Có những người thầy, người cô mà ta không thể quên, không chỉ vì họ dạy ta kiến thức mà vì những bài học cuộc đời họ trao tặng. Họ là những người lái đò thầm lặng, nhưng cũng chính là những người thêu dệt những ước mơ. Trong bóng tối của những đêm khuya, khi cả thế giới đã chìm vào giấc ngủ, thầy cô vẫn lặng lẽ ngồi bên ánh đèn le lói, soạn bài giảng, sửa giáo án, với tấm lòng đầy ắp yêu thương và trách nhiệm. Mỗi trang giáo án không chỉ là những con chữ, mà là một phần tâm huyết, một phần ước mơ mà thầy cô đã dành cả đời để vun đắp, để gửi gắm cho chúng ta – những học trò yêu dấu.
Không ai biết rằng, trong những đêm dài không ngủ, khi ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gió thổi xào xạc, thầy cô vẫn thức trắng, nhìn từng con chữ trôi qua trước mắt, sửa đi sửa lại từng bài giảng, tìm cách để bài học của mình có thể đi vào trái tim học trò một cách nhẹ nhàng, sâu sắc nhất. Những ngọn đèn học yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt thầy cô, nhưng cũng đủ để soi sáng con đường của học trò, để mỗi bài giảng, mỗi lời nói đều thấm vào từng tấm lòng học sinh, giúp chúng ta trưởng thành, mở ra những cánh cửa mới trong cuộc đời.
Trong sự tĩnh lặng của đêm khuya ấy, thầy cô không chỉ soạn bài giảng mà còn thầm lặng cầu nguyện cho học trò của mình. Họ không chỉ lo lắng cho những kiến thức mà học trò cần tiếp thu, mà còn lo lắng cho cuộc sống, cho tương lai của chúng ta. Thầy cô biết, mỗi học sinh là một mảnh ghép trong bức tranh lớn của xã hội, và họ là những người thầm lặng đứng bên, dẫn dắt chúng ta vững bước. Họ không chỉ dạy chúng ta những công thức toán học hay lý thuyết lịch sử mà còn dạy chúng ta cách sống, cách yêu thương, cách đối diện với khó khăn và đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Chúng ta, những học trò, không phải lúc nào cũng nhận ra được sự vất vả của thầy cô. Những đêm thầy cô thức khuya soạn bài, những buổi sáng sớm thầy cô đã có mặt ở lớp trước khi học trò đến, và những giờ phút âm thầm chờ đợi chúng ta vượt qua chính mình, tất cả đều là những hy sinh không lời mà thầy cô dành cho chúng ta. Họ không tìm kiếm sự công nhận, không cần những lời khen ngợi. Mỗi niềm vui của thầy cô là khi nhìn thấy học trò thành công, khi thấy những hạt giống tri thức mà thầy cô gieo mầm đã nở hoa.
Đã bao lần, trong những giờ học đầy hứng khởi, chúng ta không biết rằng, phía sau đó là những đêm dài vất vả của thầy cô. Ánh đèn le lói không chỉ là hình ảnh của một người soạn giáo án, mà là hình ảnh của sự hy sinh, của tình yêu thương vô bờ bến mà thầy cô dành cho chúng ta. Mỗi buổi sáng đến lớp, mỗi bài giảng được truyền tải, là kết quả của bao đêm thức trắng của thầy cô. Những câu hỏi khó, những kiến thức chưa thể hoàn thiện, thầy cô luôn không ngừng tìm tòi, học hỏi, thay đổi phương pháp giảng dạy để có thể mang đến cho chúng ta những bài học tốt nhất, để mỗi ngày đến trường đều là một ngày vui, một ngày học hỏi thêm điều mới mẻ.
Có lẽ trong cuộc sống, không có nghề nào có thể so sánh với nghề dạy học – một nghề đòi hỏi sự hy sinh, sự cống hiến không mệt mỏi, và một tình yêu lớn lao với học trò. Thầy cô là những người lái đò thầm lặng, nhưng họ cũng chính là những người thêu dệt những ước mơ. Họ không chỉ giúp chúng ta tiếp thu kiến thức mà còn giúp chúng ta tìm thấy chính mình. Mỗi học trò là một mảnh ghép trong bức tranh cuộc đời, và thầy cô là người giúp chúng ta nhận ra giá trị của bản thân, giúp chúng ta xây dựng ước mơ và dám theo đuổi nó, dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn.
Và khi những đứa học trò trưởng thành, khi chúng ta đã đứng vững trên đôi chân của mình, nhìn lại, chúng ta sẽ nhận ra rằng chính thầy cô là những người đã giúp chúng ta có được ngày hôm nay. Chính nhờ vào những lời dạy dỗ của thầy cô, những bài học mà thầy cô truyền đạt, chúng ta mới biết ước mơ của mình là gì, và cách để biến ước mơ ấy thành hiện thực. Chúng ta sẽ không thể nào quên được ánh mắt động viên của thầy cô, những lời khuyên chân thành, những bài giảng đầy tâm huyết, và những đêm thầy cô thức khuya, chắp cánh cho ước mơ của mỗi học trò bay xa.
Hãy nhớ rằng, dù thời gian có trôi qua, dù chúng ta có đi xa đến đâu, thầy cô sẽ mãi là những người thắp sáng con đường của chúng ta. Những đêm ánh đèn le lói ấy không chỉ là những đêm làm việc của thầy cô, mà là những đêm đầy ắp yêu thương và hi vọng. Họ chính là những người thêu dệt những ước mơ, giúp chúng ta nhìn thấy được tương lai, và cho chúng ta niềm tin vào chính mình.
Với tất cả lòng kính trọng và biết ơn, chúng ta – những học trò, xin gửi tới thầy cô lời cảm ơn chân thành nhất. Cảm ơn thầy cô vì đã luôn là người thêu dệt những ước mơ cho chúng ta, đã giúp chúng ta xây dựng những niềm tin vững chắc vào bản thân, và đã không ngừng cống hiến cho chúng ta, những thế hệ học trò. Mãi mãi, thầy cô là những người lái đò thầm lặng, những người thêu dệt những ước mơ cho chúng ta, chở chúng ta qua biển cả của cuộc đời.
=> nhân dịp 20/ 11 này em kính chúc các thầy cô giáo sẽ có một ngày thật vui vẻ , hạnh phúc , dẫu cuộc đời gian khó vẫn sẽ luôn chỉ dạy chúng em lên người . Bởi thầy cô là những ngọn nến sáng vẫn sẽ mãi khắc sâu trong trái tim chúng em dù cho dòng thời gian mải miết trôi hay lớp bụi thời gian qua năm tháng xóa mờ thì chúng em sẽ mãi ko quên ơn thầy cô ( chúc trước ạ , tại tuần sau em bận rồi ạ :> )
ý nghĩa quá
đọc mà thấy hay
Chà bạn viết dài quá
cảm ơn nhé