K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 tháng 7 2021

undefinedBài 6 đây bạn nhé!

2 tháng 7 2021

bạn ko cần làm b7 đâu nha mk làm rùi

21 tháng 7 2021

Sorry nha 

Ta có A : 2018 = b dư b

=> A = 2018.b + b => A = b(2018 + 1) => A = b.2019

A lớn nhất có 5 chữ số nên b cũng phải lớn nhất vói b.2019 < 100 000

Mà A < 100 000 <=> b < 100 000 : 2019 \(\approx\)49 nên b lớn nhất là 49

=> A = 2019.49 = 98931

21 tháng 7 2021

ko có phép chia số dư và thương bằng nhau nhé

a)256x103=26368                                         b) 1572:12=131

2 tháng 3 2022

??????????????????????????????????????????????????

16 tháng 8 2017

=\(\frac{85}{504}\)

16 tháng 8 2017

\(\frac{85}{504}\)

10 tháng 10 2019

Năm nay tôi đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe đứa cháu nội hỏi về chuyện xưa khi minh còn nhỏ được chứng kiến ngày giặc Pháp đô hộ và câu chuyện Lão Hạc trong sách giáo khoa Ngữ văn 8 cháu học là có thật không, thì lòng tôi lại trào lên bao cảm xúc với kỷ niệm về người hàng xóm già. Đó chính là nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao. Ký ức sâu đậm về lần ông lão kể chuyện bán chó cho thầy Thứ của tôi cứ hiện lên mồn một.

Ngày ấy tôi mới lên mười, xã hội hỗn loạn, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy Tây đi càn chỗ kia. Thầy giáo Thứ đang dậy chúng tôi lớp đệ nhị ở trường làng bên, phải cho đám trò nghỉ. Tôi không biết vì sao, chỉ thấy người ta láo pháo đồn rằng thầy tôi ghét Tây, ngán cảnh chúng dòm ngó trường lớp nên cho chúng tôi nghỉ.

Ngày ngày thầy vẫn sang nhà lão Hạc trò chuyện với ông cụ. Tôi ở gần hay sang qua lại cùng thầy lúc giúp lão dọn nhà, lúc đùa nghịch với con chó Vàng. Không ngờ những chuyện thật về lão Hạc lại được thầy giáo tôi viết thành câu chuyện cảm động đến thế. Cái cảnh lão Hạc kể với thầy tôi về chuyện bán chó là lúc tôi chứng kiến tất cả.

Chả là hôm ấy, tôi đang giúp thầy nhặt đống khoai và lân la hỏi thầy về mấy chữ Hán khó hiểu. Thầy đang giảng cho tôi thì thấy lão Hạc tiến vào. Cái dáng điệu gầy gò của lão, hôm nay trông buồn thảm quá. Vừa nhìn thấy thầy Thứ, lão đã báo ngay:

- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!

- Cụ bán rồi?

- Bán rồi! Họ vừa bắt xong.

Lão Hạc cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước. Thầy tôi chắc cũng ái ngại cho lão nên chỉ ôm đôi bờ vai lão vỗ nhẹ như đồng cảm. Tôi thấy đôi mắt của thầy Thứ cũng như muốn khóc. Thầy hỏi lão Hạc:

- Thế nó cho bắt à?

Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...

- Khốn nạn... Ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy, hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục và thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bây giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!... Này! ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ nằm im như trách tôi, nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo rằng "A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?". Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!

Thầy Thứ lại an ủi lão:

- Cụ cứ tưởng thế chứ nó chẳng hiểu gì đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt! Ta giết nó chính là ta hoá kiếp cho nó đấy. Hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác.

Lão Hạc chua chát bảo:

- Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra nó sung sướng hơn một chút... Kiếp người như tôi chẳng hạn!...

Câu nói của lão làm tôi bùi ngùi, thầy Thứ hạ giọng:

- Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?

- Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?

Lão cười và ho sòng sọc. Thầy tôi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:

- Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu môt ấm nước chè tươi thật đặc, ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào... thế là sung sướng.

- Vâng! Ông lão dậy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng

Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại, thấy vậy tôi tê tái đứng lên:

- Thầy để con đi luộc khoai thầy nhé. Ừ, luộc giúp thầy, nhặt những củ to ấy, để thầy pha nước mời ông xơi - thầy tôi nhắc nhở.

- Nói đùa thế chứ ông giáo cho để khi khác... Lão Hạc ngần ngại.

- Việc gì còn phải chờ khi khác... Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại, cụ cứ ngồi xuống đây.

Tôi đi luộc khoai. Thầy Thứ và lão Hạc ngồi nói chuyện lâu lắm, thầy tôi là người nhiều chữ nghĩa, hiểu biết và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự và sẻ chia.

Vừa luộc khoai, tôi vừa nghĩ về lão Hạc nhiều lắm. Tôi thương lão, con người già cả cô đơn nhưng ai cũng quý lão bởi lão sống lương thiện và nhân hậu. Tôi biết lão quý con Vàng của mình lắm vì nó là kỷ vật của anh con trai lão để lại mà. Tôi hiểu vì bần cùng lão mới làm như vậy.

Đã 60 năm, đất nước đổi thay chế độ, lão Hạc không còn, cuộc sống của người nông dân ngày nay đã khác. Nhưng hình ảnh lão Hạc đau đớn vì bán con chó cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là kỷ niệm một thời khổ đau của đất nước mà người nông dân phải chịu nhiều cơ cực nhất. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó tôi hiểu hơn về họ, về tình yêu thương chia sẻ của người thầy giáo tôi với những con người khốn khổ, về nhân cách và vẻ đẹp của người nông dân.

~Hok Tốt~

21 tháng 7 2016

đề đâu đó

21 tháng 7 2016

\(x-x^2=-\left(x^2-2.x.\frac{1}{2}+\frac{1}{4}\right)\)

\(-\left(x+\frac{1}{2}\right)^2+\frac{1}{4}\)

Vì \(\left(x+\frac{1}{2}\right)^2\ge0\) với mọi x nên \(-\left(x+\frac{1}{2}\right)^2\le0\) với mọi x

=> \(-\left(x+\frac{1}{2}\right)^2+\frac{1}{4}\le\frac{1}{4}\) với mọi x

Hay \(x-x^2\le\frac{1}{4}\)

Dấu bằng xảy ra khi và chỉ khi:

\(\left(x+\frac{1}{2}\right)^2=0\) <=> \(x=\frac{1}{2}\)

Có j không hiểu thì hỏi lại mk

Chúc bạn làm bài tốt

 

6 tháng 10 2021

tự làm đi chứ bạn

6 tháng 10 2021

Giữa dòng đời nhộn nhịp, có những lúc ta vui vẻ với thành công nhưng cũng có những khi buồn rầu, thất vọng vì vấp ngã. Khi ấy, có một nơi để về, một nơi để tiếp thêm sức mạnh để bạn bước tiếp chặng đường phía trước. Và với tôi, ngôi nhà là nơi chứa chở biết bao tình cảm đẹp.

Ngôi nhà của em nằm ở một vùng quê thanh bình, yên ả. Phía trước là dòng sông quê nước chảy hiền hòa quanh năm, phía sau nhà là cánh đồng bát ngát, bao la với những cơn gió mát rượi. Ngôi nhà của em không nằm ở ngay mặt đường mà phải đi qua một con ngõ nhỏ. Cách đây mấy năm, ông em trồng hai bên ngõ rặng hoa râm bụt đỏ tươi và một cây xoài to tỏa bóng mát nơi nơi. Được sửa sang cách đây hai năm nên ngôi nhà hiện tại khang trang và quy củ hơn nhiều.

Đó là một ngôi nhà hai tầng màu xanh dương nằm trọn dưới cây xoài cổ thụ. Bước vào trong nhà, đầu tiên chính là phòng khách khá rộng rãi và thoáng mát. Ở góc tường còn trang trí những lẵng hoa giả rất đẹp cùng với bức tranh "mã đáo thành công". Cùng với bộ bàn ghế gỗ, phòng khách toát lên vẻ đẹp giản dị mà truyền thống.

Ngay sau phòng khách chính là phòng ngủ của bố mẹ em. Là một người yêu hoa nên trong phòng mẹ thường để một lọ hoa hồng, vừa thơ mộng lại tỏa hương thơm dễ chịu. Trên bàn làm việc, mẹ em còn để những kỉ vật tình yêu cùng với bố.

Và cuối cùng là phòng ăn. Đây là nơi gia đình sum họp sau những ngày làm việc vất vả, cùng thưởng thức bữa cơm đầm ấm và cất tiếng cười về những câu chuyện vui. Mọi dụng cụ nhà bếp đều có đầy đủ từ dao, thớt, bát.... Một điều chú ý là phải luôn giữ cho các đồ dùng và thực phẩm sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh an toàn.

Cũng chính trong căn bếp này, mẹ em đã trổ tài nấu nướng với rất nhiều món làm mê lòng bố con em. Bên cạnh đó, mẹ còn dạy chị em em nấu những món ăn đơn giản.

Tầng hai ở trên không được rộng bằng tầng một, chỉ có phòng học và phòng ngủ của hai chị em em. Những giá sách bằng gỗ tự tay bố đóng là nơi chúng em để sách vở gọn gàng, ngăn nắp để dễ cho việc tìm kiếm. Trên bàn học em còn để tấm ảnh gia đình như nguồn động lực to lớn giúp em học tốt hơn. Ngoài ban công em còn trồng những loại cây bé xinh như hoa mười giờ, cây hoa đá....

Em rất yêu quý ngôi nhà của em. Đó là nơi em chập chững những bước đi đầu đời, nơi đong đầy những tình cảm yêu thương.

26 tháng 3 2017

— Chính trị : chia nước ta thành quận, huyện để cai trị, toàn bộ quyền hành đều thuộc về người Hán.

— Kinh tế: ra sức vơ vét, bóc lột nhân dân ta bằng nhiều hình thức.

— Văn hoá : truyền bá Nho giáo và chữ Hán, bắt nhân dân ta theo phong tục cùa người Hán.

10 tháng 10 2021

Có tui nè hỏi đi

hỏi lẹ ạ