sông nào không chảy qua vùng Duyên hải miền Trung
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Bài văn tả khuôn mặt bà:
Khuôn mặt bà tôi không còn láng mịn như những cô gái đôi mươi, mà đã hằn lên dấu vết của thời gian, như một cuốn sử thi ghi lại những năm tháng thăng trầm. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là vầng trán cao, rộng, in hằn những nếp nhăn xếp lớp. Mỗi nếp nhăn như một câu chuyện, một kỷ niệm về những lo toan, vất vả mà bà đã trải qua để nuôi dưỡng con cháu.
Đôi mắt bà, dẫu đã mờ đi theo năm tháng, vẫn ánh lên vẻ hiền từ và chan chứa yêu thương. Đồng tử nay không còn đen láy mà ngả màu nâu nhạt, ẩn chứa sự từng trải và bao dung. Khi bà mỉm cười, đôi mắt ấy như được thắp sáng, những nếp chân chim nơi khóe mắt cũng vì thế mà giãn ra, trông thật phúc hậu.
Chiếc mũi bà không quá cao, cũng không quá tẹt, mà hài hòa với khuôn mặt. Sống mũi đã mờ đi một chút, nhưng vẫn giữ được nét thanh thoát. Dưới chiếc mũi là đôi môi mỏng, nay đã có phần nhăn nheo, nhưng mỗi khi bà cất tiếng nói, những lời răn dạy, những câu chuyện cổ tích lại tuôn ra từ đó, nhẹ nhàng và ấm áp. Khi bà cười, đôi môi ấy hé mở, để lộ hàm răng đã lưa thưa nhưng vẫn trắng đều.
Làn da trên khuôn mặt bà không còn hồng hào tươi tắn mà đã sạm đi theo nắng mưa, thời gian. Những vết đồi mồi li ti điểm xuyết trên gò má gầy gò, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mà chỉ tô thêm sự mặn mà, từng trải. Mái tóc bạc trắng như cước, được búi gọn gàng sau gáy, càng làm nổi bật khuôn mặt hiền hậu của bà.
Khuôn mặt bà, với những nếp nhăn, những vết đồi mồi và mái tóc bạc trắng, không phải là dấu hiệu của sự già nua, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa, chan chứa tình yêu thương và sự hy sinh. Với tôi, đó là khuôn mặt đẹp nhất, bình yên nhất và thân thương nhất trên đời.
Bài văn tả khuôn mặt bà:
Khuôn mặt bà tôi không còn láng mịn như những cô gái đôi mươi, mà đã hằn lên dấu vết của thời gian, như một cuốn sử thi ghi lại những năm tháng thăng trầm. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là vầng trán cao, rộng, in hằn những nếp nhăn xếp lớp. Mỗi nếp nhăn như một câu chuyện, một kỷ niệm về những lo toan, vất vả mà bà đã trải qua để nuôi dưỡng con cháu.
Đôi mắt bà, dẫu đã mờ đi theo năm tháng, vẫn ánh lên vẻ hiền từ và chan chứa yêu thương. Đồng tử nay không còn đen láy mà ngả màu nâu nhạt, ẩn chứa sự từng trải và bao dung. Khi bà mỉm cười, đôi mắt ấy như được thắp sáng, những nếp chân chim nơi khóe mắt cũng vì thế mà giãn ra, trông thật phúc hậu.
Chiếc mũi bà không quá cao, cũng không quá tẹt, mà hài hòa với khuôn mặt. Sống mũi đã mờ đi một chút, nhưng vẫn giữ được nét thanh thoát. Dưới chiếc mũi là đôi môi mỏng, nay đã có phần nhăn nheo, nhưng mỗi khi bà cất tiếng nói, những lời răn dạy, những câu chuyện cổ tích lại tuôn ra từ đó, nhẹ nhàng và ấm áp. Khi bà cười, đôi môi ấy hé mở, để lộ hàm răng đã lưa thưa nhưng vẫn trắng đều.
Làn da trên khuôn mặt bà không còn hồng hào tươi tắn mà đã sạm đi theo nắng mưa, thời gian. Những vết đồi mồi li ti điểm xuyết trên gò má gầy gò, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mà chỉ tô thêm sự mặn mà, từng trải. Mái tóc bạc trắng như cước, được búi gọn gàng sau gáy, càng làm nổi bật khuôn mặt hiền hậu của bà.
Khuôn mặt bà, với những nếp nhăn, những vết đồi mồi và mái tóc bạc trắng, không phải là dấu hiệu của sự già nua, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa, chan chứa tình yêu thương và sự hy sinh. Với tôi, đó là khuôn mặt đẹp nhất, bình yên nhất và thân thương nhất trên đời.

Đọc đoạn thơ này, lòng tôi dâng trào một niềm xúc động vô bờ và sự kính phục sâu sắc dành cho Bác Hồ. Bốn câu thơ ngắn gọn nhưng đã khắc họa rõ nét hình ảnh một vị lãnh tụ vĩ đại, gần gũi và yêu thương nhân dân đến nhường nào.
Cụm từ "Bác sống như trời đất của ta" ngay lập tức gợi lên một cảm giác thiêng liêng, trường tồn. Bác không chỉ là một con người mà đã hòa mình vào thiên nhiên, vào cuộc sống của dân tộc, trở thành một phần không thể tách rời, bao la và vĩnh cửu như trời đất. Tình yêu thương của Bác được thể hiện một cách giản dị nhưng sâu sắc qua hình ảnh "Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa". Đó là tình yêu dành cho những điều nhỏ bé, bình dị nhất trong cuộc sống, cho thấy sự quan tâm chu đáo, tỉ mỉ của Bác đến mọi vật, mọi người. Tình yêu ấy không chỉ dừng lại ở những điều hữu hình mà còn vươn tới lý tưởng cao đẹp: "Tự do cho mỗi đời nô lệ". Câu thơ này như một lời khẳng định hùng hồn về sứ mệnh giải phóng dân tộc, mang lại tự do, hạnh phúc cho toàn thể nhân dân mà Bác đã cống hiến trọn đời. Và cuối cùng, hình ảnh "Sữa để em thơ, lụa tặng già" là một sự đúc kết tuyệt vời về sự hy sinh, chăm lo của Bác cho mọi tầng lớp nhân dân, từ những em bé thơ ngây đến những người già yếu. Đó là tình yêu thương bao la, vô điều kiện, là sự tận tụy không ngừng nghỉ của một người cha già dành cho đại gia đình Việt Nam.
Mỗi câu thơ đều như chạm đến trái tim, khiến tôi thêm yêu, thêm kính trọng Bác. Bác ơi, Người đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đã để lại một di sản vĩ đại về tình yêu thương và sự hy sinh. Những vần thơ này không chỉ là lời ca ngợi mà còn là lời nhắc nhở về một tấm gương sáng ngời, một nhân cách lớn mà chúng ta mãi mãi noi theo. Cảm ơn Người, Bác Hồ kính yêu!
Đoạn thơ ngắn ngủi từ bài "Bác ơi" đã gieo vào lòng người đọc biết bao cảm xúc về một nhân cách vĩ đại. Câu "Bác sống như trời đất của ta" không chỉ là một lời ca ngợi mà còn là sự khẳng định về sự vĩ đại, bao la của Bác Hồ. Bác không chỉ là một con người mà Bác đã trở thành một biểu tượng trường tồn, hòa mình vào sự bất diệt của đất trời, vĩnh viễn trong trái tim mỗi người dân Việt Nam.
Từng câu thơ tiếp theo lại mở ra một tầm hồn rộng lớn, gần gũi và đầy tình yêu thương: "Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa". Tình yêu ấy không chỉ dành cho những điều lớn lao, mà len lỏi vào từng chi tiết nhỏ nhất, thân thương nhất của cuộc sống. Đó là tình yêu lao động, yêu thiên nhiên, yêu những điều bình dị, giản dị nhất. Bác không chỉ lo những việc đại sự quốc gia, mà Bác còn quan tâm, nâng niu, trân trọng từng sự sống nhỏ bé.
Rồi đến "Tự do cho mỗi đời nô lệ / Sữa để em thơ, lụa tặng già", những vần thơ ấy như chạm vào sâu thẳm trái tim ta. Đó là tấm lòng của một vị lãnh tụ không chỉ đấu tranh cho độc lập dân tộc mà còn vì hạnh phúc của từng con người. Bác mang lại ánh sáng tự do cho những người từng sống trong vòng xiềng xích, mang đến sự no ấm cho những em thơ, sự ấm áp cho những người già. Từng lời thơ như một minh chứng cho cuộc đời Bác là cuộc đời hy sinh, cống hiến trọn vẹn cho dân tộc, cho những con người bé nhỏ. Cảm xúc dâng trào là sự biết ơn, tự hào và cả niềm xúc động sâu sắc trước một trái tim vĩ đại, một tấm lòng bao dung, đã dành trọn cả cuộc đời mình để vun đắp hạnh phúc cho mọi người. Bác mãi là ngọn đuốc soi đường, là nguồn cảm hứng bất tận trong trái tim mỗi người Việt Nam.

Vào thời gian rảnh rỗi, tôi thích nghe nhạc và chơi game. Đôi khi, tôi đọc sách hoặc xem phim với gia đình. Tôi cũng thích ra ngoài đạp xe hoặc đi bộ trong công viên. Thời gian rảnh rỗi giúp tôi thư giãn sau khi học. Vào cuối tuần, tôi thường đi chơi với bạn bè. Chúng tôi trò chuyện, cười đùa và vui vẻ cùng nhau. Tôi luôn mong chờ đến thời gian rảnh rỗi của mình.
In my free time, I like to listen to music and play games. Sometimes, I read books or watch movies with my family. I also enjoy going outside to ride my bike or walk in the park. Free time helps me relax after studying. On weekends, I often hang out with my friends. We talk, laugh, and have fun together. I always look forward to my free time.

Mùa xuân là mùa tôi yêu thích nhất trong năm. Thời tiết ấm hơn, hoa bắt đầu nở khắp nơi. Cây cối đâm chồi nảy lộc xanh tươi, không khí thoang thoảng mùi tươi mát và ngọt ngào. Chim chóc trở về và hót líu lo vào buổi sáng. Mọi người thường ra ngoài để tận hưởng ánh nắng mặt trời và thiên nhiên tươi đẹp. Mùa xuân mang đến cảm giác hy vọng và khởi đầu mới.
Spring is my favorite season of the year. The weather becomes warmer, and flowers start to bloom everywhere. Trees grow new green leaves, and the air smells fresh and sweet. Birds return and sing happily in the morning. People often go outside to enjoy the sunshine and beautiful nature. Spring brings a feeling of hope and new beginnings.

Tìm các câu kể Ai thế nào? trong đoạn trích dưới đây. Xác định chủ ngữ, vị ngữ của từng câu vừa tìm được:
a, Chân trời đằng đông ửng hồng. Ánh xuân hồng nhuốm hồng cả đất trời. Bầu trời bao la xanh thẳm. Cỏ cây đôi bờ kênh sáng ửng lên. Cánh đồng làng như một tấm lụa màu thiên lí căng tít tận chân đê. Lúa con gái xanh biêng biếc dâng lên dưới ánh xuân ấm áp. Người ra đồng mỗi lúc một đông. Nón trắng của mấy cố đang be bờ, làm cỏ nhấp nhô. Tiếng hát êm ái, ngọt ngào của các cô lan xa theo làn gió nhẹ.
b, Sáng sớm, trên cánh đồng, không gian thật thoáng đãng, mát mẻ. Cảnh vật im lìm còn như chìm trong giấc ngủ. Hương lúa thoang thoảng lan theo làn gió. Em bước xuống bờ ruộng, nâng lên tay một bông lúa trĩu nặng.

g chỉ là nguyên nhưng lớp năm cô chưa chỉ mà đúng không ? tui nhớ cô chưa chỉ
0 có số liền trước nha bạn, nhưng mà cái đấy lớp 5 chưa học thôi

a. Bài thơ trên nói về điều gì?
Bài thơ "Lá thư cuối gửi lại mùa thi" là một lời chia tay đầy xúc cảm gửi đến tuổi học trò, đặc biệt là khoảng thời gian cuối cấp gắn với mùa thi. Tác giả thể hiện nỗi lưu luyến, bâng khuâng khi phải rời xa mái trường, bạn bè, và những kỷ niệm tuổi học trò. Những hình ảnh như "giấy trắng", "giấc mộng tuổi mười hai", "ánh mắt trao nhau không nói hết", hay "bài thơ xưa hóa khúc chia ly" đều gợi lên một thời thanh xuân trong sáng, ngây thơ, đẹp đẽ nhưng không thể níu giữ. Bài thơ là một lời nhắn nhủ giữ lại những dư âm đẹp của thời học sinh trong trái tim mỗi người.
b. Hãy viết một bài văn nói về suy nghĩ của em khi đọc bài thơ này:
Bài văn tham khảo:
Tuổi học trò luôn là một phần ký ức tươi đẹp và trong sáng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Khi đọc bài thơ "Lá thư cuối gửi lại mùa thi", em cảm nhận được một nỗi bồi hồi, xúc động sâu sắc – như thể chính mình đang sống lại những ngày tháng cuối cùng dưới mái trường thân yêu.
Mở đầu bài thơ, tác giả nhắc đến “mùa thi với những chiều nhòe nắng”, một hình ảnh quen thuộc đối với bao thế hệ học trò. Đó không chỉ là khoảng thời gian ôn luyện vất vả mà còn là thời điểm chuyển giao, đánh dấu sự trưởng thành. Hình ảnh “giấy trắng in giấc mộng tuổi mười hai” khiến em nghĩ đến những ước mơ hồn nhiên, trong trẻo mà ai cũng từng ấp ủ khi còn là học sinh. Những dòng thơ sau gợi ra một tâm trạng đầy lưu luyến khi chia tay: “ta cất bước giữa ngập ngừng bịn rịn / chút ngây thơ còn đọng lại ở mi ai” – như lời tạm biệt đầy bịn rịn với chính mình của những ngày tháng cũ.
Điều khiến em xúc động nhất chính là đoạn thơ cuối, khi ánh mắt trao nhau đã không còn là lời hứa hẹn mà trở thành “khúc chia ly”. Nhưng thay vì tiếc nuối, bài thơ lại chọn kết thúc bằng một lời nhắn nhủ chân thành: “bạn ơi, xin giữ lại / để đời sau còn biết có thời ni”. Đó là mong muốn lưu giữ những kỷ niệm đẹp, như một phần của ký ức không thể phai nhòa.
Qua bài thơ, em hiểu rằng thời học sinh trôi qua rất nhanh, và những cảm xúc, những kỷ niệm tưởng như nhỏ bé hôm nay sẽ trở thành hành trang quý giá sau này. Em thấy mình cần trân trọng hơn từng khoảnh khắc hiện tại – những giờ học, những buổi trò chuyện cùng bạn bè, những lần hồi hộp trước kỳ thi – vì tất cả sẽ trở thành một phần của thanh xuân mà em sẽ mãi ghi nhớ.

Có ý kiến cho rằng "Con người sinh ra để lao động và sống nhờ lao động". Đây là có một ý kiến chuẩn xác, thể hiện mối liên hệ gắn bó, mật thiết giữa hai yếu tố này. Lao động là hoạt động, làm việc bằng tay chân hoặc trí óc để phục vụ cho bản thân và cộng đồng. Các công trình vĩ đại của thế giới như Kim tự tháp, Vạn Lý Trường Thành,... cũng là thành quả lao động của con người. Ngày nay, chúng ta làm việc để tạo ra của cải vật chất nuôi sống bản thân, góp phần thúc đẩy nền kinh tế thị trường phát triển. Con người cũng khẳng định được giá trị của mình, dần dần hoàn thiện nhân cách thông qua lao động. Không những thế, khi làm việc, ta còn có thể phát huy sức sáng tạo, năng động của bản thân. Tuy nhiên, con người cũng cần trau dồi, phát triển văn hóa tinh thần để cuộc đời mới trở nên thú vị, đáng sống. Nếu ta chỉ chăm chăm vào làm việc, cuộc sống sẽ vô cùng vô vị, nhạt nhẽo, đầy chán chường. Lao động có nhiều vai trò và ý nghĩa quan trọng trong đời sống của chúng ta. Ta phải biết cần cù, chăm chỉ, tích cực tham gia vào việc tạo ra của cải vật chất để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có ý kiến cho rằng "Con người sinh ra để lao động và sống nhờ lao động". Đây là có một ý kiến chuẩn xác, thể hiện mối liên hệ gắn bó, mật thiết giữa hai yếu tố này. Lao động là hoạt động, làm việc bằng tay chân hoặc trí óc để phục vụ cho bản thân và cộng đồng. Các công trình vĩ đại của thế giới như Kim tự tháp, Vạn Lý Trường Thành,... cũng là thành quả lao động của con người. Ngày nay, chúng ta làm việc để tạo ra của cải vật chất nuôi sống bản thân, góp phần thúc đẩy nền kinh tế thị trường phát triển. Con người cũng khẳng định được giá trị của mình, dần dần hoàn thiện nhân cách thông qua lao động. Không những thế, khi làm việc, ta còn có thể phát huy sức sáng tạo, năng động của bản thân. Tuy nhiên, con người cũng cần trau dồi, phát triển văn hóa tinh thần để cuộc đời mới trở nên thú vị, đáng sống. Nếu ta chỉ chăm chăm vào làm việc, cuộc sống sẽ vô cùng vô vị, nhạt nhẽo, đầy chán chường. Lao động có nhiều vai trò và ý nghĩa quan trọng trong đời sống của chúng ta. Ta phải biết cần cù, chăm chỉ, tích cực tham gia vào việc tạo ra của cải vật chất để có cuộc sống tốt đẹp hơn

Câu a:
Biện pháp được sử dụng trong câu thơ trên là biện pháp so sánh, chân trời được so sánh với một cánh cửa rộng. Nhờ biện pháp so sánh đó giúp ta cảm nhận được sự bao la của chân trời không bao giờ có điểm dừng. Nghe chữ chân ta đã ngỡ nó như là điểm cuối cùng của trời nhưng mà lại không phải là như vậy. Nó mênh mông và rộng lớn vô cùng, chưa bao giờ khép lại. Chính sự ví con với chiếc cửa ngỏ đã làm bầu trời càng trở nên bát ngát và mênh mông hơn cả. Chân trời lại được hiện ra như một chiếc cổng rộng lớn không khép bao giờ, như một tâm hồn giang rộng đôi tay đón yêu thương từ nhân thế.
Câu b:
Từ những câu thơ giàu cảm xúc và hình tượng của bài thơ đã gợi nên vẻ đẹp thiên nhiên và sự kỹ vĩ của tạo hóa. Nhưng để nó luôn đẹp và hiền hòa thì không thể thiếu được trách nhiệm của con người trong vấn đề bảo tồn và gìn giữ môi trường sống. Nếu ta thờ ơ và vô trách nhiệm trước việc bảo vệ môi trường thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, sự mất cân bằng về sinh thái, sự biến đổi khí hậu, bầu không khí ô nhiễm, thiên tai, hiểm họa từ môi trường sẽ là mối đe dọa lớn nhất tới cuộc sông của chúng ta. Vì vậy mỗi người cần có hành động cụ thể, thiết thiệt đối với việc gìn giữ môi trường thân thiện, xanh, sạch và đẹp đẽ.
sông Hồng