Bạn còn nhớ lần cuối cùng bạn ôm lấy mẹ là khi nào không? Lần cuối cùng được nghe giọng nói dịu dàng ấy, được bàn tay ấm áp nâng niu mái tóc rối, được nhìn thấy nụ cười hiền hòa dưới ánh đèn thân thuộc? Thời gian trôi qua có thể cuốn đi nhiều thứ, nhưng liệu ký ức ấy… bạn còn giữ lấy?
Hoàng hôn buông xuống, trải dài một màu cam u ám lên những mái nhà san sát. Ánh nắng cuối ngày yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ, lặng lẽ phủ lên căn phòng một lớp sáng mong manh, lẫn giữa bụi mờ của những tháng năm cũ. Không gian trầm mặc đến mức Hạ An có thể nghe thấy tiếng thời gian trôi qua từng nhịp một, chậm rãi và tàn nhẫn.
Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, một phong thư vẫn nằm yên lặng bên chiếc đèn đèn dầu đã tắt từ lâu. Mọi thứ đều đều im lìm, như thể chỉ cần một cử động nhẹ nhàng cũng đủ tạo nên cả quá khứ mảnh vụn. Hạ An đưa tay, những ngón tay lạnh lẽo chạy theo lời chạm viền thư đã úa màu. Giấy tinh đến mức độ giác giác chỉ cần rút gọn một chút thôi, nó sẽ tan thành tro bụi, như những kỷ niệm đã nứt theo thời gian.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhưng lồng ngực vẫn nặng trĩu một nỗi đau vô hình. Khi mép thư được mở ra, một mùi hương nhàn nhạt phả vào không gian – mùi giấy cũ, mùi hoài niệm, mùi của những điều chẳng thể gọi tên. Đôi mắt cô lướt qua từng con chữ, nét bút quen thuộc hiện lên, sắc nét như một nhát dao cứa thẳng vào tâm hồn.
Những dòng chữ này… tưởng chừng đã ngủ yên giữa lớp bụi thời gian ,nay lại hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Mỗi con chữ, mỗi câu nói đều trở nên nặng nề, như một lời trách cứ, như một tiếng gọi từ những ngày tháng xa xôi. Tim cô thắt lại, một cơn đau âm ỉ lan ra từng ngóc ngách, khiến đôi mắt cứ thế nhòe đi. Những ngón tay siết chặt lấy tờ giấy, như thể chỉ cần buông ra, tất cả sẽ tan biến vào hư không.
Có những nỗi đau không thể xóa nhòa, có những lời chưa kịp nói trở thành vết thương chẳng bao giờ lành. Quá khứ, dù đã cố chôn sâu, vẫn luôn tìm cách quay lại—để nhắc nhở, để dày vò, để khiến người ta nhận ra rằng, có những mất mát chẳng thể nào bù đắp được nữa…
“An yêu dấu của mẹ,
Khi con đọc được những dòng này, có lẽ mẹ đã không còn ở bên con nữa. Mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể đợi con lâu hơn, không thể ôm con thêm một lần, không thể nắm tay con đi hết chặng đường đời. Mẹ đã từng ước gì mình có thêm một chút thời gian, chỉ một chút thôi, để được nghe con gọi “mẹ ơi” thêm một lần nữa. Nhưng con à, có những điều, dù đau đớn đến đâu, cũng chẳng thể cưỡng cầu.
Con có giận mẹ không, vì đã rời đi mà không kịp nói lời từ biệt? Con có khóc không, khi trở về mà không còn thấy mẹ đứng chờ trước hiên nhà? Mẹ không muốn con buồn, không muốn con mãi chìm trong những mất mát. Nếu có thể, hãy tha thứ cho mẹ, hãy xem như mẹ chỉ đi xa một chút, đến một nơi thật yên bình, nơi mà mẹ vẫn có thể dõi theo con, chỉ là chẳng thể ôm con vào lòng như ngày còn thơ bé.
An của mẹ, con có biết mẹ yêu con đến nhường nào không? Từ ngày con cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã biết rằng, dù bao nhiêu sóng gió đi qua, chỉ cần có con, mẹ sẽ luôn kiên cường. Mẹ nhớ tất cả—nhớ tiếng cười trong trẻo của con những ngày còn bé, nhớ ánh mắt long lanh niềm vui mỗi khi con chạy ùa về khoe một thành tích nhỏ, nhớ cả những lần con cố giấu đi nỗi buồn để mẹ không lo lắng. Mẹ đã luôn tự hào, luôn tin tưởng rằng con của mẹ sẽ mạnh mẽ, sẽ kiên cường, dù không còn mẹ bên cạnh nữa.
Nhưng nếu một ngày nào đó, con cảm thấy lạc lõng giữa thế gian rộng lớn này, nếu con mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi, thì xin con hãy nhớ—mẹ vẫn ở đây, ngay bên con, chỉ là theo một cách khác. Mẹ là làn gió khẽ lùa qua mái tóc con vào những sớm mai, là ánh hoàng hôn nhạt nhòa ôm lấy con những buổi chiều muộn, là hơi ấm còn sót lại trong những ký ức đẹp nhất mà con từng có.
Hãy sống tiếp những ngày tháng phía trước, con nhé. Hãy mạnh mẽ, hãy kiên cường, hãy hạnh phúc. Vì dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn yêu con, yêu đến tận cùng, yêu đến cả khi khoảng cách giữa mẹ và con đã là hai thế giới.
Mãi mãi yêu con.
Mẹ.
..."
Mí mắt cô cay xè, tầm nhìn nhòe nhoẹt sau làn nước mắt mặn chát. Những dòng chữ trên trang giấy run rẩy, méo mó như thể chúng cũng đang khóc than cùng cô. Hạ An buông lá thư xuống, nhưng đầu ngón tay vẫn bấu chặt lấy mép giấy đã úa màu thời gian, như một kẻ tuyệt vọng níu lấy chút hơi tàn của quá khứ.
Chỉ cần buông tay thôi, tất cả sẽ hóa thành hư vô.
Căn phòng lặng như tờ, tĩnh mịch đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thổn thức nghẹn ngào của chính mình. Tiếng tim đập nhọc nhằn, đứt quãng, hòa vào từng cơn gió u uất lùa qua khe cửa, mang theo hơi lạnh len lỏi vào da thịt. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, không biết vì gió lạnh hay vì nỗi trống trải đang gặm nhấm từng tế bào.
Bóng tối cứ thế chầm chậm nuốt chửng lấy căn phòng. Những món đồ cũ kỹ phủ bụi dần nhòa đi trong sắc đêm, như thể chúng cũng đang bị thời gian chôn vùi. Ngoài kia, bầu trời đã mất đi sắc cam ấm áp, chỉ còn một mảng xám xịt, nặng nề như một lời từ biệt không ai nói ra.
Hạ An ôm lấy chính mình, vòng tay siết chặt đến mức móng tay hằn vào da thịt. Nhưng dù có siết chặt đến đâu, cũng chẳng thể lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo trong lồng ngực. Cô cố nuốt xuống cơn nghẹn đắng đang trào lên cổ họng, nhưng tất cả chỉ càng khiến nỗi đau thêm quặn thắt. Có thứ gì đó đang siết lấy tim cô, bóp nghẹt đến mức từng nhịp đập cũng trở nên rệu rã.
Có những nỗi đau không thể gọi thành tên, chỉ có thể lặng lẽ gặm nhấm, hành hạ, kéo con người ta chìm sâu vào bóng tối. Và đáng sợ nhất, là khi giật mình nhận ra—dù có gào thét đến đâu, cũng chẳng còn ai để đáp lại nữa…
Hạ An đưa tay lau vội những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên gò má, nhưng nước mắt vốn không thể lau khô bằng đôi bàn tay run rẩy. Chúng cứ lặng lẽ trào ra, ướt đẫm cả những kẽ ngón tay. Cô siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay lạnh ngắt, cảm nhận từng nếp gấp, từng vệt mực đã nhòe theo năm tháng. Cô sợ… sợ rằng nếu không giữ thật chặt, những lời cuối cùng của mẹ cũng sẽ tan biến như cát bụi, bỏ lại cô bơ vơ giữa thế gian rộng lớn này.
Một nỗi trống trải mơ hồ len lỏi vào lồng ngực, lan dần như một cơn gió rét buốt giữa ngày đông. Căn phòng quanh cô bỗng trở nên mênh mông, lạnh lẽo đến mức dù có thu mình lại đến đâu, cũng chẳng thể tìm được hơi ấm. Bốn bức tường như kéo xa khỏi tầm với, để lại cô đơn độc trong khoảng không tĩnh mịch không lối thoát.
Ngoài kia, sắc trời thôi không còn những gam màu ấm áp. Mặt trời đã lùi xa, chỉ để lại một mảng xám tro lặng lẽ bao trùm cả không gian. Gió lùa qua khe cửa, lay động tấm rèm mỏng, khiến những tia sáng cuối cùng của ngày trở nên mong manh, run rẩy như chính lòng cô lúc này.
Hạ An khẽ nhắm mắt, để mặc cho nỗi đau tràn qua tâm hồn. Từng mảnh ký ức về mẹ hiện lên mỗi lúc càng thêm rõ —nụ cười hiền, đôi bàn tay ấm áp, giọng nói dịu dàng như một bản nhạc quen thuộc mà cô đã từng ủ ấm trong lòng. Cô nhớ buổi chiều đầy nắng, mùi bánh mẹ làm thoang thoảng trong gian bếp nhỏ, những câu chuyện thì thầm trước giờ đi ngủ… Tất cả ùa về, vỗ về cô như một dòng suối dịu dàng, nhưng cũng lạnh lẽo đến xót xa.
Bên ngoài, gió vẫn thổi. Nhưng trong lòng cô, bão giông chưa bao giờ ngừng lại.
Hạ An nhớ như in lần đầu tiên biết đến những bức thư mẹ viết. Khi ấy, cô vẫn còn là một cô bé con, hồn nhiên như nắng sớm. Mỗi lần mẹ ngồi bên bàn gỗ cũ, ánh đèn vàng hắt bóng lên tấm lưng gầy, đôi tay mẹ thoăn thoắt lướt trên trang giấy, cô lại tò mò trèo lên ghế, chống cằm nhìn mẹ, đôi mắt tròn xoe lấp lánh vẻ hiếu kỳ.
“Mẹ ơi, mẹ viết gì vậy ạ?”
Mẹ dừng bút, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ. Nụ cười của mẹ dịu dàng như một làn gió thoảng qua ngày hè, giọng nói nhẹ như tơ trời:
“Mẹ viết thư cho con. Để sau này, con sẽ đọc được.”
Hạ An khi ấy chỉ ngơ ngác chớp mắt. Thư gửi cho cô ư? Nhưng tại sao mẹ không đưa ngay bây giờ? Tại sao phải đợi đến “sau này”? Trẻ con vốn vô tư, cô chỉ bật cười khúc khích rồi nhanh chóng bị cuốn vào những trò chơi của riêng mình, bỏ lại mẹ với những bức thư còn dang dở, những con chữ vẫn đang dày lên theo năm tháng.
Cô đâu biết rằng, có những điều phải rất lâu sau này, khi đã đi qua mất mát, con người ta mới có thể hiểu thấu.
Giờ đây, giữa căn phòng lặng như tờ, ánh sáng yếu ớt hắt qua ô cửa sổ phủ lên mọi thứ một lớp bụi mờ của thời gian, cô cầm trên tay lá thư cuối cùng. Những nét chữ nghiêng nghiêng trên trang giấy đã ố vàng, từng con chữ như đang run rẩy theo nhịp tim cô.
Khoảnh khắc ấy, cô mới thực sự hiểu. Những lá thư mẹ viết không phải để dành cho cô của ngày thơ bé—một cô bé vẫn còn có mẹ ở bên, vẫn còn vô tư cười đùa mà chẳng bao giờ lo sợ về sự chia xa. Chúng là dành cho cô của những tháng ngày sau này, khi đã lớn, khi đã biết thế nào là mất mát, khi đã không còn nơi nào để trở về tìm hơi ấm của mẹ nữa.
Làm sao có thể níu giữ thời gian? Làm sao có thể quay lại những ngày còn được mẹ ôm vào lòng, nghe mẹ khe khẽ hát ru mỗi đêm? Những yêu thương từng rất gần, nhưng cô đã chẳng đủ trân trọng. Để rồi bây giờ, khi tất cả chỉ còn là những con chữ, những ký ức, cô mới nhận ra—có những điều ta cứ ngỡ mãi mãi thuộc về mình, nhưng đến một ngày, chúng lại trở thành thứ xa xỉ nhất trên đời
Hạ An đưa tay lau những giọt nước mắt nóng ẩm đang lặng lẽ lăn dài trên gò má, nhưng chúng vẫn không ngừng tuôn rơi. Cổ họng cô nghẹn đắng, cố gắng nuốt trôi cảm xúc đang trào dâng nhưng vô vọng. Nỗi buồn và sự thất vọng đan xen lẫn nhau, tạo thành một khối nặng trĩu đè nén trái tim cô.
Đã bao lâu rồi cô chưa òa khóc? Hạ An không còn nhớ rõ. Có lẽ từ cái ngày định mệnh ấy, khi mọi thứ thay đổi, khi hạnh phúc vụt tắt, nước mắt đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu của cô.
Cô ấy khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đen kịt bao trùm lấy mọi vật, chỉ có những ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu. Gió thu se lạnh thổi nhẹ, mang theo những chiếc lá khô xào xạc rơi xuống. Khung cảnh buồn bã và tĩnh mịch như chính tâm trạng của cô lúc này.
Cô đơn. Hạ An cảm thấy mình thật sự cô đơn. Dù xung quanh có bao nhiêu người, cô vẫn không thể tìm thấy một người thấu hiểu, sẻ chia. Những lời an ủi, động viên chỉ như những cơn gió thoảng qua, không thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng cô.
Hạ An nhớ lại những ngày tươi đẹp trước đây. Cô đã từng là một cô gái vui vẻ, hoạt bát, luôn tràn đầy năng lượng và yêu đời. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, những biến cố liên tiếp ập đến khiến cô gục ngã.
Cô siết chặt lá thư vào lòng, như thể chỉ cần giữ thật chặt, cô có thể níu kéo lại một chút hơi ấm cuối cùng của mẹ. Nhưng thời gian không bao giờ quay ngược, những yêu thương đã mất đi cũng chẳng thể tìm lại được nữa.
Chúng chỉ còn vương trên trang giấy, trên những ký ức, và trong những giấc mơ đầy tiếc nuối mỗi đêm…
Hạ An run rẩy áp lá thư lên ngực, như thể hơi ấm từ những con chữ có thể len lỏi qua từng thớ giấy, chạm đến tận cùng trái tim cô. Giấy đã cũ, mực đã phai, nhưng tình yêu trong từng nét chữ vẫn còn nguyên vẹn, như thể mẹ chưa từng rời xa.
“Mẹ ơi…”
Tiếng gọi bật ra từ đôi môi tái nhợt, nhẹ như gió thoảng, như sợ rằng nếu nói to hơn, tất cả sẽ vỡ tan. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim mình vang lên chậm rãi trong lồng ngực. Tiếng tim đập—thứ âm thanh duy nhất còn kết nối cô với hiện thực, với nỗi trống trải mênh mông đang dần nuốt chửng lấy cô.
Ngoài hiên, một chiếc lá vàng chao nghiêng trong cơn gió cuối chiều, xoay tròn giữa lưng chừng trời như còn quyến luyến điều gì chưa kịp nói. Nó rơi xuống thật chậm, nhẹ nhàng chạm đất, mang theo dư âm của một mùa cũ—mùa của yêu thương, mùa của những điều chưa kịp giữ chặt trong tay.
Mùa thu sắp đi qua. Nhưng nỗi nhớ thì không. Nó sẽ còn ở lại, vương trong từng giấc mơ, trong từng góc nhỏ quen thuộc, trong những bức thư cũ, và trong trái tim cô—mãi mãi.
Đêm ấy, Hạ An không ngủ.
Cô ngồi co ro trong góc phòng, lặng lẽ như một cái bóng bị bỏ quên giữa khoảng tối lặng câm. Ánh đèn vàng hắt lên tường những vệt sáng mờ nhòe, kéo dài bóng dáng cô méo mó, chông chênh như chính tâm hồn cô lúc này. Lá thư trong tay cô đã nhàu nhĩ, nếp gấp hằn sâu vào trang giấy mỏng manh. Cô siết chặt nó, như thể chỉ cần buông tay, tất cả những gì thuộc về mẹ cũng sẽ tan biến vào hư vô.
Hạ An khi ấy bé lắm. Cô vùi đầu lòng mẹ, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy bà, áp má vào lớp áo len ấm áp rồi ngước đôi mắt long lanh hỏi:
“Mẹ ơi, con có thể ở bên mẹ mãi mãi không?”
Mẹ khẽ dừng tay, cúi xuống nhìn cô. Đôi mắt bà ánh lên một nỗi buồn lặng lẽ, như bầu trời sắp đổ cơn mưa mà chẳng ai hay. Nhưng rồi mẹ mỉm cười, bàn tay gầy guộc dịu dàng vuốt lên mái tóc cô, giọng nói êm như gió thoảng:
“Ừ, mãi mãi con à.”
Cô bé Hạ An khi ấy chẳng mảy may nghi ngờ. Cô chỉ cười khúc khích, rúc sâu vào lòng mẹ, hít hà hương thơm dịu nhẹ ấy mà không hề biết rằng, có những lời hứa sinh ra chỉ để dỗ dành, chỉ để che giấu một sự thật đau lòng mà khi còn bé cô khoong hay biết.
Giờ đây, khi ngồi giữa căn phòng lạnh lẽo, cô mới hiểu ra… “mãi mãi” chỉ là một lời nói dối dịu dàng. Một lời nói được nói ra từ yêu thương, nhưng lại để lại nỗi đau kéo dài đến vô tận.
Đồng hồ cũ trên bàn gõ từng nhịp chậm rãi, kéo dài nỗi cô đơn trong không gian đặc quánh. Mỗi nhát kim rơi xuống là một nhát cứa vào trái tim cô, nhắc nhở cô rằng thời gian vẫn trôi, dù cô có muốn hay không. Ngoài hiên, những cành cây khô khốc cọ vào cửa sổ, phát ra âm thanh lạo xạo khe khẽ, như tiếng thì thầm ai đó vọng về từ một thế giới xa xôi.
Cô lắng nghe, có một giây phút nào đó, cô gần như tin rằng mình nghe thấy tiếng mẹ gọi. Nhẹ bẫng, mơ hồ, như một làn gió len lỏi vào từng ngóc ngách ký ức. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, chỉ có bóng tối lặng câm, nuốt trọn lấy cô cùng nỗi đau chưa một lần nguôi ngoai.
Hạ An tự hỏi… Nếu thực sự có một thế giới khác, liệu mẹ có đang ở đó, lặng lẽ dõi theo cô như những ngày xưa? Liệu mẹ có nghe thấy tiếng cô gọi, có biết rằng cô nhớ mẹ đến nhường nào không?
Cô đưa tay chạm vào mép lá thư, những ngón tay run rẩy lần theo từng nét chữ. Mực đã phai mờ, nhưng từng con chữ vẫn sắc nét, như thể mẹ đã khắc chúng lên giấy bằng chính linh hồn mình. Cô đọc đi đọc lại, cố gắng tìm kiếm hơi ấm trong từng câu chữ, nhưng thứ duy nhất cô cảm nhận được chỉ là sự lạnh lẽo của khoảng cách—khoảng cách giữa cô và mẹ, giữa quá khứ và hiện tại, giữa một người còn sống và một người đã rời xa mãi mãi.
Gió đêm rít qua khe cửa, rét buốt, quét qua căn phòng trống trải, mang theo mùi ẩm mốc của thời gian, của những ngày tháng cũ kỹ đã phủ bụi lãng quên. Tiếng lá khô ngoài hiên xào xạc, va vào nhau nghe như những tiếng thở dài rời rạc.
Chiếc rèm cửa khẽ lay động, bóng tối len lỏi vào từng ngóc ngách, như một nỗi buồn dai dẳng đang siết chặt lấy cô.
Hạ An khẽ thì thầm, giọng nói như tan vào bóng tối:
"Mẹ, ở nơi ấy có lạnh không? Mẹ có nhớ con không?"
Chẳng có ai đáp lại.
Chỉ có gió lùa qua khe cửa, mang theo hơi thở lạnh lẽo của đêm đông, quét qua căn phòng tịch mịch. Tấm rèm khẽ lay động, nhợt nhạt như bóng hình ai đó thoáng qua, chạm vào khoảng không, rồi biến mất không dấu vết.
Cô nhắm mắt, cố gắng xua đi cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm trái tim. Nhưng trong cái tĩnh lặng của màn đêm, một thanh âm mơ hồ bỗng vang lên, dịu dàng như hơi thở:
"An… đừng khóc..."
Cô sững người. Một giây. Hai giây.Rồi ba giây…
Hạ An mở choàng mắt, tim siết chặt đến đau đớn.
Không có ai cả.
Chỉ có sự im lặng đáp lại cô, tàn nhẫn và tuyệt vọng như chính nỗi đau trong lòng.
Gió rít ngoài hiên, lùa qua những khe cửa hẹp, kéo theo hơi lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt. Ánh đèn leo lét hắt lên bức tường loang lổ, kéo dài cái bóng gầy guộc của Hạ An.
Cô ngồi bất động, lá thư trong tay đã nhăn nhúm vì bị siết chặt quá lâu. Những ngón tay lạnh ngắt run rẩy, đôi mắt ráo hoảnh, trống rỗng như một hố sâu không đáy. Cô không thể khóc. Hay đúng hơn… cô đã khóc đến cạn kiệt rồi.
Bên ngoài, màn đêm dày đặc như một tấm màn tang, nuốt chửng ánh sáng yếu ớt cuối cùng của trần gian. Không trăng, không sao, chỉ có bóng tối vô tận và tiếng gió rít lên từng hồi, nghe như tiếng thì thầm ai oán vọng về từ nơi xa lắm.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh ập vào, khiến cánh cửa sổ rung lên kẽo kẹt. Bức màn mỏng lay động, ánh nến trong phòng chập chờn nhảy múa như linh hồn lạc lối. Những tờ giấy trên bàn bị cuốn lên, bay lả tả trong không trung trước khi rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
Hạ An giật mình, vội đưa tay giữ chặt lá thư trong lòng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một tờ giấy khác trượt ra từ phong thư, rơi xuống ngay trước chân cô.
Cô sững người.
Một bức thư khác…?
Nhịp tim cô thình lình lỡ một nhịp. Một cảm giác mơ hồ len lỏi qua sống lưng, lạnh lẽo như một bàn tay vô hình vừa lướt qua không gian đặc quánh này.
Hạ An chậm rãi cúi xuống, nhặt tờ giấy lên. Mép giấy đã sờn cũ, những vệt mực nhạt đi theo năm tháng. Nhưng từng con chữ vẫn hiện rõ như vết dao khắc sâu vào tâm hồn cô.
Và rồi, ánh mắt cô dừng lại ở dòng chữ đầu tiên.
"Gửi con gái mẹ, vào một ngày mẹ không còn bên con nữa..."
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh như bị rút cạn.
Cả thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng trái tim cô, đập chậm rãi trong lồng ngực, nặng nề như một hồi chuông báo tử.
Hạ An lặng lẽ đọc từng dòng chữ trên trang giấy đã ngả màu. Mực bút đã nhòe đi ở vài chỗ, có lẽ do những giọt nước mắt vô hình của mẹ thấm vào đó từ lâu.
"Con gái của mẹ, khi con đọc được bức thư này, có lẽ mẹ đã không còn ở bên con nữa…" Mỗi chữ như một nhát dao cứa vào tim Hạ An, nhưng cô vẫn cố chấp đọc tiếp.
Những bức thư của mẹ luôn chứa đựng yêu thương, nhưng càng về sau, nội dung của chúng lại trở nên nặng nề hơn. Có những câu chữ mà trước đây cô không nhận ra ẩn ý, nhưng giờ đây, khi đã trưởng thành hơn, cô mới hiểu.
"Mẹ xin lỗi vì đã không thể là một người mẹ tốt như con mong đợi. Mẹ xin lỗi vì đã để con lớn lên với quá nhiều tổn thương. Mẹ đã từng nghĩ rằng tình yêu của mẹ là đủ để bảo vệ con, nhưng mẹ sai rồi. Mẹ đã quá yếu đuối, cả về tinh thần lẫn thể xác. Mẹ không chỉ để con chịu tổn thương, mà bản thân mẹ cũng kiệt quệ theo thời gian."
Hạ An khựng lại. Tim cô thắt lại từng cơn. Cô đã luôn tin rằng mẹ là chỗ dựa duy nhất của mình, là người duy nhất yêu thương cô vô điều kiện. Nhưng những dòng chữ này… Tại sao mẹ lại nói như vậy? Cô cắn chặt môi, tiếp tục đọc.
"Mẹ biết, khi con biết sự thật quá muộn. Người đáng lẽ ra phải bảo vệ con, lại chính là người đẩy con vào bóng tối. Mẹ đã muốn nói với con từ lâu, nhưng mẹ không đủ can đảm. Mẹ sợ con sẽ hận mẹ. Nhưng con à, hãy tha thứ cho mẹ… tha thứ vì đã để con sinh ra trong một cuộc đời không công bằng."
"Mẹ đã định sẽ đi cùng con, nhưng khi đó, bệnh tình của mẹ đã trở nặng. Mẹ không muốn con phải chứng kiến cảnh mẹ ngày càng suy yếu, không muốn con phải sống trong lo sợ khi nhìn thấy mẹ đau đớn mỗi ngày. Mẹ đã hy vọng rằng mẹ có thể cầm cự đủ lâu, chờ đến khi con lớn hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng thời gian không cho phép mẹ làm điều đó."
Hạ An nắm chặt tờ giấy, đôi mắt đỏ hoe. Cô cố gắng lục tìm trong trí nhớ, cố gắng hiểu được ẩn ý trong những lời này. "Người đáng lẽ ra phải bảo vệ con…" Ai chứ? Là ai
Cô run rẩy lật sang trang tiếp theo, và rồi cả người cô như đóng băng.
"Ba con không phải người như con vẫn nghĩ. Ông ta chưa từng xem con là con gái của mình, An à. Ông ta… chính là cơn ác mộng đã đẩy mẹ con mình vào những tháng ngày tăm tối nhất. Mẹ đã im lặng quá lâu, và có lẽ sự im lặng đó đã khiến con bị tổn thương nhiều hơn cả những gì mẹ tưởng tượng. Mẹ đã định trốn chạy cùng con, nhưng… mẹ không kịp nữa rồi. Nếu một ngày con phát hiện ra sự thật, hãy sống thay cả phần của mẹ, con nhé."
Tờ giấy trong tay Hạ An rơi xuống đất. Cả cơ thể cô lạnh ngắt. Cô muốn thở nhưng không thể. Tất cả những ký ức về người đàn ông đó—người mà cô đã gọi là "ba" suốt những năm thơ ấu—đột nhiên vỡ vụn.
Những vết bầm trên tay mẹ khi cô còn nhỏ. Những lần mẹ ôm cô thật chặt trong bóng tối, nói rằng "đừng sợ". Những giọt nước mắt mà mẹ luôn giấu đi, những lần mẹ lặng lẽ thu dọn hành lý nhưng chưa bao giờ rời đi thật sự. Những ngày mẹ xanh xao nằm trên giường, ho từng cơn đến rã rời, nhưng vẫn cố mỉm cười trấn an cô.
Giờ đây, tất cả đều có lời giải thích.
Hạ An ôm lấy ngực mình, cảm giác như lồng ngực sắp nổ tung. Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Sự thật này… quá tàn nhẫn.
Bên ngoài cửa sổ, trời đột nhiên đổ mưa.
cảm ơn ạ
hay quá đi mất thôi