K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trong bài "Bình Ngô Đại Cáo", Nguyễn Trãi muốn khẳng định sự chính nghĩa của cuộc khởi nghĩa Lam Sơn và sự tàn bạo của quân xâm lược Minh. Ông nhấn mạnh rằng cuộc chiến đấu của dân tộc ta không chỉ là một cuộc chiến giành lại độc lập mà còn là một cuộc chiến bảo vệ lẽ phải, chống lại những kẻ xâm lược tham lam và tàn bạo. Bằng những câu từ hùng hồn, Nguyễn Trãi đã thể hiện niềm tự hào dân tộc, sự đoàn kết của nhân dân và sự lãnh đạo tài ba của Lê Lợi. Qua đó, ông khẳng định rằng chiến thắng của nghĩa quân Lam Sơn là tất yếu, là kết quả của sự kết hợp giữa lòng yêu nước và sự chính nghĩa. Bài cáo là một bản tuyên ngôn chiến thắng, nhấn mạnh sự thất bại của quân Minh và tôn vinh sự đoàn kết, quả cảm của dân tộc Việt Nam trong công cuộc bảo vệ độc lập.

Hôm kia

chơi,bơi,mời,cởi,xơi,mới,hơi,tơi,..

Hôm kia

plsplsplsplsplsplsplsplsplspls help meeee mai phải nộp

Một trải nghiệm mà em sẽ không bao giờ quên là lần suýt chết đuối ở bể bơi. Hôm đó, trời nắng đẹp, em cùng bạn bè và anh trai đến bể bơi để thư giãn. Lúc đó, em vẫn chưa biết bơi tốt lắm, chỉ biết đứng ở khu vực nước cạn. Nhưng vì tò mò và muốn thử sức, em quyết định đi ra xa hơn, nơi nước sâu hơn.

Không may, em không biết cách điều chỉnh, và nước bắt đầu dâng cao đến ngực. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy em khi em không thể đứng vững được nữa. Cả người em chìm xuống, cổ họng nghẹn lại vì nước. Em hoảng loạn, cố gắng vẫy vùng nhưng càng làm càng lún sâu hơn vào nước.

Lúc đó, em chỉ nghĩ đến việc sẽ không thể thoát được. Nhưng may mắn thay, anh trai em đã phát hiện ra ngay lập tức. Anh lao ngay đến, kéo em lên bờ một cách nhanh chóng. Anh ôm em vào lòng và vỗ về, khiến em cảm thấy bình tĩnh lại. Cảm giác an toàn trong vòng tay của anh khiến em hiểu được tầm quan trọng của sự quan tâm và yêu thương.

Sau lần đó, em đã nhận ra rằng không bao giờ được chủ quan, và luôn phải cẩn thận khi tiếp xúc với nước. Cảm giác suýt mất đi mạng sống là một bài học đắt giá về sự an toàn, và em sẽ không bao giờ quên những giây phút sợ hãi đó.

từ "Bài văn" ở đây muốn nói cần viết một bài văn dài ít nhất 2 trang và ko nhầm lẫn với "đoạn văn".

đó là cha nhé

tick cho mik

 

Hôm kia

người cha là nhân vật chính trong bài thơ''Người cha mang com hộp''
có những nhân vật là người cha.....

Hôm kia

Trong kho tàng văn học thế giới, "Bạch tuộc" của nhà văn Pháp Véc-nơ là một tác phẩm hấp dẫn và độc đáo, không chỉ bởi cốt truyện ly kỳ mà còn bởi những thông điệp sâu sắc mà nó truyền tải. Đoạn trích trong tác phẩm này không chỉ khiến tôi ấn tượng vì sự kỳ bí của con bạch tuộc mà còn khơi gợi lên trong tôi những cảm xúc mạnh mẽ về sức mạnh của thiên nhiên và sự kiên trì của con người.

Con bạch tuộc trong tác phẩm là một sinh vật đầy bí ẩn và có sức mạnh vượt qua sức tưởng tượng của con người. Trong đoạn trích, nó không chỉ là một con vật hung dữ mà còn là một biểu tượng của thiên nhiên hoang dã, vừa xinh đẹp, vừa đầy nguy hiểm. Khi nhà thám hiểm trong câu chuyện đối diện với bạch tuộc, tôi cảm nhận được sự đối đầu giữa con người và thiên nhiên, giữa sự tinh anh của trí tuệ con người và sức mạnh không thể đoán trước của tự nhiên. Những xúc cảm trong tôi như được đánh thức, tôi thấy sự vừa sợ hãi, vừa ngưỡng mộ, vừa khâm phục đối với sức mạnh của con bạch tuộc.

Mặc dù vậy, điều khiến tôi ấn tượng hơn cả chính là hình ảnh của những con người trong tác phẩm, những người không sợ hãi trước hiểm nguy mà luôn nỗ lực chiến đấu vì sự sống. Các nhà thám hiểm trong "Bạch tuộc" không đơn thuần là những nhân vật dũng cảm, họ còn là biểu tượng của tinh thần khám phá không ngừng nghỉ của con người. Đối với tôi, sự kiên trì và bền bỉ của họ trước sự tấn công của bạch tuộc là một thông điệp mạnh mẽ về nghị lực và ý chí của con người. Chính trong những khoảnh khắc tưởng chừng như tuyệt vọng ấy, con người mới thể hiện rõ rệt bản lĩnh và sức mạnh vượt lên trên mọi thử thách.

Tuy nhiên, con bạch tuộc cũng là một lời nhắc nhở về sự tôn trọng đối với thiên nhiên. Dù có sức mạnh lớn lao, con người không thể nào thắng nổi thiên nhiên một cách dễ dàng. Câu chuyện nhắc tôi nhớ rằng chúng ta, dù có thông minh và sáng tạo đến đâu, cũng chỉ là một phần trong thế giới tự nhiên rộng lớn và đầy bí ẩn này. Chính vì vậy, việc đối diện và hòa hợp với thiên nhiên là điều cần thiết để tồn tại và phát triển.

Kết thúc đoạn trích, tôi không chỉ cảm thấy sự thán phục đối với sức mạnh của con bạch tuộc mà còn tự nhủ phải biết trân trọng và bảo vệ thiên nhiên xung quanh. Cuộc sống không chỉ là sự đấu tranh mà còn là sự hòa hợp, hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau giữa con người và thế giới tự nhiên.

Tác phẩm "Bạch tuộc" đã để lại trong tôi những suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên. Đoạn trích này không chỉ là một câu chuyện về sự đối đầu gay cấn mà còn là một bài học quý giá về sự kiên cường và lòng tôn trọng đối với những điều xung quanh ta.

                              Tham Khảo Qua AI

Hôm kia

Với bản lĩnh của một vị thuyền trưởng, khi phải đối mặt với lũ bạch tuộc, Nê-mô vẫn rất bình tĩnh, yêu cầu các thủy thủ sẵn sàng chiến đấu với chúng: “Cho tàu nổi lên mặt nước rồi tiêu diệt sạch lũ quỷ này”. Nê-mô đã rất am hiểu về loài bạch tuộc để nhận ra rằng việc tấn công bằng súng đạn là vô nghĩa. Vì vậy, ông đưa ra giải pháp sẽ tấn công bằng rìu: “Đúng là khó. Những viên đạn có điện khi xuyên vào thân bạch tuộc mềm không thể nổ được vì không gặp đủ sức cản. Nhưng ta sẽ tiến công bằng rìu”.

Khi bước vào trận chiến, Nê-mô hiện lên là một con người mạnh mẽ, tự tin và quyết đoán. Ông dùng rìu chém đứt cái vòi khổng lồ. Chứng kiến cảnh một thủy thủ đứng trước mình bị bạch tuộc dùng vòi nhấc lên, Nê-mô nhanh chóng xông đến, tấn công và chặt ngay cái vòi của nó. Khi Nét Len bị một con bạch tuộc quật ngã, thuyền trưởng Nê-mô ngay lập tức chạy đến, cắm phập vào mồm quái vật và thế là Nét thoát chết trong gang tấc. Ở đây, thuyền trưởng Nê-mô hiện lên đầy dũng cảm, bản lĩnh.

Với bản lĩnh của một vị thuyền trưởng, khi phải đối mặt với lũ bạch tuộc, Nê-mô vẫn rất bình tĩnh, yêu cầu các thủy thủ sẵn sàng chiến đấu với chúng: “Cho tàu nổi lên mặt nước rồi tiêu diệt sạch lũ quỷ này”. Nê-mô đã rất am hiểu về loài bạch tuộc để nhận ra rằng việc tấn công bằng súng đạn là vô nghĩa. Vì vậy, ông đưa ra giải pháp sẽ tấn công bằng rìu: “Đúng là khó. Những viên đạn có điện khi xuyên vào thân bạch tuộc mềm không thể nổ được vì không gặp đủ sức cản. Nhưng ta sẽ tiến công bằng rìu”.

Khi bước vào trận chiến, Nê-mô hiện lên là một con người mạnh mẽ, tự tin và quyết đoán. Ông dùng rìu chém đứt cái vòi khổng lồ. Chứng kiến cảnh một thủy thủ đứng trước mình bị bạch tuộc dùng vòi nhấc lên, Nê-mô nhanh chóng xông đến, tấn công và chặt ngay cái vòi của nó. Khi Nét Len bị một con bạch tuộc quật ngã, thuyền trưởng Nê-mô ngay lập tức chạy đến, cắm phập vào mồm quái vật và thế là Nét thoát chết trong gang tấc. Ở đây, thuyền trưởng Nê-mô hiện lên đầy dũng cảm, bản lĩnh.

Với bản lĩnh của một vị thuyền trưởng, khi phải đối mặt với lũ bạch tuộc, Nê-mô vẫn rất bình tĩnh, yêu cầu các thủy thủ sẵn sàng chiến đấu với chúng: “Cho tàu nổi lên mặt nước rồi tiêu diệt sạch lũ quỷ này”. Nê-mô đã rất am hiểu về loài bạch tuộc để nhận ra rằng việc tấn công bằng súng đạn là vô nghĩa. Vì vậy, ông đưa ra giải pháp sẽ tấn công bằng rìu: “Đúng là khó. Những viên đạn có điện khi xuyên vào thân bạch tuộc mềm không thể nổ được vì không gặp đủ sức cản. Nhưng ta sẽ tiến công bằng rìu”.

Khi bước vào trận chiến, Nê-mô hiện lên là một con người mạnh mẽ, tự tin và quyết đoán. Ông dùng rìu chém đứt cái vòi khổng lồ. Chứng kiến cảnh một thủy thủ đứng trước mình bị bạch tuộc dùng vòi nhấc lên, Nê-mô nhanh chóng xông đến, tấn công và chặt ngay cái vòi của nó. Khi Nét Len bị một con bạch tuộc quật ngã, thuyền trưởng Nê-mô ngay lập tức chạy đến, cắm phập vào mồm quái vật và thế là Nét thoát chết trong gang tấc. Ở đây, thuyền trưởng Nê-mô hiện lên đầy dũng cảm, bản lĩnh.Nhân vật thuyền trưởng Nê-mô giúp tôi nhận ra cần phải bình tĩnh đối mặt với thử thách, khó khăn mới tìm ra được cách giải quyết phù hợp. Tôi cảm thấy yêu mến và ngưỡng mộ nhân vật này lắm!

     
Hôm kia

Mây, cây, cấy, thấy, cậy, trầy, chầy, thầy, thây, mấy, ..

Có rất nhiều từ có vần ây em nhé. 

13 giờ trước (21:32)

thầy,đầy.

Đọc văn bản sau: Hãy chăm sóc mẹ           Ngay sau khi được tin mẹ bị lạc, cô bực tức hỏi mọi người trong gia đình sao không có ai ra ga tàu điện ngầm Seoul đón bố mẹ. “Còn cô đã ở đâu?” “Tôi ư?” Cô mím chặt môi. Tận bốn ngày sau khi mẹ bị lạc cô mới biết tin. Mọi người trong gia đình cô đổ lỗi cho nhau về chuyện mẹ bị lạc nhưng ai cũng cảm thấy day dứt trong lòng. Rời khỏi nhà anh cả, cô...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau:

Hãy chăm sóc mẹ

          Ngay sau khi được tin mẹ bị lạc, cô bực tức hỏi mọi người trong gia đình sao không có ai ra ga tàu điện ngầm Seoul đón bố mẹ.

“Còn cô đã ở đâu?”

“Tôi ư?” Cô mím chặt môi. Tận bốn ngày sau khi mẹ bị lạc cô mới biết tin. Mọi người trong gia đình cô đổ lỗi cho nhau về chuyện mẹ bị lạc nhưng ai cũng cảm thấy day dứt trong lòng.

Rời khỏi nhà anh cả, cô bắt tàu điện ngầm về nhà nhưng rồi lại xuống ở ga Seoul, nơi mẹ biến mất. Trong nhà ga người đông như nêm, họ chen lấn va quệt vào cô khi cô tìm đường đi tới chỗ mẹ bị lạc. Chắc mẹ cô cũng bị lạc trong tình trạng hỗn loạn như thế này. Mọi người xô đẩy cô khi cô đứng tại nơi mẹ đã tuột mất bàn tay bố. Không ai nói một lời xin lỗi. Có lẽ mọi người đã ào ạt đi qua như thế trong khi mẹ cô đứng đấy, không biết phải làm gì.

Người ta có thể lật lại hồi ức được bao xa? Hồi ức về mẹ thì sao?

Từ khi nghe tin mẹ bị lạc đến tận bây giờ, cô không thể tập trung suy nghĩ được gì. Những ký ức cô đã quên lãng từ lâu bỗng nhiên trỗi dậy. Nỗi ân hận cứ bám theo từng ký ức. Cô nhớ lại nhiều năm về trước, mấy ngày trước khi cô rời thị trấn quê nhà lên thành phố, mẹ dẫn cô ra cửa hàng quần áo ngoài chợ. Cô muốn chọn một chiếc váy trơn nhưng mẹ lại chọn cho cô một chiếc váy xếp nếp có đai và đường diềm.

“Cái này thế nào?” mẹ cô hỏi.

“Không,” cô nói rồi gạt đi.

“Tại sao? Con cứ mặc thử đi.”

Mẹ lúc đó còn trẻ, mở to mắt ngạc nhiên không hiểu. Chiếc váy xếp nếp ấy tương phản hoàn toàn với chiếc khăn cũ kỹ lem nhem mẹ đội trên đầu như hai thế giới tách biệt không ăn nhập gì với nhau.

“Trông trẻ con quá.”

“Thật sao?” Mẹ cô nói nhưng vẫn cầm chiếc váy ngắm nghía mãi không nỡ rời. “Nếu là con thì mẹ đã thử cái váy này,” mẹ cô lẩm bẩm.

Thấy mẹ có vẻ hơi buồn khi cô cho rằng kiểu váy đó trẻ con, cô nói, “Cái này có phải kiểu mẹ hay mặc đâu.”

Mẹ nói, “Không, mẹ thích kiểu này, chỉ có điều mẹ thì không mặc được.”

“Mình lẽ ra nên mặc thử cái váy đó”, cô thầm nghĩ. Cô khuỵu chân ngồi xuống có lẽ đúng chỗ mẹ cô đã từng ngồi. Vài ngày sau khi nhất quyết đòi mua váy trơn, cô đã đến chính sân ga tàu điện ngầm Seoul này cùng mẹ. Mẹ nắm chặt tay cô, bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang từ trên cao nhìn thẳng xuống, rồi băng qua quảng trường và đợi anh cả dưới chân tháp đồng hồ. Sao một con người như vậy có thể bị lạc? Khi ánh đèn từ con tàu đang vào ga vừa rọi tới, mọi người đổ xô lại, liếc xéo qua chỗ cô ngồi cứ như thể họ đang bực bội vì cô cứ ngồi trên lối đi.

Lúc mẹ bị xô tuột khỏi tay bố, cô đang cùng đồng nghiệp tham dự triển lãm sách tổ chức tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Lúc mẹ cô bị lạc ở ga tàu điện ngầm Seoul, cô đang cầm trên tay bản dịch tiếng Trung cuốn sách của cô tại một quầy sách ở triển lãm. Cô tự hỏi tại sao bố không đi taxi mà lại đi tàu điện ngầm chứ? Chỉ cần bố không đi tàu điện ngầm thì chắc đã không xảy ra chuyện này.

Bố cô nói ông đã nghĩ tại sao phải đi taxi khi ga tàu hỏa cũng nối liền với ga tàu điện ngầm? Có những khoảnh khắc mà người ta thường suy ngẫm lại sau khi có việc gì đó xảy ra, nhất là sau khi chuyện không may xảy ra. Khoảnh khắc mà người đó nghĩ, “Lẽ ra mình không nên làm vậy”. Khi bố cô nói với cả nhà rằng bố mẹ có thể tự tìm đến nhà anh Hyong-chol, tại sao khác với những lần trước anh chị em cô lại để bố mẹ làm thế? Bình thường mỗi lần bố mẹ lên thành phố thăm các con, trong số anh em cô vẫn có người ra ga xe lửa hay ga tàu điện ngầm Seoul đón họ. Điều gì khiến bố cô, vốn luôn dùng xe của nhà hoặc đi taxi mỗi lần lên thành phố, quyết định đi tàu điện ngầm vào cái ngày định mệnh ấy? Khi tàu điện đến, bố mẹ vội vã chạy lại. Nhưng lúc bố lên tàu, nhìn lại phía sau thì đã không thấy mẹ đâu. Đó là một buổi chiều thứ Bảy đông đúc. Mẹ lạc bố giữa đám đông, đoàn tàu lăn bánh khi mẹ hoàn toàn mất phương hướng. (...)

Bố cô xuống ở bến kế tiếp và quay lại ga tàu điện ngầm Seoul nhưng mẹ cô đã không còn ở đó.

“Dù không bắt được tàu nhưng sao có thể quên được đường cơ chứ? Bảng hướng dẫn ở đâu cũng có. Mẹ biết dùng điện thoại công cộng, chỉ cần đến bốt điện thoại là có thể gọi được mà.” Chị dâu cô một mực cho rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với mẹ, rằng thật khó hiểu khi mẹ không thể tìm thấy nhà anh cả chỉ vì không lên đúng chuyến tàu điện ngầm như bố. Có điều gì đã xảy ra với mẹ ư? Đó là suy nghĩ của những người muốn nghĩ mẹ là một bà già quê mùa.

Khi cô nói, “Có thể mẹ đã bị lạc đường chứ chị,” thì chị dâu cô tròn mắt ngạc nhiên. “Chị biết dạo này mẹ thế nào rồi đấy,” cô giải thích nhưng chị dâu làm ra vẻ không hiểu cô đang nói gì. Nhưng thực ra cả gia đình đều biết tình trạng của mẹ dạo này. Có thể cô sẽ không tìm được mẹ.

(Shin Kyung Sook (2022), Hãy chăm sóc mẹ, Lý Hiệp Lâm – Lê Nguyễn Lê dịch, NXB Hà Nội, trang 13, 14.)

Chú thích: Câu chuyện kể về hành trình những đứa con của bà Park So Nyo tìm lại mẹ khi bà bị lạc. Trong quá trình đó, gia đình bà dần nhận ra những đau đớn, tổn thương, những bí mật khuất lấp của bà, và hiểu được tình yêu và sự hi sinh mà người mẹ này đã dành cho gia đình. Từ đó, tác phẩm mang đến thông điệp về tình yêu thương.

          Nhân vật “tôi” xuất hiện trong đoạn trích này là con gái thứ ba – Chi-hon.

Câu 1: Xác định ngôi kể của văn bản trên.

Câu 2: Xác định điểm nhìn trong đoạn trích.

Câu 3: Đọc đoạn văn sau:

“Lúc mẹ bị xô tuột khỏi tay bố, cô đang cùng đồng nghiệp tham dự triển lãm sách tổ chức tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Lúc mẹ cô bị lạc ở ga tàu điện ngầm Seoul, cô đang cầm trên tay bản dịch tiếng Trung cuốn sách của cô tại một quầy sách ở triển lãm.”

          Biện pháp nghệ thuật nào đã được sử dụng trong đoạn văn trên? Nêu tác dụng.

Câu 4: Những phẩm chất nào của người mẹ đã được thể hiện qua lời kể của người con gái trong tác phẩm?

Câu 5: Chi-hon đã hối tiếc điều gì khi nhớ về mẹ? Viết đoạn văn 4-5 câu nêu suy nghĩ về những hành động vô tâm có thể khiến những người thân tổn thương.

0