Gieo vần và ngắt nhịp của bài thơ "Qua Đèo Ngang" và nêu tác dụng của gieo vần ngắt nhịp. Sau đó nhận xét về giọng điệu thơ từ cách gieo vần, ngắt nhịp
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Sử thi là tác phẩm tự sự dân gian có quy mô lớn, sử dụng ngôn ngữ có vần, nhịp, xây dựng những hình tượng nghệ thuật hoành tráng.
- Nội dung của sử thi có tính rộng lớn, kể về sự kiện trọng đại của quá khứ, biểu hiện toàn bộ đời sống văn hóa, lịch sử của cộng đồng, thể hiện quá trình vận động của tộc người đó qua các giai đoạn khác nhau.
- Nghệ thuật của sử thi là những câu chuyện kể văn xuôi xen lẫn văn vần, có sử dụng các yếu thành ngữ, tục ngữ, những từ ngữ cổ, hình thức nghệ thuật ngôn từ dân gian.
Bạn tham khảo:
Đoạn thơ "Quê hương là chùm khế ngọt" của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã khắc sâu trong tâm trí mỗi người một hình ảnh bình dị nhưng đầy thiêng liêng về quê hương. Bằng hình ảnh "chùm khế ngọt," tác giả đã đưa ta về một miền ký ức tuổi thơ, nơi có những kỷ niệm ngọt ngào, giản dị, gắn liền với cây trái vườn nhà. Quê hương là nơi ta được sinh ra và lớn lên, nơi từng góc nhỏ đều chất chứa bao kỷ niệm đẹp đẽ. "Chùm khế ngọt" không chỉ đơn giản là hình ảnh của thiên nhiên mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, của sự đùm bọc, che chở mà quê hương dành cho mỗi con người. Qua đó, ta cảm nhận được vẻ đẹp của quê hương không chỉ nằm ở cảnh vật mà còn ở tấm lòng bao dung, gắn bó và sâu nặng. Đoạn thơ đã giúp ta hiểu sâu sắc hơn về ý nghĩa của quê hương, để ta biết trân trọng và yêu mến nơi mình sinh ra.
Đoạn văn:
Quê hương, hai tiếng gọi thân thương ấy luôn hiện hữu trong tâm trí mỗi người. Với tôi, quê hương được tái hiện sinh động qua những câu thơ ngọt ngào, chân thật trong bài thơ "Quê hương là chùm khế ngọt". Từng hình ảnh giản dị, gần gũi như chùm khế ngọt, đường đi học, con đò nhỏ... đều gợi lên một khung cảnh làng quê yên bình, thơ mộng. Những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với những trò chơi dân gian, những buổi chiều ra đồng cùng bà... đều được tác giả khắc họa một cách tinh tế, chân thực. Qua đó, ta cảm nhận được tình yêu quê hương sâu sắc, một tình cảm tự nhiên, mộc mạc mà tha thiết. Dù có đi đâu, quê hương vẫn luôn là nơi để ta trở về, là nơi chắp cánh cho những ước mơ. Bài thơ không chỉ đơn thuần là những vần thơ, mà còn là lời nhắc nhở chúng ta luôn trân trọng và gìn giữ những giá trị truyền thống của quê hương.
Không thể xác định ai đẹp trai hơn em nhé, vì đề bài không nói người đi xe máy là nam hay nữ và diện mạo ra sao, nên không thể dùng biện pháp tu từ so sánh trong bối cảnh ngữ văn này em nhé.
Bạn tham khảo:
Gieo vần trong bài thơ chủ yếu là các vần "an", "ang", được lặp lại trong các câu thơ, tạo nên âm điệu nhẹ nhàng, du dương. Các vần này giống như một sự kết nối giữa các câu thơ, khiến cho bài thơ có tính nhạc, dễ nhớ và dễ thuộc. Đồng thời, vần "an", "ang" cũng thể hiện được sự đau xót, nhớ nhung của tác giả khi nhắc đến cảnh vật và con người nơi quê hương. Chúng như những âm thanh nhỏ, nhẹ nhàng nhưng lại có sức lan tỏa sâu rộng trong cảm xúc của người đọc.
Ngắt nhịp trong bài thơ cũng rất đặc biệt. Cách ngắt nhịp 4/3 và 3/4 tạo ra sự thay đổi linh hoạt, không đều đặn, giống như những bước chân đi qua đèo Ngang, không vội vàng mà thong thả, đầy suy tư. Những nhịp thơ này thể hiện được sự dừng lại để chiêm nghiệm về cảnh vật, về quê hương, nhưng cũng tạo ra một sự chuyển động, không đứng yên mà luôn trôi đi như dòng thời gian.
Tác dụng của việc gieo vần và ngắt nhịp trong "Qua Đèo Ngang" là làm nổi bật cảm xúc của người đi qua đèo. Gieo vần giúp tạo ra một âm hưởng trữ tình, nhẹ nhàng, như một bản nhạc buồn, thể hiện sự cô đơn, lẻ loi của tác giả khi đứng trước thiên nhiên rộng lớn, hoang vắng. Ngắt nhịp lại giúp bài thơ không trở nên đơn điệu, mà có sự biến chuyển trong cảm xúc, từ lúc buồn bã, nhớ thương đến lúc suy tư, chiêm nghiệm.
Giọng điệu thơ trong "Qua Đèo Ngang" có sự hòa quyện giữa sự nhẹ nhàng, sâu lắng và nỗi buồn man mác. Cách gieo vần và ngắt nhịp khiến bài thơ trở nên có chiều sâu, thấm đẫm cảm xúc. Nó thể hiện sự nhớ nhung, xót xa của tác giả khi phải rời xa quê hương và đối diện với thiên nhiên hùng vĩ nhưng vắng lặng. Cũng từ đó, bài thơ như một lời tâm sự của con người với đất trời, một sự kết nối giữa con người và cảnh vật, giữa quá khứ và hiện tại.