Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Người mà em cảm thấy là tấm gương tốt trong học tập và là nguồn động lực để em vươn lên trong cuộc sống chính là cô giáo của em. Cô giáo của em là một người rất nhiệt tình, tận tâm và luôn đặt sự tiến bộ của học sinh lên hàng đầu. Cô giáo của em luôn tạo điều kiện cho học sinh để họ có thể phát triển tối đa khả năng của mình. Cô giáo của em cũng rất thông minh và có kiến thức sâu rộng, luôn truyền đạt những kiến thức mới nhất và cập nhật những thông tin mới nhất cho học sinh. Nhờ có cô giáo này, em đã có được sự tiến bộ đáng kể trong học tập và tự tin hơn khi đối mặt với các thử thách trong cuộc sống. Em rất biết ơn cô giáo của mình và hy vọng sẽ có thể trở thành một người như cô ấy trong tương lai.
Tôi và Hân là đôi bạn thân ngay từ thuở mẫu giáo. Chúng tôi gắn bó đi học và lớn lên cùng nhau. Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và gắn bó. Chúng tôi có nhiều kỉ niệm và khó quên nhất là khi chúng tôi cãi nhau vào giờ giải lao trong trường.
Chuyện xảy ra cũng đã 5 năm nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi. Buổi sáng đẹp của mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn có nhiều hoa đẹp như hoa cúc vàng đẹp, nhiều cánh và có mùi thơm nhẹ. Tôi mới hỏi Hân:
- Hân ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Hân bĩu môi:
- Nhìn rất bình thường. Không bằng hoa hồng bởi hoa hồng là chúa tể của các loài hoa.
Tôi và Hân mải miết tranh luận bởi ai cũng có lý của mình. Cả hai từ tranh luận thành ra cãi nhau và nói chuyện lớn tiếng. Bác bảo vệ thấy vội lại gần chúng tôi:
Hai cháu ơi, bác đã nghe hai cháu tranh cãi về vẻ đẹp của hoa rồi. Bây giờ bác nói thế này xem có lý không: “Hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta cùng nhau chăm sóc để hoa mãi tươi đẹp”.
Sau khi bác bảo vệ cất tiếng, tôi và Hân không còn cãi nhau nữa mà trở nên im lặng. Chúng tôi đều biết lỗi của mình nhưng đều vụng về khi thể hiện tình cảm. Khi chưa biết nói thế nào với cậu ấy. Hân quay sang cười làm hoà với tôi:
- Mình xin lỗi nhé! Mình nóng tính quá.
Tôi vội vàng cười nhẹ:
- Không! Mình cũng sai rồi. Đáng lẽ nên suy nghĩ hơn trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là vườn hoa đẹp với nhiều sắc màu của các loài hoa đua nhau khoe sắc. Cả hai chúng tôi cùng vui vẻ, cười đùa. Bạn bè dù thân thiết đến mấy cũng không thể tránh khỏi việc mâu thuẫn, tranh luận. Chúng ta cần biết kiềm chế và học cách bao dung để giữ gìn tình bạn đẹp.
Em hãy đặt một câu ghép có quan hệ tương phản giữa hai vế câu nói về ý chí vượt khó của bản thân em.
Chim én vui vẻ và háo hức trở về dự lễ hội mùa xuân. Đây là một hành trình đầy màu sắc và thú vị đối với chú chim én.
Khi chim én cất cánh lên bầu trời, nó cảm nhận sự thay đổi của thiên nhiên xung quanh. Cành cây bắt đầu nảy mầm, hoa đua nhau khoe sắc, và mùa xuân tươi đẹp đang lan tỏa khắp nơi. Những bông hoa rực rỡ mở ra trên đồng cỏ xanh mướt, mang theo hương thơm ngọt ngào. Chim én bay lượn qua những cánh đồng đầy hoa, tận hưởng cảm giác hòa mình vào khung cảnh tươi đẹp của mùa xuân.
Cuộc sống cũng bắt đầu thay đổi khi xuân về. Con người tràn đầy năng lượng và sự phấn khởi. Đường phố trở nên sôi động với tiếng cười và những tiếng nhạc vui tươi từ lễ hội mùa xuân. Chim én được chứng kiến sự hân hoan của con người, những nụ cười trẻ thơ và niềm vui tràn đầy trong không khí.
Trong lễ hội mùa xuân, chim én gặp gỡ và hòa mình vào đàn én đông đúc khác. Chúng cùng hát, nhảy múa trên bầu trời xanh, tạo nên một khung cảnh tuyệt vời và thú vị. Chim én cảm nhận được sự đoàn kết và tình yêu thương trong đàn én, và cùng nhau, chúng tạo nên một vũ điệu hài hòa trên bầu trời.
Hành trình trở về dự lễ hội mùa xuân của chim én không chỉ là một cuộc phiêu lưu đầy màu sắc, mà còn mang đến sự trìu mến và niềm vui trong trái tim. Chim én đã được trải nghiệm sự thay đổi của thiên nhiên và cảm nhận sức sống mới trong mùa xuân.
Thầy Nguyễn Ngọc Ký là một tấm gương hiếu học sáng rỡ cho các thế hệ học sinh noi theo. Sau cơn bạo bệnh vào năm 4 tuổi, thầy đã bị liệt cả hai tay. Tuy nhiên, điều đó chẳng chút nào mai một tinh thần học tập của thầy. Thầy Nguyễn đã dùng đôi chân của mình để tập viết. Dần dần, vượt qua bao đau đớn, khó khăn, thầy Ký đã viết được và đến trường học như bao bạn khác. Không những thế, thầy còn học rất giỏi và đạt được những thành tích cao, trở thành một nhà giáo tuyệt vời. Thầy Nguyễn Ngọc Ký thực sự là tấm gương sáng cho toàn thể các học sinh noi theo.
Nguyễn Ngọc Ký là một nhà giáo ưu tú, tấm gương sáng về nghị lực phi thường vươn lên trong cuộc sống. Ông sinh năm 1930 tại Hải Hậu, Nam Định, trong một gia đình nghèo đông con. Khi mới lên 4 tuổi, Ký đã không may mắc bệnh bại liệt, khiến hai cánh tay không thể cử động. Tuy mang trong mình khiếm khuyết, nhưng Ký không hề nản lòng. Nhìn bạn bè đến trường, Ký khao khát được học tập và quyết tâm không để số phận cản trở ước mơ của mình. Bằng nghị lực phi thường, Ký tập viết bằng chân. Ban đầu, việc luyện viết vô cùng khó khăn, Ký phải chịu đựng nhiều đau đớn. Nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, Ký đã dần dần làm chủ được đôi chân của mình. Năm 1945, Ký thi đỗ vào trường phổ thông cơ sở. Suốt những năm học, Ký luôn là học sinh xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Ký thi đỗ vào trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Với niềm đam mê giáo dục, Ký chọn trở thành giáo viên. Trên bục giảng, thầy giáo Ký đã truyền cảm hứng cho biết bao thế hệ học sinh bằng nghị lực phi thường và lòng yêu nghề cao cả. Thầy đã dành cả cuộc đời cho sự nghiệp giáo dục, góp phần đào tạo nhiều học sinh thành tài. Năm 1993, thầy Ký được Nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Nhà giáo Nhân dân. Câu chuyện về cuộc đời của thầy Nguyễn Ngọc Ký là minh chứng cho câu nói "Có chí thì nên". Thầy Ký đã cho chúng ta thấy rằng, dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào, chỉ cần có nghị lực và quyết tâm, chúng ta nhất định sẽ thành công.