
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Dàn ý: ( đây là dàn ý của mình bạn tham khảo nhé )
I. Mở bài:
- Giới thiệu thời gian, cảnh quan xung quanh.
- Nêu cảm xúc của mọi người lúc đó.
II. Thân bài:
1. Cảnh trước buổi khai giảng:
VD: Sân trường được quét dọn sạch sẽ, trang trí rực rỡ với cờ hoa, băng rôn.
Học sinh mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, tập trung đông đủ.
Tiếng nói cười rộn ràng, không khí náo nức.
2. Khi buổi khai giảng bắt đầu:
VD: Tiếng trống trường vang lên dõng dạc, báo hiệu khai mạc.
Quốc kỳ tung bay, học sinh đứng nghiêm trang hát Quốc ca.
Thầy hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng, giọng nói ấm áp, thân tình.
Tiếng trống khai trường ngân vang, gợi mở một năm học mới đầy hi vọng.
3. Các hoạt động múa, hát và các hoạt động khác trong buổi lễ:
VD: Văn nghệ chào mừng: những tiết mục múa hát vui nhộn, rực rỡ sắc màu.
Thầy cô và học sinh gương mặt rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò tạo nên bầu không khí tưng bừng.
III. Kết bài:
- Nêu cảm nghĩ của em về buổi khai giảng.
- Bày tỏ mong muốn của em về năm học mới.
Ủng hộ mình bằng 1 tick ạ .

Mèo Mun là một chú mèo đen tuyền, sống cùng bà Tám trong một ngôi nhà nhỏ ven rừng. Mun không giống những chú mèo khác: nó có đôi mắt màu xanh lục phát sáng mỗi khi trời tối và thường ngồi hàng giờ trước chiếc gương cũ trong phòng khách, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Một đêm trăng tròn, khi bà Tám đã ngủ say, Mun lại ngồi trước gương. Bỗng nhiên, mặt gương lóe sáng, và một luồng ánh sáng xanh kéo Mun vào bên trong. Khi mở mắt ra, Mun thấy mình đang đứng giữa một thế giới lạ lẫm: cây cối phát sáng, những con chim biết nói tiếng người, và mọi thứ đều phản chiếu như gương.
Mun gặp một con cú tên là Cúc Cu, người bảo rằng thế giới gương đang bị nguy hiểm bởi một bóng tối đang lan rộng. Chỉ có “Mèo của hai thế giới” mới cứu được nơi này. Mun, dù nhỏ bé, đã quyết định lên đường cùng Cúc Cu để tìm “Hạt ánh sáng” – thứ duy nhất có thể xua tan bóng tối.
Trên hành trình, Mun phải vượt qua rừng mê cung, đối mặt với con rắn gương khổng lồ, và giải mã những câu đố cổ xưa. Dù nhiều lúc sợ hãi, Mun luôn nhớ đến bà Tám và ngôi nhà thân yêu, điều đó khiến nó không bỏ cuộc.
Cuối cùng, Mun tìm được Hạt ánh sáng trong một hang động dưới hồ phản chiếu. Khi Mun chạm vào nó, cả thế giới gương bừng sáng. Bóng tối tan biến, và Mun được đưa trở lại phòng khách, nơi bà Tám đang gọi nó dậy ăn sáng.
Từ đó, Mun không bao giờ nhìn vào gương nữa. Nhưng mỗi khi trăng tròn, đôi mắt xanh của nó lại sáng lên, như nhắc nhở về một cuộc phiêu lưu kỳ diệu mà chỉ mình nó biết.
Tham khảo
Bạn có thể tham khảo nhé :
Người vô gia cư ấy cũng là những người hết sức tội nghiệp . Tuy ông ấy không có đủ cái ăn , cái mặc , ... nhưng ông vẫn là những người đồng bào của tổ quốc Việt Nam ta . Không những ông thiếu thốn về vật chất mà ông ấy còn thiếu thốn về tình thương , tinh thần nữa . Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì có đủ về mọi mặt . Em rất thương ông lão ăn xin ấy .
Chúc bạn học tốt

Mỗi khi em đi học về trên con đường quen thuộc, em lại thấy một ông lão ăn xin ngồi ở bên đường.
Refer:
Mở bài gián tiếp:
Trong cuộc sống của chúng ta, điều quan trọng nhất không phải là của cải, vật chất hay là danh vọng. Những thứ ấy không thể làm nên hạnh phúc cho chúng ta. Đôi khi chỉ là một cái nắm tay hay một nụ cười dành cho những con người bất hạnh, yếu đuối ngoài kia cũng mang đến niềm vui và hạnh phúc nho nhỏ cho những con người ấy.

Quê em ở Thái Bình – mảnh đất hiền hòa với những cánh đồng lúa bát ngát. Vào mùa lúa chín, cả cánh đồng vàng óng như một tấm thảm trải dài bất tận.Trên những con sông nhỏ, từng chiếc thuyền chở đầy lúa thóc lững lờ trôi, tạo nên khung cảnh bình yên và thơ mộng. Buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng đỏ rực nhuộm vàng cả dòng sông và đồng quê, đẹp như một bức tranh. Thái Bình quê em giản dị mà thân thương, để lại trong lòng ai đến cũng nhiều lưu luyến
- Dải bờ biển: Phú Yên sở hữu bờ biển dài với những bãi cát trắng trải dài, nước biển trong xanh. Nổi bật nhất là Gành Đá Đĩa, một kiệt tác của thiên nhiên với những khối đá hình lục giác xếp chồng lên nhau như tổ ong khổng lồ, cùng với Bãi Xép, một bãi biển hoang sơ với vẻ đẹp yên bình, nên thơ.
- Núi và sông: Xen kẽ với biển, Phú Yên còn có những dãy núi cao hùng vĩ. Tháp Nhạn là một biểu tượng lịch sử, văn hóa và cũng là một điểm nhấn về cảnh quan, với kiến trúc cổ kính đứng sừng sững bên cạnh dòng sông Ba hiền hòa, tạo nên vẻ đẹp hài hòa giữa con người và tự nhiên.
- Cánh đồng: Những cánh đồng lúa trải dài khắp nơi mang một vẻ đẹp đặc trưng của vùng quê Việt Nam. Khi bình minh ló dạng, những tia nắng vàng chiếu rọi xuống cánh đồng lúa xanh mướt, làm cho cảnh vật càng thêm rực rỡ.
- Màu sắc và không khí: Vẻ đẹp Phú Yên được tô điểm bởi sự hài hòa của màu sắc. Màu xanh của biển, của lúa, màu vàng của nắng, và màu đỏ của hoàng hôn trên biển tạo nên một bức tranh thiên nhiên đa dạng, sống động và đầy sức hấp dẫn.
tk
Hok tốt

Bác gà trống đứng trên mái nhà, vươn cao chiếc cổ dài và kiêu hãnh như một vị vua. Bộ lông đỏ rực của bác lấp lánh dưới ánh nắng, khiến bác trở nên nổi bật giữa bầu trời xanh. Mỗi sáng, bác cất tiếng gáy vang, gọi mặt trời dậy, như một nhạc trưởng chỉ huy bản giao hưởng của buổi bình minh. Bác đi lại trên sân, bước chân mạnh mẽ và tự tin, như thể đang kiểm tra lãnh thổ của mình. Với ánh mắt tinh anh, bác gà trống luôn sẵn sàng bảo vệ đàn gà, thể hiện tình yêu thương và trách nhiệm của một người cha.
Tham khảo

Tham Khảo
Trong gia đình, người em kính yêu nhất là ông ngoại. Nhà ông ngoại em ở vùng nông thôn, cách xa trung tâm thành phố Hà Nội hơn 100 cây số. Nhưng năm nào cũng vậy, cứ Tết hoặc hè đến là bố mẹ lại cho em về thăm ông. Ông năm nay gần 70 tuổi rồi nhưng vẫn khoẻ và nhanh nhẹn lắm. Nhìn từ đằng sau, mọi người vẫn thường đùa là trông dáng ngoại như thanh niên vậy. Đôi mắt ông vẫn rất tinh tường, có thể xâu kim, đọc báo. Ông có sở thích là trồng cây, nuôi chim cảnh. Ông thường chỉ cho em cách phân biệt một số loài chim và cách chăm sóc chúng. Ông bảo, mỗi sáng sớm, không gì vui thích bằng được lắng nghe tiếng chim hót, ngắm bình minh lên. Ông thường kể cho em những câu chuyện thú vị thời mà ông đi bộ đội. Em có thể ngồi hàng giờ nghe ông kể mà không chán. Em mong sao ông luôn sống khoẻ, sống vui như vậy.

TK nha
Ngày xưa, có ông Nguyễn Khoa Đăng là một vị quan có tài xét xử được dân mến phục vì tài năng lẫn đức tính tốt lúc nào cũng lo trừ hại cho dân.
Có một lần, anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng lúc anh bận đong dầu cho khách, có kẻ đã thò tay vào bị lấy trộm tiền biết bị mất tiền, anh mới nhớ lại, lúc nãy có một gã mù cứ quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mãi không đi. Anh đoán hắn là kẻ cắp bèn gửi gánh hàng lại cho người quen chạy đi tìm hắn. Người này chối lấy lí do bị mù, biết tiền để đâu mà lấy. Hai bên cãi cọ một hồi thì bị lính bắt giải về quan. Thấy người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi:
- Anh có mang tiền theo không?
Người mù đáp:
- Có. Nhưng đấy là tiền của tôi.
- Cứ đưa ra đây.
Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù hết đường chối cãi đành nhận tội.
Cứ ngỡ là vụ án đã xong, nào ngờ quan lại phán:
- Tên ăn cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ cất tiền mà lấy.
Nói rồi, quan sai lính nọc kẻ ăn cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van xin quan tha tội.
Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn chuyện này nữa chúng ta mới càng khâm phục đức độ, tài năng tiêu diệt bọn gian trừ hậu họa cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị không còn một bóng gian phi. Trước đó ở cái truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã dùng nơi đây làm sào huyệt đón đường trấn lột.
Để bắt bọn cướp, ông sai chế một loại hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, có khóa bên trong, rồi ông đưa những võ sĩ tài giỏi có vũ khí ngồi vào đó, Ị sai quân sĩ ăn mặc thường dân khiêng những cái hòm ấy đi qua truông. Lại phao tin lên rằng có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê đem theo những cái hòm của cải quý giá. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi. Chúng đón đường rồi khiêng những cái hòm về sào huyệt. Vừa đặt xuống thì đồng loạt nắp hòm bật tung ra, các võ sĩ tay lăm lăm kiếm bất ngờ tấn công lu cướp. Bị bất ngờ không đối phó kịp, tất cả bọn chúng đảnh hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ong dùng bọn này đi khai khẩn đất hoang ở biên giới lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông đưa dân đến lập xóm làng dọc hai bên truông. Biến một vùng rừng núi âm u thành những bản làng đông đúc và có cuộc sống bình yên.

Bạn có thể cho câu chuyện khác được không? Mình không biết về câu chuyện này.
Ông của tôi là người đàn ông mà tôi luôn kính trọng và yêu mến. Ông đã sống một cuộc đời đầy trải nghiệm, với mái tóc bạc trắng như tuyết và dáng điệu chậm rãi nhưng uy nghiêm. Gương mặt ông hiền hậu, mỗi nếp nhăn dường như kể lại một câu chuyện về những ngày tháng vất vả và đầy ý nghĩa đã qua. Đôi mắt ông ánh lên vẻ thông thái, và cái nhìn ấm áp của ông luôn làm tôi cảm thấy được che chở.
Mỗi sáng, ông thường ngồi bên bàn nhỏ trong sân nhà, nhâm nhi tách trà xanh nóng hổi và đọc những trang báo cũ. Cái cách ông cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấc lên rồi đặt xuống, thật điềm tĩnh và tao nhã. Tôi thích nhất là những buổi chiều cùng ông đi bộ quanh xóm, ông luôn kể cho tôi nghe những câu chuyện về thời tuổi trẻ, về những điều mà ông đã học được trong cuộc đời.
Đôi tay ông, dù đã không còn khỏe như xưa, vẫn rất khéo léo. Ông thích làm đồ gỗ, sửa lại những món đồ cũ trong nhà. Từng tiếng đục, tiếng bào vang lên đều đặn, như những giai điệu giản dị mà đầy sức sống. Tôi thấy trong từng hành động của ông là sự tỉ mỉ, cẩn thận, và niềm đam mê không bao giờ tắt.
Ông chính là người đã dạy tôi cách sống: biết trân trọng những gì mình đang có, biết quý trọng từng khoảnh khắc và luôn đối xử tốt với mọi người xung quanh. Đối với tôi, ông không chỉ là người thân mà còn là một người thầy, một người bạn, một biểu tượng của tình yêu và sự vững vàng. Tôi thật sự may mắn khi có ông trong cuộc đời.
Biết ông thương ko