Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
đôi khi ko phải cứ cời là tốt
chúng ta cx phải bt khóc chút đi
nếu ko cuộc sống sẽ vô nghĩa
nếu như ta chỉ thể hiện mỗi màu hường
hãy khóc nếu bn thấy buồn
chả vc j phái che đi cả
đó là bn,1 conng]ời hoàn chỉnh
với những sắc thái riêng của cuộc đời
em ko giỏi về phần viết thẳng văn nhưng e có 1 bài gợi ý cho những bn muốn viết để nâng cao kĩ năng hơn ạ :
+ đầu tiên là giới thiệu hạnh phúc là gì
+ nêu từng quan điểm của từng về hạnh phúc ( ko bắt buộc phải ghi )
những ý chính
+ vậy cần lm nhưng gì để mang lại hạnh phúc cho mn ? ghi ra
+ hỏi và trl tại sao ng hạnh phúc nhất là ng mang đến nhìu hạnh phúc nhất
để bài đc tối đa vốn từ và hay nhất các bn Tham khảo link sau
https://conkec.com/nguoi-hanh-phuc-nhat-la-nguoi-dem-den-hanh-phuc-cho-nhieu-nguoi-nhat-a26696.html
Giới thiệu về câu nói “Người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho nhiều người”Đã có bao giờ bạn ngồi ngẫm lại và suy nghĩ về những gì mình đã làm trong suốt những thời gian trong quá khứ. Lúc đó bạn sẽ rút ra được nhiều điều cho bản thân mình để hoàn thiện mình hơn. Đó đôi khi cũng là cách để bạn giải quyết những nỗi buồn khó nói, thực sự nó rất hữu ích cho chúng ta. Trong một lần suy nghĩ về những gì mà mình đã trải qua, tôi nhận ra được một điều rất đáng để trân trọng, đó là người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho nhiều người. Đó cũng chính là phương châm sống của tôi hiện nay.Suy nghĩ của em về câu nói “Người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho nhiều người”Hạnh phúc là sự thỏa mãn về tâm hồn, mang lại cho con người ta những gì ý nghĩa nhất, thiết thực nhất và cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện. Khi có được hạnh phúc, chúng ta sẽ thấy cuộc sống này thật tốt đẹp và thú vị biết bao nhiêu. Hạnh phúc nhiều khi là những thứ nhỏ nhặt nhất, khó có thể nói thành lời. Hạnh phúc có thể mang đến cho nhiều người, cũng có thể chỉ mỗi bản thân mình cảm thấy hạnh phúc và giữ cho bản thân mình biết điều đó.Trong cuộc sống này, còn rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, họ rất cần sự giúp đỡ của người khác. Bạn hãy thử một lần đi làm tình nguyện, lên những vùng núi cao, giúp đỡ những người dân trên đấy, có thể món quà của bạn mang lại cho họ không có giá trị nhiều về mặt vật chất nhưng đó đã mang lại hạnh phúc cho rất nhiều người. Khi những người mà bạn giúp đỡ cảm thấy hạnh phúc thì tự dưng lúc đấy bạn sẽ thấy mình cũng hạnh phúc mà không hiểu lý do vì sao. Đôi lúc, chúng ta nghĩ về vấn đề đó thôi thì một phần nào cũng cảm thấy hạnh phúc nào đó rồi. Hạnh phúc là cống hiến, là biết trao tặng niềm vui và biết hi sinh vì người khác.Nhà thơ Tố Hữu đã từng viết: “ Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Quả thực câu nói ấy không hề sai một chút nào. Khi chúng ta cho đi, mặc dù ta không nghĩ đến những gì mà người đó mang lại cho ta nhưng chắc chắn đến một lúc nào đó sẽ có một ai đó giúp đỡ ta, hãy tin là như thế bạn nhé. Cái mà bạn nhận lại được trước mắt không phải là một giá trị gì về vật chất mà đó là giá trị về tinh thần. Khi bạn giúp đỡ người khác thì bạn đã làm được một việc có ích và điều đó làm cho người được bạn giúp đỡ cảm thấy hạnh phúc và lúc đó bạn cũng sẽ nhận lại được niềm hạnh phúc như họ vậy.Khi ta quan tâm, giúp đỡ người khác thì tâm hồn ta sẽ cảm thấy thanh thản và dễ chịu biết nhường nào. Lúc đó, hạnh phúc cũng ở lại trong chính bản thân ta. Tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện về chính bản thân tôi. Trong một lần đến bệnh viện để thăm các đứa trẻ mắc những bệnh về máu, tôi thấy các em thực sự rất khó khăn, đau đớn và có một khát khao cháy bỏng về sự sống. Tôi đã thử trải nghiệm và hiến máu nhân đạo để giúp đỡ các em. Sau khi hiến máu xong, tôi thực sự hài lòng về bản thân mình đã làm được một việc rất ý nghĩa và tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên ấy đã cho tôi một trải nghiệm thật thú vị. Ắt hẳn rằng, sự tươi cười của những đứa trẻ đã làm tôi hạnh phúc. Các bạn thấy đấy, chỉ những việc làm đơn giản và trong khả năng của mình, chúng ta đã mang lại hạnh phúc cho người khác và cũng là cho chính bản thân mình.Đôi khi trong cuộc sống, hạnh phúc còn là sự xả thân, quên mình vì người khác, không sợ khó khăn gian khổ. Ai trong chúng ta cũng biết đến những chú công an, bộ đội, người mà đã mang lại sự bình yên cho tổ quốc, luôn luôn sẵn sàng hi sinh vì độc lập tự do của dân tộc. Trong các cuộc kháng chiến cứu nước, những con người vĩ đại đó có người đã hi sinh, bị thương nặng nhưng họ không tiếc máu xương của mình. Sự hạnh phúc của người dân là đất nước được yên bình, không còn những tiếng súng, tiếng bom.Người hạnh phúc không phải là người ban phát tình thương cho người khác mà tình yêu thương ấy phải chân thành, xuất phát từ tận đáy lòng mình. Nhiều người trong cuộc sống của chúng ta hiện nay thực sự đang lợi dụng việc làm từ thiện, mang lại hạnh phúc cho người khác để đạt được mục đích của mình. Chẳng hạn như những ca sĩ, nghệ sĩ, mong muốn được đánh bóng tên tuổi của mình để cho nhiều người biết đến đã lợi dụng việc mang lại hạnh phúc cho người khác. Những việc làm như vậy là trái chiều và luôn bị xã hội lên án. Hạnh phúc phải xuất phát từ cả hai phía và xuất phát từ tận đáy lòng mình. Chúng ta cần phải phê phán những kẻ luôn đem sự bất hạnh của người khác làm hạnh phúc cho mình.Bất kì ai trong cuộc sống của chúng ta có thể mang lại hạnh phúc cho người khác, không nhất thiết những việc mà bạn làm phải phức tạp, khó khăn, chỉ cần bạn bắt đầu từ những việc đơn giản nhất. Hãy thử xem và khám phá những điều từ trong chính bản thân mình. Bạn là một phần tử của xã hội và bạn phải luôn nghĩ rằng, bản thân mình có nghĩa vụ và trách nhiệm, chung tay xây dựng đất nước Việt Nam ngày càng bền vững và lớn mạnh, người dân được hưởng ấm no hạnh phúc. Hãy hành động vì tương lai của những người anh em, những người cùng chung một dân tộc. Chúng ta đều sinh ra trên cùng một đất nước và đó là mòn quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta. Vì vậy, hãy giúp đỡ người khác để mang lại hạnh phúc cho chính bản thân mình.Bài văn nêu suy nghĩ về câu nói “Người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho nhiều người”Quả thật, người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho nhiều người. Không có một giới hạn nào cho những việc làm của chúng ta. Câu nói ấy thật đúng và có ý nghĩa sâu sắc. Có lẽ khi đọc xong câu nói này, ai trong chúng ta cũng phải suy nghĩ về cách sống của mình. Đó cũng như là một bài học cho chúng ta, giúp chúng ta nhận thức đúng đắn để hoàn thiện bản thân mình. Hãy trở thành một người hạnh phúc bạn nhé, vì bạn hạnh phúc, tôi hạnh phúc thì tất cả chúng ta đều hạnh phúc.
"Xung quanh ta có những người mà chúng ta quen biết. Về vẻ bề ngoài thì người ta xấu nhưng thực chất bên trong họ có những hành động vì mình. Nếu không tìm hiểu thì chúng ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi...chúng ta chỉ thấy có rất nhều cớ cho người ta tàn nhẫn mình. Nhưng sự thật, họ lại là người đáng thương...chỉ vì chỉ vì người ta bị nỗi lo lắng, buồn đau, ... đều bị che lấp."
Nếu thấy bài mình hay thì viết vào mình chỉ có lớp 5.
Trong cuộc đời mỗi người, ai chẳng có những phút giây lỗi lầm. Nhưng điều quan trọng là, sau mỗi lần mắc lỗi, chúng ta biết hối hận và sửa chữa sai lầm ấy. Tôi cũng đã có một lần mắc lỗi với chính người bạn thân của mình hồi năm học lớp 4. Đó là một trải nghiệm buồn vì suýt chút nữa chính tôi đã tự tay giết chết đi một tình bạn đẹp.
Tôi và Hoa chơi với nhau từ nhỏ, nhà ở cạnh nhau nên chúng tôi lại càng thân hơn, đi đến đâu cũng dính lấy nhau như hai chị em vậy. Chơi thân là thế, nhưng mọi người thường bảo tôi với Hoa như hai thỏi nam châm trái dấu. Hoa hiền lành, ít nói, trầm tính và chắc chắn, còn tôi thì lại khá tinh nghịch, trong người lúc nào cũng có dư thừa năng lượng, gặp ai đều có thể nói chuyện thoải mái. Những lúc như vậy, tôi lại cười, coi như bù trừ cho nhau vậy. Hàng ngày, ngoài việc đi học cùng nhau, Hoa còn giúp tôi rất nhiều trong học tập, nhờ có Hoa mà tôi đã tiến bộ lên rất nhiều.
Hôm đó, cô giáo vào lớp và gọi một số bạn lên kiểm tra bài cũ, trong đó có tôi. Vì đã học bài ở nhà nên tôi trả lời rất dõng dạc, tự tin, cô cho tôi một điểm 10 đỏ chói vào trong sổ. Bạn bè trong lớp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ khi có thể nhớ chi tiết từng ngày tháng, địa danh trong bài lịch sử dài dằng dặc. Tối hôm đó, vì tivi có chương trình rất hay mà tôi yêu thích, cũng vì chủ quan rằng mình đã có điểm nên tôi không học lại bài. Ai ngờ hôm sau, cô bất ngờ cho kiểm tra 15 phút, tôi ngồi vò đầu bứt tai, cắn bút mãi mà cũng không thể nhớ nổi một chữ. Trong khi đó, ở bên cạnh tôi, Hoa đã làm xong từ bao giờ. Chỉ còn có 5 phút, tôi cuống quá liền giật lấy bài của Hoa và vội vàng chép. Tiết học sau, cô trả bài kiểm tra hôm ấy và nói rằng:
- Cô rất buồn rằng trong lớp ta có hiện tượng chép bài của nhau, đó là của Lan và Hoa, cô cho cả hai bạn 3 điểm, nếu các em có gì thắc mắc thì sau giờ học lên gặp cô.
Tôi sững sờ, còn Hoa mắt nhòe đi khi nhận bài kiểm tra của mình. Tôi vô tâm nghĩ rằng chỉ là một bài kiểm thôi mà, sau giờ học mình sẽ xin lỗi nó sau. Lúc tan học, Hoa chẳng đợi tôi về cùng mà đi trước. Mấy đứa bạn cùng lớp thì thầm rằng:
- Sao hôm nay Hoa lại không học bài nhỉ, mọi khi cậu ấy chăm lắm mà.
Bây giờ, tôi mới ân hận và hiểu ra lỗi lầm của mình. Vì vô tâm mà tôi đã làm tổn thương Hoa. Chẳng biết làm gì khác, tôi vội vàng chạy đuổi theo Hoa để xin lỗi. Bắt kịp Hoa, tôi nói bằng giọng hổn hển chẳng ra hơi:
- Hoa ơi. Mình xin lỗi nhé. Tại mình mà cậu bị điểm kém.
Hoa mỉm cười dịu dàng:
- Thôi, không sao đâu, mình cũng không giận cậu nữa.
Lúc ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không sửa lỗi kịp thời, có lẽ tôi đã đánh mất một người bạn tốt như Hoa.
Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi thấy thẹn với lòng và tự dặn mình phải biết chú ý tới cảm xúc của người khác hơn, nếu không, tôi sẽ đánh mất những người luôn yêu thương và giúp đỡ tôi trong cuộc sống.
Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.
Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.
Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.
- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?
Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.
- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.
Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.
Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.
- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.
Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:
- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.
- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.
- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.
Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.
- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.
Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.
Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.
Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.
Hay đấy.
K đúng cho mình nhé. Tks
Bạn nói chúng tim đen của mk rồi bạn đã bg trải nghiệm chưa hay chỉ đơn giản là viết cho hay