NGỌN GIÓ VÀ CÂY SỒIMột ngọn gió dữ dội băng qua khu rừng già. Nó ngạo nghễ thổi tung tất cả các sinh vật trong rừng, cuốn phăng những đám lá, quật gẫy các cành cây. Nó muốn mọi cây cối đều phải ngã rạp trước sức mạnh của mình. Riêng một cây sồi già vẫn đứng hiên ngang không bị khuất phục trước ngọn gió hung hăng. Như bị thách thức, ngọn gió lồng lộn, điên cuồng lật tung khu rừng một lần...
Đọc tiếp
NGỌN GIÓ VÀ CÂY SỒI
Một ngọn gió dữ dội băng qua khu rừng già. Nó ngạo nghễ thổi tung tất cả các sinh vật trong rừng, cuốn phăng những đám lá, quật gẫy các cành cây. Nó muốn mọi cây cối đều phải ngã rạp trước sức mạnh của mình. Riêng một cây sồi già vẫn đứng hiên ngang không bị khuất phục trước ngọn gió hung hăng. Như bị thách thức, ngọn gió lồng lộn, điên cuồng lật tung khu rừng một lần nữa. Cây sồi vẫn bám chặt đất, im lặng chịu đựng cơn giận dữ của ngọn gió và không hề gục ngã. Ngọn gió mệt mỏi đành đầu hàng và hỏi:
- Cây sồi kia! Làm sao ngươi có thể đứng vững thế?
Cây sồi từ tốn trả lời:
- Tôi biết sức mạnh của ông có thể bẻ gẫy hết các nhánh cây của tôi, cuốn sạch đám lá của tôi và làm thân tôi lay động. Nhưng ông sẽ không bao giờ quật ngã được tôi, bởi tôi có những nhánh rễ vươn dài, bám sâu vào lòng đất. Đó chính là sức mạnh sâu thẳm nhất của tôi. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn ông, ngọn gió ạ! Chính cơn điên cuồng của ông đã giúp tôi chứng tỏ được khả năng chịu đựng và sức mạnh của mình.
(Theo Hạt giống tâm hồn –NXB Tổng hợp TP Hồ Chí Minh, 2011)
Câu 1:Câu chuyện trên nhắc đến những nhân vật nào? Các nhaanh vật đó biểu tượng cho điều gì? Chỉ ra phương thức biểu đạt chính của câu chuyện? Lời dẫn trực tiếp?
Câu 2: Xét về mục đích nói câu văn sau thuộc kiểu câu nào? Dùng để làm gì?
“Làm sao ngươi có thể đứng vững thế?”
Câu 3: Đọc đoạn văn:
“Một ngọn gió dữ dội băng qua khu rừng già. Nó ngạo nghễ thổi tung tất cả các sinh vật trong rừng, cuốn phăng những đám lá, quật gẫy các cành cây. Nó muốn mọi cây cối đều phải ngã rạp trước sức mạnh của mình. Riêng một cây sồi già vẫn đứng hiên ngang không bị khuất phục trước ngọn gió hung hăng. Như bị thách thức, ngọn gió lồng lộn, điên cuồng lật tung khu rừng một lần nữa. Cây sồi vẫn bám chặt đất, im lặng chịu đựng cơn giận dữ của ngọn gió và không hề gục ngã.”
a.Chỉ ra từ láy, trường từ vựng có trong đoạn văn trên?
b.Chỉ ra phép liên kết được sử dụng trong đoạn văn?
c.Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ có trong đoạn văn trên?
Câu 4: Vì sao cây sồi già lại cảm ơn ngọn gió?
Câu 5: Bài học sâu sắc nhất được gợi ra từ câu chuyện trên?
MB :
Sống và chết có gì khác nhau? Khi chúng ta được sinh ra đời, người vui mừng không phải là bản thân chúng ta, mà là cha mẹ, người thân cuả chúng ta. Sau khi chúng ta chết, người khóc lóc cũng không phải là bản thân chúng ta, mà là con cái, người thân. Bản thân không vui sướng vì khi ra đời chưa không biết sướng vui; chúng ta không khóc lóc vì khi không còn tồn tại sẽ không còn cảm giác.
Mỗi người không có cách gì phát biểu cho cuộc sống, vì khi đó ta đã được sinh ra rồi, bất luận được trong một hoàn cảnh như thế nào, chúng ta đều không có tư cách quyết định. Chúng ta mở đầu cuộc hành trình bằng tiếng khóc của bản thân, rồi lại kết thúc trong tiếng khóc của người xung quanh. Chúng ta rời khỏi cơ thể mẹ mà ra đời, rồi lại rời khỏi thế giới này mà chết đi. Chúng ta được đẩy lên sân khấu cuộc đời, rồi laị bị kéo xuống. Ta tựa hồ không hề có một quyền lực can thiệp nào vào hai vấn đề lớn nhất của cuộc đời, là sự sống và cái chết..
May thay, trong vấn đề này, chúng ta vẫn có hành vi để khiến bản thân sinh ra bình thường, nhưng có thể chết vĩ đại. Ra đời trong cơn đau của một mình người mẹ, nhưng có thể từ bỏ thế gian này trong tiếng khóc đau thương của hàng triệu con người. Và tôi cũng muốn là một người như thế, có thể để lại chút dấu ấn gì đó trong cuộc đời lớn của nhân loại. Mang trong mình suy nghĩ đó, tôi đã tìm thấy triết lý cho hành trình sống của mình: “Hãy là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ”.
KB :Có thể câu triết lý trên hoàn thiện hơn những gì tôi đang suy nghĩ và thực hiện. Thế nên tôi mới phải suy ngẫm lâu hơn và cố gắng hơn trên con đường mình đã chọn. Câu châm ngôn ấy là hành trang tôi mang theo khi bước vào ngưỡng của cuộc đời. Sống thật một cá tính để không chìm giữa biển người vô tận. Đi theo một ước mơ để thấy mình còn đang sống.