Trong Bài Điều kì diệu của lớp 4.Em có suy nghĩ gì về hai câu thơ sau:
Nếu mỗi người một vẻ
Liệu mình có cách xa?
Làm hộ em bài này với,mai em phải thi bài Điều kì diệu của lớp em rồi.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong vườn thú tươi mát và xanh rờn, có một chú gấu trúc tên là Bắp. Bắp là một chú gấu trúc trắng to béo, có bộ lông mịn màng và mắt biết lẽo đẽo. Bắp luôn tạo ấn tượng mạnh mẽ với khách tham quan bằng sự đáng yêu và động tác linh hoạt của mình.
Mỗi buổi sáng, Bắp thích đi dạo xung quanh khuôn viên vườn thú, nhấm nháp những lá cây mềm mại và thân thiện với những đứa trẻ đến thăm. Không chỉ có thế, Bắp còn thường xuyên tự mình biểu diễn một số động tác vũ đạo độc đáo, làm cả gia đình và bạn bè thú vị.
Không chỉ đẹp về hình thức, Bắp còn là một thú cưng thông minh và tinh quái. Anh ấy thích chơi đùa với các đồ chơi tưởng chừng như làm cho trẻ em hết hứng thú. Bắp cũng có một tình bạn đặc biệt với người chăm sóc của mình, luôn tạo sự gắn kết đáng yêu giữa loài người và thú cưng.
Vườn thú không chỉ là nơi Bắp sống mà còn là nơi những con vật đa dạng khác cũng tìm thấy sự an toàn và hạnh phúc. Những cảm xúc và trải nghiệm đáng yêu như vậy làm cho vườn thú trở thành một điểm đến thú vị cho cả gia đình và khách du lịch.
a,danh từ chỉ đơn vị: con, tạ, yến
b, danh từ chỉ khái niệm: đạo đức, kinh nghiệm, cách mạng
Danh từ chỉ đơn vị: Cái, chiếc, lạng.
Danh từ chỉ khái niệm: đạo đức, kinh nghiệm, cách mạng
Cây là một sinh vật sống đầy sức sống và biểu tượng của sự sống bền vững trên trái đất. Qua bốn mùa trong năm, cây trải qua những biến đổi đáng kinh ngạc, mang lại vẻ đẹp và sự thay đổi tuyệt vời cho cảnh quan xung quanh.
Vào mùa xuân, cây bắt đầu tỉnh giấc sau một mùa đông dài. Những cành cây trơ trụi bắt đầu mọc những chiếc lá xanh tươi mới. Những bông hoa đầy màu sắc nở rộ trên những cành cây, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp và thú vị. Cây trở nên sống động và đầy sức sống, thu hút sự chú ý của cả loài chim và côn trùng.
Khi mùa hè đến, cây phát triển mạnh mẽ và xanh tốt hơn. Lá cây trở nên dày đặc và tạo bóng mát cho mọi người. Cây cung cấp nơi trú ẩn cho các loài chim và động vật nhỏ. Những cành cây rợp bóng tạo nên một không gian mát mẻ và yên bình, nơi mọi người có thể tận hưởng những ngày hè nóng bức.
Khi mùa thu đến, cây bắt đầu thay đổi màu sắc. Lá cây chuyển sang màu vàng, cam và đỏ, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của sự thay đổi. Những chiếc lá rơi từ từ rơi xuống đất, tạo nên một mặt đất phủ đầy màu sắc. Cây trở nên yếu đuối và chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Vào mùa đông, cây trở nên trơ trụi và ngủ đông. Những cành cây trống rỗng và không còn lá xanh. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cây không mất đi. Những cành cây trắng xóa tạo nên một cảnh quan tuyệt đẹp và tĩnh lặng. Cây chờ đợi mùa xuân trở lại để bắt đầu một vòng đời mới.
Cây qua bốn mùa trong năm là biểu tượng của sự thay đổi và sự sống. Chúng mang lại vẻ đẹp và sự thú vị cho thế giới xung quanh chúng ta. Hãy trân trọng và tôn vinh cây, vì chúng là những người bạn vững chắc và đáng quý trong cuộc sống của chúng ta.
Trong một buổi chiều mưa, khi cùng mẹ trở về nhà sau khi tan học, em đã gặp một bé mèo nhỏ bị bỏ rơi bên đường.
Chú mèo nằm co ro bên đường giữa trời mưa to với bộ lông ướt sũng vô cùng đáng thương. Chú mèo nhỏ bé, yếu ớt vô cùng, nó nằm trong một chiếc thùng các tông đã rách, đôi mắt tròn xoe đượm buồn, thân hình nhỏ bé run lên vì lạnh, những tiếng kêu meo meo yếu ớt cũng bị tiếng mưa át đi. Em cùng mẹ đem bé mèo về nhà, tắm sạch và lau khô cho nó. Sau khi cho mèo uống chút sữa ấm em đã lấy một miếng vải nhỏ làm chú mèo một chiếc ổ nhỏ ấm áp.
Chẳng ai biết được chủ cũ của con mèo là ai hay con mèo đến từ đâu nhưng kể từ ngày hôm đó con mèo đã có một mái ấm mới đó chính là gia đình em. Con mèo đã thay đổi từng ngày, ăn tốt ngủ tốt nên mập mạp hơn rất nhiều. Chú mèo có bộ lông màu trắng mềm mại, mượt mà. Đôi mắt của nó trong và sáng long lanh như hai viên bi ve, đôi tai to lúc nào cũng vểnh lên. Chú mèo rất thông minh, không chỉ giỏi bắt chuột mà còn rất quấn người. Em thường chơi đùa với chú mèo mỗi khi rảnh rỗi, mỗi khi em đưa cho quả bóng nhựa, chú mèo sẽ lấy hai chân trước chồm lên khều khều và vồ lấy rất chuẩn xác. Con mèo rất biết trân trọng thức ăn, dù cơm không có gì nó vẫn ăn rất sạch sẽ gọn gàng. Con mèo còn rất giỏi bắt chuột, cứ vài hôm nó lại mang chiến công của nó đặt ở ngay gốc bưởi trước nhà.
Nếu em không gặp con mèo vào ngày hôm đó thì không biết sự sống của con mèo khi ấy sẽ ra sao. Em rất yêu quý con mèo này và hứa sẽ cố gắng giúp đỡ nhiều con mèo kém may mắn khác ngoài kia.
Kính gửi Bà,
1: Chào Bà thân mến,
Tôi hy vọng bức thư này tìm Bà trong tình hình khỏe mạnh và an lành. Tôi luôn ngóng trông tin tức về sức khỏe của Bà, mong rằng mọi thứ đều ổn và Bà vẫn đang giữ gìn sức khỏe tốt.
2: Đúng như Bà đã biết, tôi cũng đang dành nhiều thời gian để chăm sóc cho sức khỏe của mình. Gần đây, tôi đã có một trải nghiệm thú vị khi tham gia một cuộc leo núi cùng bạn bè. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, cùng nhau chia sẻ niềm vui khi đạt đến đỉnh núi. Tôi không thể không nhớ đến những kỷ niệm đáng nhớ này, và tôi rất mong có dịp kể lại cho Bà nghe một ngày nào đó.
3: Trong thời gian tới, tôi hy vọng rằng chúng ta có thể tụ họp và trò chuyện thêm nhiều. Tôi xin chân thành cảm ơn tình yêu thương và sự hỗ trợ không biết mệt mỏi của Bà luôn dành cho tôi. Tạm biệt Bà, mong sớm nhận được tin tức tốt lành từ Bà.
4: Với tất cả tình cảm,
[Chữ ký của bạn]
hoa bằng lăng đã nở
hoa bằng năng nở rồi
hoa bằng năng nở kìa
Trong tất cả số đồ chơi em được tặng, em thích nhất là con búp bê mẹ đã mua tặng em nhân dịp sinh nhật tròn sáu tuổi. Con búp bê được làm bằng nhựa, màu phấn hồng rất đẹp. Khuôn mặt búp bê tròn, má trắng hồng, mịn màng. Đôi mắt đen long lanh, sáng lên trên khuôn mặt rạng rỡ, tươi tắn. Búp bê có mái tóc đen nhánh, được tết thành hai dải. Mỗi dải có thắt một chiếc nơ màu đỏ thật xinh xắn. Con búp bê có ý nghĩa rất to lớn đối với em vì đây là món quà mẹ tặng em sau một thời gian dài mẹ công tác xa nhà. Em yêu búp bê nhiều lắm, em coi búp bê như người bạn thân thiết chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với mình .
Văn học là môn học yêu thích đối với tôi từ lúc tôi còn học cấp 1. Tuy nhiên từ độ ấy đến lúc tôi học lớp 8 tôi yêu nó chỉ vì tôi viết văn đỡ hơn nhiều bạn trong lớp. Nhưng lên lớp 9 cô giáo dạy văn đã bước vào cuộc đời tôi và làm thay đổi hoàn toàn thái độ của tôi đối với môn văn. Cô đã dành tất cả nhiệt huyết và tình cảm của mình làm cho tôi yêu thích môn văn bằng cả trái tim.
Ngày đầu tiên là học sinh lớp 9 tôi vừa mừng vừa sợ. Mừng vì được cô hiệu phó dạy văn , sợ vì tôi đã được nghe nói cô dạy khắt khe lắm. Mở đầu buổi học là tiết của cô. Cả lớp tôi chỉ có mấy người soạn bài mới, còn lại là không. Chứng kiến thái độ của cô lúc đó, tôi thực sự run sợ và cho rằng cô quá quan trong việc soạn bài chăng?. Tôi nghĩ thầm: “Đúng là cô khó tính “. May mà mình soạn bài rồi nếu không thì cũng bị “ chịu án” mấy đứa kia”. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng một câu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi lo sợ nhiều hơn trước: “Liệu trong quá trình học sau này mình có thể làm tốt mà không để cô trách mắng không?”. Từ lúc đó tôi sợ cô nên tôi luôn chuẩn bị bài trước khi đến lớp, học thuộc lòng các bài thơ để không bị cô phạt.
Năm lớp 8 tôi học không được như bây giờ. Lúc đó tôi học còn sơ sài, lơ đãng, có những bài soạn còn chép của bạn, có những bài thơ chưa chắc tôi đã thuộc hết…Nhưng hiện tại chính vì sợ cô nên cách học của tôi và nhiều bạn trong lớp có phần thay đổi. Tôi cố gắng học thuộc hết những gì cần thiết trước khi đến lớp. Trong những giờ học tôi cố lắng nghe và nuốt lấy những lời cô giảng vào đầu. Vì lẽ đó mà tôi học tiến bộ hơn hẳn.
Tôi đã học rất khá môn văn, có lúc tôi nghĩ tôi đứng đầu cả lớp và cho rằng tôi là học sinh “cưng” của cô.Vì thế trong các giờ học tôi luôn tỏ ra kiêu căng với bạn bè. “Cứ thế này thì chắc chắn mình sẽ lọt vào lớp chuyên văn của trường THPT Minh Khai”- tôi thầm nghĩ vậy.
Nhưng thật bất ngờ với kết quả thi KSCL giữa học kì I của tôi. Nó làm tôi ngớ người ra: Sau khi làm khảo sát giữa kì tôi nghe bàn tán rằng: môn văn tôi được 7.5 điểm. Có đứa còn nói: “tao xem tận mắt rồi, cao nhất lớp rồi đấy”.Tôi càng có thái độ kiêu hơn trước. Nhưng khi được xem tận mắt bài khảo sát thì chỉ được 6.5 thôi. Tôi nhận thấy ở số điểm của tôi lúc đầu được 7.5 điểm thật nhưng lại bị một nét bút khác chữa vào thành 6.5 điểm. Tôi đưa bài cho đứa bạn ngồi cạnh xem và bạn tôi cũng khẳng định điều đó. Nó còn nói thêm: “Có lẽ là cô văn lớp mình chữa lại đó”. Tôi tin vào câu nói đó không dựa vào bằng chứng nào. Tôi tức giận và có những thành kiến với cô.
Mấy ngày sau, mẹ tôi đi họp phụ huynh về vẻ mặt khó chịu, giọng nói bực tức mẹ mắng tôi. Mẹ bảo mẹ không thể chấp nhận số điểm của tôi vì điểm trung bình mỗi môn tôi chưa được 5 điểm.. Mẹ khó chịu cũng đúng thôi vì trước giờ tôi học văn cũng không đến nỗi nào mà bây giờ điểm lại thế. Lúc đó tôi bắt đầu cãi lời mẹ, tôi lấy lí do là vì cô hạ điểm văn của tôi nên mới bị thiếu điểm. Bị mẹ mắng te tua nên tôi lại càng thêm giận cô hơn. Có thể nói lúc đó tôi ghét cô đến tột cùng bởi vì cô mà tôi thiếu điểm, vì cô mà tôi bị mẹ trách móc. Tôi cứ lặp đi lặp lại cái câu “vì cô hạ điểm nên mới thiếu” cho mẹ nghe để mẹ bớt mắng tôi nhưng không tôi đã sai. Mẹ càng nói lớn hơn “Đừng biện hộ lí do gì cả, học kém thì cứ nhận chứ đừng đổ lỗi cho người khác. Cô có hạ điểm đi nữa thì cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi. Cho con điểm như thế để con cố gắng phấn đấu, để con nỗ lực hơn nữa, vượt lên khó khăn để đi tìm một thứ gọi là hạnh phúc. Chẳng có giáo viên nào lại muốn học trò mình bị thiếu điểm cả. Hãy nghĩ về mặt tích cực chứ đừng nghĩ về mặt tiêu cực. Mặc dù bây giờ con thiếu điểm nhưng có như thế thì con mới tìm thấy giá trị đích thực của nó. Nhìn lại mình và cố gắng sửa sai đi con”. Đêm đó tôi thức đến khuya.Tôi nằm và suy nghĩ về lời mẹ nói, nghĩ về bản thân và cả cô nữa. Tôi nghĩ rất lâu và đã rút ra được bài học đắt giá cho bản thân qua lời mẹ. Tôi nhận thấy ở tôi còn có nhiều sai sót nên tôi phải sửa nó mỗi ngày nhất là cái thói kiêu căng của tôi. Cũng nhờ lời nói đó mà tôi mới thấy tình cảm của cô trao cho tôi lớn đến thế nào. Lớn đến độ tôi không thể thấy nó bằng mắt mình được mà phải cảm nhận nó qua từng lời nói, từng ánh mắt, từng nét chữ, từng ngày, từng giờ lên lớp của cô.
Văn học
Tôi lật người lại tay va vào cái đồng hồ báo thức tiện tay tôi giơ lên “trời! đã 2 giờ rồi sao”. Gió ngoài kia lọt qua khe cửa rít vào từng cơn se lạnh tôi kéo tấm chăn mỏng lên sát người hơn và thiếp ngủ lúc nào không hay. Tôi đã gặp một giấc mơ đẹp. Trong mơ tôi thấy cô tôi đang gieo từng hạt giống kiến thức vào trong tôi mỗi ngày . Để năm tháng trôi qua tôi được thừa hưởng những điều tốt đẹp từ hạt giống ấy.
Mặt trời đã lên cao, tôi đến trường với một tâm trạng khó tả. Bước vào tiết học đầu tiên cũng là lời nói ấy,vẻ mặt ấy, bóng dáng ấy nhưng tôi lại thấy ngượng ngùng và có lỗi với cô biết chừng nào.Thú thật lúc ấy tôi không dám nhìn cô nữa. Nhưng với những bài giảng sâu sắc, nét chữ mềm mại và tình cảm ấm nồng đã sớm xua đi những vướng mắc của tôi trong mấy ngày qua.
Một ngày mới lại bắt đầu, tầm hồn tôi cũng được đổi mới từ đây.Thực sự bây giờ tôi mới cảm nhận được tình cảm cô dành cho tôi lớn thế nào. Tưởng tượng những đêm cô ngồi thức soạn bài; cố gắng sáng tạo trong bài dạy để chúng tôi không thấy nhàm chán, không thấy tẻ nhạt; nhờ ánh mắt hiền dịu ấy đã cảm hoá được nhiều bạn trong lớp tôi, làm các bạn chăm chỉ hơn trước và tất nhiên là trong đó có tôi nữa.
Từ ngày bước vào lớp 9 đến bây giờ đã hơn 2 tháng rồi nhưng cái nỗi lo lắng từ đầu năm vẫn còn lưu lại trong chúng tôi. Cứ mỗi lần chúng tôi làm sai điều gì đó để cô thực sự thất vọng thì eo ôi lúc đó tất cả chúng tôi ai nín thở, ai cũng căng thẳng hết sức. Sợ một phần là sợ bị phạt nhưng quan trọng hơn là nếu như cô quá buồn vì lớp cô không dạy nữa thì ai sẽ là người lấp đầy những lỗ hổng kiến thức trong chúng tôi đây. Biết thế nên chúng tôi ai cũng tỏ ra có lỗi nên được cô tha thứ. Điều đó đã cho tôi thấy tiềm ẩn trong những hình phạt nghiêm khắc, những thái độ khe khắt là cả môt tình thương bao la và niềm hi vọng lớn lao của cô đặt vào tất cả các thành viên lớp tôi. Thế nhưng cái bồng bột của tuổi học trò vẫn cứ tồn tại nên cứ làm những nếp nhăn trên gương mặt cô ngày một nhiều hơn. Cô muốn chúng tôi hiểu được cái tác hại của việc không học là thế nào nên cô giảng nhiều và cô còn lấy cả ví dụ cho chúng tôi hiểu sâu hơn nữa. Ấy thế mà trong lớp tôi không phải ai cũng hiểu được, nhiều bạn vẫn không tiến bộ để cô phải buồn lòng . Tôi nghĩ, nếu như tôi là cô có lẽ tôi sẽ ghét những bạn đó lắm. Nhưng cô vẫn vỗ về như người mẹ, vẫn kiên trì giảng giải cho chúng tôi hiểu được viêc “dùi mài kinh sử” bây giờ nó quan trọng đến thế nào.
Cô bình thơ hay lắm. Tôi thích nghe cô đọc thơ rồi bình thơ, nhất là Truyện Kiều – Nguyễn Du những lời nói ấm áp, nhẹ nhàng như đi sâu vào lòng tôi rằng: “ Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài” . Và tôi cũng thích nghe cô nhận xét về những bài tập làm văn của lớp tôi nữa. Cô phê bình nhưng không làm chúng tôi buồn hay giận cô gì cả mà trái lại lời phê bình đó lại cho chúng tôi những tràng cười sảng khoái. Để mỗi giờ ra chơi tôi được nghe bao nhiêu lời tán tụng của các bạn và cả chính tôi về cô: sao cô có thể bình thơ hay đến thế? Sao cô ví von những bài viết của chúng tôi tài tình đến thế?
Tôi thích những lúc cô cười, nụ cười đẹp và sáng như ánh trăng rằm. Những lúc cô cười tôi ngắm cô thật lâu, khoảnh khắc ấy giúp tôi cảm nhận được sự gần gũi, sự ân cần, một khoảng cách không hề xa giữa cô với tôi. Cô ghi nhận những cố gắng dù là nhỏ nhất của chúng tôi. Đó chính là sự động viên giúp chúng tôi vươn lên trong học tập. Có thể nói cô đối với chúng tôi như người mẹ.
Tuy chỉ mới một thời gian ngắn được học cô nhưng tôi nhận thấy ở cô: cô là người rất giàu tình cảm và rất hết lòng vì chúng tôi. Cô chau mày khi chúng tôi làm bài dở và mỗi khi chúng tôi cố gắng cô nở nụ cười thật tươi. Đẹp biết bao những lúc cô cười.
Thật khó những lúc thế này để diễn tả lòng mình. Tôi muốn viết và viết nhiều hơn nữa nhưng khả năng viết lách của tôi chưa được tốt lắm nên không biết viết thế nào để lột tả hết cảm xúc trong tôi. Tôi đã buồn, giận khi cô hạ điểm của tôi nhưng giờ đây tôi thực sự cảm ơn cô vì đã giúp tôi nhận ra khả năng của mình. Nhất là đã giúp tôi hiểu về cô nhiều hơn. Năm nay là năm cuối cấp tôi sẽ cố gắng học tập để thay lời xin lỗi và cảm ơn của tôi gửi tới cô và cũng vì tương lai của tôi, vì bố mẹ tôi, vì những người đã quan tâm tới tôi và các bạn lớp 9A thân yêu của tôi.
Trong những môn học ở trường, em thích nhất là môn toán. Đây là một trong những môn học bắt buộc từ tiểu học đến trung học và thậm chí là đại học. Toán dạy chúng ta về những con số và phép tính. Giỏi toán mang lại cho chúng ta nhiều lợi thế. Làm toán cải thiện não bộ. Hơn nữa, những người học toán suy nghĩ logic hơn. Có rất nhiều lĩnh vực có thể áp dụng toán như kinh tế, kĩ sư và trong buôn bán. Toán được cho rằng bắt nguồn từ người Hy Lạp cổ và phát triển đến ngày nay. Ở VN ngày càng có nhiều những nhà toán học hay thần đồng toán học như Ngô Bảo Châu. Bởi thế, người Việt Nam rất tự hào về điều đó. Theo em, mỗi học sinh nên học giỏi toán hặc ít nhất là biết đến toán bởi vì con người đạt được rất nhiều thành tựu rực rỡ từ toán, cụ thể là trong xã hội hiện đại.
m chỉ nghĩ được từng này thôi thông cảm nha bn
Kính gửi ông/bà, Em viết thư này để gửi lời chào và những tâm tư của em đến ông/bà. Thời gian trôi qua nhanh chóng và em nhận ra rằng ông/bà luôn là người đã đồng hành và ủng hộ em trong suốt cuộc sống. Em muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với ông/bà vì những lời khuyên, sự động viên và tình yêu thương vô điều kiện mà ông/bà đã dành cho em. Những giây phút ông/bà dành thời gian để lắng nghe và chia sẻ những trải nghiệm của mình đã giúp em trưởng thành và tự tin hơn trong cuộc sống. Em cũng muốn thông báo rằng em đã đạt được một số thành tựu trong học tập và công việc. Điều này không thể thiếu sự hỗ trợ và động viên từ ông/bà. Em hy vọng rằng ông/bà sẽ tự hào về những gì em đã đạt được và sẽ tiếp tục đồng hành cùng em trong những thử thách tiếp theo. Cuối cùng, em muốn ông/bà biết rằng em luôn nhớ và trân trọng tình yêu và sự quan tâm của ông/bà. Em hy vọng rằng chúng ta sẽ có thêm nhiều cơ hội để gặp gỡ và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ cùng nhau. Xin chân thành cảm ơn ông/bà vì tất cả những điều tốt đẹp ông/bà đã mang đến cho em. Em yêu ông/bà rất nhiều và hy vọng rằng ông/bà luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Với tình yêu thương, [Tên của em]
1. Phần đầu
- Địa điểm và thời gian viết thư.
- Lời thưa gửi.
2. Phần chính
- Nêu mục đích, lý do viết thư.
- Thăm hỏi tình hình của người nhận thư.
- Thông báo tình hình của người viết thư.
- Nêu ý kiến trao đổi hoặc bày tỏ tình cảm với người nhận thư.
3. Phần cuối
- Lời chúc, lời cảm ơn, hứa hẹn.
- Chữ ký và tên hoặc họ tên
-
Viết thư hỏi thăm sức khỏe ông bà - Mẫu 10
..., ngày… tháng… năm…
Bà kính yêu!
Đã lâu lắm rồi, cháu chưa được về quê, cháu rất nhớ bà. Hôm nay rảnh, cháu viết thư hỏi thăm bà đây. Dạo này, bà có khỏe không ạ? Cái lưng của bà đã đỡ đau chưa? Vườn cây nhà ta có thu hoạch được nhiều quả không ạ? Đàn gà con chắc lớn lắm rồi, bà nhỉ?
Cháu còn nhớ lần trước về quê, cháu được đi hái quả trong vườn bà. Bà còn cho cháu biết những điều mới lạ về các loài cây. Cháu vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào của trái hồng mà bà đã dành cho chúng cháu. Tối đến, chúng cháu quây quần bên bà để nghe kể chuyện cổ tích dưới ánh trăng sáng ngời. Cháu rất thích món cháo đỗ xanh do chính tay bà nấu. Tất cả hình ảnh vườn cây và ngôi nhà xinh xắn của bà đều đã in đậm trong tâm trí cháu. Nhưng có lẽ kỉ niệm sâu sắc nhất là lần cháu bị ốm, bà đã chăm sóc cháu.
Hôm ấy, trời nắng như đổ lửa, những đàn bướm trắng, bướm vàng bay dập dờn quanh cây hoa mẫu đơn rực rỡ. Vì cháu quá mải mê với những cánh bướm nên đã quên không đội mũ. Tự nhiên cháu thấy nhức đầu, chóng mặt, toàn thân nóng ran. Cháu ngồi phịch xuống thềm nhà. Bà chạy vội ra cuống quýt: “Cháu tôi ốm mất rồi”. Rồi bà đi ra vườn hái lá sắc lên cho cháu uống. Bà lấy khăn đắp vào trán cho cháu và nấu một nồi cháo thật ngon. Bà bảo phải cho thật nhiều hành và tía tô thì mới mau giải cảm. Bài thuốc của bà thật kỳ diệu, cháu khỏi ốm rất nhanh. Bây giờ cháu còn nhớ đôi bàn tay gầy guộc, nhăn nheo nhưng chứa đầy tình yêu thương ấm áp của bà.
Thôi, thư đã dài, cháu xin dừng bút tại đây. Cháu chúc bà luôn mạnh khỏe và bình an. Bà cho cháu gửi lời chúc sức khỏe đến mọi người hàng xóm xung quanh. Cháu rất yêu bà!
Tìm thành phần chưa biết trong phét tính
C ×3=2307
C : 4=1823
Hai câu thơ này đặt ra một câu hỏi sâu sắc về tính chất của con người và tác động của cá nhân hóa trong cuộc sống. Câu thơ đầu tiên "Nếu mỗi người một vẻ" cho ta nhận thức rằng mỗi người có sự khác biệt riêng, từ cách suy nghĩ, hành động cho đến cảm xúc. Điều này làm cho chúng ta trở nên đa dạng và phong phú.
Tuy nhiên, câu thơ tiếp theo "Liệu mình có cách xa?" lại khiến ta suy nghĩ về tác động tiêu cực của việc cá nhân hóa. Khi chúng ta chỉ tập trung vào cá nhân và không quan tâm đến ý kiến hay quan điểm của người khác, chúng ta có thể dễ dàng xa lánh và làm tổn thương nhau.
Với suy nghĩ của em, em tin rằng việc hiểu và chấp nhận sự khác biệt giữa con người là điều quan trọng. Chúng ta nên học cách tôn trọng ý kiến của người khác và biết lắng nghe. Chỉ khi chúng ta thấu hiểu và đồng cảm với nhau, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội đoàn kết và hạnh phúc
#khonghieu=ib