K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 4 2016

hay ghê nha bạn banuj viết ở đâu vậy dạy mình với

28 tháng 4 2016

Tớ chưa từng thấy câu đó và nghe rất là hay

Jush vội vã chạy tới đồn cảnh sát gần nhất. Anh bị kẻ xấu bắn trúng vào dạ dày, máu chảy đầm đìa, ướt cả bộ quần áo của anh. Jush nói với cảnh sát rằng: “Khi tôi đang trên đường về nhà với Jacob, một người đàn ông lạ mặt chĩa súng bắn vào đầu bạn tôi rồi bắn vào lưng tôi”. Quá hoảng sợ, tôi cố gắng chạy nhanh nhất có thể để thoát thân. Theo bạn, cảnh sát sẽ tìm...
Đọc tiếp

Jush vội vã chạy tới đồn cảnh sát gần nhất. Anh bị kẻ xấu bắn trúng vào dạ dày, máu chảy đầm đìa, ướt cả bộ quần áo của anh. Jush nói với cảnh sát rằng: “Khi tôi đang trên đường về nhà với Jacob, một người đàn ông lạ mặt chĩa súng bắn vào đầu bạn tôi rồi bắn vào lưng tôi”. Quá hoảng sợ, tôi cố gắng chạy nhanh nhất có thể để thoát thân. Theo bạn, cảnh sát sẽ tìm ra ai là thủ phạm?

Cô Jennifer là giáo viên chủ nhiệm của lớp 5B. Một trong những học sinh đã trộm quả táo mà cô để trên bàn. Sau một hồi suy luận, cô Jennifer nhanh chóng đưa ra danh sách một số “nghi phạm” là Billy, Henry và Tyler. Tuy nhiên, mỗi học sinh lại đưa ra lời giải thích. Billy nói: “Em không làm việc đó đâu cô ạ”. Henry cũng nói: “Em không làm ạ". Còn Tyler khẳng định: “Henry đã trộm quả táo ạ”. Vậy ai đã trộm quả táo?

Doanh nhân giàu có Kendy có để quên tờ ngân phiếu 1.000 USD trên bàn làm việc và đi ra ngoài. Khi anh quay trở lại, tờ ngân phiếu không cánh mà bay. Khi đó, đầu bếp, giúp việc và thợ sửa điện ở nhà. Đầu bếp nói rằng: “Tôi cẩn thận cất tờ ngân phiếu dưới quyển sách ở trên bàn làm việc của anh”. Kendy nhấc quyển sách lên và không thấy tờ ngân phiếu đâu. Giúp việc nói rằng: “Tôi đã kẹp tờ ngân phiếu trong quyển sách, giữa trang 1 và trang 2 khi dọn dẹp nhà cửa”. Kendy kiểm tra lại và vẫn không tìm thấy tung tích tờ tiền. Thợ sửa điện khẳng định: “Tôi thấy tờ ngân phiếu dán bên ngoài cuốn sách, liền kẹp nó vào giữa trang số 2 và 3”. Ai đã lấy trộm số tiền đó?

Hàng ngày, một người đàn ông vượt qua biên giới Mexico bằng chiếc xe đạp và trên xe chở 2 túi khá to. Một hôm, nhân viên hải quan nghi ngờ và quyết định dừng xe, kiểm tra túi hàng. Tuy nhiên, họ phát hiện trong đó chỉ toàn cát. Cảnh sát biết rõ rằng anh ta đang buôn lậu gì đó nhưng không biết đích xác. Do không đủ chứng cứ, nên họ đành để anh ta đi qua biên giới như bình thường. Theo bạn, anh ta buôn lậu gì

8
30 tháng 12 2018

1. jush

2.tyner

3.thơ sủa điện

4 .buôn lậu cát

1.Jush

2.Tyler

3.Thợ Sửa điện

4.Buôn lậu xe đạp

 Chuộc lương tâmCách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước...
Đọc tiếp

 

Chuộc lương tâm

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.

Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"

Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.

Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"

Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.

Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.

Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"

Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."

đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?

4
9 tháng 7 2015

Lê Quang Phúc: Dô duyên vừa phải thôi chứ, người ta đăng thì kệ người ta đi.

9 tháng 7 2015

người ta muốn gửi hay làm j thì kệ người ta chứ

Chuyện ma đêm khuya đây !!!Muahahahahahahahahah!!!!Bóng người cuối lớp họcChuyện này xảy ra được hơn 10 năm rồi , lúc ấy tôi mới chỉ là học sinh lớp 5 , của 1 trường tiểu học ( xin được giấu tên ) . lúc đó là năm cuối cấp tiểu học nên chúng tôi cũng học dữ dội lắm , nhiều lúc buổi sáng học không hết bài ôn thi , nên buổi tối chúng tôi cũng phải lên trường để học phụ đạo ....
Đọc tiếp

Chuyện ma đêm khuya đây !!!
Muahahahahahahahahah!!!!

Bóng người cuối lớp học

Chuyện này xảy ra được hơn 10 năm rồi , lúc ấy tôi mới chỉ là học sinh lớp 5 , của 1 trường tiểu học ( xin được giấu tên ) . lúc đó là năm cuối cấp tiểu học nên chúng tôi cũng học dữ dội lắm , nhiều lúc buổi sáng học không hết bài ôn thi , nên buổi tối chúng tôi cũng phải lên trường để học phụ đạo . Trong lớp tôi có thằng bạn tên là Trường là bạn rất thân , phần vì nhà tôi với nó ở cùng xóm , phần vì mỗi ngày đi học tôi hay đi ngang qua nhà nó , sẵn tiện rủ nó đi chung , cứ như thế thành thân luôn , một hôm như thường lệ tối hôm đó chúng tôi đi học , tôi vì dáng người nhỏ bé , nên được xếp ngồi bàn đầu , còn Trường to , cao nên được ngồi bàn cuối .

Trường của chúng tôi là một trường theo đạo , thuộc dạng dân lập , nên trên tường thường không có gắn ảnh Bác Hồ như mấy trường công lập khác , mà gắn ảnh của những bà sơ( thường gọi là ma sơ ) , làm việc trong trường rồi chết ở đấy , lớp tui cũng có 1 bức ảnh như thế , tối hôm đó khi cô giáo chúng tôi vừa dạy xong thì đồng hồ cũng chỉ tới 9 giờ

Lúc đó tôi và thằng Trường đứng ở ngoài mua cây kem chuối , thật sự chỉ có nó mua thôi chứ tôi không mua , và cũng đợi lớp trưởng Ngân cùng về chung , vì lớp trưởng phải dọn dẹp phấn . giẻ lau bảng , dáng của Ngân vừa bước xuống cầu thang ( lớp tôi học ở trên lầu ) , thì tôi mới sực nhớ là mình để quên hộp bút trong hộc bàn , tôi vốn tính gan dạ , tôi dặn Trường ở lại đợi tui tí để tui lên lớp lấy hộp bút, vừa lúc đó thì ba của Ngân tới đón bạn ấy về , tôi vừa bước tới cửa phòng thì nghe hơi lạnh chạy dọc xương sống , cả phòng học dường như bị hạ thấp nhiệt độ 1 cách lạ thường ,như 1 thói quen tôi ngước nhìn lên ảnh thờ bà ma sơ , thì không thấy bức ảnh đó nữa , tôi bắt đầu cảm thấy sợ , nhưng tôi cũng tự trấn an lại chắc bác bảo vệ , đã lấy xuống hồi lúc nãy để lau chùi rồi , tôi không vào chỗ mà , đứng ở ngoài cúi vào để lấy ,( vì tôi ngồi bàn đầu, khi vừa lấy xong thì khi ngước mặt lên , tôi giật bắn người khi thấy có ai ngồi chỗ của thằng Trường ở cuối lớp , nghĩ là thằng Trường hù tôi , nên tôi nói với giọng giễu cợt : " mài hả Trường " , im lặng trong vòng 3s , thì chợt ở ngoài trời đổ mưa , rồi bất chợt 1 tia sấm nổi lên , qua ánh sáng mờ mờ của áng sáng , tôi nhận thấy khuôn mặt của bà ma sơ , mà hằng ngày tôi hay thấy trên bức ảnh , là người đang ngồi ở cuối lớp , và đang nhìn tôi cười , một cách kinh rợn , tôi như người điên , la lên một tiếng rồi bỏ chạy , thằng Trường nghe vậy từ dưới sân chạy lên ,tay còn cầm cây kem chuối ăn chưa xong, tôi cắm cổ chạy , va chạy ngang qua nó , miệng nói to " có ma , chạy đi ".
Sau đó tôi chạy nhanh về nhà , nhưng khi chạy ngang qua nhà thằng Trường thì tôi thấy nó đang ngồi trước cửa tay còn cầm cây kem chuối , lúc đó tôi không có suy nghĩ gì , vì sao nó lại về nhà trước tôi, về đến nhà người ướt sũng thay vội quần áo rồi lên giường ngủ .
Sáng dzậy tôi nhùng nhằng không chịu đi học , nhưng do ba má tôi hăm he, chửi bới , nên tôi cũng quyết định đi , khi đi ngang qua nhà thằng Trường thì định rủ nó đi học thì được tin nó đã chết từ tối hôm qua , mẹ nó khóc la thảm thiết , tôi cũng đứng như trời trồng , nghe nói nó bị ngã từ cầu thang xuống , chấn thương sọ não chết , khựng lại 1 lúc trước nhà nó , tôi đi tiếp , bữa nay do tới trễ nên cả lớp tui đã vô lớp hết , nghĩ tới cảnh đã gặp bà ma sơ , nên khi vửa bước vô lớp , tôi nhìn ngay xuống chỗ bà ma sơ đã hiện về ( cũng là chỗ của thằng Trường ngồi ) tôi như muốn hét lên nhưng không được vì khi nhìn xuống chỗ đó tôi đã thấy thằng Trường đang ngồi đó tự bao giờ đang nhìn tôi cười và trên tay nó đang cầm cây kem chuối còn ăn dở .
Tôi bị ngất xỉu sau đó , và được đưa đi bệnh viện tôi phải nằm viện cả tuần , bỏ dở kì thi cuối cấp , sau đó ba tôi kiếm cho tôi 1 ngôi trường công lập , học lại lớp 5 , va` tôi phải chuyển nhà đi nơi khác để gần chỗ học . sau này khi về lại trường xưa , tôi mới biết là phòng học chúng tôi , hồi đó là chỗ ăn ngủ của các bà ma sơ , có một bà ma sơ đã chết ở trên giường vì bị trúng gió khi ngủ ở trong căn phòng đó , và chiếc giường mà bà ta nằm chính là chỗ ngồi của thằng Trường ./.

 

Thôi ko viết nữa đâu , phải đi thay bỉm cái đã :D

6

Sợ quá phải thay bỉm đúng ko, haha, cũng ko đáng sợ mấy đâu

Bởi vì cái bà ma sơ là cái bà dell j t cx ko bt

:>

Truyện chế Jack: Bộ kinh điển tập 4_Cuộc đua xe hơi.Jack đăng kí đua xe, lúc đua xe, anh đua rất hăng. Và cuối cùng anh đã dành được giải nhất cuộc đua. Nhưng Jack đang nằm mơ, cái đồng hồ báo thức đã làm anh tỉnh giấc, trong lúc tức giận anh đã đập nát cái đồng hồ và hét lên:- Cho mày chừa này!Chừa này!Chừa này!Dám làm hỏng giấc mơ đẹp như tiên của ta. Mày có biết hồi nhỏ ta lái...
Đọc tiếp

Truyện chế Jack: Bộ kinh điển tập 4_Cuộc đua xe hơi.

Jack đăng kí đua xe, lúc đua xe, anh đua rất hăng. Và cuối cùng anh đã dành được giải nhất cuộc đua. Nhưng Jack đang nằm mơ, cái đồng hồ báo thức đã làm anh tỉnh giấc, trong lúc tức giận anh đã đập nát cái đồng hồ và hét lên:

- Cho mày chừa này!Chừa này!Chừa này!Dám làm hỏng giấc mơ đẹp như tiên của ta. Mày có biết hồi nhỏ ta lái xe đạp dở lắm, cứ đâm vào tường không hả?Được giấc mơ này là quá sức tưởng tượng đấy!

Nhưng khi nhận ra là mình đã đập cái đồng hồ thì đã quá muộn. Anh khóc than:

- Than ôi!Sao mình lại đập cái đồng hồ đắt tiền này chứ!Hu hu hu!

Jack ra vườn, anh đào một cái hố, thả cái đồng hồ xuống, đắp đất lên rồi lại khóc tiếp:

- Hu hu hu!Đồng hồ ơi là đồng hồ, sao mày nỡ bỏ ta!Ta đập mày vào tường thì ít ra mày cũng phải còn sống một tí với ta chứ!Xin lỗi nha, đồng hồ, chỉ vì ta đặt báo thức rồi đập mày nên mày mới ra nông nỗi này!Xin lỗi mày, ngàn lần xin lỗi mày!Ta sẽ chăm sóc chu đáo và ngày ngày thắp hương cho mày!Tha lỗi cho ta nhé, đồng hồ!Hu hu hu!.

Khóc chán rồi, anh tự nhủ:"Mình phải đăng kí một cuộc đua và giành giải nhất để lập công chuộc tội với cái đồng hồ này."

Vừa đúng lúc người ta đang tổ chức cuộc đua của tỉnh, ai cũng có thể đăng kí đua xe. Anh đăng kí đua và đọc bảng quy luật của cuộc đua:

- Có thể đâm vào xe người khác.

- Cuộc đua này sẽ kéo dài 500km.

- Thời gian cho cuộc đua là 2 giờ 15 phút.

- Tay đua sẽ chiến thắng ngay cả khi anh ta không ở trong xe mà xe cán đích trước tiên.

- Các tay đua nghỉ ngơi lúc nào cũng được, nhưng phải đảm bảo về thời gian.

- Mỗi chiếc xe đua sẽ được trang bị vận tốc nhanh nhất là 250km/giờ.

- Sẽ có 4 lít xăng dự trữ ở mỗi xe, tùy trường hợp thì phải biết cách sử dụng.

- Chúng tôi sẽ không đảm bảo tính mạng cho các tay đua.

Chân thành cảm ơn!Ngày mai sẽ bắt đầu cuộc đua.

Jack về nhà, anh mua đồ ăn để chuẩn bị cho cuộc đua. Anh mua những thứ sau:

1. 5 cái bánh mì, dự đoán 10 phút sẽ ăn một cái.

2. 2 chai coca, dự đoán 1 giờ uống một chai.

3. 10 cái kẹo cao su, dự đoán 5 phút ăn một cái.

4. 6 cái kẹo mút, dự đoán 15 phút sẽ mút một cái.

5. 1 bánh xà phòng, phòng trường hợp cần sử dụng.

Vào ngày đua...

Jack chọn chiếc xe màu đỏ, rất đẹp. Anh lái xe vào trường đua, dừng trước vạch xuất phát. Có tổng số 5 tay đua cùng đua với anh là: John - xe màu trắng, Mary - xe màu hồng, Cambell - xe màu xanh, Sting - xe màu đen và Lucy - xe màu vàng. Cuộc đua chuẩn bị bắt đầu: 5...4...3...2...1...Go. Cả năm chiếc xe đều nổ ga hết tốc   lực. Xe của Jack đứng thứ 3, sau Cambell và Sting, Jack vừa phóng xe như điên vừa bóc kẹo cao su bỏ vào mồm nhai:

- Ngon quá, hương vị thật là tuyệt vời.

Jack sực nhớ lúc nãy đi vệ sinh chưa rửa tay nên anh lôi ra cái bánh xà phòng. Mở 1 chai coca ra và đổ nước vào tay, xát xà phòng lên, nhưng không may bánh xf phòng trơn quá, tuột ra khỏi tay anh và rơi đúng vào chỗ phía trước bánh xe của Cambell - người đứng thứ 2. Xe của Cambell mất lái, lao thẳng ra khỏi đường đua rồi bay tít ra xa, Cambell không rõ lí do, anh đành bỏ cuộc chơi với một chấn thương khá nặng. Bây giờ Jack đang ở vị trí thứ 2, sau Sting. Đến khúc ngoặt, Jack bẻ lái một cái, và bây giờ xe của anh đã vượt qua khúc ngoặt nhưng xe thì bốc đầu, đổ rầm xuống một cái rồi chạy tiếp. Anh không biết giữ bánh lái, chiếc xe đánh võng trên đường. Bây giờ vận tốc của anh đã là tối đa (anh không biết giảm tốc độ) và vận tốc của Sting giảm xuống còn 180km/giờ vì Sting thấy mình sắp đến đích nên chủ quan, Jack nhanh chóng đuổi kịp Sting. Jack chỉ biết quay xe chứ không biết vượt lên trước, vì vậy, khi đến gần xe của Sting anh không biết làm thế nào, đạp phanh kít một cái, cái số Jack sao mà may thế, xe của anh bay lên trời vì phanh bất ngờ, lộn mấy vòng rồi đập xuống đường chạy tiếp. Chỉ còn 10 km nữa là đến đích, Sting đuổi theo Jack, khi đó, Jack không may nhấn nút mở khoang xe ở đằng sau ra, thùng xăng 2 lít rơi ra, Sting phải tránh cái thùng, không kịp đuổi theo Jack nữa. Đến gần đích rồi, chỉ còn cách 5m thôi thì xe của Jack hết xăng, Sting thì đang đuổi theo sau nhưng còn một quãng khá xa. Không kịp đổ xăng, Jack chuyển xe đến chế độ đẩy, rồi vừa đẩy xe vừa hát:

- Hò dô ta nào...Kéo cái xe vượt qua đường...Hò dô ta nào...Kéo cái xe vượt qua đích...

Nỗ lực của Jack đã thành công, anh đã đến đích trước Sting 2 giây. Anh lấy số tiền thưởng mua một cái đồng hồ báo thức cực xịn và một cái bàn thờ cũng xịn nốt.

Jack về nhà, anh đặt cái bàn thờ lên giữa sân rồi thắp hương cho cái đồng hồ. Vào phòng ngủ, anh đặt cái đồng hồ mới lên cái bàn rồi nói:

- Ta đập cũng phải cố gắng sống nhé!

Jack ra cổng, anh viết một câu danh ngôn với nét chữ thật to, thật đậm:

- Có công ngồi ước có ngày thành danh.

2
11 tháng 1 2016

chuyện hay dữ

 

18 tháng 1 2016

giỏi quá nhỉ viết được nhiều như thế chẳng thấy mỏi tay hay sao

6 tháng 5 2018

Nạn nhân” nói rằng kẻ tấn công đeo một đôi găng tay màu đen. Như vậy, ông ta không thể nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay kẻ cướp.

Trong trường hợp này, đa phần độc giả sẽ bị cuốn theo câu chuyện của người đàn ông, tin tưởng vào độ tin cậy trong lời nói của “nạn nhân” mà ít để ý tới các chi tiết vô lý.

6 tháng 5 2018

“Nạn nhân” nói rằng kẻ tấn công đeo găng tay, do đó không thể biết được anh ta đeo nhẫn bạc.

1Trên báo những thông tin chen nhau đi một hàng Người đàn bà hở hang xong đến chuyện người thì nở nangxong đến chuyện mặt hàng thời trang lôi cuốn người người đọc vào ban sáng. Cô ấy mới hôm qua không ai nhớ khuôn mặtChỉ một xì – căng - đan, khóc lóc về chuyện tình dở dang Lên báo hình thì đầy một trangÔi dễ dàng để đời ta tươi sáng… ĐK:Thế nên, bây giờ, điều quan tâm...
Đọc tiếp

1
Trên báo những thông tin chen nhau đi một hàng 
Người đàn bà hở hang 
xong đến chuyện người thì nở nang
xong đến chuyện mặt hàng thời trang 
lôi cuốn người người đọc vào ban sáng. 

Cô ấy mới hôm qua không ai nhớ khuôn mặt
Chỉ một xì – căng - đan, 
khóc lóc về chuyện tình dở dang 
Lên báo hình thì đầy một trang
Ôi dễ dàng để đời ta tươi sáng… 

ĐK:
Thế nên, bây giờ, điều quan tâm nhất là: 
Anh kia cặp với chị này 
Anh kia lừa dối chị này, 
Anh kia đập đánh chị này, 
Và chị ngã xuống đây 

Cư dân cùng với đồng bào
Thông tin miệng đói cồn cào
Ba hoa lời ra lời vào 
Một ngày mới nhốn nhao, nhốn nhao, nhốn nhao ao ao ao ao... 

Từng ngày vội vội vàng đi qua, 
câu chuyện ngày ngày càng đi xa 
Trên bản tin có lẽ anh hơi ngây ngô khi chia tay tôi, tôi không có lỗi 
Và màn hình ti vi, đêm ngày trồng trọt vào trong trí óc 
Về một thế giới, như mơ, như thơ, như ly kem bơ ôi thật bất ngờ!

2
Trên sóng những âm thanh xôn xao đang mời chào 
Chị cần gì ở đây…? (Tôi muốn đẹp xuất sắc)
Thì ngồi vào đây… (Tôi muốn đẹp xuất sắc)
Thì điền vào đây …
Không có gì thì mình sẽ mua nấy! 

Tôi muốn những đám đông xôn xao đang hô hào 
Họ thì thầm về tôi, tôi muốn họ thì thầm về tôi 
Mơ ước được cuộc đời như tôi.
Đem gối đầu để nằm mơ mỗi tối.

ĐK:
Thế nên, bây giờ, điều quan tâm nhất là: 
Anh kia cặp với chị này 
Anh kia lừa dối chị này, 
Anh kia đập đánh chị này, 
Và chị ngã xuống đây 

Cư dân cùng với đồng bào,
Thông tin miệng đói cồn cào
ba hoa lời ra lời vào 
Một ngày mới nhốn nhao, nhốn nhao, nhốn nhao ao ao ao ao... 

Từng ngày vội vội vàng đi qua, 
câu chuyện ngày ngày càng đi xa 
Trên bản tin có lẽ anh hơi ngây ngô khi chia tay tôi, tôi không có lỗi 
Và màn hình ti vi, đêm ngày trồng trọt vào trong trí óc 
Về một thế giới như mơ, như thơ, như ly kem bơ ôi thật bất ngờ! 

Ôi thật bất ngờ! (x4)

Ôi từng ngày... 
Ao ước từng ngày.. Ứm hưm hừm... (x2)

Ngày đó không còn xa... Không còn xa.....ha ha ha ha ……. Đâu!

Từng ngày vội vội vàng đi qua, 
câu chuyện ngày ngày càng đi xa 
Trên bản tin có lẽ anh hơi ngây ngô khi chia tay tôi, tôi không có lỗi 
Và màn hình ti vi, đêm ngày trồng trọt vào trong trí óc 
Về một thế giới như mơ, như thơ, như ly kem bơ ôi thật bất ngờ. 
một thế giới như mơ, như thơ, như ly kem bơ ôi thật bất ngờ.
một thế giới như mơ, như thơ, như ly kem bơ ôi thật bất ngờ.

0
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga...
Đọc tiếp

Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.

Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.

Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết. 

Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."

Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."

Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.

Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.

 

3
17 tháng 4 2016

chuyện j thế nhỉ ?

17 tháng 4 2016

thật là cảm xúc