã đồng ý!

Rồi lại một người khác lại có ý kiến là chúng ta không nên đọc Kinh Thánh nơi trường học, cũng chính quyển Kinh Thánh trong đó dạy chúng ta: "Chớ giết người, chớ trộm cắp, yêu thương tha nhân như chính bản thân mình, v.v...". Và chúng ta cũng đã đồng ý!

Sau đó bác sĩ Benjamin Spock lại nói là chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có thể làm sai lệch nhân cách bé nhỏ của chúng và làm cho chúng không biết tự quý trọng bản thân mình nữa. Thế rồi con trai của chính vị bác sĩ ấy khốn thay đã tự tử. Người ta bảo rằng một chuyên viên chắc chắn phải biết mình nói gì, còn ông ấy nói với chúng ta điều mà chính thực tế gia đình ông ấy thất bại. Và chúng ta cũng đồng ý luôn !!!

Bây giờ chúng ta lại tự hỏi là tại sao con chúng ta không có lương tâm, tại sao chúng không phân biệt được thiện ác, và tại sao chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết một thai nhi, một người thân hay chính mình

Điều Kỳ Lạ... là con người có thể vứt bỏ Chúa một cách dễ dàng rồi sau đó lại tự hỏi tại sao thế giới biến thành địa ngục

Điều Kỳ Lạ... là chúng ta lại có thể tin những gì báo chí nói mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh nói

Điều Kỳ Lạ... là chúng ta gửi cho nhau những chuyện vui cười qua email và chúng được truyền đi tiếp như lửa rơm, nhưng khi gửi những thông điệp về Thiên Chúa thì chúng ta lại đắn đo suy nghĩ trước khi gửi đi tiếp

Điều Kỳ Lạ... là khi bạn gửi đi thông điệp này, có thể bạn không gửi đi cho nhiều người lắm trong danh sách của bạn, vì bạn không biết họ có tin Chúa không hoặc họ sẽ nghĩ gì về bạn

Điều Kỳ Lạ… là chúng ta lại hay lo sợ người đời nghĩ sao về chúng ta, hơn là những gì Thiên Chúa nghĩ về chúng ta

Hãy chia sẻ thông điệp này, nếu bạn nghĩ nó đáng được gửi đi. Nếu không, bạn cứ vứt nó đi, cũng chẳng ai biết đâu!

Nhưng nếu bạn cắt đứt chuỗi suy nghĩ này, thì đừng bao giờ than phiền về tình trạng tồi tệ của thế giới chúng ta đang sống

2
30 tháng 11 2021

Ôi! Hay quá!

16 tháng 12 2021

mình nghỉ nó ko phải văn lớp 1 nhưng nó hay quá

1+1=?ĐIỀU KỲ LẠ CỦA CHÚNG TA!Sau trận hỏa hoạn kinh hoàng thiêu cháy nhà thờ Đức Bà Paris (Pháp), nhiều người tự hỏi tại sao Thiên Chúa lại để mặc nó xảy ra mà không làm gì cả?Đó là một thắc mắc tương tự hậu biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ, khi đó, con gái của một vị giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền hình và MC đã hỏi cô ta như sau:“Tại...
Đọc tiếp

1+1=?

ĐIỀU KỲ LẠ CỦA CHÚNG TA!

Sau trận hỏa hoạn kinh hoàng thiêu cháy nhà thờ Đức Bà Paris (Pháp), nhiều người tự hỏi tại sao Thiên Chúa lại để mặc nó xảy ra mà không làm gì cả?

Đó là một thắc mắc tương tự hậu biến cố 11 tháng 9 năm 2001 tại Mỹ, khi đó, con gái của một vị giảng thuyết nổi tiếng được mời trả lời phỏng vấn trên truyền hình và MC đã hỏi cô ta như sau:

“Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xảy ra một thảm họa khủng khiếp như vậy?”

Câu trả lời của thiếu nữ này thật là thâm thúy: “Tôi nghĩ là Thiên Chúa rất buồn vì điều đó, ít nhất là Ngài cũng buồn bằng chúng ta. Từ bao năm nay, chúng ta đã yêu cầu Ngài đi ra khỏi trường học, khỏi chính phủ và khỏi đời sống của chúng ta. Ngài là người "quân tử" nên đã lẳng lặng rút lui

Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta đã khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình?

Về những biến cố mới xảy ra như tấn công khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh..., tôi nghĩ rằng mọi sự đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare, khi bà ấy than phiền là không nên đọc kinh trong trường học nữa. Và chúng ta đã đồng ý!

Rồi lại một người khác lại có ý kiến là chúng ta không nên đọc Kinh Thánh nơi trường học, cũng chính quyển Kinh Thánh trong đó dạy chúng ta: "Chớ giết người, chớ trộm cắp, yêu thương tha nhân như chính bản thân mình, v.v...". Và chúng ta cũng đã đồng ý!

Sau đó bác sĩ Benjamin Spock lại nói là chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có thể làm sai lệch nhân cách bé nhỏ của chúng và làm cho chúng không biết tự quý trọng bản thân mình nữa. Thế rồi con trai của chính vị bác sĩ ấy khốn thay đã tự tử. Người ta bảo rằng một chuyên viên chắc chắn phải biết mình nói gì, còn ông ấy nói với chúng ta điều mà chính thực tế gia đình ông ấy thất bại. Và chúng ta cũng đồng ý luôn !!!

Bây giờ chúng ta lại tự hỏi là tại sao con chúng ta không có lương tâm, tại sao chúng không phân biệt được thiện ác, và tại sao chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết một thai nhi, một người thân hay chính mình

Điều Kỳ Lạ... là con người có thể vứt bỏ Chúa một cách dễ dàng rồi sau đó lại tự hỏi tại sao thế giới biến thành địa ngục

Điều Kỳ Lạ... là chúng ta lại có thể tin những gì báo chí nói mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh nói

Điều Kỳ Lạ... là chúng ta gửi cho nhau những chuyện vui cười qua email và chúng được truyền đi tiếp như lửa rơm, nhưng khi gửi những thông điệp về Thiên Chúa thì chúng ta lại đắn đo suy nghĩ trước khi gửi đi tiếp

Điều Kỳ Lạ... là khi bạn gửi đi thông điệp này, có thể bạn không gửi đi cho nhiều người lắm trong danh sách của bạn, vì bạn không biết họ có tin Chúa không hoặc họ sẽ nghĩ gì về bạn

Điều Kỳ Lạ… là chúng ta lại hay lo sợ người đời nghĩ sao về chúng ta, hơn là những gì Thiên Chúa nghĩ về chúng ta

Hãy chia sẻ thông điệp này, nếu bạn nghĩ nó đáng được gửi đi. Nếu không, bạn cứ vứt nó đi, cũng chẳng ai biết đâu!

Nhưng nếu bạn cắt đứt chuỗi suy nghĩ này, thì đừng bao giờ than phiền về tình trạng tồi tệ của thế giới chúng ta đang sống

0
19 tháng 4 2020

Bài làm

VỚI CON

rối từng mớ bòng bong dấu hỏi

lần mãi mà không tới cùng

có dấu hỏi giống que củi cong

duỗi ra thì gãy mất

có dấu hỏi lưỡi câu ngạnh sắt

ta lặng đi không dám chạm vào

trẻ đang khôn muốn biết hết  mọi điều

có lắm điều ta cũng chưa rõ

cứ như thế quả là điều đáng sợ

giá mà con không hề hỏi gì cả

ta rùng mình- điều đó đáng sợ hơn

câu 1: xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.

---> BTBĐC: Tự sự.

câu 2: những điều khiến '' ta " trong văn bản thấy đáng sợ là gì?

---> Những điều khiến " ta " trong văn bản thấy đáng sợ là những người không biết gì về thắc mắc. 

câu 3: trong bài thơ, tác giả đã giành cho con những tình cảm nào? 

-----> Tình yêu thương tha thiết của cha mẹ đối với con, không muốn cho con mình biết về những thứ đáng sợ ngoài thế gian. 

câu 4; vì sao con người sống mà không biết hỏi gì cả là điều đáng sợ? 

---> Vì con người sống thì phải hỏi, không hỏi thì không thể nàog biết rõ mọi việc. 

# Học tốt #

NGHĨ ĐƠN GIẢN - SỐNG ĐƠN THUẦNĐôi khi, chúng ta chỉ vì một câu nói của người khác mà dày vò chính mình, làm tổn thương mình, điều đó thật sự không đáng. Dù sao đi chăng nữa, hãy nhớ rằng, trên đời này sẽ không có bất cứ một ai sống thay cho cuộc đời ai cả.Và việc của bạn chỉ là cố gắng sống tốt cuộc đời mình mà thôi. Hãy trân trọng bản thân trước khi trông chờ một ai...
Đọc tiếp

NGHĨ ĐƠN GIẢN - SỐNG ĐƠN THUẦN
Đôi khi, chúng ta chỉ vì một câu nói của người khác mà dày vò chính mình, làm tổn thương mình, điều đó thật sự không đáng. Dù sao đi chăng nữa, hãy nhớ rằng, trên đời này sẽ không có bất cứ một ai sống thay cho cuộc đời ai cả.
Và việc của bạn chỉ là cố gắng sống tốt cuộc đời mình mà thôi. Hãy trân trọng bản thân trước khi trông chờ một ai khác làm điều đó!
ĐỪNG KEO KIỆT VỚI BẢN THÂN
Nếu bạn lười biếng, hãy tự phạt. Còn nếu bạn chăm chỉ và nỗ lực, công việc của bạn đạt hiệu quả, hãy tự thưởng. Nguyên tắc này không chỉ giúp bạn trân trọng giá trị lao động của mình, mà còn giúp cân bằng hiệu quả giữa làm việc và hưởng thụ. Bạn biết đấy, một khi cán cân quá lệch, cuộc sống của bạn sẽ đảo lộn trăm bề.
ĐỪNG BON CHEN, GANH ĐUA VỚI NGƯỜI KHÁC
Người tài giỏi tìm kiếm giá trị ở bản thân, người kém tài lại thường hay tìm kiếm giá trị của mình nơi người khác. Cho nên, nếu muốn trèo cao và đi đường dài, hãy tự nghiêm khắc với bản thân, hãy nỗ lực để vượt qua chính mình. Còn việc bạn vượt qua người khác chẳng qua là bạn tự ảo tưởng và huyễn hoặc chính mình mà thôi.
TIN TƯỞNG VÀO GIÁC QUAN THỨ SÁU CỦA BẢN THÂN
Có thể là nó không luôn luôn đúng, nhưng chắc chắn rằng nó cũng rất hiếm khi sai. Bởi giác quan thứ sáu sẽ luôn nhắc nhở bạn, cảnh giác bạn, bảo vệ bạn. Nếu có thể, hãy nghe theo tiếng nói vang lên từ trong tiềm thức. Nhớ nhé!
TRÂN TRỌNG NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP TỪ CUỘC SỐNG
Dù chỉ là một buổi sáng nắng vàng, dù chỉ là một cơn gió đúng lúc khi trời đang nóng nực, hay chỉ là một ổ bánh mì được đồng nghiệp mua cho… Hãy trân trọng tất cả những điều tốt đẹp mà giản dị quanh cuộc sống của bạn. Chỉ khi bạn thật tâm trân trọng, bạn mới biết được bạn "giàu có" cỡ nào.
UỐNG ĐỦ NƯỚC MỖI NGÀY
Chỉ đơn giản vì điều này tốt cho sức khỏe, và bạn biết rồi đấy: sức khỏe là vốn quý, tuyệt đối không thể lơ là. Chắc là bạn không tin, nhưng có quá nhiều người lười/và quên việc uống đủ nước mỗi ngày. Hãy đừng như họ nhé!
NUÔI DƯỠNG NHỮNG ƯỚC MƠ LỚN LAO
Vì chẳng ai đánh thuế cả. Và khi bạn có cho riêng mình một ước mơ, bạn sẽ nỗ lực phấn đấu cho ước mơ đó. Cho dù sau này có thể bạn không thành công, nhưng điều quan trọng là bạn cũng vượt qua được những giới hạn đã bó hẹp mình. Chỉ cần duy nhất một lý do đó thôi cũng đủ chứng minh rằng việc nuôi dưỡng những ước mơ là rất ổn.
TÌM THẤY MỘT NỬA CÒN LẠI CỦA MÌNH
Điều tưởng không quan trọng mà hóa ra lại quan trọng không tưởng. Đừng chần chừ, đừng nấn ná, đừng sợ hãi, đừng né tránh… Đừng cố chấp bấu víu lấy cô đơn và sống một cuộc đời cô độc. Hãy mở rộng lòng mình, làm quen và tiếp cận những người bạn mới. Vì chẳng ai có thể cứ thế sống một mình giữa thế giới rộng lớn này…
Nếu có những ngày bạn thấy cuộc sống xung quanh mình quá phức tạp, tin tôi đi, cuộc sống chưa bao giờ phức tạp mà chính những suy nghĩ trong đầu bạn đã khiến mọi thứ trở nên nặng nề, bế tắc
"Nghĩ đơn giản sống đơn thuần" là cuốn sách sẽ hô biến mọi thứ mà bạn nghĩ là nó phức tạp trở nên đơn giản hơn bao giờ hết. Nó giúp bạn nhận ra giá trị cốt lõi của cuộc sống và tìm được đích đến hạnh phúc của riêng mình
Cuốn sách sẽ giúp những ngày tiếp theo trong cuộc đời bạn đều là những ngày đáng sống
ĐÔI KHI CHÚNG TA CHỈ VÌ MỘT CÂU NÓI CỦA NGƯỜI KHÁC MÀ TỰ DÀY VÒ CHÍNH MÌNH LÀM TỔN THƯƠNG CHÍNH MÌNH - ĐIỀU ĐÓ THỰC SỰ KHÔNG ĐÁNG.

1
31 tháng 10 2023
  1. Nếu bạn cố gắng thoát khỏi sự sợ hãi và tức giận mà không biết ý nghĩa và mục đích của nó, nó sẽ trở lại và mạnh mẽ hơn nhiều.
  2. Tha thứ cho bản thân cũng là một trong những điều quan trọng nhất mà chúng ta cần làm để bảo vệ sức khỏe tinh thần. Điều quan trọng là phải để cho bản thân được nghỉ ngơi và sửa chữa sai lầm.
  3. Khi tức giận, bạn phải xem lại cách bạn nói chuyện.
  4. Bạn có quyền giận dữ, sỉ nhục. Nhưng sau đó bạn nên tha thứ.
  5. Tìm cách trả thù tức là bạn đang đào hai cái mộ, một cho chính mình.
Hãy nêu ý nghĩa của câu chuyện sau. Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.Mình cần gấp lắm ạ . Nếu được bạn giúp mình đặt ra 3 câu hỏi liên quan đến mẩu chuyện này nha. mình cảm ơn nhiều lắmĐã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong...
Đọc tiếp

Hãy nêu ý nghĩa của câu chuyện sau. Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.Mình cần gấp lắm ạ . Nếu được bạn giúp mình đặt ra 3 câu hỏi liên quan đến mẩu chuyện này nha. mình cảm ơn nhiều lắm

Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...
Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn dĩ như vậy.
Như lũ rùa chẳng hạn, chúng lại khá thích thú với điều đó miễn là chúng còn đủ nước để bơi lòng vòng. Với lượng nước sâm sấp như vậy, thậm chí chúng còn thấy hứng thú hơn vì có thể phơi cái mai của mình dưới ánh mặt trời như khi nhô lên mặt nước. Điều này cũng thật tuyệt vời đối với đàn sếu. Chúng thích những nơi nước thật nông để có thể dễ dàng chộp được vài thứ ngon miệng. Lũ cá cũng chẳng than phiền gì - ở gần mặt nước sẽ giúp chúng có cơ hội đánh chén được nhiều phiêu sinh vật hơn.
Thật lòng mà nói, các cư dân trong ao đều cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống của mình và tuyệt nhiên không có tiếng càu nhàu, xì xầm hay than phiền gì cả. Hầu hết đều sống một cuộc sống bình thường ngày qua tháng lại mà không hề mảy may nghĩ ngợi gì.
Nhưng hầu hết thôi, chứ không phải là tất cả!
Ping là một chú ếch, và hơn cả thế, nó là một con ếch có xuất thân đáng tự hào, dù rằng nó chẳng có chút ký ức nào về điều đó cả. Chẳng hạn như làm sao nó biết được người Trung Hoa cổ tin rằng loài ếch đến từ mặt trăng, nở ra từ những quả trứng rơi xuống từ trên trời trong một cơn mưa màu bạc. À, nhưng nó có thể quay trở về thời thơ ấu của mình, nhớ lại kỷ niệm những ngày đầu tiên của nó trong ao dưới hình hài của một chú nòng nọc chưa có tay chân, tung tăng lặn ngụp trong dòng nước nhờ vào lực đẩy của cái đuôi.
Khi Ping lớn lên và biết nhảy thì không còn gì có thể làm cho nó vui thích hơn là việc đó. Quả thật, Ping là một tay nhảy cừ khôi có năng khiếu bẩm sinh, và giỏi nhất là nhảy cự ly xa.
Với một cú nhảy, Ping có thể vượt qua quãng đường 2,74 mét - mà không - chính xác là 2,81 mét - một kỷ lục chưa có ai ở cái ao này phá nổi. Ping có tài năng xuất chúng đến mức tất cả cư dân của ao sẵn sàng dừng lại bất cứ việc gì đang làm chỉ để ngắm nhìn mỗi khi Ping nhảy. Tất cả đều cảm thấy thật tự hào khi chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Ping thì chẳng để tâm đến điều đó. Tất cả những gì nó biết là nhảy rất thú vị, nhưng giờ đây nó ngày càng buồn hơn vì chẳng còn được trình diễn những cú nhảy tuyệt vời ở cái ao này nữa. Chẳng còn làm gì được nữa với cái ao đang cạn dần.Chúng ta nhận ra là để có một cuộc sống như mong muốn thì chúng ta phải có hai điều. Một là lòng khao khát mãnh liệt được sống một cuộc sống tốt nhất; và hai là phải sẵn lòng và có quyết tâm sống với cuộc sống ấy từng ngày.
Ping có cả hai điều này.
Cái mà hiện tại nó không có chính là nước. Ping cần có nước để thực hiện những cú nhảy ngoạn mục.
Về điều này, tôi xin được nói thêm rằng, ao hồ thiên nhiên thường được nuôi dưỡng nhờ những mạch nước ngầm, và trong quá trình tìm hiểu câu chuyện, tôi không thấy có chỗ nào nói đến nguyên nhân đã làm cạn kiệt mạch nước ngầm của cái ao ấy. Điều mà tôi nhận thấy là dẫu miễn cưỡng ở lại trong cái ao sắp cạn đó nhưng những cư dân khác vẫn cảm thấy không có vẫn đề gì, chỉ riêng Ping là chẳng thấy dễ chịu chút nào.
Ping nhún vai và thở dài. Nó khao khát có lại bề rộng và chiều sâu của cái ao đầy nước ngày xưa để được thỏa thích đắm mình trong những sắc màu kỳ diệu và hương thơm ngây ngất của những đóa sen cùng hoa huệ nở rộ một thời từng thống trị cả mặt ao. Và không ai có thể đua tranh với giai điệu thanh bình của đám lau sậy mỗi khi chúng đong đưa theo làn gió cùng những ngọn tre. Cảnh vật nước non tuyệt vời ấy đã từng khắc sâu một niềm hạnh phúc trong tâm trí nó. Nhưng điều đó hiện không còn nữa, và những gì còn lại giờ đây chẳng thể nào làm khuây khỏa tâm hồn Ping.
Triết gia Trang Tử ngày xưa từng viết rằng: "Hãy để mọi việc diễn ra theo đúng bản chất tự nhiên của nó để mọi thứ luôn được hài hòa."
Rõ ràng là các loài lưỡng cư không biết đọc, nhưng khi bạn là một con ếch thì những gì bạn làm và nhìn thấy hằng ngày sẽ cho bạn biết rằng mọi sinh vật đều có một vị trí trong trật tự tự nhiên và đều có một số mệnh riêng.
Ping cảm nhận, à không, nó biết chắc chắn rằng điều nó muốn hơn tất cả mọi thứ khác là được sống một cuộc sống đúng với bản chất thật sự của nó. Niềm tin của Ping về tài năng bẩm sinh và những năng lực đặc biệt của nó mạnh mẽ đến mức nó dành cả ngày ngồi bên bờ ao chỉ để mơ về hoài bão lớn nhất của mình là đạt được chân ngã hoàn thiện. Nhưng than ôi, trong khi những giấc mơ của Ping ngày một lớn dần thì cái ao lại ngày càng nhỏ lại, cho đến một ngày, cái ao chẳng còn là cái ao nữa và những thứ xung quanh vốn thoải mái dễ chịu và bình an mà Ping đã từng tận hưởng trong một thời gian dài, đang sắp, đang sắp... sắppp... mấtttttttttt..... điiiiiiiiii....
Chẳng còn lại gì cả!
Dĩ nhiên nói như vậy có hơi quá. Vẫn còn sót lại dưới đáy ao những cành cây, vài hòn đá và mấy bộ xương của những kẻ xấu số cùng những thứ tương tự như thế. Lại còn bùn lầy nữa chứ! Bùn lầy ở khắp mọi nơi.
Ngày qua ngày, bùn là chỗ Ping ngồi; đêm từng đêm, bùn là nơi Ping ngủ. Nhưng nó không ngủ được nhiều. Thật khó mà thanh thản khi nỗi sợ hãi còn ngự trị trong lòng. Ping đang sợ.
Nó rất sợ...
Thay đổi - một sự thay đổi đúng nghĩa - quả thật rất đáng lo ngại. Khi thay đổi xảy đến, nó có thể gây ra nỗi sợ hãi đủ để chế ngự những chú ếch gan lì nhất. Sự thay đổi có thể gây ra sự bối rối, do dự, tức giận, lo âu và thất vọng. Nỗi sợ thay đổi có thể bao trùm, níu chặt và tóm lấy bạn bằng một sức mạnh như thế. Thậm chí, nó có thể làm bạn tê liệt hoàn toàn.
Nhưng - điều đó chỉ xảy ra khi bạn cho phép nó làm như vậy mà thôi.
Sợ thay đổi, sợ đương đầu với mạo hiểm, sợ bị chế nhạo hoặc sợ ai đó sẽ phản bác những mục tiêu và mơ ước của bạn,... chính là kẻ thù của những dự định tốt đẹp và sự chuyển biến bên trong con người bạn. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có kẻ thù, và kẻ thù của sự sợ hãi là lòng can đảm. Can đảm không phải là không biết sợ mà là hành động vượt lên trên nỗi sợ hãi.
Một số người cần có thời gian mới nhận thức được điều đơn giản này. Cũng có nhiều người chẳng bao giờ nhận ra điều đó. Với Ping, nó mất gần một tuần lễ.
Ngày qua ngày, Ping trải qua những cảm xúc mà nó chưa hề có trước đây. Nó bối rối và hoài nghi.
Nó đấu tranh với chính những ý nghĩ của mình về cái quá khứ dấu yêu, về cái ao đầy nước thuở nào. Những ký ức đó cứ vây chặt lấy nó. Rốt cuộc thì cái ao là nơi duy nhất mà nó từng biết trong đời từ trước đến giờ.
Nhưng biết đâu vào đúng thời khắc cuộc sống của bạn sắp thay đổi thì bất ngờ trời đất lại ban cho bạn một sức mạnh để, hoặc nắm lấy cơ hội đó, hoặc để mọi thứ trôi qua. Nhận thức để lựa chọn là nhận thức để thay đổi.
Trong khi Ping ngồi giữa bùn lầy suy tư về những lựa chọn của mình thì nó bổng ngộ ra một điều: Cuộc sống của nó phải là một cuộc sống có mục đích.
Ping quyết định quên đi quá khứ, hướng tới tương lai và nung nấu ý tưởng mới tuyệt vời cho hướng đi cuộc sống của mình.
Năm phút trước buổi bình minh của ngày thứ bảy, Ping nhìn lại mọi thứ xung quanh một lần cuối - những thứ từng rất đỗi thân yêu đối với nó - rồi để lại sau lưng tất cả những vinh quang trong quá khứ, nó nhún người nhảy vào cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất...

0
Hãy nêu  ý nghĩa của câu chuyện sau và giúp mình đặt ra 5 câu hỏi liên quan đến câu chuyện để mình thuyết trình nhé!!! Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn...
Đọc tiếp

Hãy nêu  ý nghĩa của câu chuyện sau và giúp mình đặt ra 5 câu hỏi liên quan đến câu chuyện để mình thuyết trình nhé!!! Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.

Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...
Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn dĩ như vậy.
Như lũ rùa chẳng hạn, chúng lại khá thích thú với điều đó miễn là chúng còn đủ nước để bơi lòng vòng. Với lượng nước sâm sấp như vậy, thậm chí chúng còn thấy hứng thú hơn vì có thể phơi cái mai của mình dưới ánh mặt trời như khi nhô lên mặt nước. Điều này cũng thật tuyệt vời đối với đàn sếu. Chúng thích những nơi nước thật nông để có thể dễ dàng chộp được vài thứ ngon miệng. Lũ cá cũng chẳng than phiền gì - ở gần mặt nước sẽ giúp chúng có cơ hội đánh chén được nhiều phiêu sinh vật hơn.
Thật lòng mà nói, các cư dân trong ao đều cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống của mình và tuyệt nhiên không có tiếng càu nhàu, xì xầm hay than phiền gì cả. Hầu hết đều sống một cuộc sống bình thường ngày qua tháng lại mà không hề mảy may nghĩ ngợi gì.
Nhưng hầu hết thôi, chứ không phải là tất cả!
Ping là một chú ếch, và hơn cả thế, nó là một con ếch có xuất thân đáng tự hào, dù rằng nó chẳng có chút ký ức nào về điều đó cả. Chẳng hạn như làm sao nó biết được người Trung Hoa cổ tin rằng loài ếch đến từ mặt trăng, nở ra từ những quả trứng rơi xuống từ trên trời trong một cơn mưa màu bạc. À, nhưng nó có thể quay trở về thời thơ ấu của mình, nhớ lại kỷ niệm những ngày đầu tiên của nó trong ao dưới hình hài của một chú nòng nọc chưa có tay chân, tung tăng lặn ngụp trong dòng nước nhờ vào lực đẩy của cái đuôi.
Khi Ping lớn lên và biết nhảy thì không còn gì có thể làm cho nó vui thích hơn là việc đó. Quả thật, Ping là một tay nhảy cừ khôi có năng khiếu bẩm sinh, và giỏi nhất là nhảy cự ly xa.
Với một cú nhảy, Ping có thể vượt qua quãng đường 2,74 mét - mà không - chính xác là 2,81 mét - một kỷ lục chưa có ai ở cái ao này phá nổi. Ping có tài năng xuất chúng đến mức tất cả cư dân của ao sẵn sàng dừng lại bất cứ việc gì đang làm chỉ để ngắm nhìn mỗi khi Ping nhảy. Tất cả đều cảm thấy thật tự hào khi chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Ping thì chẳng để tâm đến điều đó. Tất cả những gì nó biết là nhảy rất thú vị, nhưng giờ đây nó ngày càng buồn hơn vì chẳng còn được trình diễn những cú nhảy tuyệt vời ở cái ao này nữa. Chẳng còn làm gì được nữa với cái ao đang cạn dần.Chúng ta nhận ra là để có một cuộc sống như mong muốn thì chúng ta phải có hai điều. Một là lòng khao khát mãnh liệt được sống một cuộc sống tốt nhất; và hai là phải sẵn lòng và có quyết tâm sống với cuộc sống ấy từng ngày.
Ping có cả hai điều này.
Cái mà hiện tại nó không có chính là nước. Ping cần có nước để thực hiện những cú nhảy ngoạn mục.
Về điều này, tôi xin được nói thêm rằng, ao hồ thiên nhiên thường được nuôi dưỡng nhờ những mạch nước ngầm, và trong quá trình tìm hiểu câu chuyện, tôi không thấy có chỗ nào nói đến nguyên nhân đã làm cạn kiệt mạch nước ngầm của cái ao ấy. Điều mà tôi nhận thấy là dẫu miễn cưỡng ở lại trong cái ao sắp cạn đó nhưng những cư dân khác vẫn cảm thấy không có vẫn đề gì, chỉ riêng Ping là chẳng thấy dễ chịu chút nào.
Ping nhún vai và thở dài. Nó khao khát có lại bề rộng và chiều sâu của cái ao đầy nước ngày xưa để được thỏa thích đắm mình trong những sắc màu kỳ diệu và hương thơm ngây ngất của những đóa sen cùng hoa huệ nở rộ một thời từng thống trị cả mặt ao. Và không ai có thể đua tranh với giai điệu thanh bình của đám lau sậy mỗi khi chúng đong đưa theo làn gió cùng những ngọn tre. Cảnh vật nước non tuyệt vời ấy đã từng khắc sâu một niềm hạnh phúc trong tâm trí nó. Nhưng điều đó hiện không còn nữa, và những gì còn lại giờ đây chẳng thể nào làm khuây khỏa tâm hồn Ping.
Triết gia Trang Tử ngày xưa từng viết rằng: "Hãy để mọi việc diễn ra theo đúng bản chất tự nhiên của nó để mọi thứ luôn được hài hòa."
Rõ ràng là các loài lưỡng cư không biết đọc, nhưng khi bạn là một con ếch thì những gì bạn làm và nhìn thấy hằng ngày sẽ cho bạn biết rằng mọi sinh vật đều có một vị trí trong trật tự tự nhiên và đều có một số mệnh riêng.
Ping cảm nhận, à không, nó biết chắc chắn rằng điều nó muốn hơn tất cả mọi thứ khác là được sống một cuộc sống đúng với bản chất thật sự của nó. Niềm tin của Ping về tài năng bẩm sinh và những năng lực đặc biệt của nó mạnh mẽ đến mức nó dành cả ngày ngồi bên bờ ao chỉ để mơ về hoài bão lớn nhất của mình là đạt được chân ngã hoàn thiện. Nhưng than ôi, trong khi những giấc mơ của Ping ngày một lớn dần thì cái ao lại ngày càng nhỏ lại, cho đến một ngày, cái ao chẳng còn là cái ao nữa và những thứ xung quanh vốn thoải mái dễ chịu và bình an mà Ping đã từng tận hưởng trong một thời gian dài, đang sắp, đang sắp... sắppp... mấtttttttttt..... điiiiiiiiii....
Chẳng còn lại gì cả!
Dĩ nhiên nói như vậy có hơi quá. Vẫn còn sót lại dưới đáy ao những cành cây, vài hòn đá và mấy bộ xương của những kẻ xấu số cùng những thứ tương tự như thế. Lại còn bùn lầy nữa chứ! Bùn lầy ở khắp mọi nơi.
Ngày qua ngày, bùn là chỗ Ping ngồi; đêm từng đêm, bùn là nơi Ping ngủ. Nhưng nó không ngủ được nhiều. Thật khó mà thanh thản khi nỗi sợ hãi còn ngự trị trong lòng. Ping đang sợ.
Nó rất sợ...
Thay đổi - một sự thay đổi đúng nghĩa - quả thật rất đáng lo ngại. Khi thay đổi xảy đến, nó có thể gây ra nỗi sợ hãi đủ để chế ngự những chú ếch gan lì nhất. Sự thay đổi có thể gây ra sự bối rối, do dự, tức giận, lo âu và thất vọng. Nỗi sợ thay đổi có thể bao trùm, níu chặt và tóm lấy bạn bằng một sức mạnh như thế. Thậm chí, nó có thể làm bạn tê liệt hoàn toàn.
Nhưng - điều đó chỉ xảy ra khi bạn cho phép nó làm như vậy mà thôi.
Sợ thay đổi, sợ đương đầu với mạo hiểm, sợ bị chế nhạo hoặc sợ ai đó sẽ phản bác những mục tiêu và mơ ước của bạn,... chính là kẻ thù của những dự định tốt đẹp và sự chuyển biến bên trong con người bạn. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có kẻ thù, và kẻ thù của sự sợ hãi là lòng can đảm. Can đảm không phải là không biết sợ mà là hành động vượt lên trên nỗi sợ hãi.
 Một số người cần có thời gian mới nhận thức được điều đơn giản này. Cũng có nhiều người chẳng bao giờ nhận ra điều đó. Với Ping, nó mất gần một tuần lễ.
Ngày qua ngày, Ping trải qua những cảm xúc mà nó chưa hề có trước đây. Nó bối rối và hoài nghi.
Nó đấu tranh với chính những ý nghĩ của mình về cái quá khứ dấu yêu, về cái ao đầy nước thuở nào. Những ký ức đó cứ vây chặt lấy nó. Rốt cuộc thì cái ao là nơi duy nhất mà nó từng biết trong đời từ trước đến giờ.
Nhưng biết đâu vào đúng thời khắc cuộc sống của bạn sắp thay đổi thì bất ngờ trời đất lại ban cho bạn một sức mạnh để, hoặc nắm lấy cơ hội đó, hoặc để mọi thứ trôi qua. Nhận thức để lựa chọn là nhận thức để thay đổi.
Trong khi Ping ngồi giữa bùn lầy suy tư về những lựa chọn của mình thì nó bổng ngộ ra một điều: Cuộc sống của nó phải là một cuộc sống có mục đích.
Ping quyết định quên đi quá khứ, hướng tới tương lai và nung nấu ý tưởng mới tuyệt vời cho hướng đi cuộc sống của mình.
Năm phút trước buổi bình minh của ngày thứ bảy, Ping nhìn lại mọi thứ xung quanh một lần cuối - những thứ từng rất đỗi thân yêu đối với nó - rồi để lại sau lưng tất cả những vinh quang trong quá khứ, nó nhún người nhảy vào cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất...

    0