K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 1 2019

lí do thật sự là j ,vd mình gợi ý nhé:là do nói chuyện,mất trât tự,ko nghe cô giảng,vv.

Bạn phải nói rõ chứ

13 tháng 1 2019

em tự nhận lỗi của mình là gì

6 tháng 4 2020

sẽ mua diêm cho cô bé, xét trường hợp:

1) sẽ mua hai ba que diêm cho cô bé

2) nếu cô bé hết diêm thì cho tiền

3) nếu chúng ta hết tiền thì xin diêm

IQ>vô cực :D 

học tốt

6 tháng 4 2020

chuẩn chưa :D

10 tháng 9 2019

KIỂM TRA TLV số 1 lớp mấy ????

10 tháng 9 2019

khôn vê lờ

28 tháng 10 2019

đề 4 nha bn hơi khó đấy

khó quá thì tra mạng hihi

12 tháng 1 2020

Hình như là vẫn chia như thế đs bạn ạ 

P.S  ;ko chắc

12 tháng 1 2020

Cái này là bạn không làm bài Ktra 15p hay là do cô giáo không vào điểm cho bạn ? 

31 tháng 10 2018

*(Chú ý: Khi đóng vai vào một người được chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông Giáo thì không sử dụng được những từ ngữ, những nét miêu tả nội tâm. )

Tôi là vợ ông giáo, sống cùng làng với lão Hạc. Nhà chúng tôi đã nghèo khó, lão Hạc còn nghèo khó hơn.Nhà lão thuộc “loại nhất nhì trong hạng cùng đinh” ở làng Đại Hoàng này, đã vậy lão còn phải cảnh “gà trống nuôi con” mấy năm nay. Con trai lão cũng đẹp giai, sáng sủa nhưng cũng tại cái túng quẫn quá nên không cưới được vợ, mặc dù hai cô cậu cũng thuận lòng nhau lắm. Phẫn chí quá nên nó bỏ cha đi đồn điền cao su sáu, bảy năm nay. Thật tội nghiệp lão!

Ở nhà một mình, lão Hạc chỉ biết làm bạn với con chó mà con trai lão mua về, lão gọi nó là cậu Vàng. Lão thương cậu Vàng lắm, thường hay tâm tình với nó, lão còn cho nó ăn bằng bát như người. Cũng khổ thân cho ông lão, chỉ còn mỗi cậu Vàng làm bạn quanh quẩn cái khu vườn rộng ba sào ấy. Tôi cũng thương cho lão, nhất là khi lão bán cậu Vàng đi.Những tưởng có cậu Vàng là niềm an ủi suốt đời. Nào ngờ ông trời chẳng thương xót gì cho dân nghèo chúng tôi, tất nhiên có cả lão Hạc. Chỉ trong phút chốc, cơn bão tàn nhẫn đi qua làng đã cuốn đi hết ruộng rẫy, nhà cửa. Đúng thật là bất công! Vợ chồng tôi dành dụm bấy lây nay mới chắt chiu được dăm ba đồngmà thoắt cái đã tiêu tan hết cả. Lão Hạc cũng chẳng khá hơn, căn nhà lụp xụp không đủ hai người tan hoang, đồng ruộng, hoa màu tiêu tán, đã thế lão còn lăn ra bệnh. Nhưng đến lúc này tôi cũng chẳng thương tiếc gì lão, nhà tôi không lo được thì biết lo cho nhà ai nữa!Lão nằm liệt giường những tận hai tháng, chồng tôi thỉnh thoảng vẫn qua thăm, lão nhờ chồng tôi mua thuốc men chữa chạy, tôi đếm chừng chắc lão cũng đã vơ vét hết tài sản vào trận ốm đó rồi. Cũng may là lão kịp khoẻ, nhưng trong nhà lão chẳng tìm được thứ gì đáng giá cả. Chắc cùng đường quá nên lão quyếtđịnh bán cậu Vàng. Trước khi bán, lão còn qua nhà tâm sự với chồng tôi.Ngồi rửa bát ngoài giếng, tôi cũng nghe lỏm được vài câu. Coi bộ lão Hạc đắn đo lắm mới đem bán cậu Vàng, còn chồng tôi thì tỏ vẻ quan tâm, nhưng tôi biết ông chẳng thông cảm gì, cái dân trí thức nghèo thì chỉ biết lo cho mấy cuốn sách của mình mà thôi. Còn về phần tôi, tôi cũng chẳng bất ngờ với quyết định này, sớm muộn gì thì cậu Vàng cũng có cái kết như vậy, giữ lại làm quái gì cho khổ thân. Tôi nghĩ thầm và khi lão về tôi cũng chẳng thèm liếc lão một cái. Với tôi, lão Hạc là người dở hơi, đã nghèo mà còn sĩ diện, bày đặt giữ lại con chó Vàng giống như nhà giàu, đúng là không biết thân biết phận.Vài ngày sau, khi đang đi giặt đồ ngoài sông về ngang qua nhà lão Hạc, tôi chợt thấy hai thằng lính nhà ông trưởng làng nấp dưới khóm lau trước sân, tay chúng còn cầm cả dây thừng và một cái bao. Tôi chủ động tránh xa chúng vì bọn này chẳng tử tế gì. Thế mà vừa về đến nhà, tôi đã thấy lão Hạc chạy ngay đằng sau, trông lão vừa đáng thương vừa đáng cười: tóc tai rũ rượi, quần thì ống thấp ống cao, lão chạy đimà như người sắp ngã đến nơi, vừa thở hổn hển lão vừa gọi:

- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!Đến bấy giờ tôi mới biết hai thằng lính đứng đấy làm gì. Nhưng lúc này tôi chỉ tập trung vào lão Hạc, tôi cũng gọi theo:- Mình ơi, ra lão Hạc có chyện rồi này!Chồng tôi hối hả chạy ra, trên cổ choàng cái khăn, quần áo thì xộc xệch, chắc là ông mệt quá nên ngủ thiếp đi. Chắc cũng đoán ra sự tình, chồng tôi mới hỏi:- Thế nó cho bắt dễ thế hả cụ?Trong đầu tôi cũng thắc mắc, cậu Vàng vốn thông minh mà lại để chúng lôi đi dễ dàng như vậy sao. Lão Hạc chống tay lên trán, dường như không chịu nổi sức nặng của chính mình, lão đổ phịch xuống sân, mắt ngân ngấn nước:- Khổ quá, ông giáo ạ! Nó có biết gì đâu. Tôi cho nó ăn, vừa ngồi vừa kể chuyện để nó ngoan. Thế là thằng Mục với thằng Xiên xồng xộc chạy vào xốc ngửa cậu Vàng lên rồi trói lại, dã man lắm. Rồi chúng cho cậu vào bao khiêng đi. Cậu cũng vẫy vùng ghê lắm, miệng vừa gặm lấy bao vừa rên ư ử, ánh mắt nhìn tôi như trách: “A! Lão già tệ bạc! Tôi đối xử với lão như thế mà lão cho tôi thế này đây…!”Tôi tiếc lắm,cậu ấy là kỉ vật của cháu nó mà tôi không giữ lại được, tôi tệ quá, tệ quá!Đến nước này thì lão thật là khổ. Khuôn mặt của con người từng trải qua đau buồn hiện rõ lên: những nếp mắt trên trán dồn lại từng đường, xô vào nhau ép cho nước mắt chảy ra. Chồng tôi xúc động ngồi xuống cạnh lão nói:- Cụ đừng buồn nữa, cụ làm thế là đúng! Mình bán nó là hoá kiếp cho nó, giúp nó đầu thai kiếp khác sướng hơn.Tôi cũng nói một câu để an ủi:

- Thôi, hai ông cháu vào trong thềm ngồi để tôi đi đun ấm trà rồi lấy thuốc lào ra cho các ông hút đỡ buồn.- Vợ tôi nói phải đấy cụ ạ! Với chúng mình thì thế là sướng rồi. Cụ vào ngồi đây.Tôi toan đi đun nước thì lão Hạc ngăn lại, lão đã lau hết nước mắt nhưng mắt vẫn đỏ, lão xua tay:- Bà giáo cứ mặc tôi. Bây giờ tôi xin phép có đôi lời với ông giáo một lúc.Tôi bỗng giận lão Hạc vì xem thường lời mời của tôi, tôi không nói gì rồi lẳng lặng đi cho đàn gà ăn.

Thật ra tôi cũng chẳng thương hại gì cho con chó của lão, tôi chỉ tủi cho lão đã già mà khổ, thế thôi, vậy mà lãovẫn cứ sĩ diện.Tôi ngồi ngoài vườn nhưng cố tập trung vào chuyện giữa hai người kia. Đại loại lão Hạc nhờ chồng tôi giữ hộ 30 đồng để làm tang khi lão chết và giữ luôn mảnh vườn cho đến khi con trai lão về. Tôi chỉ biết được có thế vì có vẻ lão Hạc đã lặng lẽ ra về từ lúc nào, trông chồng tôi suy tư lắm.Qua câu chuyện trên, tôi thấy lão Hạc thật khó hiểu, có lúc lão tốt, còn lúc thì thật giả tạo. Tôi thấy thế thật vì lão chẳng bao giờ tiếp nhận giúp đỡ của ai, ngay cả tôi đôi khi cũng khong ưa gì lão, nhưng cũng phải công nhận rằng lão thật đáng thương, khốn khó.

(-Tham khảo nhé-)

19 tháng 12 2019

Hôm qua mình mới thi câu này xong nè

19 tháng 12 2019

-Áp suất là độ lớn của áp lực lên một đơn vị diện tích bị ép.

- Trong bình thông nhau chứa cùng một chất lỏng đứng yên, các mực chất lỏng ở các nhánh luôn luôn ở cùng một độ cao.=>Đối với bình thông nhau mặt thoáng của chất lỏng trong các nhánh ở cùng một độ cao thì chứa cùng một chất lỏng đứng yên

2 tháng 11 2019

Nếu là tui , tui sẽ nắm tay từng môn ... và nhấn chìm chúng nó xuống .  :)))

YN

 Phần 1: Người bạn trở về từ địa ngục"Hãy nhớ rằng là mày sắp chết…Từ địa ngục, ta sẽ trở về vào ngày trăng tròn thứ 3 tháng 7…"Nhân Mã mở Lap và bất ngờ khi nhận được tin nhắn quái đản từ cái nick lạ "Nguoibantrongbongtoi" mà cô không tài nào nhớ nổi mình đã add lúc nào.- Đứa nào chơi trò ngớ ngẩn thế nhỉ? - Nhân Mã lèm bèm - Chả vui chút nào!Trăng đã lên cao và chuông...
Đọc tiếp


 

Phần 1: Người bạn trở về từ địa ngục


"Hãy nhớ rằng là mày sắp chết…Từ địa ngục, ta sẽ trở về vào ngày trăng tròn thứ 3 tháng 7…"
Nhân Mã mở Lap và bất ngờ khi nhận được tin nhắn quái đản từ cái nick lạ "Nguoibantrongbongtoi" mà cô không tài nào nhớ nổi mình đã add lúc nào.
- Đứa nào chơi trò ngớ ngẩn thế nhỉ? - Nhân Mã lèm bèm - Chả vui chút nào!
Trăng đã lên cao và chuông đồng hồ trên nhà thờ Đức Bà đang cọ bánh răng vào nhau ken két…
"Boang…boang…boang……."
Tiếng chuông nhà thờ làm lũ dơi giật mình bay tán loạn. Bây giờ… là 0 giờ 0 phút 0 giây….
________o0o________

Buổi sáng ở trường trung học Twenty Stars…
Bọn học sinh lớp 10 đang bàn nhau chuyện gì đó có vẻ "hot" lắm, còn hơn cả scandal của ngôi sao nổi tiếng. Chúng đứng túm tụm thành từng nhóm đông trên hành lang tầng 3 của lầu B thành từng nhóm đông chi chít như những tổ kiến vàng trên thân cây.
"Ê, hôm qua có đứa gửi mình cái mail lạ lắm…"
"Hả? Mày cũng nhận được hả?... Có biết của ai không?"
"Không! Tao cũng không biết của đứa nào?... Cái gì? Lớp bên kia cũng có người nhận được? Đứa nào đùa dai vậy????"
Nhân Mã hiếu kì vừa đi vừa ngó qua ngó lại các nhóm bạn đang lao xao bàn tán. Đứa nào cũng tỏ ra ngạc nhiên và thích thú với trò đùa của cái nick Y!H kì hoặc đó. Thấy Nhân Mã từ xa, Song Tử, Thiên Yết và Bảo Bình lật đật chạy tới hỏi han nó nhiệt tình:
- Cậu có nhận được cái mail của Nguoibantrongbongtoi không? - Bảo Bình nhanh nhảu.
- Ơ,… có! Hôm qua tui onl khuya nên có tình cờ nhận được…
- Chà… vụ này gay cấn lắm đây! Hôm nay cả khối 10, đứa nào cũng nhận được cái mail y như vậy! - Thiên Yết ra vẻ tư duy, đưa tay sờ cằm.
- Không biết đứa nào bày ra trò này? Mà công nhận nó hay thiệt, biết được nick Y!H của cả khối 10 luôn! - Song Tử mặt mày hớn hở, ra bộ thích thú lắm.
"Chuyện này chẳng bình thường chút nào…" - Nhân Mã nghĩ bụng, bất chợt lại ngước nhìn cây bàng già cạnh dãy lầu B.
Vài con quạ không biết từ đâu bay đến đậu trên cành cây kêu quang quác… Tiếng kêu nghe như tiếng cười quái ác của tử thần…
"Reng….reng…reng……"
Thầy Ma Kết bước vào lớp, chững chạc và sáng sủa với mái tóc đen nhánh cắt tỉa gọn gang, gọng kính đen hơi đậm nhưng hợp với gương mặt điển trai và cái kiểu cách doanh nhân pha nghệ sĩ của thầy, mặc dù thầy chỉ là 1 giáo viên mới về trường. Nghe đâu ngày xưa thầy cũng học trường này, còn học rất giỏi nữa. Thầy là niềm tự hào của toàn thể nhân viên cũng như học sinh trong Twenty Stars. Cũng vì thế mà đám  con gái mê thầy như điếu đổ, còn bọn con trai đứa nào cũng kính thầy 1 thước. Ra ngoài thầy chỉ là 1 người bình thường, nhưng ở Twenty Stars, thầy thật sự là 1 "ngôi sao".
Nhưng cuộc sống trêu ngươi, tài hoa như thầy lại được xếp làm chủ nhiệm cho lớp 10CA3 nổi tiếng toàn trường với 3 cái "nhất": Học dở nhất - Lười biếng nhất - Ranh ma nhất. Giáo viên trong trường không ai chủ nhiệm lớp này được quá 1 tuần, họ kiếm cớ lẩn sạch, chỉ có thầy lẹt đẹt mới vô phải "hưởng đạn" mà thôi.
- Các em,chúng ta điểm danh nhé! ... Ơ … 1 … 2 …3 … 4 … lớp chúng ta vắng 1 người à?
Cả lớp lại bắt đầu xôn xao cho đến khi lớp trưởng Xử Nữ đứng lên dõng dạc:
- Thưa thầy, hôm nay Song Ngư không đi học!
Song Tử cười khẩy:
- Chắc hôm này nó lại phải gió như ngày hôm qua chứ gì!
Cả lớp cười rộ lên… Bảo Bình đá chân Song Tử nhắc cậu ta phải ăn nói cẩn thận.
Song Ngư, phải, nó vốn là đứa con gái yếu đuối và bất hạnh nhất toàn trường.
Khoảng sân từ dãy lầu B nhìn xuống là 1 hồ bơi rộng và sâu từ 1-2m, dành cho các hoạt động thể thao,ngoại khoá hay giờ thể dục của trường. Cô giáo thể dục đi vòng quanh thàn hồ trông chừng bọn học sinh đang thực hành giờ bơi lội, thi thoảng cái còi mắc trên cổ cô lại kêu hoen hoét làm bọn chúng giật cả mình.
Bảo Bình là người thích môn này nhất, mặc kệ người ta quẫy chân đạp nước thế nào, phận mình cứ chơi cho thoả đã. Bảo Bảo đang quơ tay sờ soạng màn nước xanh thăm thẳm thỉ vướng phải cái gì rất kì lạ. Cô đưa tay lên xem và phát hiện ra đó là những sợi tóc. Tóc, rất nhiều tóc. Và hình như là… tóc con gái.
"Ở đâu ra nhiều tóc thế này???" - Bảo Bảo nhìn trân trân 2 bàn tay đầy tóc của mình.
Mặt nước đối diện Bảo Bình đột nhiên sóng sánh dưới ánh mặt trời rồi phun lên một đám bong bóng dập dờn trong nước. Sau đó là… 1 mái tóc đen nhánh nổi lên, kéo theo 1 bộ đồng phục trường Twenty Stars… 1 cái xác con gái nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Bảo Bình hét lên kinh hãi…
Cả hồ bơi lập tức trở nên náo động, ai nấy chẳng dám ở dưới nước thêm 1 giây nào cả, giày xéo lên nhau mà chạy.
Riêng Bảo Bảo sau đó được đưa vào phòng y tế vì ngất xỉu ngay tại chổ.
Nhân Mã, Song tử, Thiên Yết cũng như các học sinh khác ngồi như đóng đinh trên ghế, chỉ dám xì xào nho nhỏ về cái xác dưới hồ bơi. Riêng 3 sao thì cực kì căng thẳng, mãi 1 lúc lâu Thiên Yết mới mở lời:
- Song Ngư… các thầy bảo cái xác đó… là Song Ngư!!!
- Nó... nó chết rồi! Tao không ngờ… Có khi nào nó… Hừm…. Ai bảo tụi mình thường ngày cứ hay bày trò trêu chọc nó! Bây giờ thì… - Nhân Mã ngập ngừng.
Song Tử - kẻ thường ngày lắm mồm nhất bây giờ lại ngồi im thin thít,mặt mày xanh mét, bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi. Nó thu hai tay hai chân trên ghế,run lên như người phải gió. Nó sợ, thật sự rất sợ. Nó nhớ lại chuyện cách đây vài ngày…
Chuông tan trường đã kêu cách đây 30 phút, mọi người về hết chỉ còn lại Song Tử và Song Ngư trên dãy hành lang tầng 3 lầu B này…
- Trả lại cho mình, mình năn nỉ cậu mà Song Tử, trả điện thoại lại cho mình! Mất nó dì và ba sẽ đánh mình chết! - Song Ngư quỳ gối, cúi đầu, khẩn thiết van xin Song Tử.
- Cái này là tui lượm được trong ngăn bàn chứ bộ! - Song Tử khinh khỉnh mở chiếc điện thoại lên xem - Trời ơi, có người trong 1 buổi học nhắn được tới mấy chục tin với bạn trai nè! Ha ha ha… Để ngày mai tui đem vô đọc cho cả lớp nghe nha!
- Đừng! Mình xin bạn mà,trả lại cho mình!
Song Ngư vội giằng lấy tay Song Tử, cả 2 giành giật nhau 1 hồi thì chiếc điện thoại rơi xuống đất và vỡ ra từng mảnh.
- Bạn cố tình? - Ngư trừng mắt nhìn Song Tử.
- Ừ,tao cố tình đó. Thì sao hả? Cái con nhỏ bệnh hoạn, ốm yếu kia!
Không nhịn nổi thái độ của Song Tử, Ngư xông tới định đánh cho nó 1 trận nhưng bị Song Tử tán trước cho 1 phát tát vào mặt.
"Con nhỏ hỗn láo này hôm nay dám chống đối mình sao? Được, phải cho nó biết tay!" - Nghĩ là làm, Song Tử nắm lấy mái tóc dài đen nhánh của Song Ngư, lôi nó lại ban công dúi đầu xuống.
- Nếu mày có gan và muốn trả thù tao thì mày nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống! Nhớ thành tâm cầu khẩn 1 chút, điều ước của mày sẽ thành sự thật! Miễn là mày có gan, nước ở dưới sâu lắm đó! Ha ha ha…
Song Ngư trợn tròn mắt nhìn mặt hồ phía dưới….
"Phải, trước giờ mình luôn bị ăn hiếp… Không đứa này thì đứa khác… Tụi nó đều giống nhau… Đều ỷ mạnh hiếp yếu… Chúng nó không bắt sâu bỏ lên đầu mình thì cũng trộm đồ của mình giấu đi… Mình có làm gì đâu mà bị chúng đối xử như thế… Tại sao??? Tại sao chứ???.... Tại sao người bị ức hiếp luôn luôn là mình?... Mình…. Mình phải trả thù…. trả thù tất cả bọn nó…"
Nghe câu chuyện, Nhân Mã đập bàn búc xúc.
- Trời ơi, cậu quá đang lắm Song Tử! Cậu có biết là vì cái điện thoại đó mà nó bị dì nó đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang vất vưởng nhà họ hàng mấy ngày trời không??? Lại còn kêu nó nhảy lầu nữa chứ, sao cậu ác quá vậy?
- Mình… mình chỉ muốn đùa… Ai ngờ nó làm thật!
Giờ ra về…
Song Tử là đứa ra về sớm hơn tất cả. Nó đi vội vàng, gấp gáp như thể muốn mau mau thoát khỏi cái nơi ma quái này. Về nhà, nó sẽ được an toàn. Nó nghĩ thế và chỉ còn cách nghĩ như thế mới an tâm hơn. Nhưng đi được nửa đường, nó chợt nhớ ra mình đã để quên thứ gì ở trường.
"Điện thoại? Điện thoại của mình đâu rồi!?"
Nó lục lọi khắp các túi trên người và trút cả cặp sách ra tìm. Nhưng cái điện thoại đã bóc hơi tự lúc nào.
"Mất điện thoại mẹ sẽ giết mình mất!"
Nghĩ tới đó, nó run như cầy sấy… Phải quay lại trường ư? Vào lúc này? Bây giờ chắc chẳng còn ai ở trường đâu. Song Tử tỏ ra là đứa tinh quái, thích bày trò nhưng lại là đứa sợ ma. Nhưng ma và… mẹ cái nào nguy hiểm hơn. E hèm, chắc chắn là mẹ.
Đồng hồ chỉ mới 5h30, trời còn chưa sập tối, Song Tử nghĩ là nó sẽ quay về nhanh thôi, trước khi màn đêm buông xuống. Nó chạy hụt hơi về trường, đầu óc rồi mù và trống rỗng như có ma xui quỷ khiến.
Trường trung học Twenty Stars lúc này là cái chùa Bà Đanh thứ thiệt, không có lấy 1 bóng người. Chỉ có mấy con quạ trên cây bàng cạnh dãy lầu B và kêu lên quang quác.
Tiếng giày Song Tử vang khắp cả hành lang vắng lặng. Nó chạy ngay vào lớp 10CA3 và lục lọi ngăn bàn của mình. May mắn, cái điện thoại vẫn còn đây. Nó thở phào nhẹ nhõm vừa lấy áo lau lau chùi chùi màn hình điện thoại vừa vui vẻ bước ra.
"Quác!"
Tiếng một con quạ vừa sà xuống cành cây đối diện lớp làm Song Tử giật mình ngước mặt lên. Ngay lúc đó, nó lại nghe tiếng bước chân tiến lên từ cầu thang bên trái phòng học. Hai chân Song Tử như bị đóng băng, nó nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
1 dáng người nhỏ nhắn, ướt đẫm và nhếch nhác với làn da trắng bệch, mái tóc loà xoà che khuất mặt. Người đó bước chầm chậm lên lầu…
Lũ quạ càng ngày càng kêu lên inh ỏi. Quạ là loại động vật thích ăn xác chết, chúng chỉ phản ứng như vậy khi nghe thấy… mùi tử thi.
Quả thật, từ con người kì lạ ấy toát ra 1 mùi rất khó chịu. Nó tanh tưởi, hôi thối và khiến người ta buồn nôn. Người đó trừng mắt nhìn Song Tử. Cái nhìn thấu cả tâm can. Đôi mắt đỏ lừ như con quỷ dữ đội mồ sống dậy. Và… nó nghiến răng ken két để nhả ra từng chữ bằng cái giọng the thé khó nghe:
"Mày… phải chết!... Phải chết!"
Song Tử hét lên thất thanh. Nó cố chạy thật nhanh xuống lầu mặc dù 2 chân đang mềm nhũn…

________o0o________

Nhạc chuông bài On the floor làm Mã Mã đang ngủ gục trên bàn học (cô nàng đang làm bài tập) ngồi bật dậy.
- A lô! Đứa nào gọi vậy? - Cô lè nhè trong tiếng ngáp.
Đầu dây bên kia phát ra thứ âm thanh cực kì hỗn độn và ma quái. Đó là tạp âm của tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng cười, tiếng bước chân,… và… tiếng nói của 1 cô gái:
"Cứu… cứu tôi với! Làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi, tôi không cố ý, không cố ý mà!!!..."
Âm thanh kì dị đó làm Nhân Mã bừng tỉnh, cô vừa kịp nghe lời kêu cứu đó thì bên kia chỉ còn là những tiếng rè rè như cái radio mất sóng.
Điện thoại báo cuộc gọi vừa nhận là từ… SONG TỬ!
Tiếng chuông nhà thờ lại vang lên kèm theo tiếng đập cánh loạn xạ của lũ dơi…
Bây giờ là 0 giờ 0 phút 0 giây….
Điện thoại lúc nửa đêm không bao giờ là điềm tốt!

________o0o________

- Mất tích! Song Tử mất tích rồi?
Nhân Mã dường như muốn nhảy dựng lên khi nghe tin đó từ Thiên Yết. Tiểu Yết thở hồng hộc, mặt cắt không còn 1 giọt máu.
- Hôm… hôm qua mẹ nó gọi đến nhà mình hỏi thăm, mình mới biết cả đêm qua nó không về nhà, tìm đâu cũng chả thấy.
Quả nhiên hôm nay Song Tử không đi học. Thầy giáo không đề cập tới nguyên nhân nhưng cả khối 10 ai cũng rùng mình. Sau Song Ngư, có khi lại là Song Tử. Thế là Song Tử biến đi như thế suốt mấy ngày trời. Không ai biết nó đi đâu cả…

________o0o________

Giờ ra chơi,bọn học sinh khối 10 lại tiếp tục bàn tán không chỉ về sự biến mất đột ngột của Song Tử mà còn về cái nick Y!H "Nguoibantrongbongtoi".
"Bọn mày sẽ chết trước ngày trăng tròn 17… Khi đó ta sẽ đội mồ để trở lại nhân gian…"
- Hôm qua lại có cái mail lạ như thế gửi vào nick mình. Cậu có nhận được không? - Thiên Yết hỏi.
- Hôm qua mình không onl, nhưng mình nhận được 1 cuộc điện thoại rất kì quái. - Nhân Mã càng nghĩ càng thấy rùng mình.
- Trăng chỉ tròn vào 15-16 thôi chứ sao lại là trăng tròn 17 nhỉ? - Thiên Yết vẫn thắc mắc - Có khi nào…
- Cậu đừng có doạ mình!
Lũ quạ đen hôm nay không bu lại cây bàng cũ nữa mà lại ve vãn cái bồn uống nước cách dãy lầu B không xa. 1 học sinh mở vòi nước và đột nhiên la toáng lên khi vòi nước chảy ra 1 thứ nước màu đen kịt, hôi thối, bẩn thỉu lẫn theo những sợi tóc màu nâu sẫm. Tin giật gân lập tức phân bố đi toàn trường. Các giáo viên nhờ người ta đến kiểm tra bồn nước, và họ moi từ trong bồn lên 1 cái xác đã sưng phù bắt đầu phân huỷ do ngâm quá lâu trong nước.
Tóc màu nâu sẫm, mặc đồng phục trường, trên tay còn cằm chiếc điện thoại màu hồng dán hình mèo Kirty,… Cảnh sát đã xác nhận - cô gái này chình là Song Tử.
Nỗi kinh hoàng ám ảnh từng gương mặt trong trường Twenty Stars…
"Thật đó… hôm qua bà lao công đã tận mắt nhìn thấy nó trên tầng 3 dãy lầu B… Nó ướt sũng, quần áo nhếch nhác và tóc tai rối bù… Nó cũng đi lòng vòng quanh cái hồ bơi, ông bảo vệ đã nhìn thấy… Nó… nó… nó đã trở về ám ảnh chúng ta….!!!!"
Những lời bàn tán thế này càng lúc càng nhiều trong trường học, không chỉ có bọn khối 10 ở dãy lầu B mà cả các lớp 11-12 cũng xôn xao không dứt. Mặc dù nhà trường ra sức phủ nhận những tin đồn nhưng sức ám ảnh của chúng vẫn không giảm đi chút nào.
- Cậu biết gì không? Bảo Bình đã phát điên lên trong bệnh viện! - Thiên Yết lại tọc mạch với Nhân Mã.

________o0o________

Cùng lúc đó, tại bệnh viện…
- Tránh xa tao ra! Đồ ác quỷ, tao sẽ không nhịn mày nữa! Mày đừng doạ tao! Đừng hòng doạ được tao!!!
Bảo Bình đúng là đang phát điên trên giường bệnh. Cô ném tất cả những thứ cô vớ được ném vào bất kì ai muốn đến gần cô. Từ ngày nhập viện đến giờ, đêm nào Bảo Bảo cũng la hết đập phá thế này. Cô ta nói cô ta nhìn thấy 1 bóng ma sũng nước mang hình hài của 1 cô gái mặc đồng phục Twenty Stars. Người ta chuyển cô vào khoa tâm thần dù cô đã van xin và thề rằng mình không hề hoang tưởng.
Một đêm trăng không người…
Chả hiểu sao hôm nay không có tiếng cộp cộp của những y tá trực đêm, cũng không có ánh đèn pin loe loét mỗi khi họ soi vào phòng bệnh nhân quan sát. Mọi thứ đều vắng lặng, tĩnh mịch đến gai người. Bảo Bình trùm chăn kín đầu cho đỡ sợ, tuy là nằm trong bệnh viện nhưng cô nghe hết những lời đồn ở trường. Song Tử đã đi rồi, cô không muốn người tiếp theo sẽ là mình. Lạy chúa! Hi vọng mọi chuyện ma quái này sẽ sớm đi vào quên lãng.
0 giờ 0 phút 0 giây…
"Rè….rè…rè…"
Cái TV trong phòng bệnh tự dưng mở nguồn làm Bảo Bảo giật mình, hé mền ra coi. Màn hình TV toàn hột và giật liên tục như mất sóng ăng-ten vậy. Nó cứ kêu rè rè và làm người ta khó chịu. Lạ ở chổ hình như chỉ có Bảo Bình là nghe thấy tiếng rè rè đó, còn lại các bệnh nhân đều nằm im thin thít như không có chuyện gì. Cái TV cứ rè rẹt 1 hồi rồi bỗng phụt lên hình 1 gương mặt bê bết tóc, trắng bệch và đôi mắt lừ đỏ nhìn chăm chăm vào Bảo Bình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bảo Bảo hét lên rồi té nhào xuống đất.
- Đừng! Đừng giết tôi, tôi không có làm gì cậu cả, không làm gì cả!!!
Màn hình TV lại nổi hột rồi chuyển sang cảnh hành lang của trường Twenty Stars…
Bảo Bình đang nắm tay Bạch Dương cười nói rất vui vẻ. Cùng lúc đó, Song Ngư chạy lại và bất mãn kêu lên:
- Bạch Dương! Chuyện này là sao?
Trong khi Bạch Dương còn chưa biết ứng phó thế nào thì Bảo Bảo đã bước tới đẩy Song Ngư té ngửa vào tường:
- Còn sao nữa, con nhỏ bệnh hoạn này! Cậu ta không thích đi với mày nữa, bây giờ, Bạch Dương là bạn trai của tao đó hiểu chưa?
- Cậu đúng là đồ xấu xa! - Ngư Ngư hét lên căm phẫn.
- Mày nói gì? - Bảo Bình định tới đánh cho Song Ngư 1 trận thì Bạch Dương can lại và lôi cô đi.
Trước khi đi, Bảo Bảo tiện tay dí đầu Song Ngư vào tường:
- Mày có nghe tới truyền thuyết này chưa? Nếu thành tâm cầu khẩn và nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống hồ bơi thì ước nguyện sẽ thành sự thật. Kẻ bất hạnh như mày cũng nên thử xem sao! Ha ha ha…
"Kẹt" - cánh cửa phòng bật mở. Một bóng người xuất hiện phía sau Bảo Bình…

________o0o________

Âm báo tin nhắn…
"Mã Mã… Cứu mình với, mình không thể chịu nổi sự hành hạ này nữa!"
- Của Bảo Bình! - Nhân Mã ngạc nhiên.
Bổng mẹ của Mã Mã từ cầu thang hớt hải chạy lên:
- Nhân Mã! Nhân Mã! Con bé Bảo Bình có phải là bạn con không? Con xem này! Hôm qua, nó đã nhảy lầu tự tử ở bệnh viện trung tâm, người ta in lên trang nhất đây này!!!
Nhân Mã rụng rời, cô làm rơi cái điện thoại xuống đất…
Dòng cuối màn hình là thời gian tin được gửi đến:
Lúc 0 giờ 0 phút 0 giây…
"…Hãy nhớ rằng là mày sắp chết…" - Lời nguyền thật sự chỉ mới bắt đầu.. 

0