hãy viết một bài văn về tuổi thơ của em
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em tham khảo:
Tuổi thơ em gắn liền với những cánh diều bay cao trong gió, đem những ước mơ bé nhỏ ,đơn sơ nhưng tình cảm theo, gắn liền với những câu truyện cổ tích mà hằng đêm được nghe bà kể, gắn liền với những lúc đợi mẹ đi chợ về, với những đêm trung thu vui đùa cùng lũ bạn, với những hôm trời mưa, rủi nhau tắm mưa, những gốc đa đầu làng - nơi vui chơi của lũ giặc chúng em - nào là bắn bi, ném dép, nhảy dây, ... là những giờ học lý thú, những câu hát ru ngọt ngào của mẹ, giọng nói dịu dàng của thầy cô, những người bạn sách vở,... Tuổi thơ ai cũng vậy, dù thời gian có trôi qua nhanh thì những kỷ niệm đẹp đẽ đó vẫn không bao giờ phai nhòa.
Kỉ niệm luôn đem đến cho chúng ta nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Đặc biệt là những kỉ niệm thời thơ ấu đã trở thành hành trang quý giá trong cuộc sống của tôi cho đến bây giờ.
Trong gia đình, người tôi gắn bó nhất chính là ông nội. Năm nay, ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Ông đã dạy cho chúng tôi rất nhiều bài học bổ ích. Và tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp về ông.
Trong kí ức của tôi, ông nội là một người rất yêu thích công việc trồng cây nên khu vườn trong nhà luôn xanh tốt quanh năm. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Cứ mỗi buổi chiều, ông lại ra vườn để chăm sóc cây cối. Còn nhớ lúc đó, tôi thường chạy theo ông, đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm chút chúng một cách nâng niu, cẩn thận. Ông nói rằng: “Cây cối cũng giống như con người cần được chăm sóc”. Nhờ vậy, mỗi loài cây trong vườn đã trở thành người bạn của tôi. Cây ổi cho tôi leo trèo cùng lũ bạn trong xóm. Cây cam cho trái thơm ngọt ngào. Những khóm hoa: đồng tiền, cẩm tú cầu, mười giờ... giúp tôi cảm thấy thư giãn sau một ngày học tập mệt mỏi. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”.
Ôi! Thời gian sao trôi qua nhanh thật đấy. Mới tung tăng vui chơi, vô tư thì giờ đây tôi đà là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.
Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhở đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. "Sao, lựa nhanh đi con” - Mẹ tôi thúc giục. Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to bảng như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi. Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!
Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô sổ câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, ...suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuẩn bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà. Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị. Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ẩy vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi.
BÀI LÀM
Ôi! Thời gian sao trôi qua nhanh thật đấy. Mới tung tăng vui chơi, vô tư thì giờ đây tôi đà là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.
Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhở đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. "Sao, lựa nhanh đi con” - Mẹ tôi thúc giục. Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to bảng như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi. Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!
Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô sổ câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, ...suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuẩn bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà. Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị. Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ẩy vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi.
Mong rằng, những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và giữ gìn.
Có những kỉ niệm sẽ nhạt dần theo năm tháng nhưng những kỉ niệm đã hằng sâu trong tim thì không cách nào bỏ đi được. Với tôi, với bạn, chắc chắn ai cũng sẽ có những kỉ niệm như vậy. Riêng tôi, chỉ cần nghe đến cái tên “Hoàng Lâm” là vết thương trong tiềm thức lại tấy lên, đau nhói.
Tôi và Lâm sinh cùng ngày và trong cùng bệnh viện, nhà chúng tôi lại là hàng xóm nên không có gì khó hiểu khi tôi và Lâm thân với nhau lắm. Chúng tôi cùng lớn lên với những kí ức trong veo. Ngay từ khi còn bé, Lâm đã cao lớn và khỏe mạnh hơn tôi rất nhiều nên vì thế Lâm hay bênh vực tôi lắm.
Tôi vẫn còn nhớ như in những năm cấp một, chúng tôi cùng nhau cố gắng để được trường chọn thi “hoa trạng nguyên” nhưng cuối cùng chỉ có một người được chọn và đó là Lâm. Tôi giận ghê lắm, với ý nghĩ non nớt và ngô nghê của một đứa trẻ, tôi cho rằng Lâm đã ăn gian. Tôi không thèm nói chuyện với Lâm gần một tháng, rồi ngày Lâm đi thi cũng đến và lần đó Lâm được giải Trạng Nguyên. Người đầu tiên Lâm báo tin là tôi, tôi vui quá nhảy cẫng lên và ôm chầm Lâm, tôi quên luôn mình đang giận.
Theo thời gian, tôi và Lâm cùng lớn lên. Chúng tôi cùng học ở một trường trung học nhưng khác lớp. Càng lớn, Lâm càng đẹp, một nét đẹp rất nam tính bụi bặm, nhưng đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và hay nhìn về đâu đó vô định. Còn tôi, người ta nói rằng tôi đáng yêu, với đôi mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước và đôi má phúng phính. Tính tôi trẻ con lắm, chính vì thế mà tôi giận Lâm không biết bao lần. Ví dụ nhé, tôi không biết đi xe đạp nên Lâm là người đưa rước tôi mỗi ngày, mỗi lần Lâm đến đón trễ tôi nhất quyết không lên xe, mỗi lần thế nhìn Lâm tựa hồ như buồn lắm.
Tôi nghịch lắm, đầu têu của những trò quậy phá trong lớp hầu hết đều là tôi. Một lần nọ, tôi rủ rê cả lớp cúp học và đi chơi, hôm sau, cả lớp tôi bị phạt. Thầy hỏi ai là người “cầm đầu”, Lâm bước lên và nhận tội thay tôi. Lâm nhìn tôi cười hiền, ấm áp quá, đôi mắt Lâm như nói với tôi rằng: “không sao đâu, đừng sợ”. Tôi mím môi, giương đôi mắt đỏ hoe hết nhìn thầy rồi nhìn Lâm, tôi sợ lắm. Thế rồi tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì Lâm chỉ bị phạt trực vệ sinh một tuần. Chiều đó, Lâm lại chở tôi về, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, tôi khẽ: “Lâm cho Ngọc xin lỗi nha”. Lâm quay lại nhìn tôi rồi mĩm cười. Tim tôi hẫng đi một nhịp, không hiểu sao hình ảnh nhiều năm về trước lại hiền về, lúc Lâm báo tin vui cho tôi, mập mờ.
Nhưng tình cảm thân thiết của chúng tôi cũng có lúc bị lung lay, tất cả là do tôi. Tôi nhớ, đó là một buổi chiều, tôi nhờ Lâm chở đi sinh nhật bạn. Lâm nói mười lăm phút sau sẽ đền, thế nhưng hơn nửa tiếng sau tôi mới thấy Lâm. Tôi giận: “nếu Lâm không đến được thì nói, tôi tự biết nhờ người khác”. Lâm không nói gì cả, kéo tôi lên xe, tôi vùng vằn một lúc rồi cũng ngồi im. Từng guồng quay xe đạp cứ chầm chậm lăn, dường như Lâm đang mệt lắm thì phải nhưng rồi tôi cũng thờ ơ không quan tâm. Lâm xin lỗi, tôi ậm ừ cho qua chuyện. Từ hôm đó, giữa chúng tôi có một khoáng cách, không quá lớn nhưng đủ làm tôi và Lâm không thân thiết nữa.
Đã là những năm gần cuối năm lớp chín, thi học kì, thi chuyển cấp, bài vở trở thành gánh nặng cho học sinh. Giờ đây, tôi không đi chung với Lâm nữa, sáng mẹ sẽ đưa tôi đi và chiều tôi lại có bố đón về. Vậy đấy, chỉ vì quá bận rộn nên tôi cũng không biết Lâm đã bỏ học gần một tuần rồi. Thi học kì xong, tôi mới nghe lũ bạn nói Lâm bỏ thi. Bao thắc mắc ngờ vực ùa đến trong tôi. Tôi chạy thật nhanh sang nhà Lâm, được tin Lâm đang trị liệu ở bệnh viện, tôi lã người đi. Tôi nhờ mẹ Lâm chở tôi đi thăm Lâm. Tôi hoang mang thật sự, đứng trước phòng bệnh của Lâm nhưng tôi không dám bước vào. Lâm bị bệnh gì? Lâm có làm sao không?... Tôi đang tự nhát chính mình, lắc nhẹ đầu để xua đi những ý nghĩ không hay. Tôi thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Trước mắt tôi là một Hoàng Lâm xanh xao, sự mệt mỏi và đau đớn chiếm lấy cơ thể tràn đầy sức sống ngày nào. Tôi ngồi cạnh Lâm, khóc rất nhiều, Lâm xoa xoa đâu tôi, tôi nấc lên từng cơn. Hôm đó, tôi tâm sự với Lâm đến chiều, tôi nói nhiều lắm, còn Lâm nhìn tôi chăm chú và mĩm cười. Tim tôi lại đập nhanh hơn khi thấy nụ cười đó, tôi ra về nhưng lòng buồn rười rượi. Tối đó, tôi không ngủ được, mãi gần sáng tôi mới chợp mắt được đôi chút. Sáng đó, tôi dậy sớm, định sẽ nấu gì cho Lâm, nhưng mẹ tôi báo Lâm đã mất khuya hôm qua. Tôi quị xuống.
Sau đám tang của Lâm, tôi lơ ngơ như mất hồn, tôi suốt ngày co ro trước nhà Lâm, ai cũng nhìn tôi đầy ái ngại. Bố mẹ tôi đã định cho tôi nghỉ thi và sẽ cho tôi học trường tư, thế nhưng đến ngày thi không hiểu tôi lấy đâu ra nghị lực, tôi làm bài rất tốt và tôi đã đậu vào một trường chuyên danh tiếng. Một ngày mưa buồn, tôi lại co ro trước nhà Lâm, lạnh lắm, mẹ Lâm lôi tôi vào nhà và đưa cho tôi một hộp gỗ, bà nói: “Lâm gửi cháu trước lúc mất, nó dặn cô cháu phải vào cấp ba thì cô mới được đưa”. Những nếp nhăn trên khuôn mặt người mẹ tội nghiệp xô lại vào nhau ép cho từng giọt nước mắt lăn dài.
Tôi chạy về nhà, mặc kệ trời mưa, mặc kệ quần áo ướt, tôi chạy lên phòng khóa cửa lại. Tôi mở hộp, bên trong có rất nhiều ảnh, một cặp nhẫn và một lá thư rất dài. Trong thư, Lâm nói rất nhiều, nhắc tôi biết bao kỉ niệm. Tôi khóc, nước mắt lại làm nhòe thêm những dòng chữ vốn đã đẫm nước mắt của Lâm. Tôi xem từng tấm ảnh một, có tấm Lâm chụp lén khi tôi đang ngủ, có tấm chụp chung với đám bạn, có tấm khi tôi còn bé tí, và rất nhiều tấm chụp chung với Lâm. Tôi bàng hoàng khi nhận thấy một dòng chữ được nắn nót cẩn thận “Lâm yêu Ngọc”. Tôi gào lên: “tại sao, Lâm về đi, Lâm về với Ngọc đi, sao Lâm không cho Ngọc cơ hội nói lên tình cảm của mình, Lâm về đi…”. Giờ đây, tôi đã dần bình tâm, cặp nhẫn của Lâm, tôi đeo một chiếc, còn một chiếc tôi lồng vào dây đeo ở cổ, nó giúp tôi cảm thấy không cô đơn.
“Lâm à, Ngọc biết Lâm đang ở đâu đó trong thế giới vô hình, nhưng Lâm hãy luôn dõi theo và bảo vệ Ngọc nhé”
Mỗi kí ức là một bản nhạc, có hay có dở, có vui có buồn. Tuy bản nhạc trong tôi vô cùng buồn bã và nhiều nước mắt nhưng tôi sẽ không bao giờ quên nó vì đó là bản nhạc mà tôi và Lâm cùng viết lên. Trên trời cao, lấp lánh nụ cười của Lâm.
1. Viết về nhân vật bạn nhỏ tuổi ngựa.
2. Tìm ý
- Giới thiệu về nhân vật bạn nhỏ tuổi ngựa và nêu cảm nghĩ của em về nhân vật.
- Kể lại chuyện “Ngựa con” rong chơi khắp nơi cùng ngọn gió.
- Tả cảnh đẹp mà “Ngựa con vui chơi”
- Cậu bé dù đi muôn nơi vẫn tìm đường về với mẹ.
3. Sắp xếp ý
Sắp xếp các ý đã tìm được thành một hệ thống ý mạch lạc, logic.
4. Viết đoạn văn
Nhân vật bạn nhỏ trong bài thơ Tuổi Ngựa của nhà thơ Xuân Quỳnh là một bạn nhỏ đáng yêu và rất hiếu thảo với mẹ. Mở đầu bài thơ, con hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con tuổi gì?”. Tò mò hỏi cho biết, ngây thơ hỏi cho hay. Cần gì nghĩa lý sâu xa. Con thơ hiếu động. Chẳng lúc nào “yên một chỗ” Chắc là “Ngựa con” chạy nhảy và “hí” suốt ngày? Ngựa con đi qua những dặm đường, những không gian bao la, những miền đất lạ. “Ngọn gió của trăm miền” ở bốn phương trời với bao hương vị, ở “trên những cánh đồng hoa”. Những bông hoa con hái được ở khắp các miền đất lạ dâng lên mẹ hiền là bông hoa của tâm hồn trong trắng, bông hoa của lòng hiếu thảo và bông hoa ước mơ, khát vọng lên đường. Khổ cuối bài thơ nói lên tình thương mẹ của Ngựa con. Dù cách xa mẹ muôn trùng núi, rừng, sông, biển, con vẫn luôn hướng về mẹ hiền, vẫn tìm về cố hương gặp mẹ.
5. Hoàn chỉnh đoạn văn.
Học sinh đọc lại đoạn văn và sửa chữa nếu có lỗi.
Hãy viết một đoạn văn ngắn 5 câu về cảm nhận của em cho câu thơ "Quê hương là một góc trời tuổi thơ"
Câu thơ "Quê hương là một góc trời tuổi thơ" mang đến cho em một cảm nhận sâu sắc về quê hương của mình. Quê hương không chỉ là nơi em sinh ra và lớn lên, mà còn là một góc trời đầy kỷ niệm và tuổi thơ ngọt ngào. Mỗi khi nhìn lại quê hương, em cảm nhận được sự ấm áp và yên bình, như một nơi mà em luôn có thể trở về. Quê hương là nơi em tìm thấy những giá trị văn hóa, truyền thống và tình yêu thương của gia đình và cộng đồng. Câu thơ này khơi gợi trong em những kỷ niệm đẹp và tình cảm sâu sắc dành cho quê hương.
tk
Tuổi thơ là gì nhỉ? Mà khiến ai cũng khắc khoải nhớ nhung. Nó là những ngày tháng của vô ưu và điềm mật. Những đứa trẻ bước qua khung trời màu hồng ấy trước khi đến với thế giới trưởng thành. Và em thật may mắn khi được tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng tuổi thơ với những kỉ niệm đẹp đẽ.
Tuổi thơ của em đúng nghĩa nhất chính là những năm tháng còn sống ở quê với bà. Khi đó, không có nỗi lo về bài vở, về tương lai, chỉ có những buổi rong chơi tưởng như dài bất tận. Những ngày tháng ấy trong em giống như một cuốn phim cũ, mờ mờ ảo ảo, niềm vui thì rõ mà hình ảnh thì mịt mờ. Duy chỉ có những kỉ niệm cùng bà ra vườn là rõ nét vô cùng. Nhà bà em phía sau có một khu vườn nhỏ, ở đó bà trồng đủ các loại rau xanh mướt, mà em ấn tượng nhất là giàn mồng tơi. Khi quả mồng tơi chín, nó sẽ chuyển thành màu tím. Những khi theo bà ra vườn, bà thì cần mẫn hái rau bó thành từng bó nhỏ đem ra chợ bán. Còn em thì ngồi hái từng hạt mồng tơi, bóp nát, hứng nước vào một gáo dừa khô. Từng giọt, từng giọt, tích thành một vũng nước nhỏ màu tím. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm em vui sướng lắm rồi. Em dùng nó làm nước màu để vẽ lên sân, lên tàu lá chuối, lên cả bức tường lổ đổ phía trước nhà. Chỉ một lát sau, nước khô đi, em lại vẽ thêm lớp mới. Đến khi bà xong việc, lại hiền từ dẫn em ra cạnh giếng rửa sạch tay rồi lại vào nhà. Chỉ mỗi trò chơi ấy thôi, mà em chơi suốt cả tuổi thơ không thấy chán.
Giờ đây bà đã đi xa rồi, em cũng đã khôn lớn. Đôi lúc về quê giỗ bà, em lại ra vườn, tìm gốc mồng tơi cũ để chơi lại trò chơi ấy. Nhưng chẳng hiểu sao em không thể nào cười vui được như khi xưa nữa. Có lẽ vì cảnh vẫn còn nguyên nhưng con người thì đã thay đổi. Chính điều đó khiến kí ức tuổi thơ trở nên trân quý vô cùng. Bởi nó là thứ chỉ có thể hồi tưởng lại chứ không thể trải qua một lần nữa.
Tham khảo:
Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và êm đềm nhất đối với mỗi chúng ta. Tuổi thơ ấy lưu giữ biết bao kỉ niệm, có những kỉ niệm vui, cũng có những kỉ niệm buồn, nhưng tất cả chúng đều giúp ta khôn lớn, trưởng thành hơn. Trong những kí ức đẹp đẽ ấy, lần tôi về quê đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc và một kỉ niệm khiến tôi không bao giờ quên. Sau một năm học tập vất vả, bố mẹ cho tôi về quê chơi một tuần để thăm ông bà và họ hàng. Nghe được điều ấy tôi đã buồn chán biết nhường nào, tôi liên tưởng đến những ngày hè nhàm chán, nóng nực ở quê nhà mà lòng buồn rượi rượi. Nhưng bố mẹ đã quyết định nên tôi chẳng dám phản đối. Ngày bố mẹ đưa tôi ra xe để về quê lòng tôi buồn thắt lại. Chiếc xe chuyển bánh, hình ảnh thành phố tấp nập xa dần, quang cảnh bắt đầu chuyển sang những cánh đồng lúa xanh rì bát ngát, trải dài đến tận chân trời, nhà cửa cũng dần thưa thớt hơn. Quê tôi ở ngoại thành Hà Nội, đi chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã đến nơi. Đến điểm dừng xe, ông bà và các anh em đã chờ sẵn để đón tôi. Mọi người ai cũng hớn hở, vui mừng. Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt mũi rồi đứa em tên Hòa kéo tôi sang nhà của em. Em dẫn tôi vào một góc bí mật và lôi ra không biết bao nhiêu là giấy màu, nan tre,… Cu cậu bảo biết tôi sẽ về nên để dành những thứ này chờ tôi đến làm sáo diều. Nói xong Hòa cười giòn tan, nụ cười trong trẻo làm tôi thấy thân thiết ngay với Hòa, dù trước đây tôi và em rất ít khi trò chuyện với nhau.Chỉ một lát sau Hòa đã lôi hết dụng cụ ra giữa sân và em bắt đầu bày cho tôi cách làm diều. Những nan tre được vót sẵn, nhẵn thín, những tấm giấy màu xanh đỏ trông thật sặc sỡ,… Hòa vừa hướng dẫn tôi, vừa làm nhoay nhoáy cái diều của mình vậy mà chẳng mấy chốc diều của em đã hoàn thành. Một chiếc diều lớn với màu đỏ rực làm chủ đạo. Sau một hồi hì hụi, cuối cùng diều của tôi cũng hoàn thành, nó siêu vẹo và có vẻ hơi yếu. Nhưng tôi vẫn rất vui, vì đây là lần đầu tiên tôi tự làm được một món đồ chơi cho riêng mình. Làm xong con diều chúng tôi ra triền đê của làng thả, Hòa thả diều vô cùng điệu nghệ, chẳng mấy chốc diều đã bay lên cao vút, hòa trong tiếng gió là tiếng sáo diều vi vu, nghe thật dịu dàng, êm đềm, thiết tha. Cứ vậy cả buổi chiều chúng tôi chơi đùa với nhau. Hòa đã làm tôi thay đổi hẳn suy nghĩ của mình về kì nghỉ hè nhàm chán ở quê. Những ngày sau đó, tôi còn được Hòa đưa đi khám phá rất nhiều điều thú vị khác: chăn trâu, bắt cá, bơi sông,… những niềm vui tuổi thơ mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được nếu không có kì nghỉ hè này. Kết thúc kì nghỉ, tôi lưu luyến chẳng muốn rời xa quê hương, rời xa ông bà và bé Hòa. Kì nghỉ này đã khiến cho tôi thêm yêu quê hương, yêu nơi chôn rau cắt rốn của mình. Những kỉ niệm này tôi sẽ mãi khắc ghi trong tim, nó cũng đồng thời là động lực để tôi phấn đấu học tập thật tốt để xây dựng quê hương thêm giàu đẹp.