K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 7

Sừ dụng mĩ phẩm ở lứa tuổi học sinh là một vấn đề gây nhiều tranh cãi. Cá nhân em rất ủng hộ cho điều này.

Bởi mĩ phẩm là một khái niệm rất rộng, không chỉ bao gồm việc trang điểm, tô son đánh phấn như nhiều người vẫn nghĩ. Đó là còn việc làm sạch và dưỡng da, bảo vệ da nữa. Chẳng hạn như một bạn học sinh ở lứa tuổi dậy thì sử dụng sữa rửa mặt làm sạch da, kem trị mụn, kem chống nắng thì hoàn toàn cần thiết. Những sản phẩm đó giúp bảo vệ làn da của các bạn, và không hề tạo nên hình ảnh thiếu phù hợp so với lứa tuổi. Vì thế, khi nhìn thấy một bạn học sinh bôi kem chống nắng, son dưỡng môi trước khi đi học là hoàn toàn bình thường. Chúng ta không nên lên án hay ngăn cản hành động này. Không chỉ vậy, chúng ta cần cổ vũ, khuyến khích các bạn học sinh nên quan tâm hơn đến bản thân mình. Bởi hiện nay, sự ô nhiễm không khí và tia cực tím cũng ngày càng độc hại hơn, nên việc bảo vệ da cho lứa tuổi học sinh là vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, để bảo vệ an toàn cho học sinh, cần có sự chỉ dẫn, định hướng phù hợp từ người lớn. Nhằm tránh việc các bạn sử dụng mĩ phẩm thiếu khoa học, không rõ nguồn gốc, xuất xứ.

Chính vì vậy, em rất ủng hộ việc các bạn học sinh quan tâm chăm sóc, bảo vệ cho làn da của mình bằng các loại mĩ phẩm phù hợp.

31 tháng 7

Kì nghỉ hè vừa qua là khoảng thời gian thật đáng nhớ đối với em. Em đã có cơ hội được đi biển cùng gia đình. Cảnh biển thật đẹp: cát trắng mịn màng, nước biển xanh biếc, sóng biển rì rào. Em và các bạn đã cùng nhau đắp cát, xây lâu đài, tắm biển thật vui. Buổi tối, cả gia đình quây quần bên nhau, nướng BBQ trên bãi biển. Những con sóng vỗ rì rào như một bản nhạc du dương làm cho không khí trở nên ấm cúng hơn. Em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thư giãn. Kì nghỉ hè này đã để lại trong em nhiều kỷ niệm đẹp mà em sẽ không bao giờ quên.

Trong đoạn văn trên, mình đã sử dụng:

  • Cụm chủ vị để mở rộng vị ngữ:
    • được đi biển: mở rộng vị ngữ cho động từ "có cơ hội"
    • cát trắng mịn màng, nước biển xanh biếc, sóng biển rì rào: mở rộng vị ngữ cho danh từ "cảnh biển"
    • đã cùng nhau đắp cát, xây lâu đài, tắm biển: mở rộng vị ngữ cho động từ "đã"
    • làm cho không khí trở nên ấm cúng hơn: mở rộng vị ngữ cho động từ "làm"
  • Phép nối:
    • và: nối các danh từ "cát trắng mịn màng", "nước biển xanh biếc", "sóng biển rì rào"
    • và: nối các động từ "đắp cát", "xây lâu đài", "tắm biển"
31 tháng 7

a/ Chủ đề lao động:

  • Câu: Bố em là một nông dân cần cù, hàng ngày ông ấy chăm chỉ làm việc trên đồng ruộng.

    • Danh từ: bố, nông dân, ông ấy, đồng ruộng
    • Động từ: là, chăm chỉ làm việc
    • Tính từ: cần cù, hàng ngày

b/ Chủ đề học tập:

  • Câu: Bạn An là một học sinh chăm ngoan, bạn ấy luôn làm bài tập đầy đủ.

    • Danh từ: bạn An, học sinh, bài tập
    • Động từ: là, làm
    • Tính từ: chăm ngoan, đầy đủ

c/ Chủ đề tình cảm gia đình:

  • Câu: Em yêu gia đình mình rất nhiều.

    • Danh từ: em, gia đình mình
    • Động từ: yêu
    • Tính từ: rất nhiều

Bạn tk ạ

31 tháng 7

Bài thơ "Cảm ơn đất nước" của Huỳnh Thanh Hồng đã vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về đất nước. Qua những câu thơ ấy, em cảm nhận được một đất nước không chỉ là những vùng đất, những con người, mà còn là một tình yêu bao la, một sự hi sinh cao cả.Hình tượng đất nước hiện lên thật gần gũi, ấm áp. Đó là "vầng trăng vành vạnh" soi sáng tâm hồn mỗi người, là "máu xương" nuôi dưỡng chúng ta lớn lên. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh so sánh, ẩn dụ tinh tế để làm nổi bật vẻ đẹp, ý nghĩa của đất nước.Em cảm thấy tự hào về đất nước mình. Đất nước đã cho em một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện bản thân để trở thành một người công dân có ích, góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu đẹp.

Bạn tk ạ

29 tháng 7

Đêm trăng sáng như một bức tranh tuyệt đẹp trải dài trên cánh đồng. Ánh trăng nhẹ nhàng tỏa sáng, bao phủ mọi vật bằng lớp ánh bạc mờ ảo. Những ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời tối, tạo nên một màn đêm huyền bí.

Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm của đất troi . Cảnh vật như được nhuộm trong một lớp ánh sáng dịu dàng, với mặt hồ phản chiếu ánh trăng, tạo nên những hình ảnh lung linh và mơ màng. Những ngôi nhà nhỏ dưới ánh trăng tạo nên một khung cảnh bình yên và thân thuộc.

Đêm trang sáng mang đến một cảm giác an lành và thư thái, như một cái ôm ấm áp của thiên nhiên, làm dịu đi mọi lo toan và vướng bận.

29 tháng 7

Một đêm trăng sáng tại vùng quê có thể là một trải nghiệm tuyệt vời, là cơ hội để ta cảm nhận được vẻ đẹp tĩnh lặng và thanh bình của thiên nhiên. Đêm ấy, ánh trăng lấp lánh như một viên ngọc quý, chiếu sáng khắp nơi, biến cả không gian thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng trở thành nguồn sáng chính, không còn bị che khuất bởi ánh đèn điện hay sự ồn ào của thành phố. Cánh đồng xanh mướt dường như trở nên lung linh hơn dưới lớp ánh bạc của trăng. Những ngọn cỏ và cây cối, dù nhỏ bé và đơn giản, đều trở nên nổi bật trong ánh sáng huyền bí của đêm. Những đường viền của từng lá cây, từng cành cây, đều được làm nổi bật, tạo nên một hình ảnh đẹp như tranh vẽ.

Trên bầu trời, các ngôi sao nhỏ lấp lánh như những viên kim cương trên nền vải đen huyền bí. Những vì sao ấy tạo nên một dải ngân hà rực rỡ, như một món quà từ vũ trụ dành tặng cho con người. Sự yên tĩnh của đêm đậm đà hơn khi chỉ có tiếng gió thổi nhẹ và tiếng côn trùng rỉ rả, không bị phá vỡ bởi âm thanh của cuộc sống đô thị.

Mặt hồ gần đó phản chiếu ánh trăng, tạo nên một tấm gương khổng lồ phản chiếu vẻ đẹp của bầu trời và cánh đồng. Những con sóng lăn tăn lăn tăn trên mặt hồ như những tia sáng nhấp nháy, làm cho toàn bộ cảnh vật trở nên lung linh và huyền bí hơn bao giờ hết. Đôi khi, những đám mây mỏng manh trôi lững lờ trên bầu trời, tạo ra những hình ảnh kỳ lạ và thú vị khi ánh trăng xuyên qua chúng.

Những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác quanh khu vực, với mái ngói đỏ và tường trắng, trở nên ấm áp và thân thuộc dưới ánh trăng. Ánh sáng từ những cửa sổ nhỏ hắt ra ngoài, tạo ra một cảm giác ấm cúng và an lành. Từng ngôi nhà đều như đang say giấc ngủ trong sự bảo bọc của thiên nhiên, không khí trong lành và thanh tĩnh khiến cho đêm trở nên dễ chịu và thư thái.

Dưới ánh trăng, mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ và yên bình hơn. Đêm trăng sáng không chỉ là thời điểm để tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là cơ hội để tìm về những khoảnh khắc an lạc và tĩnh lặng trong tâm hồn. Ánh sáng của trăng như một cái ôm ấm áp từ thiên nhiên, vỗ về và làm dịu đi mọi lo toan, mang lại cho con người cảm giác bình yên và thư giãn.

Tại những vùng quê xa xôi, đêm trăng sáng còn có thể mang đến những ký ức và cảm xúc đặc biệt. Đó là thời điểm để ngồi bên bếp lửa, trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện dưới ánh sáng mềm mại của trăng. Đó cũng là lúc để nhìn lên bầu trời, cảm nhận sự rộng lớn và vô tận của vũ trụ, và suy ngẫm về những điều quan trọng trong cuộc sống.

Tóm lại, đêm trăng sáng ở vùng quê là một món quà của thiên nhiên, mang đến sự hòa quyện hoàn hảo giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự tĩnh lặng và sự sống. Đây là một khoảng thời gian quý giá để cảm nhận và trân trọng vẻ đẹp của thế giới xung quanh, và để tìm về những giá trị đơn giản nhưng sâu sắc trong cuộc sống.

4o mini    

day la ca 1 bai do chat gpt giai day

 

   
Viết bài văn phân tích hình tượng nhân vật ông Tư trong truyện ngắn dưới đây? ÔNG TƯ - Ê, ông Tư đến bay ơi! - Ông Tư đến kìa.          Chúng tôi đang đá bóng, đánh bi hay đánh đáo hễ nghe đứa nào xướng lên: “Ê, ông Tư đến” thì đều bỏ cuộc chơi, chạy đi lượm đất đá, chà gai ném ra giữa đường rồi nấp vào một ngõ nhà nào đó nhìn ra. Ông Tư đi tới, thấy các “chướng ngại vật” ấy, ông chỉ mỉm cười....
Đọc tiếp

Viết bài văn phân tích hình tượng nhân vật ông Tư trong truyện ngắn dưới đây?

ÔNG TƯ

- Ê, ông Tư đến bay ơi!

- Ông Tư đến kìa.

         Chúng tôi đang đá bóng, đánh bi hay đánh đáo hễ nghe đứa nào xướng lên: “Ê, ông Tư đến” thì đều bỏ cuộc chơi, chạy đi lượm đất đá, chà gai ném ra giữa đường rồi nấp vào một ngõ nhà nào đó nhìn ra. Ông Tư đi tới, thấy các “chướng ngại vật” ấy, ông chỉ mỉm cười. Mặc dù biết là chúng tôi vừa ném ra, ông vẫn không la ó chửi mắng.  Ông chỉ cúi xuống nhặt từng hòn đá, hòn đất, từng cây gai xếp cẩn thận vào bờ rào rồi đi tiếp, dáng ung dung. Cái trò ấy không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Mỗi khi nhớ lại tuổi thơ, tôi không khỏi buồn rầu, xen lẫn một chút tự tha thứ cho mình.

        Ông Tư sống một mình, không vợ, không con. Chẳng biết ông ăn uống bằng thứ gì, chỉ thấy ông suốt ngày lang thang khắp làng, tới các nhà neo khó, lúc họ đi làm vắng, tự động nhổ cỏ quét nhà, tự động mở cửa dọn dẹp, xếp đặt mọi thứ cho ngay ngắn gọn ghẽ rồi lặng lẽ ra về. Lúc đầu, nhiều người thấy vậy thì thắc mắc:

- Ông Tư khùng hay sao ấy. Tự nhiên chẳng ai mời lại đi làm giúp người ta mà chẳng đòi trả công.

- Chẳng khùng đâu, chẳng khùng đâu, - người khác cãi lại, - ông ta ăn nói khôn ngoan lắm.

- Thế thì ông ta làm phước đấy. - Người khác xen vào.

Nhưng sau đó, người ta chẳng còn thắc mắc nữa. Ông ta không ăn cắp, ăn trộm, không phá cây, phá quả, chỉ có dọn nhà nhổ cỏ rồi đi thì mặc ông ta, mình đỡ phải làm, hơi đâu suy nghĩ lý do lý trấu gì cho thêm mệt. Mọi người đều bận lo việc riêng của mình cả.

Một hôm, chúng tôi không thấy ông Tư lang thang trên đường làng nữa. Những nhà vốn để rác bừa bãi, mọi vật vứt bỏ lộn xộn chẳng có bàn tay nào dọn dẹp. Chúng tôi thắc mắc hỏi người lớn: “Ông Tư đâu hè?”. Người lớn bận làm việc nên cứ “hử”, “hả” rồi bảo: “Chắc ổng bận việc gì ở nhà hoặc ổng thấy mất công, ổng không làm nữa thì kệ ông ấy, việc gì đến chúng bay”. Nhưng rồi, cả ba, bốn hôm sau vẫn không thấy ông Tư xuất hiện. Lần này, chúng tôi không hỏi người lớn nữa mà rủ nhau tìm đến nhà ông. Đó là một ngôi nhà tranh thủng nát, tường làm bằng đất, nhiều chỗ đổ xuống từng mảng. Cửa nhà là một tấm phên che tạm. Chúng tôi gọi to nhưng chẳng nghe tiếng ông đáp. Cảm thấy rợn rợn nhưng không tránh khỏi sự tò mò, mấy đứa tôi cầm tay nhau, xô tấm phên bước vào nhà ông. Trong nhà tối om. Có tiếng rắc rắc của mối mọt, có tiếng chuột chạy. Chúng tôi cố giữ can đảm bước sâu vào phía trong. Tại góc nhà phía trái có một cái giường tre, trên đó có một người nằm phủ chiếu. “Chắc ông Tư bị đau”. Chúng tôi chạy đến giở chiếu lên. Nhưng chúng tôi bất giác cùng lùi lại. Có một mùi như mùi xác chết rất nặng xông lên...

Chúng tôi ré lên rồi ù chạy về báo cho người lớn. Nhưng mọi người như không cần nghe chúng tôi, chỉ gằn giọng “hử”, “hả” rồi bỏ đi. Mọi người đều bận lo việc riêng của mình.

                                           (Trích truyện ngắn của Thanh Quế)

0