em hãy nhập vai thành 1 nhân vật trong câu truyện tấm cám ( viết văn kể , ko chép mạng nha
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Trong truyện "Đi lấy mật", em thích nhất là nhân vật bác Ba. Em học được từ bác Ba sự kiên trì, dũng cảm và lòng yêu thiên nhiên.
Những điều em học được từ nhân vật đó là:
- Sự dũng cảm, không sợ khó khăn khi đi lấy mật ong trong rừng sâu.
- Tinh thần kiên trì, nhẫn nại, không bỏ cuộc dù gặp nhiều thử thách.
- Sự khéo léo và cẩn thận khi đối mặt với những nguy hiểm.
- Tình yêu thiên nhiên, biết trân trọng những gì thiên nhiên ban tặng.
Nhờ những đức tính đó, cậu bé đã hoàn thành nhiệm vụ và đem lại niềm vui cho mọi người. Em mong muốn cũng học theo tinh thần dũng cảm và kiên trì của nhân vật.
Ask ChatGPT

Mặt trời vào lúc hoàng hôn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, nhuộm đỏ cả bầu trời và những đám mây. Ánh sáng dịu nhẹ len lỏi qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Không khí lúc này mát mẻ, yên bình khiến lòng người cảm thấy thư thái. Mặt trời từ từ lặn xuống chân trời, để lại phía sau là những gam màu cam, hồng pha lẫn tím tuyệt đẹp. Đây là khoảnh khắc khiến ai cũng muốn dừng lại để chiêm ngưỡng.


20222022 x 2023 - 20232023 x 2022
= 10001 x 2022 x 2023 - 10001 x 2023 x 2022
= 0

Thường xuyên chơi game còn gây buồn chán, bi quan, cảm giác cô đơn, bất an, mất các hứng thú với các thú vui, sở thích cũ, mọi thứ chỉ dồn vào game, dễ cảm thấy bực dọc, cáu gắt, dễ gây gổ dù chỉ những chuyện rất nhỏ. Nhiều người chơi còn rối loạn giấc ngủ hay chán ăn, ăn ít, thậm chí có xu hướng muốn bạo lực hoặc tự sát bạn ạ!
Hỏng mắt,nghiện game,dần dần trở nên lười biếng,ko muốn học,đúp lại lớp,..
tick mik nha.



vậy thì chịu thui:)
Dĩ nhiên rồi bro! Đây là bài văn kể chuyện – nhập vai nhân vật trong truyện Tấm Cám, và tớ sẽ nhập vai Cám – người thường bị xem là phản diện, nhưng lần này sẽ kể từ góc nhìn của Cám, để câu chuyện có chiều sâu hơn nhé.
💬 Tôi là Cám – người mang tiếng ác
Tôi là Cám. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm, dù có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ tôi luôn lo tính toán, đấu đá với đời. Tôi không hiểu sao mẹ lúc nào cũng ghen tức với Tấm – đứa con riêng của cha dượng, và bắt tôi phải hơn nó mọi mặt.
Tôi biết mình không hiền như Tấm. Tấm ngoan, dịu dàng, cái gì cũng giỏi, ai cũng thương. Còn tôi – vụng về, ham chơi, lại bị mẹ bao bọc thái quá nên chẳng ai yêu quý. Nhưng... tôi có lỗi không, hay chỉ vì tôi là con của người mẹ ấy?
Hôm đó, mẹ sai tôi cùng Tấm đi bắt tép. Tôi biết mình không thể bắt giỏi như Tấm, nên khi mẹ xúi lấy giỏ tép của chị, tôi đã làm theo. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ mong được mẹ khen. Chỉ sau này tôi mới hiểu, mình đã cướp đi công sức của người khác. Đó là lần đầu tôi thấy ánh mắt buồn của Tấm – mà sau này, tôi không bao giờ quên được.
Rồi bao chuyện xảy ra: chị Tấm được vua chọn làm hoàng hậu, tôi thấy lòng mình dậy sóng. Không phải vì ghen, mà là vì tôi thấy chị đã đi xa quá rồi – cao sang quá, khiến tôi như cái bóng mờ nhạt. Mẹ tôi thì không chịu thua, bà lập kế giết Tấm, bắt tôi thế chỗ vào cung.
Tôi đã sống trong cung một thời gian, khoác áo gấm lụa, ăn sơn hào hải vị… nhưng đêm đêm, tôi không ngủ được. Những chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi… như có hồn, như lời thì thầm trách móc. Tôi thấy sợ… không phải sợ Tấm, mà sợ chính mình – con người đã im lặng để mặc sai trái.
Và rồi, Tấm trở về – rực rỡ, đàng hoàng. Chị không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa. Tôi đứng đó, trong lòng đầy hối hận và lo sợ. Tôi biết, cái giá của việc cướp đi hạnh phúc của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả.
📌 Kết bài:
Giờ đây, nếu được làm lại, tôi muốn sống khác. Không ganh đua, không mưu mô, không nghe lời mẹ mà hại người. Nhưng quá khứ là thứ không thể xoá, tôi chỉ mong – ai đó hiểu rằng, đôi khi người ta trở nên xấu không phải vì họ muốn vậy, mà vì họ chưa từng được dạy điều tốt.
Nếu bro cần nhập vai Tấm, dì ghẻ, hay nhà vua, mình cũng có thể viết luôn nhé.