đối với bạn tôi đáng giá bao nhiêu
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cuộc sống quanh ta có biết bao điều thiêng liêng cao quý đáng để cho ta phải nâng niu, trân trọng. Một trong những điều vô giá ấy đó chính là tình bạn. Ai đó đã từng nói với tôi “tình bạn cũng như triết học, như nghệ thuật… nó không có giá trị để sống sót, nhưng nó lại là một trong những điều tạo ra giá trị cho sự sống”, câu nói ấy khiến tôi vô cùng thấm thía về giá trị của tình bạn.
Cũng giống như tình cha con, mẹ con, vợ chồng, tình bạn cũng là một phạm trù xã hội chỉ quan hệ giữa người với người không cùng huyết thông nhưng có những nét giống nhau về tâm tư, tình cảm, quan điểm,...từ đó họ có thể đồng cảm, chia sẻ với nhau, cùng giúp nhau tiến bộ. Cuộc sống có thể tạo cho bạn nhiều mối quan hệ gặp gỡ, nhưng nó không để lại được cho bạn nhiều tình bạn đẹp, chân thành. Bởi lẽ tình cảm ấy có được phải xuất phát từ tấm chân tình và sự nỗi lực từ cả hai phía.
Tình bạn đẹp xuất phát từ tình cảm trong sáng, chân thành, không toan tính, vụ lợi. Những người bạn đến với nhau chỉ vì vật chất, vì những lợi ích cá nhân sẽ không bao giờ tồn tại được lâu bền. Sự giả dối, lật lọng, toan tính, hơn thua là liều thuốc kịch độc giết chết tình bạn. Chỉ có sự đồng điệu về tâm hồn, sự tri âm trong tình cảm mới giúp tình bạn được thăng hoa. Ta bao lần xúc động đến nhỏ lệ trước tình bạn đầy ân nghĩa của Lưu Bình, Dương Lễ, tình bạn cao thượng vượt lên trên mọi thứ vật chất tầm thường của Nguyễn Khuyến, Dương Khuê, tình bạn tri âm, đồng điệu trong tiếng đàn giữa Bá Nha và Chung Tử Kì,...Những mối tình tri âm, trong sáng ấy đã khắc tạc nên dấu ấn thiêng liêng của tình bạn.
Trong tình bạn, sự sẻ chia, quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau chính những điều quan trọng nhất. Cuộc sống với bao bộn bề, lo toan cho ta những niềm vui, hạnh phúc, nhưng đôi khi nó cũng khiến ta phải đau buồn, thất vọng. Những khi ấy, nếu không có những người bạn bên ta, cùng ta chia sẻ đắng cay, vui buồn thì cuộc sống của ta sẽ vô cùng cô đơn, tẻ nhạt. Niềm vui sẽ được nhân đôi, nỗi buồn được sẻ nửa nếu như có những người bạn ở bên. Bạn sẽ là người cùng cười với ta mỗi khi ta vui, nhưng bạn sẽ không khóc với ta mỗi khi ta buồn bởi khi ấy bạn còn phải động viên, an ủi ta. Gặp những cơn phong ba của cuộc sống, bạn thân cũng sẽ là người ở bên cạnh ta, cùng kề vai sát cánh, giúp đỡ ta vượt qua mọi sóng gió ấy. Thật may mắn cho những ai có được một tình bạn đẹp.
Tình bạn đẹp còn cần phải có sự tin tưởng lẫn nhau, biết bao dung, vị tha cho nhau những lỗi lầm. Con người sinh ra vốn bất toàn, không ai là hoàn hảo, chính vì thế sẽ có lúc ta mắc sai lầm, có những thói xấu mà ta chưa kịp sửa đổi. Người bạn tốt sẽ bao dung cho ta những sai trái, giúp ta nhận ra những điều đúng, sai mà không che đậy, xóa mờ những thói hư tật xấu của ta, cùng giúp đỡ nhau tiến bộ. Trong tình bạn, cần phải dành cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối, những nghi ngờ, đố kị sẽ đưa tình bạn đến vực sâu của sự đổ vỡ.
Một tình bạn đẹp không phải dễ dàng có được, chính vì thế nó cũng không thể mất đi dễ dàng. Tình bạn đẹp sẽ không bị phai nhạt bởi không gian hay thời gian, thậm chí chính những gian nan, khó khăn sẽ là phép thử hữu ích cho tình bạn. Có nhà văn đã từng nói “Tình bạn sẽ không mất đi sự giam cầm của chiến tranh, bởi khổ đau hay sự im lặng, chính trong những thứ đó mà nó bắt rễ sâu nhất, chính từ những thứ đó mà nó nở hoa”.
Tình bạn đẹp là món quà thiêng liêng, vô giá mà cuộc sống dành tặng cho mỗi người. Thực sự là điều đáng buồn, đáng tiếc, thậm chí đáng thương cho những ai sống một đời mà không tìm được cho mình một tình bạn đẹp. Chính vì thế, những ai đã và đang có một tình bạn đẹp thì hãy biết trân quý và xem trọng nó, thường xuyên vun đắp để nó ngày càng đẹp hơn.
CẢM NHẬN CỦA TÔI
Rằng tôi đồng ý với bạn vì thưở còn bé ai cũng có bạn mà đúng ko
“Cái tôi” đem đến cho tâm hồn thi sĩ nỗi buồn lạnh, bơ vơ, muốn thoát nhưng không thoát được. Đó là những thi nhân đang sống trong cuộc đời tù túng, mong mỏi của thân phận mất nước
- Tương phản giữa khát vọng thoát thân và thực tế tù túng, bế tắc để thấy bi kịch của thi sĩ lãng mạn
- Thoát lên trên- đồng tiền đã khép
- Phiêu lưu trong trường tình, tình yêu không bền
- Điên cuồng – Điên cuồng rồi tỉnh
- Đắm say- Say đắm vẫn bơ vơ
Vì “cái tôi” đã đem đến cho tâm hồn họ nôi buồn lạnh, bơ vơ, muốn thoát nhưng không được. Họ là những thi nhân đang sống trong cuộc đời mòn mỏi, tù túng của thân phận mất nước, lại mang trong mình “cái tôi” cô đơn, bé nhỏ nên họ thật đáng thương. (Các em đọc kĩ đoạn văn: “Đời chúng ta đã nằm trong vòng chữ tôi… ta ngơ ngẩn buồn trở về hồn ta cùng Huy Cận”). Phân tích sự tương phản giữa khát vọng thoát thân với thực tế tù túng, bế tắc để thấy bi kịch của thi sĩ lãng mạn:
Thoát lên trên - Đông tiên đã khép
Phiêu lưu trong trường tinh - Tình yêu không bền
Điên cuồng - Điên cuồng rồi tỉnh
Đắm say - Say đắm vẫn bơ vơ
Cần phải giới thiệu đôi chút về tôi để các bạn tiện theo dõi câu chuyện. Tôi vốn con nhà khá giả, được bố mẹ chiều chuộng lại học giỏi nên có khá đông bạn bè. Sự nổi trội của tôi khiến các bạn rất khâm phục. Vì lẽ đó, đôi lúc kiêu ngạo về bản thân mình, thấy ai không hợp là không thèm chơi, nhất là các bạn học chưa giỏi, ăn mặc lại “quê mùa”.
Hồi ấy cô giáo chủ nhiệm phát động phong trào “Đôi bạn cùng tiến” để giúp đỡ những bạn học yếu. Thật không may tôi phải kèm một cô bạn mà từ xưa tôi chẳng bao giờ nói chuyện. Hằng - tên người bạn ấy - là một người ít nói, học thì lẹt đẹt, thỉnh thoảng lại nghỉ học không lí do. Tóm lại chẳng có gì nổi bật. Cô giáo xếp chúng tôi ngồi cạnh nhau và yêu cầu tôi phải kèm bạn ấy học. Trong khi tôi không giấu nổi sự thất vọng thì Hằng lại tỏ vẻ vui mừng. Bạn ấy cười với tôi và nói nhỏ: “Ấy giúp tớ với nhé!”. Tôi đành cười gượng đáp gọn lỏn “ừ”. Trong lòng tôi cảm thấy hơi bực vì từ bây giờ không còn được tự do về thời gian nữa, bị ám thế này thì sao sống nổi.
Tuy nhiên, tôi cũng không dám trái lời cô. Tôi phải kèm Hằng học để bạn ấy tiến bộ, đó cũng là cách để tôi chứng tỏ mình với cả lớp. Đôi bạn cùng tiến nào có kết quả học tập cao sẽ được thưởng mà. Chiều nào cũng vậy, tôi bắt Hằng qua nhà tôi học. Lúc đầu, Hằng có vẻ ngại nhưng thấy vẻ cương quyết của tôi, Hằng nhận lời. Thực ra, khi kèm Hằng, tôi nhận thấy bạn ấy học không đến nỗi nào, nhưng hình như trước đây bạn ấy không có thói quen ôn bài, làm bài thì phải. Vở bài tập cũng chẳng có, hèn nào chẳng bị điểm kém.
Hằng rất phục tôi, tôi nói gì bạn ấy cũng nghe, cứ như tôi là cô giáo vậy. Thỉnh thoảng, được tôi khen, bạn ấy cười sung sướng, tôi thấy Hằng không quá xấu xí như tôi vẫn nghĩ. Bạn ấy đen nhưng có duyên ra phết. Tuy vậy, tôi vẫn giữ thái độ bình thường, không nghĩ rằng mình sẽ coi Hằng là bạn thân. Cho đến một lần…
Hôm ấy, tôi đạp xe đi chơi loanh quanh. Mải nhìn ngắm và nghĩ linh tinh, tôi đi lạc vào một khu phố rất vắng người. Trưa nắng mà tôi không biết lối về, cứ đạp xe loanh quanh mãi. Chợt có một đám con trai choai choai trông rất hầm hố đi xe máy qua. Chúng trêu ghẹo tôi, sờ cả vào má tôi khiến tôi loạng choạng tay lái rồi ngã xuống đường. Thấy vậy, chúng cười hô hố rồi bỏ chạy. Vừa đau, vừa tức, tôi khóc nức nở. Cho đến khi có một bóng người lại gần kêu lên:
- Ôi! Ngân Hà! Sao cậu lại ở đây?
Tôi ngẩng mặt lên thì nhận ra Hằng. Bạn ấy mặc đồ ở nhà, tay cầm mớ rau nhìn tôi lo lắng. Tôi kể sơ qua tình hình và cố gắng ngồi dậy. Nhưng hình như chân tôi bị chảy máu, lại bị bong gân hay sao mà không thể đứng nổi, đau quá. Hằng vội vàng dựng xe lên dìu tôi vào gác-ba-ga rồi đèo tôi về nhà bạn ấy. Bạn ấy bảo nhà ở gần đây, bạn ấy vừa mua rau về nấu cơm thì nhìn thấy tôi. Vào đến nhà Hằng, dù đang đau nhưng tôi vẫn nhận ra đó là một ngôi nhà cấp bốn bé tí tẹo, đồ đạc tuềnh toàng. Sau đó, tôi được biết nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ Hằng đi làm công ty vệ sinh môi trường rất vất vả, Hằng thường đi làm cùng với mẹ vì mẹ bị bệnh, người không khỏe. Vậy mà tôi chẳng biết gì về hoàn cảnh của bạn, tôi vô tâm quá. Cả lớp tôi cũng thế, chỉ biết chê trách người khác mà không chịu tìm hiểu về họ. Hằng làm sao làm bài tập khi phải làm các việc gia đình, cơm nước, giặt giũ, lại còn giúp mẹ đi quét rác nữa…
Đưa tôi về nhà, Hằng mời tôi uống nước, lấy cồn rửa vết thương cho tôi cẩn thận rồi băng vào. Nhìn Hằng làm thành thạo, tôi thấy phục bạn quá. Tôi mà nhìn thấy máu là chỉ biết kêu thôi, không biết xử lí thế nào. Còn Hằng, bạn ấy biết cách rửa sạch máu rồi băng lại gọn gàng. Xong xuôi, bạn ấy đưa tôi về tận nhà. Từ nhà Hằng sang nhà tôi khá xa, vậy mà hôm nào Hằng cũng đi bộ qua nhà tôi để học bài. Tôi thực sự cảm thấy ân hận và thương bạn quá.
Mấy hôm sau, vì đau chân quá, tôi nghỉ học. Ngày nào, Hằng cũng vào thăm tôi, cùng tôi học bài. Bạn ấy còn chép bài cho tôi nữa. Thành ra bây giờ, người được kèm cặp là tôi chứ không phải là Hằng.
Lúc tôi khỏi chân cũng là lúc chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Ngày ngày, tôi qua nhà đón Hằng đi học, hai đứa thay nhau đèo, vừa đi vừa ôn bài, trò chuyện rôm rả. Tôi kể hoàn cảnh của Hằng cho bố mẹ nghe. Bố tôi đã xin cho mẹ Hằng đi bán hàng ở cửa hàng gạo, đỡ vất vả mà thu nhập cũng khá hơn.
Hai mẹ con Hằng vui lắm, cứ cảm ơn mãi. Còn tôi, tôi cũng rất vui vì tìm được người bạn giàu nghị lực, ít nói nhưng sâu sắc, tốt bụng. Từ đó đến nay, tôi và Hằng luôn là đôi bạn thân thiết. Sức học của Hằng cũng khá lên nhiều, bạn ấy đạt danh hiệu “Học sinh tiên tiến”. Có chuyện gì vui buồn, tôi và Hằng đều tâm sự với nhau, giúp đỡ nhau. Có một người bạn như Hằng, tôi thấy như trưởng thành hơn.
Số bạn gái sau khi bớt 1 bạn là: 2 : (2 – 1) x 1 = 2 (bạn) Số bạn gái trong nhóm đó là: 2 + 1 = 3 (bạn) Số bạn trai trong nhóm đó là: 3 + 1 = 4 (bạn)Số bạn gái sau khi bớt 1 bạn là: 2 : (2 – 1) x 1 = 2 (bạn) Số bạn gái trong nhóm đó là: 2 + 1 = 3 (bạn) Số bạn trai trong nhóm đó là: 3 + 1 = 4 (bạn)
500đ
Vô giá....