viết bài văn phân tích đặc điểm nhân vật con kiến trong câu chuyện kiến và châu chấu
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Chứng cứ:
- Từ điển Hán Nôm:
- Nghĩa: Ốm, đau.
- Cách viết: 病 (bệnh)
- Cách đọc: /bɛ̣̂ɲ/
- Ví dụ:
- Tâm bệnh: 心病 (bệnh tim)
- Tương tư bệnh: 相思病 (bệnh tương tư)
- Bệnh nhập cao hoang: 病入膏肓 (bệnh đã vào xương tủy, bệnh nặng không chữa được nữa)
- Nguồn gốc:
- Từ "bệnh" được vay mượn từ tiếng Hán "病" (bệnh) với nghĩa tương tự.
- Chữ Hán "病" được cấu tạo bởi hai bộ phận:
- Bộ "疒" (bệnh): biểu thị ý nghĩa liên quan đến bệnh tật.
- Bộ "告" (cáo): biểu thị ý nghĩa thông báo, nói ra.
Hôm nay , sau khi ăn sáng xong . Em cùng bạn Mai sẽ làm 1 mô hình liên quan tới thiên nhiên . Khi làm xong , hai chúng em đều vui mừng vì thành quả này . Trên đường về nhà ( vì chúng em làm ở công viên ) thì thấy 1 nhóm tổ chức nhặt rác ven đường , tưới cây , bắt sâu ... Chúng em lúc đầu chẳng quan tâm . Khi nhìn lại mô hình thì chợt thấy xấu hổ , nôn nao . Chúng em liền để mô hình vào túi , ra xin mấy cô chú tróng nhóm . Các cô chú rất vui vì có thêm 2 người vào làm cùng . Các cô chú yêu cầu bọn em tưới cây , bắt sâu cho cây thụ cuối phố . Chúng em làm việc cẩn thận và tỉ mỉ . Hoàn thành xong , chúng em được các cô chú tặng thêm mấy con động vật về thiên nhiên . Chúng em cảm thấy rất vui vẻ
Người phụ nữ tôi yêu
Chính là đấng sinh thành
Một tiếng “Mẹ” thiêng liêng
Tôi trân trọng một đời.
Mẹ là ánh sao sáng
Soi tỏ đường con đi
Mẹ là nắng ban mai
Xua đêm dài băng giá.
Mẹ là bến bình yên
Luôn đón con trở về
Mẹ là lời hát ru
Đưa con đến bên mơ.
Cuộc đời nhiều xót xa
Héo mòn sắc xuân mẹ
Trong bộn bề lo toan
Là tình yêu tha thiết.
Chênh vênh bước vào đời
Mẹ vẫn hằng mong ước
Con bình an khỏe mạnh
Sóng gió tựa mây bay.
Dù bể cạn non mòn
Con vẫn mãi khắc ghi
Tình yêu thương của mẹ
Nguyện một đời tri ân.
a. Từ láy trong đoạn văn trên là: phất phơ
b. Nội dung của đoạn trích trên: Miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên thanh bình yên ả của mảnh đất quê hương thân yêu.
c. Biện pháp tu từ nhân hóa gọi lúa là "chị", tre là "cậu", gió là "cô", mặt trời là "bác" đều có những hành động như con người.
d. Đoạn thơ là miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên thanh bình, yên ả của quê hương đất nước ta. Tác giả đưa vào những lời thơ của mình những gì gần gũi nhất từ lúa, tre, đàn cò, gió, mặt trời... Điều đặc biệt là những sự vật này đều được thổi hồn có hành động giống như con người bằng biện pháp nhân hóa. Những chị lúa đang bung xõa mãi tóc của mình bay phất phơ trong gió. Những anh tre đứng sát nhau, bá vai nhau thì thầm bài học cũ. Đàn cò trắng bay trong ánh dương rực rỡ khiến tác giả ngỡ như đang khiêng nắng qua sông. Đây là liên tưởng tinh tế, thú vị mang lại sự hứng thú cho người đọc. Còn cô gió tinh nghịch đùa với mây trên đồng. Bác mặt trời cũng không chịu ngồi yên mà đạp xe qua những đỉnh núi ban phát ánh sáng cho muôn nơi. Phong cảnh dưới ngòi bút của Trần Đăng Khoa thật đẹp và gần gũi biết bao.