Các bạn giúp mình giải bài ngữ văn này với đề bài như sau
Tập làm một đoạn thơ 5 chữ về một chủ đề tự chọn theo vần và nhịp 2/3
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo!
Mưa đúng là đã thôi mưa rồi nhỉ
Bầu trời cao không một tí mây đen
Chỉ cuộc đời là thấy lắm bon chen
Đất cũng chật mà lòng người cũng chật
Chỉ có nắng với mưa là chân thật
Thích là rơi, không thích lại thu vào
Mặc cho người thấy thiếu cứ kêu gào
Mưa nắng trốn chỉ ra khi nào thích
Có những lúc nắng mưa đều tinh nghịch
Chạy đuổi nhau cùng lúc ở trên cao
Thế là người dưới đất phải nháo nhào
Vừa nắng đấy, cái ào mưa tuôn xuống
Người đi đường tha hồ mà luống cuống
Vừa ướt xong, lại nắng xuống khô rồi
Cứ thế này chắc ốm hết trời ơi
Nhưng như vậy thì cuộc đời mới đẹp.
1)
Đoạn văn:
Vì lẽ "sống cống hiến cho đời", em hiểu rằng ai trong chúng ta có mặt trên Trái đất này đều cần có một ước mơ. Em cũng vậy, ước mơ của em là được đứng trên bục giảng cầm phấn. Với em, đó là nghề nghiệp vô cùng cao quý, ban phát biết bao điều hay cho những thế hệ trẻ mai sau. Em rất thích nghề nghiệp này, do đó em luôn cố gắng học hành thật giỏi.
2) tận 6 dòng thơ lục bát, hs sao lm nổi.
Tham Khảo:
MÔI TRƯỜNG CỦA EM
khi em lớn lên đã thấy cánh đồng
Màu xanh lúa mát vào độ đông sang
Em luôn đi con đường qua đồng ruộng
Sẽ thẳng vào mái trường mỗi ban mai
Khi em lớn lên đã có những con đường
Xe chạy nhanh vì bên cạnh nhiều rác
Bụi đường bay trắng ngác nhà ai
Nắng ko thể xua nước thừa ven sông
Khi em nghĩ em mong nơi sinh sống
Hương xanh sẽ bay trong lành khắp nẻo
Nhưng không thể ,người nhé phải đấu tranh
Em yêu như thế, đồng ruộng mênh mông.
Trường em cạnh dòng sông
có đồng xanh bát ngát
và cây đa xanh mát
cho chúng em nô đuà
trường em lợp ngói đỏ
và tường quét vôi vàng
chung quanh bờ dậu cao
trường tiểu học làng quê
mỗi ngày em đi học
trên con đê đầu làng
em nhìn thấy xa xa..
dáng ngôi trường thân yêu
như dáng của mẹ hiền
thời gian đã bao năm
nơi quê người xuôi ngược
lòng em mãi ko quên
tiếng trống trường tan học
Bài thơ "Con chim chiền chiện" được nhà thơ Huy Cận viết vào năm 1967, in trong tập "Hai bàn tay em". Khung cảnh thiên thiên bao la, tươi đẹp là tấm nền để cánh chim bay cao vút trong không gian, cất cao tiếng hót ngọt ngào. Chiền chiện là cánh chim của bầu trời cao xanh, là chim của đồng quê mang tình thương mến, chim càng bay cao tiếng hót càng trong veo. Cánh chim chiền chiện tung bay là cánh chim tự do trên bầu trời quê hương đất nước. Hình ảnh con chim chiền chiện tự do bay lượn giữa không gian cao rộng được vẽ lên qua những từ ngữ, hình ảnh đầy ấn tượng: "Bay vút, vút cao", "Cánh đập trời xanh - Cao hoài, cao vợi", "Chim bay, chim sà", "Bay cao, cao vút - Chim biến mất rồi"... Tiếng hót của chim chiền chiện đã mở ra một khung cảnh bình yên, tươi đẹp cho đất nước, làm say mê lòng người đọc. Bài thơ không chỉ là miêu tả khung cảnh quê hương, đất nước tươi đẹp dưới tiếng hót, dưới cánh chim chiền chiện mà qua đó còn bộc lộ tình yêu đất nước, yêu thiên của tác giả, là khao khát về một cuộc sống tự do, hòa bình.
Đêm qua mùa trở gió
Hạt mưa buồn ghé sang
Ướt hàng cây, ngọn cỏ
Ôi nàng mưa đa mang
Tôi ngồi bên khói thuốc
Cõng đêm dài trên vai
Mưa rơi vào ô cửa
Nhạt nhòa bóng hình ai
Bao lâu rồi mưa nhỉ
Ngày người xa nơi ta?
Mưa buồn rơi thủ thỉ
Chỉ mới ngày hôm qua…
Ngày hôm qua? Ôi thôi
Ngày người xa nơi tôi
Ba mùa thu thay lá
Ngày nhân tình chia đôi
Tôi vẫn tìm vẫn đợi
Hỡi nàng mưa khuya ơi?
Mây trời cao vời vợi
Người tôi yêu nơi đâu?
Tôi bước trên lối khói
Người lạc giữa đường mây?
Lời yêu thương chưa nói
Đã xa rời vòng tay?
Tôi chờ trên lối tuyết
Người hát giữa đường trăng?
Một đời tôi tìm kiếm
Người ơi! Nghe hay chăng!?…
Đây là bài của mk, bn tham khảo nhé :
Mùa hè hoa phượng nở
Đỏ rực các con đường
Râm ran khắp phố phường
Là tiếng ve đag hát
Giữa khung trời xanh ngát
Gió đùa với mây bay
Nhớ mãi khoảnh khắc này
Ôi ! Mùa hè sôi động.
+) Vần chân và vần liền: đường và phường ; hát và ngát ; bay và này.
+) Nhịp 2/3.
Hoa hồng khoe sắc đỏ
Cúc nở rộ thêm vàng
Thu giăng đầu cửa ngõ
Thu lại càng trong xanh
Mang theo không khí xanh
Để người buồn se lạnh
hay quá