K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 2 2019

Chúng ta đang tận hưởng cảm giác của sáng mùng một tết, một buổi sáng hoàn toàn khác với những ngày còn lại trong năm.

Buổi sáng mùng một ngập tràn nắng, gió, hương thơm của chậu mai trước nhà và cả tâm hồn tươi mới cho một mùa xuân rực rỡ. Một năm mới với bao ước vọng về tương lai.

Tôi đã đi qua bao sáng mùng một tết, đã bao lần tôi nghe những bài hát xưa cũ về mùa xuân. Bao lần tôi nhìn mai nở trước nhà và rất nhiều năm đi qua khu chợ Giồng Ông Tố gần nhà. Nhìn cảnh nhộn nhịp bán mua, bánh kẹo, mứt và hoa… khiến tôi nhớ những ký ức xưa cũ về ngày xuân. Tuổi thơ tôi năm nào ở vùng quê nghèo Đại Lộc chỉ như mới hôm qua.

Mùa xuân, có lẽ là khoảnh khắc ngọt ngào nhất để nhớ về tuổi thơ, nhớ về những ngày đã đi qua và yêu thêm gia đình và bạn bè.

Khi các chú, các bác chuẩn bị tiểu cảnh để chụp hình Tết ở bãi đất trống trước nhà, khi mẹ bắt đầu chuẩn bị giấy màu, đậu xanh, đường cho món bánh hột sen, khi trời bắt đầu se lạnh và mẹ lấy chiếc áo ấm màu vàng cất sâu trong đáy đủ đưa cho tôi mặc… là tôi đã biết tết đang đến thật gần. Đã 20 năm trôi qua, mẹ vẫn luôn cất chiếc áo ấy cho tôi.

Nhớ sáng mùng một tết năm nào, tôi được ba và mẹ mừng tuổi 2.000 đồng. Lúc ấy, tôi - một con bé 5 tuổi, trèo lên gác với mẹ, nhìn bánh và mứt nhưng không được ăn vì “để dành đãi khách” cứ tiếc nuối mãi không thôi.

Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đi qua theo vòng xoay của vũ trụ. Tuổi thơ qua đi, cuộc sống với bao đổi thay, bây giờ không còn bánh hột sen xanh xanh đỏ đỏ như ngày xưa nữa. Tôi ngày càng lớn, mẹ càng ngày càng già theo lẽ tự nhiên và đã rất nhiều cái Tết đi qua, tôi không còn cảm giác háo hức chờ tiền mừng tuổi của ba.

K MK NHÁ

AI K MK MK K LẠI

CHÚC BN HC TỐT

11 tháng 2 2019

có cây đào

có mâm 5 quả 

có bánh trưng 

có li xì

haha

haha để mik tìm cho chờ tí nha cho mik đã

11 tháng 2 2019

 Quyền công dân:

  • Học tập
  • Nghiên cứu khoa học
  • Tự do đi lại và cư trú
  • Không bị xâm hại về chỗ ở và thân thể
  • Hưởng chế độ bảo vệ sức khỏe.

- Nghĩa vụ công dân:

  • Bảo vệ đất nước
  • Đi nghĩa vụ quân sự (Đối với nam)
  • Tông trọng và bảo vệ tài sản nhà nước
  • Đóng thuế, lao động công ích
  • Tuân theo hiến pháp và pháp luật.

- Quyền của trẻ em:

  • Quyền sống còn: quyền cố hữu được sống, đăng kí khai sinh ngay sau khi sinh...
  • Quyền được bảo vệ: bảo vệ sức khoẻ, bảo vệ phẩm giá, giúp đỡ đặc biệt
  • Quyền phát triển: được học hành, tham gia các hoạt động xã hội...
  • Quyền tham gia: trẻ em có quyền tự do bày tỏ ý kiến...

- Bổn phận trẻ em:

  • Trẻ em hiểu sự quan tâm, biết ơn cha mẹ, thầy giáo, cô giáo, những người đã chăm sóc, dạy dỗ, giúp đỡ mình.
  • Đền đáp lại công ơn đó bằng cách thực hiện tốt bổn phận của mình: cố gắng học tập, nâng cao kiến thức, rèn luyện phẩm chất đạo đức để trở thành công dân có ích cho đất nước;

Bài làm

Trong mưa bụi và rét ngọt của mùa xuân, cả một góc phố gồm mấy dãy phố dọc, phô ngang xung quanh bờ hồ như một vườn hoa, rực rỡ muôn hồng ngàn tía. Tôi đứng từ xa mải mê ngắm cái vườn hoa nhân tạo ấy, rồi không dừng được liền gởi xe hòa vào dòng người đi chợ hoa. Chợ hoa theo truyền thông quê tôi chia thành nhiều khu vực riêng. Chỗ này bán hoa hồng, hoa huệ, hoa lay ơn, đồng tiền… để cắm lọ, cắm lục bình. Chỗ kia bán hoa trồng trong chậu: thược dược, cúc… Có cả chợ nhỏ bán cành đào và một chợ cây cảnh. Chợ họp từ trước Tết cho đốn 9, 10 giờ đêm trước giao thừa, nhưng đông nhất là vào các ngày 28, 29, 30 (nếu năm nào có ngày 30 tết).

Đầu tiên cứ theo dọc phố tôi tiến thẳng vào nơi bán đào. Những cành đào Nhật Tân mang từ Hà Nội về mà vẫn thắm đỏ. Hoa phần lớn co chúm chím nhưng hứa hẹn khi nở sẽ xòe ra to như những đồng xu. Nhiều nhất là giống đào phai ở quê tôi, màu phơn phớt hồng, hoa đỏ, cánh mỏng, không dày hoa quá cũng không rực rỡ quá… e lệ mà khiêm nhường. Năm nay đã thấy có một số cành đào lạ. Hoa to, đỏ rực, ít lá, em tưởng chừng nó như là những bông hoa của mùa xuân. Thoạt trông rất thích, ai cũng trầm trồ, nhưng ngắm lâu thì trông như tranh vẽ, ít sinh khí, sống động. Tôi nghe một bác già sành chơi hoa nói là đào “Tàu”(đào Trung Quốc) và bình luận thế. Tôi đứng ngắm một vài cành và hình như thế thật! Trong chợ đào lác đác vài cành mận trắng. Hoa mận màu sắc không rực rỡ bằng đào nhưng hoa màu trắng, cành to và gân guốc, lẫn vào trong cả một rừng đào nên rất có duyên. Tôi nghĩ những cành mận này chắc được đem từ những huyện miền núi xuống. Chúng đã làm duyên cho các chợ đào lúc nào cũng rực rỡ, làm mát mắt người ta khi đi giữa một rừng hoa đỏ.

# Chúc bạn học tốt #

11 tháng 2 2019

Mùa xuân là mùa mà tôi thích nhất trong năm. Trong vườn, những bác cây đâm chồi nảy lộc. Những cây hoa đào bắt đầu nở những bông hoa hồng nhạt làm cho không khí xuân càng thêm tưng bừng. Những chồi hoa bẽn lẽn nấp sau kẽ lá như những người thiếu nữ xấu hổ, e thẹn. Những em bé mặc những bộ đồ mới, màu sặc sỡ đi du xuân. Chúng cùng theo bố mẹ đi chúc tết ông bà, họ hàng người thân. Mỗi dịp Tết đến, tôi cũng như bao đứa trẻ khác đều thích nhận tiền lì xì. Tôi thích lì xì không phải vì tiền mà lì xì sẽ mang may mắn cho tôi trong năm. Không khí mùa xuân trở nên ấm áp hơn, cái giá lạnh của mùa đông đã dịu bớt. Và tôi lại thêm 1 tuổi mới. Mùa xuân là đẹp phải không nào các bạn!

11 tháng 2 2019

sao thế bạn ?

11 tháng 2 2019

??????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????

11 tháng 2 2019

Trong khi đang đi trên con đường lồi lõm, gồ ghề, thiếu bóng cây che. Tôi chợt nghe thấy tiếng gọi của con đường này kêu lên.

Tôi chợt nhìn xuống và hỏi:

- Có chuyện gì vậy???

Con đường gồ ghề đó trả lời :

- Tôi khổ lắm bạn ạ, suốt bao năm qua con người đã đi lên thân mình tôi vậy mà khi tôi bị gồ ghề, lồi lõm, không có chút bóng râm nào của cây, người tôi nóng ran lên như bị thiêu đốt, lại bị người ta xa lánh, không chỉ vậy, họ nhìn vậy mà không cải tạo lại cho tôi mà còn xem như tôi không còn tồn tại nữa chứ ! Theo bạn thì bạn sẽ cảm thấy như thế nào khi bị như vậy?

Tôi thấy thế liền bảo:

- Tôi cũng sẽ căm ghét họ như bạn thôi. Con người giờ đây không biết nghĩ cho những sự vật xung quanh mình đã bị đối xử như thế nào mà cứ làm đẹp cho bản thân cứ cho rằng mình luôn đúng và có trách nhiệm như một công dân có ích trong xã hội ! Tôi cũng muốn đặt một dấu chấm hỏi thật to: " Vậy trên trái đất này không thể tồn tại một người lương thiện nữa hay sao??? "

Con đường ấy khóc:

- Huhu... Vậy không có tôi con người làm sao đi lại thuận tiện được? Vậy mà họ còn không có chút tình cảm gì đối với tôi là sao??? 

Sau cuộc trò chuyện ấy, tôi đã tuyên truyền các chú công nhân để cải tạo lại con đường này nói riêng và những con đường bị trục trặc giống như thế này nói chung. Hãy chung tay làm đất nước thêm tươi đẹp!

11 tháng 2 2019

Ngày nay khi xã hội ngày càng phát triển thì nhu cầu làm giàu của con người ngày càng cao, họ có thể bất chấp tất cả mọi điều để đạt được những gì mà mình mong muốn, chính vì vậy rừng là một nguồn tài nguyên mà đem lại cho họ nhiều lợi lộc nhất, chính vì thế mặc dù rừng là nguồn sống, là tài nguyên vô giá của đất nước ta, nhưng nó cũng đang đứng trước nguy cơ bị tàn phá một cách nghiêm trọng và đáng báo động nhất.

Rừng không chỉ là nơi lưu giữ những giá trị văn hóa của dân tộc, nó còn là lá phổi xanh của cả đất nước, nhưng lá phổi xanh đó lại dần bị mất đi, đang dần bị con người chúng ta tần phá một cách nghiêm trọng nhất, đang đứng trước nguy cơ bị tiệt chủng và xóa sổ rừng. Liệu rằng lá phổi xanh mà bị phá hủy đi thì con người chúng ta sẽ ra sao, cuộc sống sẽ đến bước đường nào, khi không khí ngày càng bị ô nhiễm nghiêm trọng, nước ngày càng khan hiếm và nguy cơ nhiễm các nguồn kim loại nặng ngày càng cao. Chính con người đang dần hủy hoại cuộc sống của họ chứ không phải ai khác.

Khi thấy hiện tượng chặt phá rừng ngày càng gia tăng thì bản thân là một người sống trong xã hội đó, tôi luôn cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng bị đe dọa, và nguy cơ mất trắng rừng là ngày càng cao. Lợi ích trước mắt đã làm lu mờ đi ý chí và những quyết định đúng đắn của mỗi con người, họ sẽ làm tất cả những gì mà họ cần, đó là lợi ích, chứ không phải một lợi ích lâu dài, đó là gìn giữ được giá trị của dân tộc, gìn giữ được bản sắc, cũng như tinh hoa văn hóa của đất nước Việt Nam, mỗi con người chúng ta đều có thể thấy được điều đó.

Mặc dù báo chí và các phương tiện truyền thông khác cũng phản ánh một cách chân thực hiện tượng hiện nay, nhưng nó cũng chỉ làm giảm thiểu được đi phần nào sự phá rừng của mỗi người. Cách khai thác trái phép rừng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn bộ cuộc sống cũng như vận mệnh của đất nước.

Mỗi chúng ta đang dần bị ảnh hưởng bởi những hành động chưa đúng của con người, cuộc sống đang ngày bị đe dọa, khi nhiệt độ trái đất ngày càng tăng, con người đổ xô chặt phá rừng để xây dựng những khu công nghiệp, hay là để thu lợi từ bán gỗ, tất cả những điều đó hậu quả nghiêm trọng cũng đều là con người phải gánh phải.

Kết quả hình ảnh cho pha rung

HIỆN TƯỢNG PHÁ RỪNG HIỆN NAY

Hiện nay nhiều cánh rừng còn bị phá đi để thực hiện mục đích canh tác, làm nương, làm rẫy… tất cả những hành động đó đều xuất phát từ việc, con người chưa ý thức được vai trò cũng như tầm quan trọng của rừng đối với cuộc sống, những cái nhìn khách quan, thiếu suy nghĩ có thể làm cho con người đưa ra những quyết định chưa đúng đắn, và nó để lại hậu quả vô cùng to lớn, phá rừng là một nhân tố làm cho trái đất ngày càng nóng lên, hiệu ứng nhà kính cũng tăng. Tất cả những điều đó làm suy thoái đi cuộc sống cũng như chất lượng sống của tất cả mọi người.

Mỗi chúng ta cần phải có ý thức và trách nhiệm đối với tài nguyên của đất nước, cần gìn giữ và bảo vệ cuộc sống của mỗi chúng ta, chỉ có những điều đó mới giúp cho chúng ta sống tốt và chất lượng cuộc sống của mình cũng ngày càng được nâng cao, và tốt hơn.

Nhà nước cũng cần phải có trách nhiệm trong việc bảo vệ và gìn giữ đối với tài nguyên của dân tộc, phải có nhiều chính sách để bảo vệ nguồn sống của mỗi quốc gia, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ mà nhà nước cần phải làm để bảo vệ cuộc sống của dân chúng.

Nhưng bên cạnh đó mỗi chúng ta cũng cần phải có những ý thức, và trách nhiệm gìn giữ lá phổi xanh của dân tộc, muốn giảm thiểu tình trạng ô nhiễm, bảo vệ căn cước của dân tộc thì điều tất yếu đó là biết bảo vệ nguồn tài nguyên quý báu của dân tộc Việt Nam.

Trong cuộc sống có rất nhiều người luôn luôn ý thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ rừng, họ luôn ra sức tuyên truyền và bảo vệ đến cùng nguồn tài nguyên đó, nhưng bên cạnh đó lại có những người không ý thức được vai trò và tầm ý nghĩa to lớn mà lá phổi xanh đem lại. Mỗi chúng ta cần phải có ý thức hơn nữa trong việc gìn giữ và phát triển hơn nữa lá phổi xanh của đất nước.

Trước nguy cơ rừng bị tàn phá nghiêm trọng mỗi chúng ta cần có ý thức và trách nhiệm bảo vệ cánh rừng nguyên sinh, bởi nó là một yếu tố quan trọng để duy trì của cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt hơn, chất lượng cuộc sống được nâng cao, không khí sẽ bớt đi ô nhiễm bụi bẩn, con người được sống một cuộc sống trong lành và thân thiện nhất.

11 tháng 2 2019

Bài làm 

"Cây khô chưa dễ mọc chồi

Bác mẹ chưa dễ ở đời với ta

Non xanh bao tuổi mà già

Bởi vì sương tuyết hóa ra bạc đầu"

       Từ hiện tượng "cây khô" mà suy nghĩ đến tuổi già của cha mẹ. Đó là quy luật của sự sống, quy luật của tự nhiên. Cây khô là cây chết thì không thể "mọc chồi" nảy mầm xanh. Cha mẹ cũng vậy, tuổi già là về cõi , là quy tiên. "Bác mẹ chưa dễ ở đời với ta" vì đó là quy luật của sự sống.

      Câu thứ ba là câu hỏi : "Non xanh bao tuổi mà già ?". Non xanh là núi mùa xuân, nghĩa rộng là đời người thời thanh xuân trẻ trung. Câu thứ tư nói rõ sự biến đổi của non xanh, của đời người : " Bởi vì sương tuyết hóa ra bạc đầu". Về mùa đông, núi non phủ đầy sương tuyết, nên "non xanh" ngày nào, nay đã trở thành "bạc đầu". "Sương tuyết" là một ẩn dụ gợi lên sự vất vả của cha mẹ trong những tháng ngày nuôi con. Cuộc đời vất vả, gieo neo, sức mỗi ngày một yếu, tuổi mỗi ngày một cao, nên ông bà, cha mẹ mới "hóa ra bạc đầu".

      Bài ca dao sử dụng điệp ngữ " chưa dễ", ẩn dụ " non xanh" và "sương tuyết" để nói về cha mẹ già yếu. Đó là nghĩa thực. Nghĩa bóng của bài ca dao là khuyên con cháu trong gia đình phải hiếu thảo, hết lòng phụng dưỡng cha mẹ, ông bà khi già yếu. "Trẻ trông cha, già trông con" đó là tình nghĩa.

      Bài ca dao thể hiện một cách cảm động về tình cảm gia đình. Ngôn từ giản dị, dễ hiểu. Bài học về đạo hiếu, đạo làm con được nên lên sâu sắc. Tình cảm gia đình là một tong những tình cảm đẹp nhất đối với mỗi chúng ta. 

11 tháng 2 2019

bn hãy tưởng tượng ra thôi

khi em làm hỏng đồ của chị chị tức giận

nêu cuộc đối thoại ra bn ạ

11 tháng 2 2019

Đọc bài văn:

Bác sĩ Clyde Ralph ở Nha Trang nhớ lại cảnh vật vào cuối một ngày làm việc, khi ông rời bệnh viện Nha Trang về nhà. Ông thấy một nông dân đang cày trên đồng với chiếc cày bằng gỗ do bò kéo. Gần đó, hai chú bé đang tát nước vào ruộng với một dụng cụ thô sơ “gàu dai”.

“Thật khó diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó, ngoại trừ sự thán phục và ngạc nhiên”, Ralph nói. “Thán phục những nụ cười tươi sáng, hạnh phúc của trẻ em Việt Nam”, John McBratney, một bác sĩ tình nguyện ở Quy Nhơn và Phan Rang chia sẻ. “Những người trẻ tuổi xuất hiện mỗi ngày từ những nơi có thể nói là điều kiện thô sơ nhất nhưng lại với nụ cười rất tươi”.

Bài văn 9 điểm của Đào Hoàng Anh.

Bên cạnh những nhận xét vẻ đẹp người Việt Nam thì có ý kiến cho rằng người Việt Nam có tuổi thơ kéo dài nhất thế giới, đó là một ý kiến gợi bao suy nghĩ, trăn trở trong mỗi chúng ta.

Không ai lớn lên mà không có tuổi thơ, dù là ngọt ngào hay cay đắng. Dù là xuất phát từ nhung lụa vương giả hay từ những thiệt thòi thiếu thốn thì nó vẫn là những kỷ niệm chẳng bao giờ có lại lần thứ hai trong cái vòng quay đầy ngắn ngủi của cuộc đời con người. Nên ta vẫn thường hay thảng thốt khi đã đi qua, khi biết rằng mọi thứ đã là quá khứ.


 
Vậy thì “tuổi thơ” là gì nhỉ? Phải chăng nó đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến ta không thể đưa ra cái khái niệm rõ ràng? Chỉ biết nghĩ tới những kỷ niệm quá đỗi ngọt ngào và thân thương thuộc về khoảng thời gian đó?

Cô giáo Lê Thị Thanh Loan nhận xét: "Cách viết và suy nghĩ tiến bộ rất nhiều. Bài viết đã đúng hướng, đúng vấn đề và khá sắc sảo. Nhưng chú ý lấy ví dụ đặc sắc hơn"
Tuổi thơ là một khoảng thời gian khi ta còn nhỏ, còn non dại, chưa trưởng thành. Như vậy, nhận xét “Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới" là cách nói chỉ ra hạn chế của người Việt Nam sống vẫn còn quá hồn nhiên, vô tư, hay thích lệ thuộc quá nhiều vào gia đình và xã hội, cộng đồng. Họ không tự chủ trong việc trưởng thành và quyết định hướng đi cho cuộc đời mình.

Trong xã hội ngày nay, ta vẫn còn thấy người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới. Họ không chịu trưởng thành, non nớt và lệ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng. Họ luôn cho mình cái quyền được hưởng thụ, được sống một cuộc sống “trải đầy hoa hồng”. Họ luôn muốn người khác làm theo ý mình, ích kỷ, lười biếng, không phấn đấu nỗ lực hết mình.


 
Tuổi thơ có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của con người, ta sẽ chẳng phải suy nghĩ về những lo âu, phiền muộn về cuộc đời, ta sẽ luôn được nhận những phần việc “nhẹ nhàng”, được ưu tiên, được nhường nhịn.

Nhưng câu hỏi khiến ta băn khoăn ở đây là: “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?”. Người Việt mình vẫn còn phụ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng và thực tế đã cho ta thấy rõ điều đó.

Trong kỳ thi trung học quốc gia vừa qua, có quá nhiều phụ huynh đã lo hộ con mình việc xét tuyển, trong khi việc đó đáng lẽ các thí sinh cũng có thể tự làm được.

Có những người con ở nhà phó mặc mọi việc cho ông bà, bố mẹ. Họ hồn nhiên hưởng thụ và không chịu tự lập, trưởng thành. Quần áo, cơm nước đều có bố mẹ lo toan. Khi ra ngoài xã hội, họ thụ động trước những công việc được giao phó. Họ không năng động và phát huy tính tự chủ của bản thân.

Vậy nguyên nhân nào khiến “tuổi thơ người Việt kéo dài nhất thế giới?”. Sự bao bọc quá mức của gia đình, xã hội và cộng đồng khiến những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”. Họ vẫn muốn được che chở hoàn toàn, họ ngại phải va chạm với cuộc sống khó khăn ngoài kia. Có những bậc cha mẹ bao bọc con “quá đà”, không để con tự lập, không có những phương pháp dạy dỗ đúng đắn khiến suy nghĩ của con trẻ mãi mãi trở nên thụ động và bị lệ thuộc vào bố mẹ.

Các nước phương Đông nói chung và Việt Nam nói riêng vẫn còn giữ suy nghĩ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Những đứa con ngay từ khi sinh ra cứ thế mà nghe theo lời của bố mẹ. Bố mẹ bảo gì cũng nghe, cũng đồng ý, không một chút mảy may suy nghĩ, không có chí tiến thủ, cha mẹ bảo gì mình làm nấy, không bao giờ dám nói lên suy nghĩ hay ý kiến của mình vì sợ cha mẹ “mắng”, không có đến nổi một hoài bão, một ước mơ cho riêng mình.


 
Nhưng không phải người Việt Nam nào cũng “có tuổi thơ dài nhất thế giới”. Chủ tịch Hồ Chí Minh ngay từ khi còn trẻ tuổi đã ra đi tìm đường cứu nước. Bác sĩ trẻ Đặng Thùy Trâm đã hy sinh khi mới hai mươi tám tuổi trên chiến trường. Chị Võ Thị Sáu dù còn rất trẻ tuổi nhưng đã vô cùng dũng cảm, quyết hy sinh thân mình để thể hiện tình yêu với Tổ quốc, không hề sợ hãi hay nao núng trước mũi súng của quân thù: “Người con gái trẻ măng/ Giặc đem ra bãi bắn/ Đi giữa hai hàng lính/ Vẫn ung dung mỉm cười” (Võ Thị Sáu – Phan Thị Thanh Nhàn).

Bên cạnh những người Việt mãi không chịu lớn, vẫn còn những con người thậm chí đã “lớn trước tuổi”. Họ dũng cảm và gan dạ, có những hoài bão và ước mơ vô cùng khát khao và cháy bỏng, dám nghĩ dám làm, không hề nhụt chí trước gian khổ của cuộc đời. Và chính vì vậy, câu nói “người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là lời nhận xét đúng hoàn toàn. Là một học sinh, tôi cảm thấy mình phải hoàn thiện bản thân mỗi ngày, trau dồi kiến thức và sống đúng với lứa tuổi của mình.

“Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là câu nói toàn diện nhưng đã nói lên được một phần xã hội có những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”, sống thụ động, lười nhác và chỉ biết lệ thuộc vào người khác.
~=~HỌC TỐT ~=~

11 tháng 2 2019

 Chiều hôm qua, đi học về trời đổ cơn mưa, mẹ em không chú kịp nên ướt cả người. Tối mẹ lên cơn sốt cao, bố mời bác sĩ đến khám cho mẹ. Bác sĩ kê đơn, bố liền đi mua thuốc. Trên giường nhìn mẹ mệt, em rất thương. Em lấy nước ấm rồi vò khăn đắp lên trán mẹ. Một lú, thấy mẹ đỡ sốt hơn, em đi pha cho mẹ một cốc nước cam, cầm vào cho mẹ uống. Mẹ nhìn em âu yếm và nói :" Con gái mẹ ngoan quá ". Tuy công việc đơn giản nhưng cũng giúp mẹ bớt mệt, nên em cảm thấy rất vui. Em mong cho mẹ sẽ mau khỏi bệnh.