K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

16 tháng 7 2018

cảm ga đoạn cuối :v ok logic

Mặc kệ anh ,, anh k được đăng câu hỏi linh tinh đâu , tôi k thik anh đau !!

3 tháng 8 2018

Thánh nhân ơi,cj hương là hoa đã cs chủ,tán lm j,lm ny chị ý ghen

Mk mới vt bài rap m.n nhận xét nka!!! Vì nghiện rap wak thoy m.n thông cảm nka!Cuộc sống bon chen anh là người lạ em yêu anh không lí do. Đã nhiều lần em tự nghĩ em yêu a vì điều gì??? Sẽ chẳng có lời đáp bởi vì e yêu a vô điều kiện. Cuộc sống phức tạp của e ngày dần đơn giản chỉ mong được gần bên anh thôi. Nhưng rồi con tim nó loạn nhịp nó bảo đau lắm anh biết không. Nhưng anh vô tình...
Đọc tiếp

Mk mới vt bài rap m.n nhận xét nka!!! Vì nghiện rap wak thoy m.n thông cảm nka!

Cuộc sống bon chen anh là người lạ em yêu anh không lí do. Đã nhiều lần em tự nghĩ em yêu a vì điều gì??? Sẽ chẳng có lời đáp bởi vì e yêu a vô điều kiện. Cuộc sống phức tạp của e ngày dần đơn giản chỉ mong được gần bên anh thôi. Nhưng rồi con tim nó loạn nhịp nó bảo đau lắm anh biết không. Nhưng anh vô tình lặng lặng lẽ bóp nát nó ra thành từng mảnh. Em là người thua cuộc trong tình cảm ok e chấp nhận. Xóa đi cảm giác bao lần nhìn anh nhưng đôi chân ấy vội xa khuất. Xóa đi lời hứa sẽ mãi yêu anh sẽ không bao giờ thay đổi. Xóa hết câu nói lần đầu gặp a nói e là đồ sửu nhi. Xóa nụ cười chợt vươn trên môi ảo tưởng em và anh đã biến mất. Xóa....xóa hết những kí ức. Phổi ngừng hoạt động con tym ngừng đập tay buông xuôi chờ ngày mai. Tập wen dần vs hiện thực thay thế ảo ảnh những ngày có anh. Xòe bàn tay đón ánh nắng nhếch môi cười chấn chỉnh bản thân. Đầu tóc gọn gàng make up chút ít bước xuống phố tìm nụ cười. Cô bé hay cười ngây thơ trong sáng dần tắt nụ cười ở trên môi gương mặt lạnh lùng lời nói ngắn lại dường như là tôi của hôm nay. Phải tập thay đổi tập thay đổi con người này trở nên vô tâm cười trên nỗi đau khổ của người khác xem như là hạnh phúc của riêng mình. Chẳng còn điều j luyến tiếc hạn người như anh. Từ nay giá trị của a trong tôi nó chẳng phải là người......

Ôi trời.....ngày vỡ nát cuộc sống của tôi như ngạt thở. Phải biết bao lâu tôi mới vượt wa cú sốc quá lớn ở trong đời. Giờ a way lại với cái lí do ngày ấy a không hề nhận ra...Her....Giả tạo wak a à! Phải nhường câu nói này về nửa năm trước thì tim tôi đâu đau đớn. Vật vã trong cơn say để mau quên đc người ta. Giờ hả????? A chẳng là j ở trong tôi. Ngày ấy a xem tôi như cành cỏ dại ở bên đường thì hôm nay a vs tôi chỉ như hạt cát trên sa mạc. Nói thì nói vậy thôi a đi đi....Đi về nơi có nó á để nó cho anh nếm mùi bị đá đau thế nào. A giờ đây đã biết nỗi đau của tôi như thế nào vậy xin cho hỏi a có đau ko??? Có còn muốn sống ko??? Và điều cuối cùng tôi hỏi a có biết nhục ko???

Thời gian xa a tôi mới nhận ra đc vài điều cuộc sống nó đơn giản lắm là sự sung sướng khj lm người khác đau. Tôi giờ giống a á.....Lợi dụng người khác để mua vui. Hot girl thời nay chẳng cần có j chỉ cần có ít nhan sắc thôi là nó đã chiếm đc tình cảm biết bao nhiêu thằng trong đó cũng có anh. Đừng ai đến bên tôi và bảo "AYE rất là nhiều" vì tôi đoán trc được câu cuối cùng " Chúng ta không hợp nhau". Tôi bây giờ sống để mua vui buông lơi vì ngày mai đừng bảo tôi là sống đểu vì tôi học a đó. Nụ cười tỏa nắng thay thế nhếch môi nụ cười đểu. Nét mặt hồn nhiên vui vẻ trước kia giờ lạnh lùng chẳng còn chi. Trái tym thiên thần hả nó đã hóa đá rồi......

10
22 tháng 10 2016

tr....

chỉ bt e nghiện rap ko ngờ e lại nghiện ghê z luôn

nhưng hay đó

22 tháng 10 2016

hay

22 tháng 12 2017

mk cảm ơn

22 tháng 12 2017

sến vcl (xàm xàm)

v~ dành cho mấy chế bánh bèo thôi ...:))

                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !Chap 3 :Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì...
Đọc tiếp

                                                                            Anh cứ mãi như vậy nhé !

Chap 3 :

Sáng nay cô đến công ty sớm để làm việc vậy mà khi bước vào công ty ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Chẳng là trên đường đến công ty cô có ghé qua một cửa tiệm mua bánh ngọt và coffee cho bữa sáng. Lúc mua xong vừa bước khỏi tiệm đi được một đoạn ngang qua một cửa hàng đang sửa chữa thì bỗng có thanh gỗ bất ngờ rơi xuống. Số cô coi như còn lớn nhờ phản xạ nhanh nên thanh gỗ chỉ rơi vào chân tạo nên vết tím bầm sứt sát đau nhức nơi mắt cá chân. Đồ ăn thức uống đổ cả đi tong bữa sáng. Chủ cửa hàng ra hỏi thăm cô có sao không rồi xin lỗi rối rít. Vì đang vội nên cô trao đổi thông tin cá nhân với chủ cửa hàng để tiện liên lạc sau khi có kết quả khám vết thương. Bước vội đến công ty với cái chân đau thật khó nhọc. Trời như trêu người bỗng đổ mưa, lục lọi balo cô cười lớn không biết nên vui hay buồn - hôm nay cô không mang ô. Vậy là bước vào công ty với bộ dạng ướt như chuột lột và thảm hại nên mọi người trong công ty nhìn với ánh mắt tò mò không hiểu cô gặp gì mà trông thất thiểu vậy. 
Cuối cùng thì cũng ngồi được xuống bàn làm việc. Kéo cánh tủ nhỏ phía dưới lấy ra một bộ quần áo dự phòng, cô bước vào phòng vệ sinh thay đồ. Cô nhìn mình trong gương thật thất vọng. Mới sáng ra đã đen đủ đường rồi. Cầm điện thoại nhắn tin cho anh hỏi anh đã ăn sáng chưa. Anh trả lời nhanh chóng rằng J-hope đã mua đồ ăn cho cả nhóm. Đang định kêu ca với anh thì tin nhắn từ anh tới nói rằng hôm nay anh phải họp với các nhà sản xuất về mini album mới nên bận cả ngày có lẽ phải tối muộn mới gặp được nhau. Chỉ trả lời anh bằng icon có chữ "fighting" rồi cô cất điện thoại vào túi. 
 Giờ cô mới cảm nhận được thế nào là xót khi nước mưa lúc nãy ngấm vào vết thương. Lục tìm trong túi lấy miếng dán cá nhân băng tạm, mặt cô có chút nhăn nhó. Chắc lát nữa cô xin phép đi khám chứ anh mà biết cô chỉ xử lý qua loa như vậy thể nào cũng làm ầm lên cho coi.
"Chị đây rồi, em tìm chị nãy giờ" Yulhee - cô bé mới vào thực tập hớt hả chạy tới trước mặt cô.
"Tìm chị có việc gì?" 
"Không xong rồi chị ơi, file hình ảnh của nhóm mình bị hỏng không dùng được" cô bé nói khuôn mặt cúi gằm.
"Sao lại hỏng được? Rõ ràng hôm qua chị đã kiểm tra kĩ rồi em chỉ việc gửi file thôi mà" cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Em...em...em nghĩ nên nâng chất lượng hình ảnh lên thì tốt hơn nên em đã chuyển sang dạng file khác nên giờ hỏng hình ảnh, giờ phải làm sao đây chị, 5h chiều nay phải nộp rồi" thấy cô im lặng cô bé ngân ngấn nước mắt
 "Em không cố ý đâu chị".
"Em không lưu lại bản sao?"
Đáp lại cô là sự im lặng.
"Đây là file làm theo yêu cầu với concept như vậy chứ nếu không ngay từ đầu chị với chị Jane đã làm theo cách của em rồi. Em chưa nói chuyện này với trưởng phòng chứ?"
"Em...nói rồi" cô bé vẫn cúi gằm giọng lý nhí trong cổ họng.
" Lần sau có chuyện gì phải báo chị đầu tiên" cô bước đi trước trong lòng chỉ muốn gào thét lên hôm nay là cái ngày quái quỷ gì thế.
   Bước vào chỗ làm việc cô đã bắt gặp ngay ánh mắt lưỡi hái của trưởng phòng "Các cô liệu thế nào nộp đúng giờ cho tôi là được" anh ta bỏ lại câu nói rồi quay gót đi vào phòng. Cô nghe rõ tiếng cửa đập mạnh.
  Cô thở dài. Nhìn màn hình điện thoại nơi có anh đang mỉm cười rồi bắt tay vào việc. May là cô còn giữ một bản chưa hoàn chỉnh giờ chỉ việc chỉnh sửa thêm là được thôi nhưng có lẽ sẽ phải làm liên tục mà không được nghỉ trưa mất, như vậy mới kịp nộp đúng hạn, cô đã mất bữa sáng rồi giờ lại thêm bữa trưa.
   1h chiều. Yulhee sau khi bị cô đuổi đi ăn trưa cũng đã quay lại, cô bé mang theo kimbap cùng một chai nước ép hoa quả cho cô. Tranh thủ ăn vội vài miếng cô lại vùi đầu vào máy tính. Yulhee nhìn cô với vẻ mặt ái ngại "em xin lỗi".
"Cái này cũng không thể trách em hết được vì em mới vào chưa rành hết, nhưng lần sau có ý tưởng gì thì nên chia sẻ trước với chị Jane hoặc chị"
   5h chiều, sau khi cô vắt kiệt sức để làm kịp hạn nộp cuối cùng thì file cũng được gửi đi. Đang tính gọi cho anh vì cả ngày nay đã không nhắn được một tin nào chắc anh cũng bận, không biết anh tự chăm sóc bản thân tốt không vì lúc làm việc anh có thói quen uống coffee rất nhiều khi cần suy nghĩ, như vậy không tốt cho sức khoẻ của anh chút nào.
 "Gill, Yulhee trưởng phòng muốn gặp hai người" anh chàng cùng phòng gọi hai người sau đó bày ra bộ mặt chia buồn không quên cái vỗ vai an ủi "Bảo trọng nhé".
Cô lê chân chậm chạp gõ cửa bước vào, Yulhee theo sau, bộ mặt cô bé xanh rờn không thấy hạt máu. Trưởng phòng bắt đầu lên giọng. Ba mươi phút trôi qua, một tiếng.
"Yulhee, cô có thể về trước" Nghe thấy vậy cô bé rời đi nhìn cô với ánh mắt ái ngại.
"Nãy giờ tôi chỉ mới chỉ dạy người mới thôi, còn cô là người đã làm được một thời gian sao lại..."
Trưởng phòng vẫn cứ tiếp tục bài ca chán ngắt ấy. Nhóm trưởng là chị Jane nhưng vì chị ấy đang đi công tác nên dĩ nhiên người chịu cảnh này là cô.
   Do bận làm gấp rút để kịp hạn nộp mà cô quên mất vết thương ở chân. Sau một tiếng hơn đứng nghe giảng dạy chân cô mỏi nhừ và bây giờ cô biết thế nào là đau nhức. Hai tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cô cũng nặng nhọc bước ra khỏi căn phòng ấy. Thu dọn đồ đạc cô xách balo ra về. 
"Ting"
"Anh nhớ em nhiều lắm"
"Anh đang ở đâu?"
"Trong phòng studio. Em tan làm chưa?"
Yoongi ngồi trước màn hình máy tính, mắt nhìn vào điện thoại chờ tin nhắn trả lời của cô mà chẳng thấy đâu. Hôm nay nhiều việc vì vậy anh nhớ cô rất nhiều muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô. Anh đưa tay cầm cốc coffee đang định đưa lên miệng bỗng có một vòng tay ôm chặt từ phía sau. Chiếc cằm của ai đó ghì lên vai anh. Môi anh bất giác mỉm cười để lộ hàm răng trắng.
"Em nhớ anh đến phát điên rồi phải không?"
"Anh có chạy đi đâu mà ôm chặt vậy?"
Anh nghiêng đầu dụi dụi mái tóc xám vào cô. Bỗng anh cảm nhận được vai áo mình có gì đó rơi xuống, ấm nóng và làm ướt áo anh.
"Cả ngày không được gặp anh nhớ anh đến vậy hả? Anh định xoay người nhưng cô ôm chặt anh hơn 
" Cứ như vậy một lúc nữa đi, người ta nhớ anh rất nhiều đó, sao đến giờ anh mới nhắn tin nói nhớ em"
Cô bắt đầu khóc to hơn. Lòng anh thấy nhói. Cô gái ngốc nghếc này chắc ngày hôm nay lại chịu khổ gì rồi nên mới mượn cái cớ này. Đã vậy còn sợ anh lo lắng nữa. Cô có biết cô mà khóc như vậy anh càng xót xa bao nhiêu không. Áo anh đã ướt một bên vai. Thấy cô đã nín anh nói bằng gịong trầm ấm đồng thời xoay người lại kéo cô vào lòng 
"Anh xin lỗi người anh yêu vì nói nhớ em chậm trễ, giờ em muốn phạt gì, hay phạt anh hôn em nhé?" Anh nói mà mặt bình thản như không có gì. Cô đang sụt sùi cũng phải mỉm cười.
"Đồ đáng ghét, em phạt anh đi mua đồ ăn, em đói lắm rồi" cô đứng dậy rời khỏi lòng anh nhưng chân đau lại nhói lên khiến cô nhăn mặt vô thức kêu lên một tiếng "A"
Tất cả lọt hết vào tầm mắt anh. Cô ngồi xuống ghế đối diện cùng lúc nhận ra được sự nguy hiểm hiện ngay trứoc mắt.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Giọng anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
"À, em vô ý nên bị ngã thôi" cô nở nụ cười tươi xoa dịu anh
"Đã đi khám chưa?" Anh vẫn giữ ngữ điệu đó nhưng cô lại cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng. Cố nặn nụ cười cô nói giọng trêu đùa giảm bớt không khí căng thẳng này
"Woa, Min swag hiển linh này..." Chưa nói hết câu cô đã thấy cả người mình được nhấc bổng lên
"Anh làm gì vậy, bỏ em xuống, anh bế em đi đâu?" Cô dãy dụa trên đôi tay nhìn bề ngoài yếu ớt nhưng rất chắc chắn của anh.
Anh bỏ cô xuống. Cô chưa kịp đứng vững đã thấy anh khom người phía trước mặt "Lên nhanh"
"Em tự đi được"
"Lên nhanh đi bệnh viện"
"Không cần đâu lát về em bôi thuốc là được" 
Không để cô đôi co nhiều anh nhanh chóng cõng cô lên, giọng anh đã dịu đi
"Chân sưng tấy lên rồi còn cứng đầu, lần sau mà em còn để bản thân bị thương thì đừng trách Yoongi này ác"
    Cô không nhìn được biểu cảm của anh nhưng cô biết lời nói đó của anh là lời yêu thương. Anh lúc nào cũng vậy lời nói lạnh lùng nhưng hành động lại trái ngựơc. Những lúc mệt mỏi nhất chỉ cần bên anh là mọi thứ lại tiêu tan. Yoongi anh như một liều thuốc yêu thương vậy.Vòng tay cô ôm chặt, đầu tựa vào vai anh thì thầm
"Yoongi à, em nặng lắm đó" 
Môi anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
 

 

  
11

bài bạn viết thiếu chút cảm động nhưng cũng đc

mik ms vt lần đầu nên các bn thông cảm nhé

20 tháng 8 2017

tinh yeu say dam that 

cho minh mot k nhe

20 tháng 8 2017

con lạy bố đây là chỗ toán chứ ko phải chỗ yêu đương ,phắn đi ko có ai tên thiên hương đâu cha ạ

.Anh! -...Sao vậy em...??? ~...Mình cá cược nhé... -...Cá gì...??? ~...Hai ngày không điện thoại...không nhắn tin...không gặp nhau...anh có làm được không...??? -...Được... ~...Quyết định vậy nhé . . . . Một ngày trôi qua... . . . Ngày thứ hai ... . . . Rồi đến ngày thứ ba...Anh cầm chiếc điện thoại chạy thẳng đến nhà cô (cười thầm như một đứa trẻ con thích trí...anh thắng em rồi nhé...) .... .......
Đọc tiếp

.Anh! -...Sao vậy em...??? ~...Mình cá cược nhé... -...Cá gì...??? ~...Hai ngày không điện thoại...không nhắn tin...không gặp nhau...anh có làm được không...??? -...Được... ~...Quyết định vậy nhé . . . . Một ngày trôi qua... . . . Ngày thứ hai ... . . . Rồi đến ngày thứ ba...Anh cầm chiếc điện thoại chạy thẳng đến nhà cô (cười thầm như một đứa trẻ con thích trí...anh thắng em rồi nhé...) .... .... .... Nhưng khi vừa đến cửa nhà cô...nụ cười ấy đã tắt ngấm... Anh chạy đến ôm cô vào lòng...nước mắt vỡ òa . . . . Đêm qua cô đã ra đi mãi mãi...vì căn bệnh máu trắng... . . . . Trong tay cô cầm một mẩu giấy..."Anh yêu anh làm tốt lắm...em biết là anh sẽ làm được mà...từ nay mỗi ngày anh hãy làm như thế nhé...không có em anh phải tựchăm sóc cho mình đấy... Đừng khóc...em biết là anh đang khóc...nhưng thời gian trôi...rồi anh sẽ làm được thôi... Nơi ấy em sẽ cầu chúc cho anh... Hạnh phúc nhé...người em yêu... ...

1
10 tháng 9 2019

huhuhu

quả là ko xúc động

Mưa lạnh buốt kéo theo gió làm lay động hàng cây tạo ra những âm thanh vừa rú thét lại vừa như thì thầm. 11h đêm, đâu đó tại cung đường đèo Lộc Bắc, đoàn xe máy 5 chiếc nối đuôi nhau chậm rãi trên con đường ngoằn ngèo phủ đầy sương và gió. Sương mù lúc này đã dày đến mức chì cần cách xa nhau chừng 2 thước là không còn thấy người trước mặt. Ánh pha leo lét cùng với cả đèn...
Đọc tiếp

Mưa lạnh buốt kéo theo gió làm lay động hàng cây tạo ra những âm thanh vừa rú thét lại vừa như thì thầm. 11h đêm, đâu đó tại cung đường đèo Lộc Bắc, đoàn xe máy 5 chiếc nối đuôi nhau chậm rãi trên con đường ngoằn ngèo phủ đầy sương và gió. Sương mù lúc này đã dày đến mức chì cần cách xa nhau chừng 2 thước là không còn thấy người trước mặt. Ánh pha leo lét cùng với cả đèn trợ sáng dường như vẫn chưa đủ để lấp đầy khoảng tối mờ mịt phía trước mà chỉ đủ để cảm thấy được hàng cây bên kia con len đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất. Mưa vẫn rả rít và không có dấu hiệu dừng lại, sương mù càng dày đặc, không gian một màu xam xám, gió kêu thét không ngừng.

📷

Khung cảnh âm u, ma mị của vùng rừng núi giữa khuya như thế này có thể dễ dàng hạ gục bất cứ ai dù cho có gan dạ đến mấy. Hương cũng không ngoại lệ. Tuy vẫn tỏ ra bình thường từ hành động cho tới suy nghĩ thì cảm giác ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng người con gái thành phố. Lời khẳng định cô không sợ gì cả từ lúc khởi hành khiến anh trưởng đoàn cũng chấp nhận cho cô chạy một mình, dẫu vậy cô vẫn được kèm trong giữa đoàn…

… – “Anh yên tâm, em chạy được, em không có sợ gì đâu, anh cứ chở chị Hạnh đi” – cô quả quyết lắm, còn nở nụ cười tự tin, anh Thắng thấy vậy cũng đồng ý nhưng vẫn xắp sếp cô chạy vào giữa.

Gần 11 giờ, cả đoàn đã tới được chân đèo, anh Thắng ra hiệu dừng. Năm chiếc xe lần lượt bật nhan tấp vào lề. Tuy đã nói rất kỹ từ lúc khởi hành nhưng anh Thắng vẫn lặp lại, nào là có đèn gì thì phải bật hết nhưng không được mở pha, hạn chế nhìn gương chiếu hậu, chạy chậm và bám nhau, theo sát len đường, có chuyện gì phải bóp còi 3 tiếng báo cả đoàn… Anh dặn dò từng người, cụ thể và chắc chắn, tính anh cẩn thận nên mọi người tin tưởng giao anh làm trưởng đoàn. Công tác tư tưởng xong xuôi, anh cũng phần nào yên tâm, mọi người lên xe, chuẩn bị vượt đèo.
Hương vừa yên vị trên chiếc xe, còn chưa gạt chân chống thì phía bên kia đường bỗng xuất hiện ánh đèn xe. Một đoàn tầm 8 chiếc xe từ phía trên đèo lao đến, mọi người đưa tay ra dấu chào nhưng đoàn xe cứ thế mà lao vút qua, vội vã, cứ như nhóm của Hương vô hình vậy. Bất ngờ nhưng sau đó lại có chút quái lạ.

– “Chắc đang đi sợ quá nên quay lại đây” – Hương cười thầm trong đầu, tâm trạng cô cho đến lúc này vẫn bình thường, còn có cả chút hào hứng xen lẫn cho đến khi …

… Sương mù dày quá, cách nhau chừng 2 thước thôi nhưng Hương chỉ thấy được một màu hồng hồng đo đỏ của đèn hậu xe trước. Mưa rớt vào người làm cô run lên vì lạnh. Đến khúc cua, xi nhan xe trước chớp nháy, cô nhìn vào công-tơ-mét, kim chỉ 30km/h. Gió rít qua chiếc nón ¾, làm phập phùng chiếc áo mưa, luồn qua tay lái rồi đập vào lan can bên đường. Theo quán tính cô nhìn theo, lọt vào mắt cô là cái bát nhang với nham nhở những chân nhang nguội lạnh đặt bên vệ đường. Cũng bình thường, những cái bát nhang như thế này nơi đâu cũng có, đặc biệt là những đọan đường đèo vì đi trên đèo hay gặp tai nạn, chết rất nhiều, cánh tài xế đặt đó để thắp nhang cho những người tử nạn vô danh, vừa như xin họ phù hộ cho việc đi lại dễ dàng, gọi là lòng thành. Nhưng quái lạ, đèn thì còn không soi rõ được cái lan can, mà sao cái bát nhang để tuốt bên dưới ấy Hương lại thấy nó rõ mồn một như thế. Trong đầu cô suy nghĩ như vậy, mắt vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, cô giật thót mình, phía sau không có gì ngoài một màu hồng hồng xam xám do đèn hậu của xe cô phả vào sương. Không thấy đèn xe sau tuy vẫn thấy đèn xe trước, cô bị tuột xuống cuối đoàn từ bao giờ mà lại không hay biết.

– “Sao mình giữa đoàn mà tuột xuống cuối lại không biết, rồi mọi người cũng không kêu nữa?” – cảm thấy kì lạ, suy nghĩ có phần hoảng hốt, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh cái bát nhang lúc nãy. Gió lại rít qua tai, cô rùng mình, nuốt nước bọt kêu cái ực, định bấm còi báo hiệu cho đoàn dừng lại thì trong gương chiếu hậu thấy thấp thoáng gì đó, hơi thở nặng, cô liếc nhìn. Là ánh đèn pha, cô chợt nhận ra, thì ra cô vừa qua khỏi khúc cua nhưng 2 xe sau vẫn chưa qua nên bị khuất, cô không nhìn thấy được.

Bật cười tự trấn an khi thấy mình vừa như phát hoảng, thở phào nhẹ nhõm, cô tập trung hơn, siết tay lái lần theo con len đường và bóng xe trước, đoàn xe cứ thế lao đi trong khung cảnh u ám ma mị bỏ lại đằng sau đoạn cua quái dị đang dần bị màn đêm bao phủ.

Sau việc vừa rồi, Hương có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng sự bình tĩnh nhanh chóng biến mất khi sương mù tự dưng dày đặc hơn, như thể từ khắp cánh rừng sương mù cứ thế lao đến nuốt chửng cung đường. Đưa tay lau mặt đồng hồ, cô đang di chuyển với vận tốc 10 km/h. Ánh đèn xe phía trước dần dần biến mất, cô liếc nhìn gương, đằng sau cũng không còn gì ngoài một màu xám hồng thăm thẳm. Đoàn đã bị dãn ra. Bỗng dưng Hương cảm thấy cô độc đến rợn người, sương mù dày đến nổi như thể chỉ có mình cô với chiếc xe, cùng nhau mò mẫm trong cái không gian ma mị này. Cứ chạy như thế chừng 5p, mưa chỉ còn lất phất, nhưng gió vẫn rít, cứ mỗi cơn gió thúc vào người thì cái lạnh lại chạy dọc sống lưng, làm cả người cô run lên, đôi bàn tay nhỏ bé dù có đeo găng nhưng vẫn lạnh buốt chỉ biết nắm chặt tay lái. Đã có lúc Hương nghĩ đến việc bấm còi ra hiệu ngừng nhưng với bản tính cứng đầu cũng như những gì đã tuyên bố lúc đầu, cô chỉ cầu mong cho anh Thắng mau chóng nhận ra đoàn bị dãn mà dừng lại đợi, cô muốn thoát khỏi cảm giác cô độc này càng sớm càng tốt. “Bíp… bíp… bíp” – ba tiếng còi bỗng văng vẳng từ đâu đó phía trước như chiếc phao cứu sinh cho tâm trạng Hương lúc này. Bật nhan lên, đi tầm 10m, Hương nhìn thấy trong sương mù xuất hiện một chị nào đó, tay phải đưa cao vẫy vẫy, tay còn lại chỉ vảo con đường mòn sau lưng, ra hiệu cô đi theo vào. Việc thấy một thành viên trong đoàn làm Hương nhẹ nhõm hẳn, không cần suy nghĩ gì, cô đảo tay lái, chậm rãi chạy xe theo để chị ấy dẫn đường. Ý nghĩ nhóm sẽ dừng lại ở đây, đốt một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm đợi sương tan dần làm Hương thích thú. Càng đi vào sâu sương mù càng nhạt bớt, hai bên cây cối um tùm cũng dần lộ ra, vẫn chưa thấy bọn anh Thắng đâu cả.

Chợt nhớ ra nhóm mình còn 2 xe đi sau nữa, không ai đón thì sao biết để đi vào đây được, Hương cất tiếng gọi, nhưng người đi phía trước có vẻ như không nghe thấy. Lúc này Hương mới để ý kỹ, cô gái phía trước mặc một bộ đồ cũ mèm, cảm thấy chút quái lạ, lúc mới rẽ vào sương mù còn dày, Hương không nhìn rõ mặt là ai, thấy là nhóm mình nên mới đi theo. Giật mình, Hương nhận ra cô gái phía trước đang ướt nhẹp, nhóm lúc xuất phát cô nhớ rõ người nào cũng mặc áo mưa cả. Cô lại gọi, lần này lớn hơn lần trước nhưng người đi phía trước vẫn không có dấu hiệu gì gọi là dừng lại cả. Bực mình, Hương đá pha, đồng thời cũng bóp còi, một hơi dài. Người phía trước đột ngột dừng lại, mưa và gió cũng dừng theo, cả cánh rừng im bặt không một tiếng động, Hương đã tính cất lời nhưng bỗng cô cảm thấy căng thẳng, một sự năng nề đang nuốt trọn cô. Bỗng cô gái đằng trước bắt đầu cởi chiếc nón bảo hiểm, từ từ quay đầu lại. Hương chết sững, khuôn mặt cô ta trắng toát không mắt, không mũi, chỉ có cái miệng đỏ lòm đang nhe ra hết cỡ, tóc rũ rượi lòa xòa. Cả cơ thể Hương lạnh toát, cứng đờ, cô hét lên, nhưng cổ họng cô cứ có gì đó bị nghẹn lại, cả một không gian âm u im lặng chỉ có tiếng tim cô đập liên hồi. Trước mặt cô tầm 6 bước chân, ánh đèn xe lờ mờ rọi vào cái khuôn mặt ma quỷ kia càng thêm đáng sợ. Rồi giữa không gian im lặng đó, cái miệng đỏ lòm kia cất tiếng cười, ha hả ha hả. Cái âm thanh đó làm từng đợt da gà sau lưng Hương chạy dọc lên mang tai, Hương co rúm người rại, chân muốn chạy nhưng cả người cứng đờ, khóe mắt cô ướt. Cô ta bước về phía lại Hương, miệng vẫn phát ra tiếng cười như của một con chó già chết đói sắp sửa cắn cổ con mèo nhỏ. Một bước, 2 bước, đến khi kịp nhận ra cô ta đang tiến lại, cái khuôn mặt không mắt mũi đó đã ở ngay trước mũi xe, đèn xe chiếu lên đôi hàm răng trắng toát trong cái miệng đỏ lòm đang nghiến lại ken két. Lúc này Hương không thể thở nổi được nữa, cô dùng chút sức lực còn lại cố gắng vùng vẫy, siết tay ga, chiếc xe quay 180˚, tiếng máy gắt lên, xe lao vút đi như đang chạy ra từ cõi chết. Hương kéo tay ga mà không dám quay lại nhìn, trong gương chiếu hậu, cái hình dáng nhộm đỏ màu đèn hậu ấy vẫn đứng đó và cười, tiếng cười ha hả đó cứ bám theo sau tai Hương, len lỏi tận vào trong đầu óc và lồng ngực mà siết lấy trái tim sợ hãi của cô. Chợt cô nhìn thấy gì đó xa xa phía trước, là ánh đèn pha, mà đúng hơn là nhóm của cô. Hương bật khóc thành tiếng.

Trước đống lửa, chị Hạnh ngồi cạnh bên ôm cô vào lòng, Hương vẫn run lên bần bật khi kể lại việc vừa xảy ra. Anh Thắng kể rằng khi biết đoàn bị dãn đã ngay lập tức dừng lại nhưng chỉ thấy 2 xe đi sau mà không thấy cô đâu, rõ ràng cô không bị tuột lại, nếu có 2 xe sau đã biết, ai cũng nghĩ cô vẫn đi giữa đoàn, anh quyết định cho đoàn quay lại tìm, đến đoạn đường mòn thì nghe tiếng xe cô vọng lên từ bên trong, vừa vào không lâu đã thấy cô chạy ra. Mà nói mọi người mới để ý, lúc đi chuyển không ai thấy đoạn này có đường mòn nào cả, đến khi quay lại mới phát hiện. Nói tới đây mọi người ai nấy đều im lặng, câu chuyện của Hương cùng với những sự việc kì quái kia làm cho không khí căng thẳng, nỗi sợ ôm lấy từng người.

Anh Thắng quyết định đi tiếp, lần này chị Hạnh chở cô, chạy ngay sau anh. Cà 5 chiếc xe chạy sát nhau, sương mù đã không còn dảy như lúc đầu nữa. Ngồi phía sau Hạnh, cô ôm chặt lấy chị. Không còn là cô gái tự tin như lúc đầu nữa, Hương đã biết nhìn hàng cây rũ rượi chạy ngược về sau với đôi mắt ám ảnh sợ sệt. Gió thổi làm tóc cô lất phất, đưa tay vén lại tóc, cô bất giác nhớ về khuôn mặt đáng sợ kia, bỗng dưng cái tiếng ha hả ghê rợn lúc nãy lại cất lên, lúc thì như ngay sát sau tai Hương, lúc thì văng vẳng khắp cả cánh rừng. Hương lại run lên bằn bặt, khóe mắt cay, tay siết cứng chị Hạnh, trống ngực đập liên hồi, cô thì thào: “Chị ơi, chị có…” – chưa kịp nói hết câu, chị Hạnh đã từ từ quay đầu lại, với đôi mắt vô cùng sợ hãi nhìn cô: “Chị… chị cũng nghe thấy”.

3h sáng, một đoàn 5 chiếc xe lao đi trong đêm tối giữa bạt ngàn rừng núi, sương mù không quá dày nhưng vẫn đủ để làm âm u cả một cung đường, đâu đó lại vọng lên một tiếng cười gớm ghiếc đầy ám ảnh.

“Cô độc không đáng sợ, chỉ có một mình với thứ đáng sợ mới thực sự đáng sợ”

0
mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mình vs a~ Thanks mọi người nhìu~Red christmasTại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố, mọi người tấp nập trên đường hòa vào không khí Giáng Sinh. Đi đến đâu cũng thấy ánh đèn nhấp nháy. Bước đến đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn. Tuyết rơi, những bông tuyết phủ khắp nơi, biến thị trấn thành một màu trắng.Ở đâu đó...
Đọc tiếp

mọi người đọc và chấm điểm theo thang điểm 10 giúp mình vs a~ Thanks mọi người nhìu~

Red christmas

Tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố, mọi người tấp nập trên đường hòa vào không khí Giáng Sinh. Đi đến đâu cũng thấy ánh đèn nhấp nháy. Bước đến đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn. Tuyết rơi, những bông tuyết phủ khắp nơi, biến thị trấn thành một màu trắng.
Ở đâu đó trong thị trấn, có một công viên bị bỏ hoang từ lâu, cô gái ngồi trên xích đu cũ kĩ kia cũng tựa như ngồi ở đó từ rất lâu rồi, tuyết rơi làm cho cảnh vật thêm cô đơn, lạnh lẽo. Cô mặc một chiếc đầm màu xám, tay cầm hộp quà đã bạc màu, có lẽ là quà Giáng Sinh. Cô ngồi trên xích đu, miệng lẩm bẩm gì đó.
-Anh à, anh ở trên trời vẫn khỏe chứ? Có nhớ em không? Sao anh lại bỏ em? Tình yêu của chúng ta kết thúc rồi sao?
Cô không khóc, cô cười một mình như một kẻ điên, nụ cười của sự cô đơn, nụ cười chứa đầy buồn bã.
Giáng Sinh của hai năm về trước, cô vẫn còn tận hưởng mọi ngọt ngào . Và cũng ngày hôm đó, cô tận mắt thấy người mình yêu ra đi mãi mãi. 
Từ lúc đó, tâm trạng cô thẫn thờ, cứ đến Giáng Sinh, cô lại đến công viên này, nơi người đàn ông đó tặng quà Giáng Sinh cho cô. Cô đến đây, nhớ hình ảnh của anh.
Chợt một người đàn ông mặc một chiếc măng-tô đen đứng trước mặt cô, tay cầm chiếc khan choàng đeo qua cổ và đặt trên tay cô một ly cà phê.
Cô nhìn anh, tay vẫn cầm món quà cũ, lao đến.
-Anh, anh về rồi. Em nhớ anh, đừng đi nữa.
Cô điên dại lao về phía đối diện. Rồi cô ngã xuống đất, người đàn ông đó biến mất. Thì ra, cô bị ảo giác. Nhưng cô vẫn chạy đi, chạy đi kiếm hình dáng ấy.
Cô chợt dừng lại, cô tìm thấy rồi. Anh đang ở đối diện vẫy tay với cô. Cô chạy như điên về phía trước, cô vui mừng, cô cười một cách đáng sợ.
Bỗng có tiếng động mạnh, cả người cô bay lên, toàn thân cô đau điếng. Cô bị xe đụng.
Cô nằm trên nên tuyết lạnh lẽo, máu thấm qua lớp vải nhuộm đỏ tuyết trắng. Mắt cô ta hướng về phía bóng người đàn ông mình yêu, thấy anh đang dần biến mất. Cô nhìn tuyết từ từ rơi xuống, cô nhắm mắt lại.
Cô thấy anh mặc thật đẹp, anh nở nụ cười với cô. Cô ôm lấy anh.
-Dẫn em theo với, em không muốn ở nơi này cô đơn lạc lõng một mình.
Tối hôm đó, thời sự đưa tin một cô gái tầm 22 tuổi, qua đời vì tai nạn giao thông. Tay cô ấy vẫn giữ chặt hộp quà cũ kĩ, môi cười rất tươi.
-----------------------------------------------------

Tác giả: Quỳnh Như

3
24 tháng 1 2019

làm hay đó

nếu cho điểm mik cho 10 điểm nha

24 tháng 1 2019

9 phẩy nha bạn

thế là tốt rồi