K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

29 tháng 11 2016

bài nào z chị

29 tháng 11 2016

bài đấy bạn nhé. Nãy mình có đăng bài mà đăng ko đc. Đề bài là chữa mực tím nhé! Cơ học lớp 8

30 tháng 11 2021

Tình yêu quê hương là một tình cảm thiêng liêng đối với mỗi con người KHI NHỚ VỀ QUÊ HƯƠNG , CỘI NGUỒN CỦA MÌNH

 

8 tháng 11 2021

mik nghĩ là:

Cho em gặt hái mỗi ngày.

12 tháng 1 2017

Xem ở đây:

Thực hành : Tìm hiểu Lào và Cam-phu-chia loigiaihay.com/thuc-hanh-tim-hieu-lao-va-cam-phu-chia-e1376.html
24 tháng 1 2017

1.* Cam-pu-chia:
- Thuộc khu vực bán đảo Trung Ấn, giáp Việt Nam ở phía đông, đông nam; Lào ờ phía đông bắc; Thái Lan ở phía bắc và tây bắc. Phía tây nam giáp vịnh Thái Lan.
- Cam-pu-chia có thể liên hệ với nước ngoài bằng cả đường biển (cảng Xi-ha- nuc-vin), đường sông và đường bộ.

8 tháng 10 2017
Viết theo thể thức một bức thư về nội dung đảm bảo:
- Lời chào hỏi.
- Lời dẫn khi về trường:
+ Lý do, hoàn cảnh nào bạn về trường?!?
- Khung cảnh trường và sự đổi khác. Bạn hãy lấy so sánh với kỉ niệm của mình.
VD như: Bạn còn nhớ kỉ niệm ngày ấy của chúng mình không? Hàng me gốc phượng vĩ... Gốc phượng ngày ấy giờ vẫn còn đó. Nó sừng sững đứng nghiêm như bác bảo vệ nghiêm mặt mỗi sáng vậy. Còn nhớ những ngày hè năm ấy -ngày tổng kết năm lớp 8 đó, cả lớp chụp ảnh dưới tán cây. Tụi Nam còn trèo lên hái cả chùm phượng to xuống. Nhìn rực rỡ làm sao....

Bạn khơi lại thế nào cho nó tinh tế nhất và nhẹ nhàng nhất nha!
Kỉ niệm cùng cả lớp? Kỉ niệm cùng cô giáo hay một lần bị bắt phạt? sao không nhỉ!

Và bạn cần nói lên được cảm xúc vỡ oà trong bạn khi nhìn thấy bà Ba bán hàng tước cổng trường. Nhớ kỉ niệm buổi trưa hè xà vào quán mua những túi ổi...... Chẹp, so good!
Với dạng bài này bạn hãy viết như là không viết, kể về những kỉ niệm của riêng mình theo BY ME STYLE!

Đó là sự lựa chọn thông minh để bạn được điểm cao đó!

Chúc bạn thành công nha!
25 tháng 10 2019

Ngót hai mươi năm xa quê, tháng tám vừa qua tôi trở về thăm quê hương. Cái mốc thời gian 20 năm tuy không quá dài nhưng nó cũng đủ khiến lòng tôi nhớ thương ngày đêm da diết mỏi mòn…
Ngồi trên máy bay vượt qua cả ngàn km, sau 1h’45 phút tôi đã về tới sân bay Nội Bài Hà Nội…Xuống máy bay tôi và em trai vội đón taxi về Thanh Hóa…

Khi xe taxi chạy tiến dần vào đất quê hương, tôi đã nhờ bác tài xế chạy chậm dần và bắt đầu ngắm nhìn dòng sông, dãy núi và cánh đồng. Đã lâu lắm rồi tôi thèm được nhìn cây lúa và leo núi. Cái cảm giác bồi hồi, rưng rưng vui mừng tràn ngập trong lòng.

Xe tiến vào con đường làng, lòng tôi nôn nao hơn. Hai bên đường những đứa trẻ chăn trâu đôi mắt tròn xe nhìn thấy tôi ngồi trên xe chúng nhìn xa lạ ngỡ ngàng..Chúng không hề biết tôi là ai, tò mò chúng chạy theo xe cười vui rộn rã…Những cụ già, bà con thôn xóm nhìn thấy tôi, hầu như họ nhận ra tôi nhưng cũng có vẻ không chắc chắn cho tới khi xe taxi dừng ngay trước cổng nhà tôi. Khi bác tài xế vừa mở cánh cửa bước xuống tôi đã nghe bà con làng xóm xôn xao.. “Bà con ơi! Thằng Lâm con bố Sơn về rồi..”

Thế là làng trên xóm dưới, già trẻ, gái trai kéo nhau lại vây quanh chiếc xe. Em trai tôi phải loay hoay chào bà con một hồi mới bế tôi xuống xe lăn ngồi. Nhìn thấy tôi ngồi xe lăn các bà cụ, cô dì rưng rưng khóc ôm lấy tôi. Lúc ấy tôi chỉ biết nén lòng, cảm động trước tình cảm của bà con, anh em, bạn bè dành cho mình…

Thế rồi cả tối hôm đó cả làng lần lượt tới thăm hỏi tôi, những câu chuyện kể hoài không hết chẳng ai muốn về. Lòng tôi ấm áp vui sướng hạnh phúc vô cùng thức trắng đêm không ngủ.

Hai mươi năm rồi tôi xa gia đình, ngày tôi về mẹ mừng rỡ nghẹn ngào. Tôi biết mẹ vẫn buồn nhưng mẹ vẫn nở môi cười giấu nỗi đau trong lòng để tôi vui. Mẹ biết tôi đã lâu rồi không được ăn những món mà tôi thích ăn (xôi đồ đậu xanh, cháo hành, bánh trôi nước, gà xào sả ớt, cháo lươn, canh rau má…). Mẹ bảo mỗi ngày mẹ sẽ nấu từng món khoái khấu của tôi cho tôi ăn. Nhìn mẹ đôi mắt thâm quầng, tóc pha sương, bàn tay chai sơn mà lòng tôi nhói đau như dao cắt.

Và cha nữa nhìn thấy cha thân gầy, mắt hốc, trán nhăn nhúm, vất vả ngược xuôi suốt cả đời vì con cái mà chưa được ngày nghỉ ngơi. Tôi thương cha vô vàn, thấy mình thật có lỗi với cha mẹ.

Món quà tôi mang từ Sài Gòn về quê tặng gia đình, anh em cùng bạn bè là một tập thơ và một CD thơ ngâm của tôi. Mọi người cầm sách đọc miệt mài, mở đĩa nghe chăm chú, có người bật khóc, có người rưng rưng khoé mắt vì cảm động.

Bạn bè tôi bây giờ đã có gia thất, đứa đi làm ăn xa, đứa đi bộ đội, đứa đi lập nghiệp nơi xứ lạ. Thầy cô thì người chuyển công tác, người nghỉ hưu…Tôi chỉ gặp được ít người còn ở lại quê..Chợt nghe lòng man mác lâng lâng…

Sau 20 năm trở lại quê nhà, biết bao sự đổi thay… làng tôi đã có nhiều ngôi nhà cao tầng mọc lên, đường xá cũng đã bê tông hóa… Tôi cảm thấy lòng vui và được an ủi…

Ngày tôi đi chị gái tôi lấy chồng mới có một cu tí 2 tuổi giờ về chị đã ba cháu thật dễ thương. Ban đầu khi gặp tôi chúng lạ lẫm không dám lại gần, thằng em út tôi cũng vậy khi tôi đi nó mới 8 tuổi bây giờ nó đã thành một chàng trai 28 cao to. Nhìn thấy tôi nó cũng có vẻ ngượng ngùng là lạ.. Nhưng rồi những bữa cơm gia đình thân mật, những cuộc tâm sự đã khiến cả nhà thân thuộc gần gũi nhau hơn.

Thật sự tôi không thể cầm được cảm xúc khi thấy mỗi ngày bà con hàng xóm, anh em, bạn bè đến thăm. Họ nói đây là cây nhà lá vườn, rồi người thì bắt lên con gà, người thì mang tặng đôi bồ câu, người mang cho tôi cặp bưởi, nãi chuối, người mang cho tôi mấy quả na vừa chín cây…Ôi tình cảm họ dành cho tôi, một đứa con xa quê lâu ngày thật mặn mà tha thiết, ấm cúng…

Mỗi ngày khi hoàng hôn buông xuống tôi lại cùng em trai ra ngắm đồng lúa xanh, cánh cò, ngắm ngọn đồi chàm sau nhà xanh ngát, rồi đi vào thăm từng nhà anh em, bà con lối xóm..Nhà ai cũng đón tiếp tôi niềm nở, chuyện trò ân cần. Tôi vui lắm..

Mười lăm ngày trôi qua thật nhanh, tôi muốn níu thời gian lại mà không thể. Những ngày tôi về với quê hương, gia đình thật ý nghĩa, và thoả lòng mong đợi bao năm ròng rã…Cuộc hội ngộ nào rồi cũng chia ly, rồi cũng đến ngày tôi phải trở vào lại Sài Gòn. Lòng tôi nghẹn ngào quyến luyến, trước giờ lên xe cả làng tập trung ở nhà tôi tạm biệt, họ ôm tôi dặn dò giữ sức khoẻ và hẹn ngày trở lại. Thật lòng tôi không muốn xa quê hương, gia đình, làng xóm thêm nữa nhưng vì cuộc sống tôi đành nén lòng ngậm ngùi ra đi..

Tôi lên xe mọi người vẫy tay chào, trong đám đông tôi nhận ra mắt mẹ, chị tôi đang rơi lệ…Tôi tự nhủ lòng mình nhất định sẽ sống tốt và sẽ trở về quê hương nhiều lần nữa. Tạm biệt xứ Thanh yêu thương…Hẹn ngày mai ta trở lại bên Người…

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy...
Đọc tiếp

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.

7
27 tháng 2 2021

Hay quá

27 tháng 2 2021

chán lắm 

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy...
Đọc tiếp

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này.

55
27 tháng 2 2021

đầu bài đâu??????????????????????????????????????????????????????????

Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này. Sống trên cuộc đời này, tôi cảm thấy may mắn vì được sinh ra có đủ tay chân bộ phận, sức khỏe không yếu ớt, là một con người bình thường, có cha mẹ, anh chị, có tất cả. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tất cả yêu quý mà không ai đòi hỏi gì lại từ tôi. Tôi cảm thấy biết ơn khi được tất cả dạy cho những bài học cuộc sống, dù kẻ gian hay người tốt. Tôi chỉ cảm thấy xấu hổ khi tôi không thể thể hiện được lòng biết ơn và sự kính trọng của mình đối với tất cả những điều đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Dù tôi có đi tới đâu, tôi cũng chỉ hướng về quê hương, đó là nơi an toàn và thân thiết nhất với tôi. Dù chông gai mưa bão, tôi chỉ cần nhớ về quê hương, tôi sẽ vượt qua. Mọi thứ tôi có sẽ không thể làm được, nếu không có sự yêu thương từ mọi người tại chốn quê hương này