Hi mọi người , lại là chúng tớ : Hbth và em bé pam xinh yêu.Dưới đây là tập 3 của câu chuyện nhé :
Tối hôm đó, Yến nằm trên giường, mắt dõi theo bóng trăng mờ ảo hắt lên trần nhà. Cô không tài nào chợp mắt, những lời nói của An cứ vang vọng trong tâm trí, hòa lẫn với những ký ức xa xưa mà cô tưởng chừng đã quên lãng.
Cô chưa từng nghĩ nhiều về tình yêu. Nó như một cơn gió thoảng qua, mơ hồ và khó nắm bắt. Nhưng giờ đây, khi An nói thích cô, mọi thứ bỗng trở nên chân thực đến lạ. Có lẽ, đã từng có những khoảnh khắc trái tim cô xao động, những cái nhìn lén lút, những lần bối rối khi An vô tình chạm vào tay cô. Cô đã từng mong chờ một điều gì đó, nhưng lại chôn vùi nó trong đáy lòng vì sợ thất bại, vì sợ tình bạn đẹp đẽ này vỡ tan thành những mảnh vỡ không thể hàn gắn.
Cô tự hỏi, An có từng buồn vì sự thờ ơ của cô không? Có từng rơi lệ vì nghĩ rằng cô chỉ coi cậu là bạn? Bao nhiêu cảm xúc mà An đã giấu kín, cô chưa từng nhận ra, hoặc có lẽ là cố tình lờ đi. Giữa hai người, những yêu thương lặng lẽ chưa kịp thổ lộ đã trở nên nhạt nhòa theo năm tháng.
Yến xoay người, ôm lấy chiếc gối, lòng chợt quặn thắt. Cô nhớ về bó hoa cúc mình từng cẩn thận cắm cho An vào một chiều thu xa xôi nào đó. Khi ấy, cô đã đặt cả sự dịu dàng trong lòng mình vào từng cánh hoa. Nhưng rồi, những bông hoa ấy cũng héo tàn theo thời gian, như tình cảm cô từng có mà chẳng dám gọi tên.
Bên ngoài, gió vẫn rì rào qua ô cửa sổ, tựa như những lời thì thầm của quá khứ. Yến nhắm mắt lại, lặng lẽ để mặc những suy nghĩ cuốn mình trôi đi trong miền ký ức chông chênh.
*
Sáng hôm sau, Yến thức dậy với đôi mắt thâm quầng vì một đêm trằn trọc. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, phủ lên căn phòng một màu vàng nhạt dịu dàng. Nhưng trong lòng cô, mọi thứ vẫn hỗn độn. Cô ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ngón tay vô thức vẽ những đường nguệch ngoạc lên mặt kính phủ sương.
Ngoài vườn, những bông hoa cúc đọng sương sớm, lặng lẽ nở rộ trong ánh bình minh. Nhìn chúng, Yến lại nhớ về An, nhớ về ánh mắt chân thành của cậu hôm qua. Một cảm giác day dứt dâng lên trong lòng cô.
Yến rời khỏi giường, mở cửa bước ra ngoài. Cô muốn đi đâu đó, hít thở không khí trong lành để làm dịu đi những suy nghĩ rối ren. Đôi chân cô cứ thế đưa cô đến một con đường quen thuộc—lối đi dẫn đến nhà An.
Cô dảo bước trên con đường cũ, Yến thấy An đang ngồi bên hiên nhà, tay cầm một quyển sách nhưng có vẻ như cậu không thực sự đọc. Cô chần chừ giây lát, rồi hít một hơi thật sâu và bước tới.
“An,” cô khẽ gọi.
An ngước lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dịu lại thành một nụ cười. “Chào buổi sáng, Yến. Cậu đến sớm vậy?” Yến ngồi xuống bên cạnh An, đôi tay đan vào nhau. Cô không biết phải bắt đầu thế nào. Cô muốn nói với An rằng cô đã suy nghĩ rất nhiều, rằng cô không muốn mất cậu, nhưng những lời ấy cứ nghẹn lại nơi cổ họng. An dường như nhận ra sự lưỡng lự của cô, cậu mỉm cười nhẹ nhàng. “Tớ đoán cậu vẫn chưa có câu trả lời đúng không?” Yến gật đầu. “Tớ… thật sự không biết. Tớ chỉ sợ, nếu chúng ta thay đổi… tớ sẽ mất cậu.” An lặng đi một lúc, rồi dịu dàng nói: “Yến, tớ chưa bao giờ muốn cậu cảm thấy áp lực. Tớ chỉ muốn cậu biết cảm xúc của tớ, thế thôi. Dù cậu có quyết định thế nào, tớ vẫn sẽ ở bên cậu.” Lời nói của An như một cơn gió mát thổi qua lòng Yến. Cô chợt nhận ra, điều cô sợ nhất không phải là tình yêu, mà là mất đi sự hiện diện của An trong cuộc sống của mình. Cô khẽ mỉm cười, ngước nhìn An
“Vậy… cậu có thể chờ tớ một chút không?” An gật đầu, nụ cười của cậu rạng rỡ như ánh nắng ban mai. “Tớ có thể chờ. Bao lâu cũng được.” Gió thổi qua hàng cây, mang theo mùi hương ngọt ngào của những ngày tháng tuổi trẻ. Dưới bầu trời trong xanh, Yến biết rằng có những thứ không thể vội vã. Và cũng có những người, dù phải chờ đợi bao lâu, vẫn nguyện ở lại bên cạnh nhau.
An hơi bối rối trước câu hỏi của Yến, cậu cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn chiếc lá khô rơi nhẹ trên bậc thềm. Ánh mắt cậu lướt qua mái tóc buông dài của Yến, qua những sợi tóc khẽ đung đưa trong gió, mềm mại như những tia nắng len lỏi qua kẽ lá.
“Chỉ là… tớ không ngờ cậu lại đến tìm tớ vào sáng nay,” An nói, giọng có chút ngập ngừng. “Và… tớ cũng không chắc cảm xúc này của mình là thật hay chỉ là một giấc mơ.”
Yến khẽ cười, đôi mắt ánh lên một tia dịu dàng. Cô nhìn An, lần đầu tiên cô nhận ra, cậu ấy cũng có những phút giây bối rối, cũng có những khoảnh khắc mong manh mà trước đây cô chưa từng để ý.
“Vậy… nếu tớ nói, tớ cũng từng có một giấc mơ như thế, cậu có tin không?”
An ngẩng lên, ánh mắt mở to, thoáng một chút bất ngờ. Gió lại thổi, mang theo hương cỏ non, khiến bầu không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Giấc mơ của cậu thế nào?” An hỏi, giọng cậu vô thức nhỏ lại, như sợ một âm thanh lớn hơn có thể khiến khoảnh khắc này tan biến.
Yến nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng đáp: “Tớ từng mơ thấy chúng ta ngồi trên chiếc ghế cũ dưới tán cây, cậu kể cho tớ nghe những chuyện xa xôi. Tớ không nhớ rõ từng lời cậu nói, chỉ nhớ có một cảm giác rất ấm áp. Nhưng khi tỉnh dậy, tớ không hiểu vì sao tim mình lại đập rất nhanh…”
An nhìn Yến, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Cậu không biết giấc mơ ấy của Yến là gì, nhưng cậu biết chắc một điều—giữa họ, có những thứ chưa bao giờ phai nhạt, dù họ có cố tình lờ đi hay quên lãng.
Yến bất giác đưa tay lên chạm vào những bông hoa cúc dại bên hiên nhà, cánh hoa mỏng manh rung rinh trong làn gió nhẹ. Cô chợt nhớ đến những đóa hoa héo tàn hôm qua, nhớ đến những tháng năm cô vô thức gom góp tình cảm của An mà chẳng hề hay biết.
Cô quay sang An, ánh mắt sâu lắng hơn bao giờ hết.
“An, nếu như… nếu như tớ muốn nhớ lại những gì đã bỏ lỡ, cậu có thể giúp tớ không?”
An nhìn cô, đôi mắt nâu phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ. Rồi cậu mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng cũng đầy chắc chắn.
“Tớ sẽ giúp cậu, Yến. Bao lâu cũng được.”
Gió lại thổi qua vườn, cuốn theo mùi hoa hồng và nắng sớm.
An siết chặt tay. Cậu nhìn lên bầu trời xanh ngắt, những tán lá cây duối khẽ đung đưa theo gió, thả xuống từng mảng nắng nhạt trên mặt đất. Yến vẫn đứng đó, ngay trước mặt cậu, nhưng dường như lại xa vời như một giấc mộng. Cậu đã từng nghĩ tình cảm là thứ gì đó rất mong manh, dễ dàng tan biến theo làn gió của thời gian. Nhưng hóa ra, có những thứ dù cậu có cố tình lãng quên đi chăng nữa , dù thời gian có vùi lấp đi bao nhiêu kỷ niệm, thì chỉ cần một ánh mắt, một giọng nói quen thuộc, tất cả lại ùa về như chưa từng phai nhạt.
Yến lặng lẽ cúi đầu, đôi tay lặng lẽ vuốt ve một chiếc lá nhỏ. Cô không biết mình có đang hối tiếc không, hay chỉ đơn giản là cảm thấy xót xa cho những điều đã qua. Yến nhớ lại những ngày hè xa xôi ấy, khi họ còn là hai đứa trẻ vô tư chạy nhảy trên bãi cỏ xanh ngát , đuổi theo những cánh diều chấp chới giữa bầu trời xa xa . Cô nhớ về những buổi trưa nằm dưới gốc cây, cùng nhau lắng nghe tiếng chim hót, cùng nhau mơ về những điều xa vời mà lúc đó cả hai đều chẳng hiểu rõ. Nhưng bây giờ, khi đã lớn hơn một chút, khi đã hiểu thế nào là nhớ nhung, thế nào là tiếc nuối, thì những điều đó lại trở nên xa xăm hơn bao giờ hết.
An chỉ khẽ thở dài, ánh mắt cậu dừng lại trên mái tóc đen dài của Yến, những sợi tóc đung đưa trong gió như mang theo cả những hoài niệm cũ. Cậu chợt nhận ra, dù có cố quên thế nào, thì trong lòng cậu, Yến vẫn là một phần không thể thay thế. "Yến, cậu có từng nghĩ rằng… nếu chúng ta không quên đi những cảm xúc ngày đó, thì bây giờ mọi chuyện sẽ khác hay không?" Yến ngẩng đầu, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh nắng chiều, như phản chiếu cả một khoảng trời ký ức. "Tớ không biết nữa," cô khẽ đáp, giọng nhẹ như gió thoảng. "Có lẽ… nếu không quên đi, thì chúng ta đã không cần phải nhớ lại." An cười nhạt , một nụ cười phảng phất chút xót xa. Đúng vậy, nếu chưa từng quên, thì đâu cần phải cố gắng nhớ lại.
Nhưng cuộc sống vốn dĩ là như vậy—có những điều chỉ khi mất đi rồi, người ta mới nhận ra nó quan trọng đến nhường nào. Gió lại thổi qua vườn cây, cuốn theo mùi hương cỏ dại.
Xa xa, mặt trời đang dần ngả về phía chân trời, vẽ nên những vệt màu cam rực rỡ. Cả hai đứng đó, lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói một lời, nhưng dường như đều hiểu được điều mà người kia đang nghĩ. Dù thời gian có trôi qua, dù quá khứ có bị chôn vùi, thì vẫn còn một điều chưa bao giờ thay đổi—đó là, họ đã từng có nhau. Và có lẽ, họ vẫn còn cơ hội để tìm lại những gì đã đánh mất
Yến ngồi lặng lẽ trước bàn học, đôi mắt mơ hồ nhìn xuống trang giấy trắng. Ánh đèn bàn hắt xuống một vùng sáng nhỏ, phản chiếu những dòng chữ nguệch ngoạc cũ kỹ—những bài thơ chưa hoàn thành, những suy tư bị bỏ ngỏ.
Ngoài kia, trăng vẫn sáng, gió vẫn thổi, nhưng trong lòng Yến là một khoảng trống vô tận.
Cô biết mình sợ hãi chữ “yêu.” Không phải vì nó xấu xa, cũng không phải vì nó vô nghĩa, mà bởi vì nó đã từng làm cô tổn thương.
Những năm tháng trước đây, Yến đã từng có một giấc mơ ngây thơ về tình yêu. Đã từng tin rằng yêu là một điều đẹp đẽ, là một thứ gì đó sẽ vĩnh viễn tồn tại như mặt trăng trên cao, như những cơn gió mùa hạ dịu dàng. Nhưng rồi, cô đã bị chính giấc mơ ấy phản bội.
Cô ấy đã từng mở lòng, từng để trái tim mình run rẩy trước một người, để rồi cuối cùng nhận lại chỉ là sự thờ ơ, là những lời nói dối ngọt ngào, là một nỗi đau không thể gọi thành tên.
Từ đó, Yến không còn dám tin vào thứ gọi là tình yêu nữa.
Nhưng An… Cậu ấy khác.
An không phải là một cơn gió thoảng qua, không phải là một vệt sáng ngắn ngủi trên bầu trời. Cậu ấy là người luôn ở bên Yến, luôn kiên nhẫn lắng nghe, luôn chờ đợi. Cậu ấy chưa bao giờ hứa hẹn điều gì, nhưng sự hiện diện của cậu ấy luôn khiến Yến cảm thấy an toàn.
Nhưng liệu như vậy có đủ để Yến bước qua nỗi sợ của mình không?
Cậu đưa tay khẽ chạm vào mép quyển sổ, cảm giác giấy nhám dưới đầu ngón tay khiến cậu thấy lòng mình trống rỗng.
Ngoài kia, gió vẫn hát bài ca lặng lẽ , im lìm .
Nhưng liệu trái tim Yến có còn đủ dũng khí để lắng nghe?
chọn nhầm môn hả
@Đỗ Bảo Duy đây ko phải chọn nhầm môn mà đây là bạn ấy đăng một câu chuyện. Khi muốn đăng cái này á thì bắt buộc phải chọn môn và lớp á