Viết một bài văn tả một người bạn đang làm bài tập hoặc múa hát
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hôm đó là tối thứ bảy, khu phố nhà em đã tổ chức biểu diễn nhân kỉ niệm ngày Đồng khởi 17-1. Tối đó, bạn Lan Ngọc là bạn thân của em đi biểu diễn văn nghệ. Mở đầu chương trình là bài hát “Dáng đứng Bến Tre” do ca sĩ Bảo Trâm trình bày. Sau đó là tiết mục hát bài Mái Trường Mến Yêu do bạn Lan Ngọc trình bày. Giọng hát của bạn trong trẻo, cao vút, vừa vang lên mọi người đều vỗ tay hưởng ứng rất vui vẻ. Em thích nhất là bài Mái Trường Mến Yêu này. Bài hát thật vui nhộn và ý nghĩa. Nhìn nét mặt của bạn, nhất cái miệng với nụ cười pha chút hài hước làm cho không khí thêm vui nhộn hơn. Đó là một đêm ca nhạc thật là thú vị.
Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam, trường em đã tổ chức cuộc thi văn nghệ chào mừng, mỗi lớp có hai tiết mục tham dự. Thay mặt cho lớp 5D chúng em, bạn Lệ Mai đã tham gia tiết mục đơn ca.
Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, bạn Lệ Mai bước ra sân khấu. Bạn lộng lẫy trong chiếc váy hồng xinh xắn với những hoa văn thật đẹp. Chân bạn đi đôi tất trắng dài tới đầu gối với đôi giầy màu xanh nhạt. Trông bạn như nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Mái tóc dài đến ngang lưng được Lệ Mai tết gọn gàng hai bên bằng hai chiếc nơ vàng. Em nghe rõ cả tiếng xì xào của các bạn lớp bên: '' Bạn ấy thật duyên dáng! ''. Tiếng nhạc bắt đầu cất lên, Lệ Mai tay cầm míc - rô, chân nhún nhảy theo nhịp đàn. Một không khí tươi vui tràn ngập sân trường. Đôi mắt đen tròn của bạn nhìn về phía thầy cô đầy vẻ trìu mến. Rồi tiếng hát trong trẻo như dòng suối mát cất lên: '' Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi,... '' Giọng hát thánh thót, ngân nga làm rung động lòng người. Bạn vừa hát, vừa đi lại trên sân khấu biểu diễn, động tác uyển chuyển nhịp nhàng, khi giơ tay lên khi hạ tay xuống. Không khí cả trường lắng xuống, không ai muốn rời mắt khỏi sân khấu cả. Bởi họ dường như tưởng mình đang được bay bổng hoà theo nhịp hát âm vang. Lệ Mai vẫn say sưa hát, nhạc đệm lúc trầm lúc bổng hoà nhịp theo lời bài hát. Đôi lúc, trên môi thắm hồng, bạn lại nở một nụ cười rạng rỡ như bông hoa hồng nở mỗi sớm mai, để lộ hàm răng trắng bóng. Câu hát cuối bạn ngân dài thiết tha trìu mến. Tiếng nhạc vừa dứt là lúc tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, nhiều bạn còn chạy lên tặng hoa cho Lệ Mai với tất cả lòng thảm phục của mình. Lệ Mai vui vẻ nhận hoa và cảm ơn mọi người rồi bạn bước ra giữa sân khấu chào khán giả. Khuôn mặt bạn lúc này rạng rỡ hẳn lên.
Bóng Lệ Mai đã khuất sau cánh gà nhưng hình ảnh người bạn gái dịu dàng, dễ mến cùng lời hát âm vang vẫn còn vương vấn quanh đây như lời nhắc nhở mỗi chúng em hãy cố gắng học tập để đáp lại công ơn của thầy cô.
Trực tiếp: Những năm tháng tuổi thơ được học dưới mái trường Tiểu học, em có rất nhiều bạn tốt. Bạn nào cùng dễ thương và đáng mến nhưng em thích rất là bạn Hoàng Ly.
Gián tiếp: Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Hoàng Ly là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.
Tham khảo :
Sau lời giới thiệu hướng dẫn chương trình, bạn Lệ Mai bước ra sân khấu. Bạn lộng lẫy trong chiếc váy hồng xinh xắn với những hoa văn thật đẹp. Chân bạn đi đôi tất trắng dài tới đầu gối với đôi giầy búp bê màu xanh nhạt. Trông bạn như nàng công chúa bước ra trong truyện cổ tích. Mái tóc dài đến ngang lưng được Lệ Mai tết gọn hai bên bằng hai chiếc nơ vàng hệt như hai cô bướm thắm đang đậu trên bím tóc, đuôi tóc cứ ve vẩy theo từng nhịp bước của bạn. Em nghe rõ cả tiếng xì xào của các bạn lớp bên “Bạn ấy thật duyên dáng! Xinh quá” Tiếng nhạc bắt đầu cất lên, Lệ Mai tay cầm micro, chân nhún nhảy theo nhịp đàn. Một không khí vui tươi tràn ngập sân trường. Đôi mắt đen tròn của bạn nhìn về phía thầy cô đầy vẻ trìu mến. Rồi tiếng hát trong trẻo như dòng suối mát cất lên: “Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi, …”. Giọng hát thánh thót, ngân nga làm rung động lòng người. Bạn vừa hát, vừa đi lại trên sân khấu biểu diễn, động tác uyển chuyển, nhịp nhàng, khi giơ tay lên khi hạ tay xuống. Không khí cả trường lắng xuống, không ai muốn rời mắt khỏi sân khấu và tưởng như mình đang được bay bổng theo lời bài hát âm vang. Lệ Mai vẫn hát say sưa, nhạc đệm lúc trầm lúc bỗng hòa theo nhịp theo lời bài hát. Đôi lúc, trên đôi môi thắm hồng, bạn lại nở một nụ cười rạng rỡ như bông hoa hồng nở mỗi sớm mai, để lộ hàm răng trắng với chiếc răng khểnh bên trái nom càng duyên dáng hơn. Câu hát cuối bạn ngân dài thiết tha trìu mến. Tiếng nhạc vừa dứt cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, nhiều bạn chạy lên tặng hoa cho Lệ Mai với tất cả lòng cảm phục của mình. Lệ Mai vui vẻ nhận hoa và cảm ơn mọi người rồi bạn bước ra giữa sân khấu cúi chào khán giả. Khuôn mặt bạn lúc này rạng rỡ hẳn lên.
Bóng Lệ Mai đã khuất sau cánh gà nhưng hình ảnh người bạn gái dịu dàng, dễ mến cùng lời bài hát âm vang vẫn còn vương vấn quanh đây như lời nhắc nhở mỗi chúng em hãy cố gắng học tập để đáp lại công ơn của thầy cô.
TK
* Tả người bạn đang hát *
Sao Mai bước ra sân khấu với bài hát “Bụi phấn”. Chà ! Trông bạn hôm nay đúng là một cô “ca sĩ nhí”. Bạn cao hẳn lên khi mặc chiếc váy hồng đài gần chấm gót. Mái tóc buông xoã làm cho bạn chững chạc hơn ngày thường. Tay bạn cầm mi-cơ-rô, chân nhún nhảy theo nhịp đàn, nhịp trống. Rồi tiếng hát trong trẻo của bạn cất lên : “Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi,…” Giọng hát thánh thót, ngân nga làm rung động lòng người. Một không khí sôi nổi, vui tươi bao trùm khắp hội trường. Sao Mai vẫn hát say sưa, nhạc đệm lúc bổng, lúc trầm hoà theo lời hát và sự biểu lộ tình cảm của bạn. Khi bạn hát, chiếc răng khểnh lộ ra, trông thật có duyên, giống như ca sĩ Hồng Nhung. Lần hát thứ hai, bạn vừa hát vừa cầm mấy bông hoa cúi xuôhg tặng các thầy giáo, cô giáo đang ngồi dự. Cả hội trường bỗng rào lên tiếng vỗ tay hoan hô người bạn vừa hát hay vừa có cử chỉ thật là đẹp đẽ…
Thảo có dáng người thon thả, mái tóc mượt mà buông chấm vai. Nước da Thảo trắng mịn, cổ mang khăn quàng đỏ nổi bật trên nền áo. Chân bạn đi tất trắng dài tới đầu gối, đôi giày vải cùng một màu trắng tinh. Bạn bước lên sân khấu với tiết mục kể chuyện “Thạch Sanh”, câu chuyện quen thuộc mà nhiều người biết đến. Ấy vậy mà khi giọng kể của Thảo cất lên, cả hội trường đều chăm chú lắng nghe và dần bị cuốn hút vào câu chuyện. Bạn kể rất truyền cảm làm cho mọi người thấy thương anh Thạch Sanh nghèo khổ, thật thà và căm ghét tên Lí Thông gian trá. Đến đoạn chàng dũng sĩ Thạch Sanh đánh Trăn Tinh, giọng bạn trở nên thật hùng hồn, sôi nổi. Cứ thế, nội dung câu chuyện được bạn diễn tả bằng cả giọng điệu lẫn nét mặt, ánh mắt và điệu bộ thật hấp dẫn…
3: Viết 1 đoạn văn tả tính tình một người mà em yêu quý.
Nhà em khá đông người nhưng người em gần gũi nhiều nhất là ông nội của em. Ông em năm nay đã gần tám mươi tuổi nhưng cử chỉ còn khá nhanh nhẹn. Người ông tầm thước, hơi gầy nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đầu ông hói, lơ thơ những sợi tóc bạc như cước. Vầng trán cao hằn sâu những nếp nhăn. Đôi mắt còn tinh nhanh ẩn dưới cặp lông mày đã ngả bạc. Má hơi hóp làm hai gò má nhô cao lên. Răng ông đã rụng nhiều nhưng nhờ lắp răng giả nên nụ cười vẫn tươi tắn. Em thích nhất chòm râu bạc của ông. Mỗi lần được ngồi trong lòng ông, em ngước nhìn mãi những sợi râu trắng dài và thích được ông cho vuốt râu. Hằng ngày, ông thường mặc bộ quần áo màu xanh, đi đôi dép nhựa đã mòn. Chỉ lúc đọc sách ông mới đeo kính và khi nào đi bộ xa ông mới chống cây gậy trúc. Tuổi đã cao nhưng ông làm việc luôn chân, luôn tay. Khi quét nhà, quét sân, quét vườn; lúc vun gốc cho các cây trong vườn; lúc tìm bắt sâu đục phá cây chanh. Ông thường xuyên kiểm tra việc học của em, dạy em làm toán, làm văn… Ông còn tham gia việc chăm sóc thiếu nhi trong xã và xây dựng tủ sách cho nhà văn hóa xã. Khi rảnh rỗi, ông đọc sách, báo, nằm võng ngoài hiên và nghe đài truyền thanh hoặc chăm dãy hoa trước sân và dọc hai bên lối ra vào cổng. Những đêm trăng sáng, ông thường ngồi trên chõng tre kê giữa sân kể chuyện cổ tích cho em và các bạn nhỏ trong xóm nghe. Con cháu làm gì sai, ông nhẹ nhàng răn dạy chứ không quát mắng bao giờ. Bà con hàng xóm có điều gì xích mích với nhau thường gặp nhờ ông giải quyết. Mọi người đều yêu quý ông và khen ông tuổi cao mà vẫn còn minh mẫn. Riêng em, nếu được một điều ước như trong truyện cổ tích ông kể, em sẽ ước ông có sức khỏe, sống mãi bên em.
Đề 3. Viết 1 đoạn văn tae tính tình 1 người mà em yêu quý
Gia đình em ai cũng yêu , quý em hết mực , nhưng đối với em , người mà gần gũi với em nhất chính là mẹ của em. Mẹ của em năm nay đã 37 tuổi nhưng mẹ vẫn rất xinh đẹp. Người mẹ dáng thon nhỏ , mẹ có khuôn mặt hình trái xoan với nước da trắng hồng , mịn mà. Mẹ còn có mái tóc óng mượt được buộc gọn gàng ra đằng sau bằng một chiếc dây lịt nhỏ , mẹ còn có đôi mắt đen láy luôn nhìn em bằng ánh mắt trìu mến. Mẹ là người nhẹ nhàng , gọn gàng và lại rất hiền nữa. Mẹ em hiện đang là giáo viên của trường Trung Học cơ sở Lam Sơn. Mẹ luôn vất vả , dạy các anh các chị học nhưng vẫn luôn giành thời gian với em. Buổi tối , em làm bài xong mẹ kiểm tra bài của em , có nhưng bài sai , mẹ lại giải thích cho em hiểu bằng những giọng đầm ấm. Mẹ còn dạy em cách khâu vá , nhìn mẹ khâu , em rất yêu mẹ. Có khi mẹ còn cho em lên trường cùng , xem mẹ giảng cho các anh các chị học bài , em rất thích. Em rất yêu mẹ của em. Em hứa sẽ chăm ngoan , học giỏi để mẹ vui lòng về em và em ước cho mẹ sống mãi bên em , có thật nhiều sức khoẻ , thành công trong cuộc sống.
Gợi ý đề 3 để bn có thể dựa vào gợi ý để làm nhé :
Người em yêu quý nhất là ai ?
Người đó tên gì ?
Bao nhiêu tuổi ?
Người đó như thế nào ? ( VD : Dáng ngườu dong dỏng cao , mái tóc...... )
Người đó làm công việc gì ?
Tính cahc scuar họ ra sao ?
Những kỉ niệm vui của em đối với họ như thế nào ? Hãy kể những điều đó
Lời hứa hẹn với người đó.
Bn dựa vào dợi y trên nhé. Còn các đề kia , ngày mai mình sẽ đăng
Tham khảo : (cho bạn dàng ý)
1. Lập dàn bài:
1. Mở bài: - Giới thiệu bạn thân định tả: Bạn đó tên gì? Học lớp mấy ? Em thấy bạn đang ngồi học ở đâu? Khi nào?
2. Thân bài:
a) Tả khung cảnh lúc bạn đang ngồi học :
+ Bạn ngồi học ở đâu?
+ Chiếc bàn như thế nào?
+ Bên phải bàn học là ?
+ Bên trái bàn học là gỉ ?
+ Không gian quanh bạn ra sao ?
+ Dáng bạn ngồi học ? Lúc ấy bạn mặc quần áo gì ? Khuôn mặt ? Anh mắt chăm chú nhìn bài ? Đôi tay ?
b) Tả hoạt động bạn đang học bài :
+ Đầu tiên , bạn chuẩn bị những dụng cụ gì ?
+ Bạn đang học nội dung gì ?
+ Khi suy nghĩ, bạn có tư thế nào ?
+ Bạn cắm cúi viết ? Bạn ngảng đầu lên ? Bạn cắn bút suy nghĩ tìm lời giải ?
+ Kết quả việc học như thế nào ? Bạn đã làm gì để kết thúc việc học đó ?
3. Kết bài : - Nêu suy nghĩ và tình cảm của em về bạn thân đã tả .
Đội văn nghệ đó có số đội viên là:
25 + 27 + 18 = 70 (đội viên)
Đáp số: 70 đội viên
Nhớ k cho mình nha!
"Cạp! .. Cạp!… Cạp!…" Tôi quay phắt lại, cả một vùng trắng xóa làm tôi ngạc nhiên. "Đẹp quá" – Tôi buột miệng nói. Nội nắm tay kéo tôi xuống bờ mẫu dẫn vào nhà cô. Tôi dụi mắt vì vừa thoát khỏi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời. "Tôi lớn… lên… đã… thấy dừa… trước ngõ". Thì ra là tiếng của cậu bé "chăn vịt" Không! Phải gọi là "bạn" cơ. Bạn ấy đang học bài giống bài của mình mà. Dáng người nhọ nhỏ như có một lực hút làm mắt tôi không rời được. "Nội nói: Lúc… n…ội còn con… gá…i Đã… thấy… b…ón…g dừa mát rư…ợi tr…ước sân" Giọng đọc chưa "chạy" làm tôi nao lòng. Phải chăng những người bạn quê của tôi đều như thế? Ánh mắt đen láy không rời khỏi những hàng chữ chi chít. Chiếc miệng be bé tròn theo từng nét chữ. Một chiếc lá trâm bầu vừa rơi xuống. Có lẽ chú bù xè nào đó đã cố tình cắn rơi chiếc lá, nhưng vẫn không làm xao động được hàng mi thưa thớt kia. Mái tóc đờ mi vàng cháy đến tội nghiệp, sau lớp tóc đó sẽ là một bộ óc tuyệt vời. Ngước lên, bạn ấy nhoẻn miệng cười như vừa lòng vì lũ vịt không đi xa. Hàng răng đều tăm tắp lạ có một chiếc lồi sỉ càng đáng yêu hơn. Quay về với quyển sách trên tay, bạn ây lại tiếp tục đọc. Nước da đen bóng mới mạnh mẽ làm sao. Chẳng như những thằng "công tử bột" ở lớp tôi. Chiếc áo thun bó sát người đã bạc màu và cái quần cụt đen dính đầy bùn là quân phục của một ngày ra trận. Chừng ấy tuổi mà đôi chân và tay của bạn đã to kềnh chắc nịch vì những ngày "hành quân” thế này. Nắng lọt qua lỗ rách của chiếc lá trâm bầu, có lẽ phải dời góc học tập lí tưởng này. Nhưng không, chẳng hề để ý đến điều đó, tiếng đọc bài vẫn không ngừng. Lưng bạn ấy đã dài theo bóng cây, vài giọt mồ hôi đọng lại trên vành môi nho nhỏ. Bạn vẫn không mệt mỏi, ngồi thẳng lưng lên, cái miệng vẫn không ngừng vo vãnh. Dừa vẫn đứng hiên ngang cao… vút". Thành công rồi, tiếng đọc bài bây giò đã đều đặn. Tiếng nội gọi, làm tôi giựt minh chạy theo. Tiếng đọc bài ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn giữa cánh đồng mênh mông. Trở về nhà, nhìn vào góc học tập của mình, một phút bàng hoàng tôi nhớ đến người bạn nhỏ nơi gốc trâm bầu. "Cám ơn, cám ơn bạn nhiều lắm!". Bạn có nghe tôi nói không? Tôi sẽ không còn là cô bé đỏng đảnh,, lơ đãng ngày nào. Chiếc bàn xinh xắn này sẽ là gốc trâm bầu lí tưởng của tôi. Bạn bè ơi! Sẽ còn biết bao thửa ruộng, mảnh vườn với chiếc bóng nhỏ bé của "bạn tôi"?…