Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu 1: Việt Nam có 16 thành phố có giáp biển (tính từ bắc đến nam) lần lượt là Móng Cái, Cẩm Phả, Hạ Long, Hải Phòng, Đồng Hới, Đà Nẵng, Hội An, Quy Nhơn, Tuy Hòa, Nha Trang, Cam Ranh, Phan Rang-Tháp Chàm, Phan Thiết, Vũng Tàu, Bạc Liêu, Rạch Giá.
Theo mk thì là 28 tỉnh/thành phố.Cảm ơn bạn vì đã trả lời câu của mk
1. Mở bài:
- Dẫn dắt để giới thiệu được tình hình của lớp (có nhiều bạn lơ là học tập)
- Đưa ra chân lí: Nêu khi trẻ ta không chịu khó học tập thì lớn lên ta sẽ chẳng làm được việc gì có ích.
2. Thân bài:
- Kể lại tình hình của lớp thời gian qua (tưởng tượng về chuyện có nhiều bạn lơ là học tập, say mê vào các trò chơi như: điện tử, cờ bạc, chat…)
- Chứng minh cho các bạn thấy: Nếu không chịu khó học tập từ khi còn trẻ, thì sẽ có nhiều cái hại:
- Sẽ không có thời gian để bổ sung kiến thức
- Không có kiến thức để làm việc sau này
- Bị tụt hậu so với sự phát triển của xã hội nói chung
- Ảnh hưởng đến gia đình và xã hội sau này
3. Kết bài: Khẳng định lại chân lí vừa nêu. Động viên các bạn tập trung việc học.
Mỗi chúng ta khi sinh ra trên Trái đất này đều được đón nhận một tình yêu thương vô bờ bến, đó là tình mẹ. Khi ta còn đang ngơ ngác trước thế giới này thì một vòng tay ấm áp đã ủ ấm ta, cho ta một cảm giác thân thương đến lạ.
“Mẹ” – tiếng gọi đơn sơ nhưng sao thiêng liêng quá. Từ khi con cất tiếng khóc chào đời tới khi con khôn lớn và trưởng thành, mẹ luôn là người động viên, chia sẻ, dõi theo từng bước con đi. Mẹ tảo tần sớm hôm để nuôi con khôn lớn, mẹ nhìn con – cái nhìn thật trìu mến làm sao. Mẹ nhìn con lớn lên từng ngày và rồi mẹ thực sự hạnh phúc khi lần đầu tiên con biết nói là hai tiếng gọi “mẹ ơi”. Ẩn sâu trong đôi mắt mẹ, con hiểu rằng bao tình thương yêu, sự tin tưởng mẹ đều dành tất cả cho con.
Rồi con dần lớn lên dưới bàn tay bảo bọc của mẹ. Mỗi ngày thức dậy, con đều nhận được tình thương từ mẹ, những gì mẹ làm cho con thật nhiều, công ơn của mẹ con chẳng thể nào kể hết. Từng bữa cơm con ăn đến những điều gì nhỏ nhất đều từ tay mẹ. Những bữa cơm tuy đạm bạc nhưng con hiểu gửi gắm trong đó là cả tấm lòng của mẹ. Ánh mắt của mẹ gửi trao cho con niềm tin, niềm hi vọng lớn lao để con hiểu được con thật sự quan trọng với mẹ. Chỉ một cử chỉ nhỏ của mẹ, một cái nắm tay, một cái ôm của mẹ cũng đủ làm con cảm thấy ấm lòng, đủ để con có nghị lực, có ý chí vươn lên, bước tiếp vào con đường tương lai. Từng ngày, từng giờ mẹ dõi theo con. Mẹ là một giáo viên, ngày ngày lên lớp, mẹ dành cả tâm huyết của mình để truyền đạt nguồn tri thức cho những em thơ. Khi ở nhà mẹ cũng như một người thầy của con vậy. Để con được như ngày hôm nay, một phần lớn là công lao của mẹ. Mẹ dạy con thật nhiều điều, dạy con có trái tim yêu, dạy con những điều hay lẽ phải. Mẹ bên con thật dịu dàng như một bà tiên và những lời dạy của mẹ cũng thế, nó thấm sâu vào tận đáy lòng con.
Trong cuộc sống không tránh khỏi những lần bị vấp ngã, và con cũng vậy. Nhưng mẹ biết không, mỗi lần con vấp ngã và biết đứng lên, cứ mỗi lần như vậy luôn có bóng dáng của mẹ. Đôi cánh ước mơ của con, niềm tin của con đều có được từ tình thương của mẹ; với con, mẹ như một chỗ dựa tinh thần vững chắc. Mẹ biết không, nhìn mẹ tận tụy bên trang giáo án khi trời đã về khuya con thương mẹ lắm. Mỗi lần nghĩ về những gì mẹ đã cho con, lòng con lại dâng lên một cảm xúc khó tả, con chỉ muốn bật khóc, muốn ôm lấy mẹ mà nói rằng: “Con yêu mẹ nhiều lắm”.
Với những công ơn trời biển của mẹ, ấy vậy mà có lúc con đã có lỗi với mẹ, để mẹ phải buồn. Những khi con cãi lời mẹ hay lúc chỉ vì những chuyện vô cớ mà con bực tức, giận dỗi mẹ, bây giờ nghĩ lại con biết mẹ thực sự rất buồn. Con muốn xin lỗi mẹ thật nhiều, muốn làm tất cả những gì có thể để bù đắp những lỗi lầm của con, để mẹ có thể cảm thấy hạnh phúc, yên lòng vì con.
Mẹ ơi, con biết rằng dù có dùng lời lẽ nào đi chăng nữa, con cũng không thể nào nói hết tấm lòng, tình cảm thiêng liêng, cao đẹp mà mẹ dành cho con. Hôm nay, ngày 20-10, ngày của những người mẹ - người thân yêu nhất trong cuộc đời, con muốn nói với mẹ rằng “Con yêu mẹ thật nhiều, con thật hạnh phúc khi có mẹ”. Mẹ à, con sẽ cố gắng hết mình để đạt được những kết quả tốt nhất để đáp lại một phần lo lắng của mẹ với con. Một lần nữa con muốn nói với mẹ “Mẹ là một phần trong trái tim con”.
Rời xa mái trường THCS Võ Thị Sáu, ngôi trường nhỏ đã để lại trong tôi rất nhiều dấu ấn và kỉ niệm đẹp của tuổi học trò ,để rồi hôm nay sau bao năm xa cách tôi mới có dịp được trỏ lại thăm . Những kỉ niệm về thầy cô bạn bè bỗng chốc gợi về trong tôi. Thời gian trôi đi nhanh thật, mới đó mà đã mười năm rồi, tôi giờ đây không còn là một cô học trò nhỏ bé còi cọc hơn các bạn cùng học lớp 6a như trước nữa, tôi đã trở thành một cô sinh viên năm thứ hai của trường Đại học sư phạm Hà Nội, trưởng thành và năng động hơn.
Bước vội xuống xe, đầu óc chưa kịp thoát khỏi lơi lạnh từ điều hòa c toát ra thì có tiếng gọi của một ai đó từ phía cổng trường, thì ra là của một em học sinh lớp sáu, bảy gì đó gọi một bạn chạy vội sang ,trên tay vẫn cầm theo 2 chiếc kẹo, giống chúng tôi ngày xưa quá. Ngước nhìn xung quanh rồi dừng lại ở tấm biển trường. Đã có một sự thây đổi trông thấy, không còn là tấm biển mỏng bằng sắt in những dòng chữ trắng nhỏ nữa, thay vào đó là một tấm biển to, mới tinh, sáng rõ. Trông mà thích mắt. Bước nhanh vào trường sự thay đổi càng rõ rệt hơn. Trường khang trang và đẹp quá ! Còn nhớ khi chúng tôi còn học ở đây toàn là nhà tranh vách đất, mỗi lần trực nhật hay nô đùa chạy nhảy trong lớp là bụi đất lại bay mù mịt bám vào wần áo,thậm chí bay cả vào mắt làm tụi bạn thi nhau dụi, có đứa mắt còn đỏ hoe, vậy mà miệng ai nấy đều cười toe toét. Bây giờ hiện ra trước mắt tôi là dãy nhà bốn tầng khang trang đẹp đẽ, tường được sơn màu ghi, nhã nhặn và rất đẹp. Tôi lại gần quan sát, chà ! Không có một vết bẩn nào, tường sạch quá, không giống ngày xưa tường lớp chỉ là vách đất, mỗi lần rảnh rang nô đùa chúng tôi lại thi nhau nhẵm đạp lên tường, thỏa chí ngịch ngợm, có một số bạn đạp mạnh quá bị thủng một mảng tường lớn rồi bị cô giáo chủ nhiệm bắt được phạt đi trát lại nguyên vẹn. Phải nói cách xa mười năm là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, nó đủ khiến tôi hôm nay nhìn đâu cũng thấy kỉ niệm, thấy những hồi ức đẹp của một thuở học trò nghich ngợm. Tôi trở về trường vào một ngày thứ tư, lúc này mọi hoạt động học tập vẫn đang diễn ra bình thường. Không khí im ắng, chỉ thi thoảng có tiếng lá rơi xào xạc bởi những con gió mang đến. Và kìa trong lớp học vang lên tiếng thầy cô giáo đang giảng bài trầm ấm. Kia lớp 8a hình như đang trong giờ học toán, lớp 9b đang học địa lý. Và kìa chính là 6a, cái lớp mà cách đây mười năm tôi đã từng học. Tôi nhẹ nhàng bước đi trên hành lang lớp học, nhìn vào đó tôi không còn thấy những chiếc bàn ghế cũ kĩ, sộc sệch, thay vào đó là những bộ bàn ghế mới chắc chắn, sáng bóng và đăc biệt tất cả các lớp đều đã được trang bị đầy đủ máy chiếu để mỗi tiết học với những bài giảng điện tử của thầy cô trở nên sinh động hấp dẫn hơn. Đến đây tôi càng nhớ cái ngày xưa hơn cũng trong giờ học văn này vì mải chơi tôi đã không chú ý vào bài giảng của cô Loan, còn nói chuyện với mấy đứa bàn trên là cái Mai, cái Hồng, thằng Dũng. Tới khi cô giáo gọi đứng lên trả lời câu hỏi chúng tôi còn chẳng nói được nửa chữ. Kết quả là bị cô giáo nhắc nhở rồi bị phạt cuối tuần phải đi lao động quét dọn sân trường. Tuổi học trò nghịch ngợm là thế. Có đôi khi bị cô giáo mắng mặt méo xị, còn kêu ca chống đối khi bị phạt. Nhưng càng lớn tôi càng thấm thía những lời dạy của cô. Tôi hiểu rằng đó không phải là những lời mắng mỏ mà là sự nhắc nhở, khuyên răn mong muốn chúng tôi hiểu ra khuyết điểm của mình và sửa chữa để nên người. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hôm nay tới đây nhìn cảnh vật tuy có khác xưa, ngôi trường cũng đã được sửa sang xây mới lại gần như hoàn toàn, khang trang, đẹp đẽ hơn rất nhiều. Trường cũng đã đưa đò cập bến qua bao nhiêu thế hệ, ấy vậy mà hôm nay trở lại tôi đây vẫn thấy thân quen lắm. Chứng kiến không khí lớp học tôi như trở lại và đang say mê trong những bài giảng văn của cô giáo, hay đang nô đùa dạo chơi dưới những hàng phượng vĩ, hay gốc bàng nhỏ mà giờ phải ngước mãi mới thấy hết vì theo năm tháng chúng cũng cao lớn vững chắc hơn rất nhiều. Đang mải ngắm nhìn và trấm lắng trong chính những suy tư thì tôi giật mình bởi tiếng gọi nghe đâu đây quen thuộc quá: Hoa, có phải Hoa đấy không em? Vội vàng quay mặt lại phía sau, tôi xúc động khi nhìn thấy cô loan, chủ nhiệm cũ của tôi năm học lớp sáu, hóa ra cô vẫn còn dạy ở đây Hai cô trò gặp lại nửa mừng nửa vui. Tôi ôm cô trong niềm bồi hồi xúc động khôn tả. Cô tuy có già đi chút ít , mái tóc xanh đã điểm chút sợi bạc,nhưng cô vẫn rất đẹp, ánh mắt cô ngời sáng niềm vui. Sau đó cô dẫn tôi vào nhà hiệu bộ, cô giới thiệu tôi với vẻ đầy tự hào với các thầy cô đồng nghiệp khác,thì ra những thầy cô trước đây dạy tôi đã chuyển đi gần hết thay vào đó là đội ngũ thầy cô mới, trẻ, cũng tràn đầy nhiệt huyết và lòng yêu nghề. Cô hỏi thăm công việc học tập và cuộc sống hiện giờ của chúng tôi như thế nào. Tôi tự hào kể cho cô nghe về những thành tích học tập của mình và các bạn, cũng không quên hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống hiện tại của cô cùng gia đình. Bỗng có tiếng trống vang lên, thì ra cô phải lên lớp. Cô trò lại chia tay nhau, tôi ôm cô một lần nữa, chào hỏi các thầy cô giáo khác và hứa với cô sang tháng kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường những thế hệ học trò cũ chúng em sẽ trỏ về tụ họp ở mái trường này. Chia tay ngôi trường cũ, tôi vân thấy trong lòng bồi hồi, một cảm xúc thật khó diễn tả. Hình như là sự lưu luyến không muốn rời xa. Tôi thấy yêu và tự hào về mái trường này. Thầm nhắn nhủ trong tim sau này dù có đi bất cứ nơi đâu thì THCS Võ Thị Sáu vẫn mãi là ngôi nhà thứ hai chắp cánh tri thức cho những ước mơ tuổi thơ để chúng tôi được bay cao hơn, vươn xa hơn tới những chân trời mới.
Cái đó mk sẽ giải thích sau, bây giờ bn chỉ cần bít vnen là chương trình học mới thui và ngay bây giờ mk mún có đề, nếu bn có thì cho mk nha.
1 , Hãy kể cho các bạn nghe về anh , chị hoặc em mk
I. Mở bài: giới thiệu người cần tả
Gia đình e gồm có bốn người, ba mẹ, em và chị của em. Gia đình e rất hạnh phúc và thương yêu em. Ba mẹ em là nông dan nên rất đổi bình dị và thân thương. Ba mẹ luôn làm lụng vất vả để lo cho chị em của em. Chị em là một sinh viên đang học tren thành phố. Chọ cũng là người xa nhà, sống thiếu thốn tình thương của ba mẹ, lâu lâu chị mới về quê thăm gia đình. Chính vì thế mà em rất yêu của của em.
II. Thân bài
1. Tả bao quát
- Chị em bao nhiêu tuổi?
- Chị em học ở đâu?
- Chị em học trường gì?
- Em thương chị em như thế nào?
2. Tả chi tiết
a. Tả hình dáng
- Dáng người cao, thon gọn cao 1m6
- Gương mặt đầy đặn, mũi cao, môi trái tim xinh đẹp
- Mái tóc dài đen mượt, khi làm việc nhà ở thường buộc tóc gọn sau gáy.
- Chị ăn mặc rất giản dị. Khi đi học chị thường mặc áo sơ mi. Ở nhà chị mặc đồ bộ cho tiện làm việc nhà.
- Chị có đôi mắt đen long lanh rất đẹp. Mỗi khi chị bảo ban em, ánh mắt ấy rất dịu dàng và thân thiện.
b. Tả tính tình
- Chị là người chu đáo, chỉnh chu trong công việc
- Chị học rất giỏi, luôn được ba mẹ và thầy cô yêu thương
- Chị có tính tình rất ôn hòa, nhã nhặn
- Chị luôn biết quan tâm đến mọi người trong gia dình và mọi người xung quanh
- Chị là người luôn nổ lực và biết vươn lên trong cuộc sống
III. Kết bài: nêu cảm nghĩ về chị em
Chị em là một người hết sức đặc biệt. chị là người luôn quan tâm chăm sóc em, em rất yêu chị của em
2 , Hãy miêu tả một đêm trăng nơi em ở
I. Mở bài Giới thiệu về đêm trăng đẹp mà em được nhìn thấy
Đêm trăng ở đâu cũng có nhưng với em đêm trăng ở quê có vẻ đẹp lung linh, huyền ảo, chỉ có ở quê đêm trăng mới thực sự tỏa sáng rực rỡ.
II. Thân bài
1. Tả bao quát
– Trăng xuất hiện, cảnh vật hiện ra lung linh dưới ánh trăng. Bóng cây mờ mờ từ đằng xa rồi khuất hẳn.
– Trăng lên gió của thổi man mát, dễ chịu.
– Nhiều hoạt động diễn ra khi có trăng: trẻ con tụ tập chơi trốn tìm, người lớn tụ họp nói chuyện,…dưới ánh trăng con người và mọi vật trở nên hư ảo.
2. Tả chi tiết
– Trời càng về khuya thì trăng càng lên cao, trăng sáng rực tỏa sáng lung linh khắp mọi ngõ ngách.
– Bầu trời trong xanh, lấp lánh nhiều ngôi sao.
– Ánh trăng soi rọi khắp nơi khiến ta có thể nhìn thấy mọi cảnh vật thật rõ ràng và chi tiết.
– Gió thổi mát rượi và dễ chịu nữa chứ.
– Tiếngcôn trùng tạo thành bản đồng quê dưới ánh trăng.
III. Kết bài
– Nhận xét về đêm trăng mà em vừa nhìn thấy.
– Thể hiện tình cảm của em với đêm trăng.