Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Văn bản Bài học đường đời đầu tiên của tác giả nào?
BÀI HỌC ĐƯỜNG ĐỜI ĐẦU TIÊN
(Trích "Dế Mèn phiêu lưu kí" - Tô Hoài)
(1)
Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu, tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt.
Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn, bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Đầu tôi to ra và nổi từng tảng, rất bướng. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi lấy làm hãnh diện với bà con về cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu.
Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy các khoeo chân, rung lên rung xuống hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn, ai cũng quen thuộc mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy, tôi cho là tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường lầm cử chỉ ngông cuồng là tài ba. Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ, khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi.
(2)
Chao ôi, có biết đâu rằng: hung hăng, hống hách láo chỉ tổ đem thân mà trả nợ cho những cử chỉ ngu dại của mình thôi. Tôi đã phải trải cảnh như thế. Thoát nạn rồi, mà còn ân hận quá, ân hận mãi. Thế mới biết, nếu đã trót không suy tính, lỡ xảy ra những việc dại dột, dù về sau có hối cũng không thể làm lại được.
Câu chuyện ân hận đầu tiên mà tôi ghi nhớ suốt đời.
Bên hàng xóm tôi có cái hang của Dế Choắt. Dế Choắt là tên tôi đã đặt cho nó một cách chế giễu và trịch thượng thế. Choắt nọ có lẽ cũng trạc tuổi tôi. Nhưng vì Choắt bẩm sinh yếu đuối nên tôi coi thường và gã cũng sợ tôi lắm.
Cái chàng Dế Choắt, người gầy gò và dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện. Đã thanh niên rồi mà cánh chỉ ngắn củn đến giữa lưng, hở cả mạng sườn như người cởi trần mặc áo gi-lê. Đôi càng bè bè, nặng nề, trông đến xấu. Râu ria gì mà cụt có một mẩu và mặt mũi thì lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Đã vậy, tính nết lại ăn xổi ở thì (thật chỉ vì ốm đau luôn, không làm được), có một cái hang ở cũng chỉ bới nông sát mặt đất, không biết đào sâu rồi khoét nhiều ngách như hang tôi.
Một hôm, tôi sang chơi, thấy trong nhà luộm thuộm, bề bộn, tôi bảo:
- Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế! Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng. Ngộ có kẻ nào đến phá thì thật chú chết ngay đuôi! Này thử xem: khi chú chui vào tổ, lưng chú phải lồm cồm đụng sát lên tận mặt đất, làm cho ai trên vệ cỏ nhìn sang cũng biết chú đương đi đứng chỗ nào trong tổ. Phỏng thử có thằng chim Cắt nó nhòm thấy, nó tưởng mồi, nó mổ một phát, nhất định trúng giữa lưng chú, thì chú có mà đi đời! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn.
Ngẫm ra thì tôi chỉ nói lấy sướng miệng tôi. Còn Dế Choắt than thở thế nào, tôi cũng không để tai. Hồi ấy, tôi có tính tự đắc, cứ miệng mình nói tai mình nghe chứ không biết nghe ai, thậm chí cũng chẳng để ý có ai nghe mình không.
Dế Choắt trả lời tôi bằng một giọng rất buồn rầu:
- Thưa anh, em cũng muốn khôn nhưng khôn không được. Đụng đến việc là em thở rồi, không còn hơi sức đâu mà đào bới nữa. Lắm khi em cũng nghĩ nỗi nhà cửa như thế này là nguy hiểm, nhưng em nghèo sức quá, em đã nghĩ ròng rã hàng mấy tháng cũng không biết làm thế nào. Hay là bây giờ em nghĩ thế này… Song anh có cho phép nói em mới dám nói…
Rồi Dế Choắt loanh quanh băn khoăn. Tôi phải bảo:
- Được, chú mình cứ nói thẳng thừng ra nào.
Dế Choắt nhìn tôi mà rằng:
- Anh đã nghĩ thương em như thế thì hay là anh đào giúp cho em một cái ngách sang bên nhà anh, phòng khi tắt lửa tối đèn có đứa nào đến bắt nạt thì em chạy sang…
Chưa nghe hết câu, tôi đã hếch răng lên, xì một hơi rõ dài. Rồi, với bộ điệu khinh khỉnh, tôi mắng:
- Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ! Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!
Tôi về, không một chút bận tâm.
(3)
Một buổi chiều, tôi ra đứng cửa hang như mọi khi, xem hoàng hôn xuống.
Mấy hôm nọ, trời mưa lớn, trên những hồ ao quanh bãi trước mặt, nước dâng trắng mênh mông. Nước đầy và nước mới thì cua cá cũng tấp nập xuôi ngược, thế là bao nhiêu cò, sếu, vạc, cốc, le, sâm cầm, vịt trời, bồ nông, mòng, két ở các bãi sông xơ xác tận đâu cũng bay cả về vùng nước mới để kiếm mồi. Suốt ngày, họ cãi cọ om bốn góc đầm, có khi chỉ vì tranh một mồi tép. Có những anh Cò gầy vêu vao ngày ngày bì bõm lội bùn tím cả chân mà vẫn hếch mỏ, chẳng được miếng nào. Khổ quá, những kẻ yếu đuối, vật lộn cật lực thế mà cũng không sống nổi. Tôi đứng trong bóng nắng chiều tỏa xuống ánh nước cửa hang mà suy nghĩ việc đời như thế.
Bỗng thấy chị Cốc từ dưới mặt nước bay lên, đến đậu gần hang tôi, cách có mấy bước. Chừng rớ được món nào, vừa chén xong, chị ta tìm đến đứng chỗ mát rỉa lông, rỉa cánh và chùi mép.
Tính tôi hay nghịch ranh. Chẳng bận đến tôi, tôi cũng nghĩ mưu trêu chị Cốc. Tôi cất tiếng gọi Dế Choắt. Nghe tiếng thưa, tôi hỏi:
- Chú mình muốn cùng tớ đùa vui không?
- Đùa trò gì? Em đương lên cơn hen đây, hừ hừ…
- Đùa chơi một tí.
- Hừ… hừ… Cái gì thế?
- Con mụ Cốc kia kìa.
Dế Choắt ra cửa, hé mắt nhìn chị Cốc. Rồi hỏi tôi:
- Chị Cốc béo xù đứng trước cửa nhà ta ấy hả?
- Ừ.
- Thôi thôi…hừ hừ… Em xin vái cả sáu tay. Anh đừng trêu vào… Anh phải sợ…
Tôi quắc mắt:
- Sợ gì? Mày bảo tao sợ cái gì? Mày bảo tao còn biết sợ ai hơn tao nữa!
- Thưa anh, thế thì… hừ hừ… em xin sợ. Mời anh cứ đùa một mình thôi.
Tôi lại mắng Dế Choắt và bảo:
- Giương mắt ra xem tao trêu con mụ Cốc đây này.
Tôi rình đến lúc chị Cốc rỉa cánh quay đầu lại phía cửa tổ tôi, tôi cất giọng véo von:
Cái Cò, Cái Vạc, cái Nông
Ba cái cùng béo, vặt lông cái nào?
Vặt lông cái Cốc cho tao?
Tao nấu, tao nướng, tao xào, tao ăn.
Chị Cốc thoạt nghe tiếng hát từ trong đất văng vẳng lên, không hiểu như thế nào, giật nẩy hai đầu cánh, muốn bay. Đến khi định thần lại, chị mới trợn tròn mắt, giương cánh lên, như sắp đánh nhau. Chị lò dò về phía cửa hang tôi, hỏi:
- Đứa nào cạnh khóe gì tao thế? Đứa nào cạnh khóe gì tao thế?
Tôi chui tọt ngay vào hang, lên giường nằm khểnh bắt chân chữ ngũ. Bụng nghĩ thú vị: “Mày tức thì mày cứ tức, mày ghè vỡ đầu mày ra cho nhỏ đi, nhỏ đến đâu thì mày cũng không chui nổi vào tổ tao đâu!”
Một tai họa đến mà đứa ích kỉ thì không biết trước được. Đó là: không trông thấy tôi, nhưng chị Cốc đã trông thấy Dế Choắt đang loay hoay trong cửa hang. Chị Cốc liền quát lớn:
- Mày nói gì?
- Lạy chị, em nói gì đâu!
Rồi Dế Choắt lủi vào.
- Chối hả! Chối này! Chối này!
Mỗi câu “Chối này” chị Cốc lại giáng một mỏ xuống. Mỏ Cốc như cái dùi sắt, chọc xuyên cả đất. Rúc trong hang mà bị trúng hai mỏ, Choắt quẹo xương sống lăn ra kêu váng. Núp tận đáy đất mà tôi cũng khiếp, nằm im thin thít. Như đã hả cơn tức, chị Cốc đứng rỉa lông cánh một lát rồi lại bay là xuống đầm nước, không chút để ý cảnh khổ đau vừa gây ra.
Biết chị Cốc đi rồi, tôi mới mon men bò lên. Trông thấy tôi, Dế Choắt khóc thảm thiết.
Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Sao? Sao?
Choắt không dậy được nữa, nằm thoi thóp. Thấy thế, tôi hoảng hốt quỳ xuống, nâng đầu Choắt lên mà than rằng:
- Nào tôi đâu biết cơ sự lại ra nông nỗi này! Tôi hối hận! Tôi hối hận lắm! Anh mà chết là chỉ tại cái tội ngông cuồng dại dột của tôi. Tôi biết làm thế nào bây giờ?
Tôi không ngờ Dế Choắt nói với tôi một câu như thế này:
- Thôi, tôi ốm yếu quá rồi, chết cũng được. Nhưng trước khi nhắm mắt, tôi khuyên anh: ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy.
Thế rồi Dế Choắt tắt thở. Tôi thương lắm. Vừa thương vừa ăn năn tội mình. Giá tôi không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi Choắt việc gì. Cả tôi nữa, nếu không nhanh chân chạy vào hang thì tôi cũng chết toi rồi.
Tôi đem xác Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ bùm tum. Tôi đắp thành nấm mộ to. Tôi đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên.
(Tô Hoài – Tác phẩm văn học được Giải thưởng Hồ Chí Minh,
quyển II, NXB Văn học, Hà Nội, 2005, tr.874-880)
Điền từ thích hợp vào chỗ trống.
Văn bản Bài học đường đời đầu tiên miêu tả vẻ đẹp của cường tráng nhưng tính nết còn kiêu căng, xốc nổi. Sau khi bày trò trêu chị Cốc, gây ra cái chết cho Dế Choắt, Dế Mèn và rút ra bài học đường đời đầu tiên cho mình.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
NẾU CẬU MUỐN CÓ MỘT NGƯỜI BẠN...
(Trích Hoàng tử bé, Ăng-toan đơ Xanh-tơ Ê-xu-pe-ri)
Thế rồi một con cáo xuất hiện:
- Xin chào - con cáo nói.
Xin chào - hoàng tử bé lịch sự trả lời rồi quay người lại nhưng không nhìn thấy gì.
- Mình ở đây - giọng nói vang lên - dưới cây táo...
- Bạn là ai? Hoàng tử bé hỏi. - Bạn dễ thương quá...
- Mình là cáo - con cáo trả lời.
Lại đây chơi với mình đi - hoàng tử bé đề nghị nó. - Mình buồn quá...
Mình không thể chơi với bạn được - con cáo nói. - Mình chưa được cảm hóa.
- À! Xin lỗi! - Hoàng tử bé thốt lên.
Nhưng sực nhớ ra, cậu hỏi lại:
- "Cảm hóa" nghĩa là gì?
- Bạn không phải người ở đây - con cáo nói - bạn đi tìm gì vậy?
- Mình đi tìm con người. - Hoàng tử bé nói. - "Cảm hóa" nghĩa là gì?
- Con người - con cáo nói - họ có súng và họ đi săn. Thật là phiền toái! Họ còn nuôi gà nữa. Đó là chuyện được nhất ở họ. Bạn có tìm gà không?
- Không, mình đi tìm bạn bè. "Cảm hóa" nghĩa là gì?
- Đó là thứ đã bị lãng quên lâu lắm rồi. Nó có nghĩa là "làm cho gần gũi hơn...".
- Làm cho gần gũi hơn?
- Chứ sao - con cáo lên giọng. - Bạn đối với mình mới chỉ là một cậu bé giống như cả trăm nghìn cậu bé. Và mình không cần đến bạn. Còn bạn cũng chẳng cần gì đến mình. Mình đối với bạn chỉ là một con cáo giống như cả trăm nghìn con cáo. Nhưng, nếu bạn cảm hóa mình, tụi mình sẽ cần đến nhau. Lúc đó bạn đối với mình sẽ là duy nhất trên đời. Mình đối với bạn sẽ là duy nhất trên đời...
- Mình bắt đầu hiểu rồi. Có một bông hoa... Mình nghĩ là nó đã cảm hóa mình...
- Có thể lắm! Trên Trái Đất người ta thấy đủ thứ chuyện...
- Ồ! Không phải trên Trái Đất - hoàng tử bé nói.
Con cáo tỏ ra rất tò mò:
- Trên một hành tinh khác?
- Đúng vậy.
- Có thợ săn trên hành tinh đó không?
- Không.
- Chuyện này, đúng là thú vị! Còn gà?
- Không.
- Chẳng có gì là hoàn hảo - con cáo thở dài.
Nhưng rồi nó quay lại với ý nghĩ lúc nãy:
- Cuộc sống của mình thật đơn điệu. Mình săn gà, con người săn mình. Mọi con gà đều giống nhau, mọi con người đều giống nhau. Cho nên mình hơi chán. Bởi vậy, nếu bạn cảm hóa mình, xem như đời mình đã được chiếu sáng. Mình sẽ biết thêm một tiếng chân khác hẳn mọi bước chân khác. Những bước chân khác chỉ khiến mình trốn vào lòng đất. Còn bước chân của bạn sẽ gọi mình ra khỏi hang, như là tiếng nhạc. Và nhìn xem! Bạn thấy không, cánh đồng lúa mì đằng kia? Mình không ăn bánh mì. Lúa mì chả có ích gì cho mình. Những đồng lúa mì chẳng gợi nhớ gì cho mình cả. Mà như vậy thì buồn quá! Nhưng bạn có mái tóc vàng óng. Nếu bạn cảm hóa mình thì thật là tuyệt vời! Lúa mì vàng óng ả sẽ làm mình nhớ đến bạn. Và mình sẽ thấy thích tiếng gió trên đồng lúa mì...
Con cáo ngừng lời và nhìn hoàng tử bé chăm chú. Nó nói:
- Bạn làm ơn... cảm hóa mình đi!
- Mình muốn lắm - hoàng tử bé trả lời - nhưng mình không có thời gian. Mình còn phải đi kiếm bạn bè và tìm hiểu nhiều thứ.
- Người ta chỉ hiểu những gì họ đã cảm hóa. [...] Nếu muốn có một người bạn, hãy cảm hóa mình đi!
- Cần phải làm sao? - Hoàng tử bé hỏi.
- Cần phải rất kiên nhẫn - con cáo trả lời. - Trước tiên bạn ngồi xa mình một chút, như thế, trên cỏ. Mình sẽ liếc nhìn bạn còn bạn thì không nói gì cả. Lời nói là nguồn gốc của mọi sự hiểu lầm. Nhưng mỗi ngày, bạn có thể ngồi xích lại gần hơn...
[...] Cứ thế, hoàng tử bé đã cảm hóa con cáo. Khi đến gần lúc phải ra đi, con cáo nói:
- A!... Mình sẽ khóc mất.
- Lỗi do bạn đó - hoàng tử bé nói - mình không muốn làm bạn đau lòng chút nào, nhưng bạn lại muốn mình cảm hóa bạn...
- Tất nhiên rồi - con cáo nói.
- Nhưng bạn sẽ khóc - hoàng tử bé nói.
- Tất nhiên rồi - con cáo nói.
- Vậy thì bạn chẳng được gì cả.
- Mình được chứ - con cáo nói - bởi vì còn có màu lúa mì.
Sau đó nó nói thêm:
- Hãy thăm lại vườn hồng đi! Bạn sẽ hiểu rằng bông hoa của bạn là duy nhất trên đời. Rồi khi bạn quay lại vĩnh biệt mình, mình sẽ tặng bạn một bí mật làm quà.
Hoàng tử bé đi thăm lại vườn hoa hồng:
- Các bạn chẳng giống bông hồng của tôi chút nào, các bạn chưa là gì cả - cậu nói với chúng. - Chẳng ai cảm hóa các bạn và các bạn chẳng cảm hóa ai. Các bạn giống như bạn cáo của tôi ngày trước. Hồi đó bạn ấy chỉ là một con cáo như cả trăm ngàn con khác. Nhưng tôi đã biến bạn ấy thành bạn của tôi, và bây giờ bạn ấy trở thành duy nhất trên đời.
[...] Rồi cậu quay lại chỗ con cáo:
- Vĩnh biệt - cậu nói...
- Vĩnh biệt - con cáo nói. - Đây là bí mật của mình. Rất đơn giản: người ta chỉ thấy rõ với trái tim. Điều cốt lõi vô hình trong mắt trần.
- Điều cốt lõi vô hình trong mắt trần - hoàng tử bé lặp lại, để cho nhớ.
- Chính thời gian mà bạn bỏ ra cho bông hồng của bạn đã khiến bông hồng của bạn trở nên quan trọng đến thế.
- Chính thời gian mà mình bỏ ra cho bông hồng của mình... - Hoàng tử bé lặp lại, để cho nhớ.
- Con người đã quên mất sự thật này - con cáo nói. - Nhưng bạn thì không được quên. Bạn có trách nhiệm mãi mãi với những gì bạn đã cảm hóa. Bạn có trách nhiệm với bông hồng của bạn...
- Mình có trách nhiệm với bông hồng của mình... - Hoàng tử bé lặp lại, để cho nhớ.
(Ăng-toan đơ Xanh-tơ Ê-xu-pe-ri, Hoàng tử bé, Nguyễn Tấn Đại dịch,
NXB Hội Nhà văn, Hà Nội, 2005, tr.68-75; Nguyễn Tấn Đại hiệu đính bản dịch, 2020)
Chọn 3 dòng nêu đặc sắc nghệ thuật của văn bản trên.
Đâu là văn bản truyện em được học trong chủ đề Gõ cửa trái tim?
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- em có gửi lời chào và cảm ơn tất cả các
- em đá cùng quay trở lại khóa học Ngữ văn
- lớp 6 của trang web
- lm.vn
- cô trò chúng mình sẽ đến với bài ôn tập
- học kì 1
- trong bài ôn tập ở sách giáo khoa có 5
- bài tập và cuối cho chúng ta sẽ thực
- hiện lần lượt các bài tập này
- đối với bài thứ nhất
- trong học kì 1 em đã học các bài Gõ Cửa
- Trái Tim Yêu Thương và chia sẻ quê hương
- yêu dấu những nẻo đường xứ sở hãy chọn
- mỗi bài 1 văn bản mà em cho là tiêu biểu
- và lập bảng theo mẫu
- bảng của chúng ta
- [âm nhạc]
- có 5 lô hàng dọc bao gồm tên bài Tìm văn
- bản tác giả thể loại và đặc điểm nổi bật
- về nội dung cũng như nghệ thuật của văn
- bản đó bây
- ô tô trò chúng mình sẽ có những cái nhìn
- khái quát về các văn bản đã học thuộc 5
- chủ đề và các em sẽ chia theo thể lại
- nhé đầu tiên đối với thể loại truyện ký
- bài học thứ nhất và chúng mình cùng được
- học trong chương trình Ngữ Văn lớp sáu
- bộ sách kết nối tri thức Với cuộc sống
- mang tựa thì tôi và các bạn văn bản
- chuyện mà các em được tìm hiểu ở trong
- Bài học này đó là bài học đường đời đầu
- tiên và nếu cậu muốn có một người bạn
- đối với văn bản Bài học đường đời đầu
- tiên tác giả của văn bản này là ai vậy
- văn bản Bài học đường đời đầu tiên được
- trích từ Dế Mèn Phiêu Lưu Ký của tác giả
- Tô Hoài với thể loại là chuyện đồng
- thoại giá trị nội dung của văn bản Bài
- học đường đời đầu tiên là gì hãy hoàn
- thành trong câu hỏi sau
- lê
- văn bản miêu tả vẻ đẹp của chàng thanh
- niên Dế Mèn cường tráng nhưng tính nết
- còn kiêu căng giúp nồi
- sau khi Bày trò trêu chị Cốc khi ra cái
- chết tài hại cho gì Chất dế mèn đã hối
- hận và rút ra bài học đường đời đầu tiên
- cho mình ở đời mà có thói hung hăng bậy
- bạ có áp mà không biết nghĩ sớm muộn gì
- cũng vàng mang vạ vào thân mình
- trong văn bản này em có thể thấy những
- đặc sắc nghệ thuật đầu tiên là cách kể
- chuyện theo ngôi thứ nhất tự nhiên hấp
- dẫn rất hợp lý của tác giả tác giả cũng
- có nghệ thuật miêu tả loài vật sinh động
- đặc sắc với nghệ thuật nhân hóa ngôn ngữ
- miêu tả chính xác giàu tính tạo hình
- tác giả cũng xây dựng được hình tượng
- nhân vật gần gũi với trẻ thơ
- đó là văn bản đầu tiên của bài học tôi
- và các bạn
- trong bài học tôi và các bạn còn có một
- văn bản chuyện nữa đó là nếu cậu muốn có
- một người bạn trích từ cuốn sách Hoàng
- tử bé của tác giả tăng Tender sang tơ
- Asa Perry nội dung của câu chuyện kể về
- Hoàng Tử Bé và con cáo qua quá trình kết
- bạn của hoàng tử bé và con cáo văn bản
- để lại bài học về cách kết bạn cần kiên
- nhẫn và dành thời gian cho nhau cách
- nhìn nhận đánh giá và trách nhiệm với
- bạn bè
- văn bản này có những đặc sắc nghệ thuật
- gì Hãy chọn 3 phương án đúng trong câu
- hỏi sau giúp cô
- văn bản Nếu cậu muốn có một người bạn
- với những đặc sắc nghệ thuật là sự kết
- hợp giữa tự sự miêu tả và biểu cảm tác
- giả xây dựng hình tượng nhân vật phù hợp
- với tâm lý và suy nghĩ kỹ và
- đồng thời sử dụng nghệ thuật nhân hóa
- rất đặc sắc
- đó là hai văn bản chuyện trong chủ đề
- Tôi và các bạn đến với chủ đề thứ hai gõ
- cửa trái tim theo chủ đề Gõ cửa trái tim
- em chỉ được học một văn bản Chuyện đó là
- văn bản nào
- đúng rồi đó là văn bản Bức tranh của em
- gái tôi của tác giả Tạ Duy Anh được viết
- theo thể loại truyện ngắn
- thông qua lời tự kể của nhân vật Xưng
- tôi người anh trai trong những thời gian
- khác nhau trước khi em gái được phát
- hiện tài năng khi tài năng hội họa của
- em gái được phát hiện và cả khi em được
- giải cao nhất trong cuộc thi vẽ quốc tế
- và những cảm xúc của nhân vật tôi khi
- đứng trước bức tranh của em gái câu
- chuyện đề cao tình yêu thương gia đình
- giữa hai anh em để cào tình cảm trong
- sáng nhân hậu chưa bao giờ cũng lớn hơn
- cao đẹp hơn làm ghen ghét đố kị qua câu
- chuyện về người anh và cô em gái có tài
- năng hội họa truyện Bức tranh của em gái
- tôi cho thấy tình cảm trong sáng hồn
- nhiên và lòng nhân hậu của người em đã
- giúp cho người anh nhận ra phần hạn chế
- ở chính mình trong câu chuyện này tác
- giả sử dụng cách truyền thuật ngôi thứ
- nhất trong vai người anh chuyện đã diễn
- tả tinh tế diễn biến tâm lý của nhân vật
- người anh và những nét đẹp trong tâm hồn
- tính cách của cô em gái
- chuyện cũng sáng tạo được một tình huống
- là mục lục được chiều sâu nội tâm nhân
- vật và tư tưởng của tác phẩm của trò
- chúng mình vừa kỳ lại những văn bản
- truyện thuộc 2 bài học tôi và các bạn và
- Gõ cửa trái tim với những giá trị về tác
- giả thể loại cũng như đặc điểm nội dung
- nghệ thuật nổi bật của những văn bản này
- còn 3 chủ đề nữa của chúng ta sẽ tìm ở
- bài giảng tiếp theo thêm nhé cô chân
- thành cảm ơn các em đã chú ý theo dõi
- Hẹn gặp lại chúng mình chồng những bài
- giảng tiếp theo chỉ trang web ở lời mời
- chấm vn
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây