hãy viết 1 bài văn nói về mẹ!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Châu Nam Cực là châu lục lạnh và khô nhất thế giới. Nó được biết đến với khí hậu cực kỳ khắc nghiệt, với nhiệt độ trung bình xuống đến -60 độ C và thậm chí có thể xuống đến -89,2 độ C. Châu Nam Cực cũng là lục địa có lượng mưa ít nhất, với một lớp băng dày trung bình ít nhất 1,6 km che phủ 98% diện tích của nó

- 1. Điệp ngữ: Từ "lưng còng" được lặp lại, tạo nên âm hưởng nhấn mạnh về sự già yếu, vất vả của những người được nhắc đến. Sự lặp lại này cũng gợi lên hình ảnh những con người già nua đang nương tựa vào nhau.
- 2. Ẩn dụ: "Lưng còng" có thể được hiểu là hình ảnh ẩn dụ cho những người già yếu, những người có hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh trong cuộc sống. Việc "lưng còng đỡ lấy lưng còng" thể hiện sự tương trợ, đùm bọc lẫn nhau giữa những người cùng cảnh ngộ.
- 3. Nhân hóa: (ở mức độ nhất định): Mặc dù "lưng còng" là một bộ phận cơ thể, nhưng khi nói "lưng còng đỡ lấy lưng còng", ta có thể cảm nhận được sự chủ động, ý thức của hành động. Điều này mang một chút sắc thái của nhân hóa, làm cho câu thơ trở nên sinh động và giàu cảm xúc hơn.

Ý kiến của bạn về việc học sinh cần kính trọng và biết ơn các thành tựu của lịch sử, anh hùng dân tộc có thể được phát biểu như sau:
Việc học sinh kính trọng và biết ơn các anh hùng dân tộc, các nhân vật lịch sử có ý nghĩa rất quan trọng trong việc giáo dục thế hệ trẻ. Các anh hùng dân tộc là những người đã hy sinh, đấu tranh, và cống hiến sức mình để bảo vệ đất nước, xây dựng nền độc lập và tự do cho dân tộc. Nhờ có những cống hiến đó, chúng ta mới có được cuộc sống hòa bình và tự do như hiện nay.
Học sinh kính trọng các anh hùng không chỉ là để nhớ về những hy sinh trong quá khứ, mà còn là cách để chúng ta học hỏi và phát huy những phẩm chất đáng quý như lòng yêu nước, ý thức trách nhiệm với cộng đồng và đất nước. Hơn nữa, việc này cũng giúp học sinh hiểu và trân trọng những giá trị văn hóa, truyền thống dân tộc, tạo nên niềm tự hào và tinh thần đoàn kết dân tộc.
Biết ơn các anh hùng và các thành tựu lịch sử cũng là cách để chúng ta bảo vệ và phát triển những giá trị ấy trong thời đại hiện nay. Đây không chỉ là một bài học về lòng yêu nước mà còn là bài học về việc gìn giữ và phát huy những giá trị văn hóa, xã hội, giúp chúng ta không quên cội nguồn và luôn tự hào về dân tộc mình.

Ánh trăng trong cảnh ảm đạm ở đồng quê có giá trị đặc biệt và tạo nên một không gian đầy cảm xúc. Trăng không chỉ là nguồn sáng tự nhiên, mà còn là biểu tượng của sự thanh thản, tĩnh lặng và hy vọng trong một không gian có vẻ tĩnh mịch, vắng vẻ.
Khi đặt trong bối cảnh của một vùng đồng quê ảm đạm, ánh trăng như là nguồn ánh sáng duy nhất xua đi bóng tối, làm cho mọi thứ trở nên dịu dàng và yên bình hơn. Cảnh vật trong đêm tối có thể trở nên u buồn, mờ mịt, nhưng ánh trăng lại làm sáng lên những chi tiết tưởng chừng như đã bị lãng quên, từ những ngôi nhà đơn sơ, những hàng cây cổ thụ đến những cánh đồng vắng vẻ.
Ánh trăng ở đồng quê cũng mang lại một cảm giác gần gũi, gắn kết với thiên nhiên. Trong không gian rộng lớn, trăng như một người bạn lặng lẽ đồng hành cùng người nông dân, cùng cây cỏ, đồng ruộng. Nó khiến người ta cảm thấy không đơn độc, dù ở trong một không gian có thể đầy tĩnh lặng và cô quạnh.
Bên cạnh đó, trăng còn là một phần của vẻ đẹp thiên nhiên, khiến cho đồng quê dù trong cảnh ảm đạm vẫn giữ được vẻ thanh thoát và kỳ diệu. Dưới ánh trăng, dù là cánh đồng vắng hay những con đường mòn gập ghềnh, mọi thứ đều trở nên huyền bí, đầy ẩn ý.
Tóm lại, ánh trăng trong cảnh ảm đạm ở đồng quê không chỉ là nguồn sáng vật lý mà còn là biểu tượng của sự hy vọng, bình yên và vẻ đẹp tiềm ẩn trong những điều giản dị, mộc mạc của cuộc sống nông thôn. Ánh trăng ấy làm cho mọi thứ trở nên tươi mới và đầy sức sống dù xung quanh có vẻ hoang vắng.

rong cuộc sống, ai cũng từng trải qua những khoảnh khắc không vui. Với em, một trong những trải nghiệm buồn nhất là lần em làm mất con mèo nhỏ mà em yêu thương nhất – bé Mun.
Mun đến với gia đình em vào một buổi chiều mưa năm lớp 6. Nó chỉ là một con mèo con bị bỏ rơi, lông đen tuyền, mắt tròn xoe và thân hình gầy gò. Em xin mẹ cho nuôi, ngày nào cũng cho nó ăn, tắm rửa và chơi cùng nó. Mun dần quen nhà, mỗi lần em đi học về là nó chạy ra cọ vào chân em, kêu “meo meo” như chào đón. Em xem Mun như người bạn nhỏ thân thiết, sẵn sàng tâm sự cùng nó những chuyện ở lớp, ở trường.
Thế nhưng, một buổi sáng nọ, em quên đóng cửa khi đi học. Khi về, em không thấy Mun đâu. Em gọi mãi, đi tìm khắp xóm, hỏi cả bác hàng xóm, nhưng không ai thấy. Cảm giác lúc đó như có gì nghèn nghẹn trong cổ. Tối hôm đó, em nằm ôm cái mền mà Mun hay cuộn tròn ngủ, khóc thút thít vì nhớ nó.
Mấy ngày sau, em vẫn tiếp tục đi tìm, nhưng Mun không quay về nữa. Em tự trách mình đã bất cẩn, đã không chăm lo tốt cho người bạn bé nhỏ. Mất Mun khiến em nhận ra: yêu thương là phải luôn đi kèm với trách nhiệm.
Dù đã lâu, nhưng mỗi lần nhớ lại, em vẫn thấy buồn. Tuy nhiên, trải nghiệm ấy đã dạy em biết quý trọng hơn những gì mình đang có và học cách sống cẩn thận, có trách nhiệm hơn mỗi ngày.

Cây ăn quả ở Mường Khương, một vùng đất nổi tiếng với vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ, có thể là một cây mận, một trong những đặc sản của vùng núi này. Dưới đây là bài tả một cây mận ở Mường Khương:
Tả Cây Mận ở Mường Khương
Ở Mường Khương, nơi vùng núi cao, những cây mận thường mọc quanh các triền đồi và trong các vườn nhà của người dân nơi đây. Tôi muốn miêu tả một cây mận mà tôi đã từng thấy trong chuyến thăm vùng đất này. Cây mận cao lớn, vươn lên giữa không gian rộng mở của núi rừng, với thân cây xù xì, màu nâu sẫm, khắc khổ. Vỏ cây có nhiều vết nứt, nhăn nheo, nhưng vẫn rất vững chãi, đứng vững giữa gió núi và mưa rừng.
Tán cây mận trải rộng, che bóng mát cho những ai nghỉ chân dưới gốc cây. Các cành cây mọc lan tỏa ra, nhiều cành nhánh đan xen nhau, mang lại một không gian thoáng đãng nhưng cũng đầy yên bình. Mùa xuân, khi những chồi non mới nhú lên, lá cây mận xanh mướt, mỏng manh, làm dịu mát lòng người. Màu xanh ấy hòa quyện với bầu không khí trong lành của Mường Khương, tạo nên một khung cảnh thanh bình và tươi mới.
Khi vào mùa, cây mận nở những bông hoa trắng tinh khôi, mỏng manh, giống như những bông tuyết nhỏ. Mỗi bông hoa có năm cánh, nhẹ nhàng bay theo gió, mang theo mùi thơm ngào ngạt. Sau đó, những quả mận nhỏ xinh dần chín. Quả mận ở Mường Khương có vỏ mịn, màu đỏ thẫm, trông rất bắt mắt. Lớp vỏ căng mọng, khi ăn vào có vị ngọt thanh, đôi khi pha chút chua nhẹ, khiến ai cũng phải thích thú. Những quả mận này mọc thành chùm, treo lủng lẳng trên cành, khiến cây mận càng trở nên rực rỡ.
Cây mận ở Mường Khương không chỉ là nguồn sống của người dân nơi đây mà còn là một phần của thiên nhiên kỳ vĩ, gắn bó với đời sống và truyền thống của đồng bào dân tộc. Mỗi mùa mận chín, người dân trong vùng lại háo hức thu hoạch và chia sẻ những quả mận ngon lành cho bạn bè, khách du lịch, tạo nên những kỷ niệm khó quên về vùng đất này.
Đây là một mô tả về một cây mận ở Mường Khương, với đặc trưng của vùng núi cao, giúp bạn hình dung được vẻ đẹp của thiên nhiên và cuộc sống nơi đây.
nhanh nha coppy cx được
Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em ,mẹ luôn là người mẹ hiền và là hinh ảnh cao dẹp nhất. Mẹ một tiếng nghe dảng dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bếnh như lời bài hát:
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suốI hiền ngọt ngào”
Năm nay mẹ em 42 tuổi .Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Dôi bàn tay mẹ ko đẹp , nó dã bị chai như ghi lai những nổI vất vả của mẹ trong bao năm nay dã nuôi em khôn lớn nên ngườI. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em...