K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen...
Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICK
THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

3

Câu chuyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi” của tác giả xuân Quỳnh đưa người đọc đến một dòng cảm xúc nghẹn ngào, sâu lắng về đạo làm trò, nổi bật hơn cả là tấm lòng thương yêu học trò, tận tâm với công việc của nhân vật thầy Bản qua hồi tưởng của cậu học trò Châu - họa sĩ - kỹ sư nhà máy cơ khí.


Hình ảnh về người thầy luôn đọng mãi trong tâm trí Châu với những kỷ niệm không thể nào quên. Thầy Bản là một người đầy có bề dày kinh nghiệm của nghề giáo. Khi Châu học lớp năm, thầy đã có mái tóc bạc phơ. Thầy ăn mặc theo phong cách xưa cũ với bộ com-le đen sờn màu, thầy đội mũ nồi, đeo dày và chiếc cặp da nâu cũ kĩ, râu mép của thầy đã lấm tấm bạc. Chỉ bằng vài chi tiết, ta có thể thấy thầy Bản đã bước vào tuổi xế chiều, thầy cống hiến cả cuộc đời mình để truyền lại cho thế hệ mầm non một kho tàng hội họa trù phú. Thầy yêu thương tất cả học sinh của mình, thầy ân cần, hiền hậu, chẳng bao giờ gắt gỏng hay cáu giận gì. Dù tuổi tác không còn trẻ, sức khỏe đã giảm sút đi nhiều nhưng thầy luôn tận tâm với công việc. Mặc cho có ốm yếu, sốt cao nhưng thầy chưa bao giờ phụ lòng học sinh, thầy luôn có mặt đủ, không bỏ một tiết lên lớp nào. Hiếm có thể thấy một người thầy nào tâm huyết với học trò, với nghề như vậy. 


Có lẽ bởi vì thầy yêu cái đẹp, tâm hồn say mê hội họa đã dẫn dắt thầy gắn bó với nghề này, gắn bó với những cô cậu học trò đáng yêu. Thầy muốn gửi gắm ước mơ, khát vọng của mình vào những mầm non tươi đẹp của đất nước. Thầy dạy học sinh chu đáo, tỉ mẩn từng chút một. “Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực,... Thầy ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ.” Thầy tận tâm hướng dẫn học sinh từng li từng tí, thầy mong muốn từng nét vẽ là từng ước mơ được chắp cánh bay xa.


Hoài bão về nghệ thuật vẫn luôn rực cháy trong trái tim của thầy. Đó là “Những câu chuyện về hội họa, về màu sắc và đường nét, về thế giới thứ hai rực rỡ, diệu kỳ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới khu vườn tốt lành và đẹp đẽ”. Qua lời kể của Châu về câu chuyện của thầy, có thể thấy hội họa đã trở thành nguồn sống, nhịp thở, hòa cùng dòng máu chảy trôi trong con người thầy. Nguồn sống đó còn thể hiện ở những bức học tỉ mỉ, nhiều màu sắc về vạn vật xung quanh của thầy trên căn gác mái. Khát khao cháy bỏng là thế nhưng trái tim của thầy cũng yếu đuối vô cùng. Thầy bồi hồi, xúc động khi báo tin bức tranh của mình được trưng bày ở triển mỹ thuật thành phố. Thầy cứ loay hoay, đi đi lại lại ngắm nhìn bức tranh của mình mãi không thôi. Ta càng thấy đồng cảm và thương thầy hơn khi thầy bối rối vì cảm động thông báo với học trò rằng bức tranh của thầy đã được một số người thích và ghi nhận. Ấy thế mà thầy khiêm tốn, ân hận nói rằng: “Bức tranh ấy tôi chưa được vừa ý...Nếu vẽ lại tôi sẽ sửa chữa nhiều hơn.” Thầy đâu biết rằng lời bình trong cuốn sổ cảm tưởng đó chính do những cô cậu học trò vì yêu mến thầy, thương cảm cho tài năng bị chôn vùi của thầy nên mới quyết định thực hiện hành động ý nghĩa đặc biệt.


Người thầy đáng kính đó nay đã đi xa nhưng để lại muôn vàng kính trọng cho thế hệ học sinh bấy giờ. Thầy làm cho những tâm hồn ngây thơ biết yêu hội họa. Thầy trở thành một tấm gương sáng chói về sự cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình với công việc, một con người giàu tình yêu thương, tấm lòng trong sạch, chân chính giúp cho thế hệ mai sau noi theo. Thầy không nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp nhưng trong mắt học trò ,thầy luôn là hình mẫu lý tưởng của sự hiền hòa và sự quan tâm đến học sinh 

17 tháng 5

cái này giống phân tích tp hơn là phân tích nghệ thuật

14 tháng 5

*Trả lời:

- Đáp án của câu đố này là "Cúc". Vì khi bỏ chữ "C" sẽ thành "Úc" (tên quốc gia) và bỏ chữ "c" cuối sẽ thành "Cú" (loài chim) 

11 tháng 5

Dưới đây là hai dẫn chứng liên quan đến vấn đề "Khoảng cách thế hệ trong gia đình":

1. Sự khác biệt trong việc nuôi dạy con cái

  • Ví dụ: Cha mẹ của thế hệ trước thường có xu hướng giáo dục con cái theo cách nghiêm khắc, tập trung vào kỷ luật và việc tuân thủ các nguyên tắc truyền thống. Tuy nhiên, thế hệ trẻ hiện nay lại chú trọng đến việc giáo dục con cái bằng cách khuyến khích sự sáng tạo, tự do và khả năng tự lập. Điều này có thể dẫn đến sự khác biệt trong cách nhìn nhận về cách thức nuôi dạy con cái giữa các thế hệ, tạo ra một "khoảng cách thế hệ" trong gia đình.

2. Khác biệt về sự phát triển công nghệ và cách tiếp cận cuộc sống

  • Ví dụ: Thế hệ trẻ ngày nay được sinh ra trong môi trường công nghệ, với internet, điện thoại thông minh, và mạng xã hội là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Tuy nhiên, thế hệ trước, đặc biệt là ông bà, cha mẹ, lại chưa quen thuộc hoặc không có khả năng tiếp cận với công nghệ mới. Điều này tạo ra một khoảng cách về cách sống và cách giao tiếp, khi thế hệ lớn tuổi không thể theo kịp với sự phát triển công nghệ và cảm thấy bị bỏ lại, trong khi thế hệ trẻ lại cảm thấy không hiểu được những giá trị của thế hệ trước.

Nếu cần thêm thông tin hoặc ví dụ, bạn có thể yêu cầu thêm nhé!

11 tháng 5

Nguyên nhân và hậu quả của "khoảng cách thế hệ" trong gia đình

Nguyên nhân:

  1. Sự khác biệt trong cách nghĩ và quan điểm sống: Các thế hệ khác nhau trong gia đình thường có những cách nhìn nhận khác nhau về cuộc sống, giáo dục, công việc, và các giá trị xã hội. Sự thay đổi nhanh chóng trong xã hội cũng khiến các thế hệ sống trong hoàn cảnh và môi trường khác nhau, tạo ra sự khác biệt trong quan điểm và suy nghĩ.
  2. Sự phát triển công nghệ: Thế hệ trẻ lớn lên trong môi trường công nghệ phát triển nhanh chóng, trong khi thế hệ trước không quen với sự thay đổi nhanh chóng này. Việc sử dụng công nghệ thông tin và truyền thông có thể khiến thế hệ cũ cảm thấy bị lạc hậu, tạo ra khoảng cách với thế hệ trẻ.
  3. Chênh lệch về văn hóa và xã hội: Mỗi thế hệ có một bối cảnh văn hóa và xã hội riêng. Những thay đổi trong xã hội, như xu hướng toàn cầu hóa, thay đổi về quan hệ gia đình, hay các biến động kinh tế và chính trị cũng khiến các thế hệ khó có thể hòa nhập với nhau.

Hậu quả:

  1. Mất kết nối trong gia đình: Khoảng cách thế hệ có thể tạo ra sự xa cách giữa các thành viên trong gia đình, đặc biệt giữa cha mẹ và con cái. Điều này dẫn đến việc thiếu sự thấu hiểu và giao tiếp, làm mất đi sự gắn kết gia đình.
  2. Xung đột và mâu thuẫn: Sự khác biệt trong quan điểm và cách sống có thể gây ra tranh cãi, mâu thuẫn giữa các thế hệ. Cha mẹ có thể không hiểu được suy nghĩ và hành động của con cái, trong khi con cái có thể cảm thấy bị áp đặt bởi các quy tắc cứng nhắc từ thế hệ trước.
  3. Khó khăn trong việc giáo dục con cái: Cha mẹ và ông bà có thể không hiểu hết được các phương pháp giáo dục hiện đại, dẫn đến sự thiếu hiệu quả trong việc nuôi dạy con cái. Điều này có thể ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý và hành vi của trẻ.

Giải pháp: Để giảm thiểu khoảng cách thế hệ, cần có sự hiểu biết và lắng nghe giữa các thế hệ trong gia đình. Cha mẹ và con cái cần mở lòng trò chuyện, chia sẻ và học hỏi từ nhau để tạo dựng một môi trường gia đình hòa thuận và gắn kết.

11 tháng 5

Giải thích "Khoảng cách thế hệ" trong gia đình:

"Khoảng cách thế hệ" trong gia đình đề cập đến sự khác biệt, thậm chí là mâu thuẫn, trong suy nghĩ, quan điểm, giá trị sống, hành vi ứng xử và lối sống giữa các thế hệ khác nhau cùng chung sống trong một gia đình. Sự khác biệt này thường xuất phát từ những yếu tố sau:

  • Sự khác biệt về môi trường sống và thời đại: Mỗi thế hệ lớn lên trong một bối cảnh lịch sử, kinh tế, văn hóa và xã hội khác nhau. Điều này định hình nên những giá trị, niềm tin và cách nhìn nhận thế giới khác nhau.
  • Sự phát triển của khoa học công nghệ: Công nghệ thay đổi chóng mặt, đặc biệt là trong những thập kỷ gần đây. Thế hệ trẻ tiếp xúc và làm chủ công nghệ từ sớm, trong khi thế hệ lớn tuổi có thể gặp khó khăn trong việc thích nghi. Điều này tạo ra sự khác biệt lớn trong cách giao tiếp, giải trí và tiếp cận thông tin.
  • Sự thay đổi về giá trị xã hội: Các chuẩn mực đạo đức, quan niệm về thành công, hạnh phúc, vai trò của các thành viên trong gia đình cũng có sự thay đổi theo thời gian. Điều này có thể dẫn đến những bất đồng giữa các thế hệ.
  • Phương pháp giáo dục khác nhau: Thế hệ trước thường có xu hướng giáo dục con cái theo lối truyền thống, đề cao sự vâng lời và kỷ luật. Thế hệ trẻ có xu hướng giáo dục con cái cởi mở và tôn trọng sự phát triển cá nhân hơn.
  • Kỳ vọng và áp lực khác nhau: Mỗi thế hệ đối diện với những áp lực và kỳ vọng khác nhau từ xã hội và gia đình. Điều này có thể dẫn đến sự không thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau.
  • Thiếu giao tiếp và lắng nghe: Sự bận rộn của cuộc sống hiện đại có thể khiến các thành viên trong gia đình ít có thời gian để trò chuyện, chia sẻ và lắng nghe nhau một cách chân thành.

Thực trạng của "Khoảng cách thế hệ" trong gia đình:

Hiện nay, "khoảng cách thế hệ" là một thực tế diễn ra ở nhiều gia đình Việt Nam, biểu hiện qua nhiều khía cạnh:

  • Bất đồng trong quan điểm sống: Cha mẹ, ông bà thường có những quan niệm truyền thống về công việc ổn định, hôn nhân "môn đăng hộ đối", trong khi con cháu có xu hướng theo đuổi đam mê cá nhân, lựa chọn lối sống tự do và hiện đại hơn.
  • Xung đột trong cách nuôi dạy con cái: Ông bà có thể có những phương pháp nuôi dạy khác biệt, thậm chí trái ngược với cha mẹ, dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình.
  • Khó khăn trong giao tiếp: Thế hệ trẻ sử dụng ngôn ngữ mạng, các phương tiện truyền thông hiện đại, đôi khi khiến thế hệ lớn tuổi khó hiểu và cảm thấy xa cách. Ngược lại, cách diễn đạt của người lớn tuổi đôi khi bị giới trẻ cho là giáo điều, khó tiếp thu.
  • Sự khác biệt trong sở thích và lối sống: Sự khác biệt về âm nhạc, phim ảnh, cách giải trí, thời trang... có thể tạo ra những rào cản trong việc chia sẻ và tìm kiếm tiếng nói chung.
  • Sự can thiệp quá mức của thế hệ lớn tuổi: Ông bà, cha mẹ đôi khi can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của con cái, đặc biệt là trong các vấn đề như học tập, sự nghiệp, tình yêu và hôn nhân, gây ra sự khó chịu và phản ứng tiêu cực từ giới trẻ.
  • Cảm giác cô đơn và không được thấu hiểu: Cả thế hệ trẻ và thế hệ lớn tuổi đều có thể cảm thấy cô đơn, không được thấu hiểu và chia sẻ trong chính gia đình của mình. Thế hệ trẻ cảm thấy bị áp đặt, còn thế hệ lớn tuổi cảm thấy bị bỏ rơi và không được tôn trọng.
  • Ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình: Khi khoảng cách thế hệ không được giải quyết, nó có thể dẫn đến những mâu thuẫn kéo dài, làm tổn thương tình cảm gia đình, thậm chí gây ra sự rạn nứt trong các mối quan hệ.

Tóm lại:

"Khoảng cách thế hệ" là một thách thức không nhỏ đối với các gia đình hiện đại. Nó xuất phát từ những khác biệt khách quan về thời đại, môi trường sống, công nghệ và giá trị xã hội. Thực trạng này đang diễn ra khá phổ biến và có thể gây ra những ảnh hưởng tiêu cực đến sự hòa thuận và hạnh phúc gia đình nếu không có sự thấu hiểu, tôn trọng và nỗ lực từ tất cả các thành viên.

11 tháng 5

LỒN

11 tháng 5

**Bài văn nghị luận: Khoảng cách thế hệ trong gia đình**


Trong xã hội hiện đại ngày nay, vấn đề "khoảng cách thế hệ" trong gia đình đang trở thành một trong những chủ đề được nhiều người quan tâm. Khoảng cách thế hệ không chỉ là sự chênh lệch về tuổi tác mà còn thể hiện sự khác biệt trong tư duy, giá trị sống, và cách nhìn nhận thế giới giữa các thế hệ. Thực tế cho thấy, khoảng cách này có thể tạo ra những hiểu lầm, xung đột, nhưng cũng có thể là cơ hội để các thế hệ học hỏi lẫn nhau.


Đầu tiên, khoảng cách thế hệ thường xuất phát từ sự khác biệt trong môi trường sống và trải nghiệm. Thế hệ trước, lớn lên trong thời kỳ khó khăn, có thể có tư tưởng tiết kiệm, truyền thống và coi trọng gia đình. Ngược lại, thế hệ trẻ ngày nay, lớn lên trong thời đại công nghệ thông tin, thường có tư duy cởi mở, thích khám phá và khẳng định bản thân. Sự khác biệt này đôi khi dẫn đến những tranh cãi trong gia đình, ví dụ như trong việc chọn nghề nghiệp, cách nuôi dạy con cái, hay quan điểm về hôn nhân.


Tuy nhiên, khoảng cách thế hệ cũng mang lại những giá trị tích cực. Việc trao đổi quan điểm giữa các thế hệ giúp gia đình trở nên gắn kết hơn. Thế hệ trẻ có thể học hỏi được những kinh nghiệm quý báu từ thế hệ đi trước, trong khi đó, cha mẹ và ông bà cũng có thể hiểu hơn về những thay đổi trong xã hội hiện đại, từ đó điều chỉnh cách giáo dục và nuôi dạy con cái phù hợp hơn.


Để thu hẹp khoảng cách thế hệ trong gia đình, việc giao tiếp là rất quan trọng. Các thành viên trong gia đình nên thường xuyên tổ chức những buổi trò chuyện, chia sẻ cảm xúc và quan điểm của mình. Thay vì chỉ trích lẫn nhau, hãy lắng nghe và tôn trọng ý kiến của nhau. Sự thấu hiểu và đồng cảm sẽ giúp xây dựng một môi trường gia đình hài hòa.


Tóm lại, khoảng cách thế hệ là một vấn đề phổ biến trong các gia đình hiện đại. Dù có những khó khăn, nhưng nếu biết cách giao tiếp và chia sẻ, chúng ta hoàn toàn có thể biến khoảng cách này thành cầu nối gắn kết các thế hệ lại với nhau. Điều quan trọng là mỗi thành viên trong gia đình đều phải nỗ lực để thấu hiểu và đồng hành cùng nhau trong cuộc sống.

9 tháng 5

Hai khổ thơ cuối của bài thơ *Bác ơi* của Tố Hữu đã thể hiện rõ lòng kính yêu, sự tiếc thương vô hạn của nhân dân Việt Nam đối với Bác Hồ. Câu thơ *Trời xanh mãi mãi tuổi xanh Bác Hồ* mang ý nghĩa rằng dù Bác đã đi xa, hình ảnh và tư tưởng của Người vẫn còn mãi với dân tộc. Bác Hồ không chỉ là một lãnh tụ vĩ đại mà còn là một biểu tượng của tình yêu thương, đức hy sinh và sự tận tụy vì nước, vì dân. Vì thế, sự ra đi của Người không chỉ là mất mát lớn lao mà còn là động lực để thế hệ mai sau tiếp tục cống hiến. Bài thơ không dừng lại ở nỗi buồn thương mà còn lan tỏa niềm tin mạnh mẽ vào tương lai, vào sự tiếp nối con đường cách mạng của Bác. Tố Hữu nhấn mạnh rằng hình ảnh của Bác là vĩnh cửu, không bao giờ phai nhạt. Lời thơ vang lên như một lời hứa của cả dân tộc, rằng dù Bác không còn bên cạnh, nhân dân Việt Nam vẫn sẽ mãi mãi đi theo con đường mà Người đã vạch ra. Đó chính là tinh thần bất diệt của một lãnh tụ vĩ đại.

DH
Đỗ Hoàn
CTVHS VIP
10 tháng 5

Trong hành trình chinh phục tri thức, mỗi chúng ta đều mang trong mình những mục tiêu và khát vọng. Tuy nhiên, trên con đường ấy, một "kẻ thù" thầm lặng nhưng vô cùng nguy hiểm thường xuyên rình rập, đó chính là sự trì hoãn. Đặc biệt đối với học sinh, thói quen xấu này không chỉ cản trở hiệu quả học tập mà còn âm thầm đánh cắp những cơ hội phát triển quý báu trong tương lai. Bài luận này được viết ra với mong muốn thuyết phục bạn, những người đang có xu hướng trì hoãn, hãy dũng cảm từ bỏ thói quen này để mở cánh cửa tươi sáng hơn cho con đường học vấn của mình.

Chúng ta thường tự nhủ: "Để lát nữa làm", "Ngày mai cũng được thôi". Những câu nói tưởng chừng vô hại ấy lại là chiếc bẫy ngọt ngào, ru ngủ ý chí và sự quyết tâm. Khi một bài tập bị bỏ qua, một trang sách không được đọc, chúng ta có thể cảm thấy nhẹ nhõm tức thời. Nhưng hiệu ứng cộng dồn của sự trì hoãn lại vô cùng đáng sợ. Những kiến thức tích tụ dần, đến một thời điểm nào đó sẽ trở thành một ngọn núi khổng lồ, khiến chúng ta cảm thấy choáng ngợp và mất động lực hoàn toàn. Áp lực thi cử cận kề, bài vở chồng chất sẽ đẩy chúng ta vào trạng thái căng thẳng, lo lắng, thậm chí là tuyệt vọng. Kết quả học tập không như mong đợi là điều khó tránh khỏi, và điều đáng tiếc hơn là chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội để thực sự hiểu sâu sắc kiến thức, phát triển tư duy phản biện và khám phá những điều thú vị trong học tập.

Hơn thế nữa, trì hoãn không chỉ ảnh hưởng đến kết quả học tập trước mắt. Nó còn hình thành một lối tư duy thiếu kỷ luật, thiếu trách nhiệm. Một người quen với việc trì hoãn trong học tập cũng có xu hướng trì hoãn trong các khía cạnh khác của cuộc sống. Điều này sẽ gây ra những hệ lụy tiêu cực đến sự phát triển toàn diện của mỗi cá nhân, làm giảm khả năng thành công trong tương lai. Những cơ hội tốt có thể vụt qua chỉ vì chúng ta chần chừ, không dám hành động ngay từ bây giờ.

Vậy, làm thế nào để thoát khỏi vòng xoáy của sự trì hoãn? Bước đầu tiên và quan trọng nhất là nhận thức rõ ràng về tác hại của nó. Khi chúng ta hiểu được những hậu quả tiêu cực mà trì hoãn mang lại, chúng ta sẽ có động lực mạnh mẽ hơn để thay đổi. Tiếp theo, hãy chia nhỏ mục tiêu lớn thành những nhiệm vụ nhỏ hơn và cụ thể hơn. Thay vì nghĩ đến việc phải học hết một chương sách dày cộp, hãy bắt đầu bằng việc đọc một vài trang hoặc giải một vài bài tập. Việc hoàn thành những nhiệm vụ nhỏ sẽ mang lại cảm giác thành tựu, khích lệ chúng ta tiếp tục tiến lên.

Một phương pháp hiệu quả khác là lập kế hoạch học tập cụ thể và tuân thủ nó. Hãy xác định rõ ràng những việc cần làm, thời gian hoàn thành và ưu tiên cho từng công việc. Sử dụng lịch, ứng dụng nhắc nhở hoặc đơn giản là một tờ giấy ghi chú cũng có thể giúp chúng ta quản lý thời gian hiệu quả hơn. Bên cạnh đó, việc tìm kiếm một không gian học tập yên tĩnh và loại bỏ những yếu tố gây xao nhãng như điện thoại, mạng xã hội cũng vô cùng quan trọng để duy trì sự tập trung.

Cuối cùng, hãy nhớ rằng mỗi bước tiến nhỏ đều có giá trị. Đừng quá khắt khe với bản thân nếu đôi khi bạn vẫn còn bị "cám dỗ" bởi sự trì hoãn. Quan trọng là chúng ta nhận ra và cố gắng vượt qua nó. Hãy tự thưởng cho mình sau khi hoàn thành một nhiệm vụ để tạo động lực tích cực.

Cuộc sống của chúng ta là một chuỗi những hành trình, để thực hiện những mục tiêu, dự định con người cần lên kế hoạch và thực hiện tốt những công việc. Thời gian để hiện thực hóa mục tiêu của mỗi người lại không giống nhau, có người thực hiện một cách nhanh chóng trong một khoảng thời gian xác định, cũng có người phải mất khoảng thời gian rất dài mới có thể thực hiện được. Có sự khác nhau này không chỉ do định hướng, cách thức thực hiện của con người mà còn bị chi phối bởi thói quen trì hoãn công việc. Vì thế, trì hoãn công việc là một thói quen mà nhất định ai trong chúng ta cũng cần thiết phải từ bỏ.

“Công việc” là những mục tiêu, dự định trước mắt mà chúng ta cần thực hiện. “Trì hoãn” là kéo dài, làm gián đoạn tiến độ công việc. Thói quen trì hoãn công việc đang là một trong những thói quen chưa tốt của con người trong việc thực hiện những mục tiêu công việc.

Cuộc sống có rất nhiều biến động, trong đó có nhiều điều bất thường có thể xảy ra ngoài ý muốn của con người. Những thay đổi đó có thể làm gián đoạn buộc con người phải trì hoãn công việc đang thực hiện để giải quyết những vấn đề trước mắt. Chẳng hạn, công việc hàng ngày của người học sinh là học tập, nhưng vì những lý do bất ngờ như thời tiết, sức khỏe, phương tiện đi lại, người học có thể phải trì hoãn công việc học để giải quyết những vấn đề phát sinh trước mắt ấy.

Song, đây chỉ là việc trì hoãn tạm thời, còn thói quen trì hoãn công việc lại là thói quen được lặp đi lặp lại nhiều lần ở con người. Thói quen trì hoãn có thể mang đến nhiều hậu quả tiêu cực đối với cuộc sống, trước hết nó hình thành tâm lý ỷ lại, lười biếng, đứng trước một công việc cần phải giải quyết nhưng mãi ngần ngừ không chịu thực hiện và trì hoãn cho đến ngày hôm sau, ngày sau nữa hoặc một khoảng thời gian không xác định nào đó.

Có thể thấy, trì hoãn công việc ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ và kết quả của công việc, trì hoãn khiến ta không hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, thậm chí thói quen trì hoãn khiến cho con người bỏ lỡ những cơ hội, những điều kiện tốt để phát triển và khẳng định giá trị của bản thân.

Thói quen trì hoãn công việc còn có thể làm nảy sinh tính bê trễ, thiếu kỉ luật, trách nhiệm với bản thân cũng như với công việc được giao. Nếu duy trì thói quen xấu này, con người không chỉ khó khăn trong việc thực hiện những mục tiêu, bỏ lỡ cơ hội để phát triển, thăng tiến mà còn đánh mất đi uy tín, làm giảm đi giá trị của bản thân trong mắt đối tác cũng như mọi người xung quanh. Và như thế, trì hoãn làm cho con người trở nên lười biếng, không phát huy được sự cố gắng, nỗ lực, kỹ năng giải quyết, xử lý mọi việc cũng bị giảm sút đáng kể.

Tựu chung lại, trì hoãn công việc là thói quen không tốt cần được nhận thức và thay đổi nếu như chúng ta muốn phát triển và hoàn thiện bản thân. Đừng tạo điều kiện cho sự lười biếng và những suy nghĩ thiếu quyết đoán phát triển, đừng để thói quen trì hoãn trở thành vật cản đường trong hành trình đến với thành công của chính mình.

9 tháng 5

Khi muốn thay đổi cuộc đời, nên đi tới một miền đất khác hay thay đổi chính bản thân mình?

Nhà văn Neil Gaiman từng viết: “Chỉ cần bỏ đi tới một miền đất khác sống thì đời họ sẽ khác đi. Những cách đó không phải lúc nào cũng hiệu quả. Bởi dù ở đâu chăng nữa, bạn vẫn sẽ mang theo chính mình”. Câu nói này gợi lên câu hỏi: Khi muốn thay đổi cuộc đời, chúng ta nên tìm đến một miền đất mới hay thay đổi chính bản thân mình? Theo tôi, thay đổi bản thân là yếu tố cốt lõi và bền vững hơn, bởi môi trường mới chỉ là điều kiện, còn bản thân mới là gốc rễ của sự thay đổi.

Việc đến một miền đất khác có thể mang lại cơ hội mới, như môi trường sống tốt hơn, công việc thuận lợi hơn, hay những mối quan hệ tích cực. Chẳng hạn, một người rời quê lên thành phố có thể tìm thấy cơ hội học tập và phát triển. Tuy nhiên, nếu họ không thay đổi tư duy, thói quen hay cách nhìn nhận cuộc sống, những vấn đề cũ như lười biếng, tiêu cực hay thiếu trách nhiệm vẫn sẽ bám theo. Như Neil Gaiman đã nói, “bạn vẫn sẽ mang theo chính mình”, nghĩa là những hạn chế nội tại không tự mất đi chỉ vì thay đổi không gian sống.

Ngược lại, thay đổi bản thân là cách tiếp cận sâu sắc và bền vững. Khi cải thiện tư duy, rèn luyện kỹ năng, xây dựng thói quen tốt hay học cách kiểm soát cảm xúc, chúng ta có thể vượt qua khó khăn ở bất kỳ đâu. Một người biết tự phản ánh, điều chỉnh bản thân sẽ tìm thấy cơ hội ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Ví dụ, nhiều người thành công không phải vì họ đến một nơi lý tưởng, mà vì họ không ngừng hoàn thiện mình, từ đó biến mọi môi trường thành cơ hội.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng một môi trường mới đôi khi là chất xúc tác thúc đẩy sự thay đổi. Một nơi phù hợp có thể khơi dậy động lực, giúp ta dễ dàng cải thiện bản thân hơn. Vì vậy, lý tưởng nhất là kết hợp cả hai: thay đổi bản thân trong một môi trường hỗ trợ. Nhưng nếu phải chọn, thay đổi chính mình là yếu tố quyết định, bởi chỉ khi thay đổi từ bên trong, ta mới thực sự làm chủ cuộc đời mình.

Tóm lại, để thay đổi cuộc đời, thay đổi bản thân là nền tảng quan trọng hơn việc chỉ tìm đến một miền đất mới. Dù ở đâu, chính sự nỗ lực hoàn thiện mình mới tạo nên sự khác biệt thực sự.