CAO NGUYỄN MINH THƯ

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của CAO NGUYỄN MINH THƯ
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:
Ngôi kể của văn bản trên là ngôi thứ nhất, với nhân vật “tôi” là con gái thứ ba – Chi-hon.

Câu 2:
Điểm nhìn trong đoạn trích là điểm nhìn từ nhân vật Chi-hon. Câu chuyện được kể từ góc độ của cô, giúp người đọc hiểu được những cảm xúc, suy nghĩ, và sự dằn vặt của Chi-hon khi tìm lại mẹ và suy ngẫm về những kỷ niệm của mình với mẹ.

Câu 3:
Biện pháp nghệ thuật sử dụng trong đoạn văn trên là điệp cấu trúc: "Lúc mẹ bị..., cô đang" được lặp lại 2 lần

Tác dụng:

+ Câu văn nhấn mạnh những gì Chi-hon đang làm (tham dự triển lãm sách ở Bắc Kinh) và tình huống đau đớn mà mẹ cô đang trải qua (bị lạc ở ga tàu điện ngầm Seoul). Từ đó làm nổi bật sự xa cách, thiếu quan tâm của Chi-hon đối với mẹ trong thời điểm quan trọng, làm gia tăng cảm giác ân hận và sự dằn vặt trong tâm trí cô.

+ Tạo nhịp điệu cho câu văn, tăng sức gợi hình gợi cảm và tính liên kết của tác phẩm.

Câu 4:
Những phẩm chất của người mẹ được thể hiện qua lời kể của người con gái trong tác phẩm là sự hi sinh, yêu thương vô điều kiện và kiên nhẫn. Mẹ là người đã chăm sóc, lo lắng cho gia đình mà không đòi hỏi sự chú ý, công nhận từ các con. Dù bị lạc và trong tình trạng khó khăn, mẹ vẫn thể hiện sự kiên cường, và hình ảnh của mẹ hiện lên như một người phụ nữ đơn giản nhưng có sức mạnh lớn lao.

Câu 5:
Chi-hon hối tiếc vì đã không mặc thử chiếc váy mà mẹ cô chọn cho mình. Điều này thể hiện sự vô tâm và thiếu quan tâm đến những mong muốn nhỏ bé của mẹ khi còn sống. Khi nhìn lại, Chi-hon cảm thấy hối tiếc vì những lần từ chối và không chú ý đến những tình cảm mà mẹ dành cho mình.

Suy nghĩ về hành động vô tâm: Những hành động vô tâm, dù nhỏ, có thể gây tổn thương lớn đối với những người thân yêu của chúng ta. Đôi khi, chúng ta không nhận ra rằng sự thiếu quan tâm, từ chối những yêu cầu nhỏ nhặt của họ có thể khiến họ cảm thấy buồn tủi và cô đơn. Những khoảnh khắc không chú ý đến cảm xúc của người khác có thể trở thành nỗi hối tiếc sau này. Việc trân trọng những người thân bên cạnh và dành sự quan tâm đến họ, ngay cả trong những hành động nhỏ, là cách thể hiện tình yêu và sự biết ơn, giúp mối quan hệ thêm bền chặt.

Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản trên là tự sự

Câu 2.
Cậu bé Ngạn chạy sang nhà bà để tránh bị ba đánh. Khi thấy ba cầm cây roi, cậu vội vàng chạy sang nhà bà để được bà che chở và bảo vệ.

Câu 3.
Dấu ba chấm trong câu “Hồi nhỏ, nhỏ xíu, tôi không có bạn gái. Suốt ngày tôi chỉ chơi với… mẹ tôi và bà nội tôi.” có tác dụng gợi ra sự ngập ngừng, bỏ lửng. Điều này thể hiện sự thiếu vắng của bạn bè trong tuổi thơ của cậu bé Ngạn, đồng thời cũng nhấn mạnh sự gắn bó mật thiết giữa cậu và mẹ, bà. Ba chấm giúp câu văn thêm phần cảm động và tạo sự liên kết cảm xúc giữa nhân vật tôi và những người thân trong gia đình.

Câu 4.
Nhân vật người bà trong văn bản là một người hiền hậu, yêu thương và bảo vệ cháu. Bà là người luôn chăm sóc, an ủi Ngạn khi cậu bị ba đánh, kể cho cậu nghe những câu chuyện xưa và tạo cho cậu một cảm giác bình yên, an toàn.

Câu 5.
Từ văn bản, tôi nhận thấy gia đình là nơi cung cấp sự bảo vệ, yêu thương và là chỗ dựa vững chắc cho mỗi người. Trong trường hợp của cậu bé Ngạn, gia đình (đặc biệt là bà nội) là nơi giúp cậu vượt qua những khó khăn và giông bão trong cuộc sống. Gia đình là mái ấm, nơi ta luôn cảm nhận được tình yêu thương vô điều kiện và sự che chở trong những lúc khó khăn.