viết một đoạn văn khoảng 7 câu miêu tả sân trường em trong giờ ra chơi trong đoạn văn có sử dụng 2 câu có thành phần trạng ngữ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Văn chương cất lên từ biển cả và cuộc đời và bay cao bằng ngon gió nghệ thuật nghệ thuật làm cho văn chương trở nên đẹp đẽ và giao vào lòng ng nhwxg cảm xúc thẩm mĩ tuyệt vời một nhà văn tài ba phải là thợ lặn lành nghề lặn sâu dưới lòng đại dương cuộc sống không phải nhật nhạnh nx mảnh san hô tầm thg nhỏ bé mà để timf kiếm nx viên ngọc trai kết từ máu huyết của loài trai nhẫn nại cần cù nhà văn ấy phải là ng vừa có tài vừa có tâm khơi nx j chs ai khơi stao nx j chx ai có nhà văn A đã có những giây phút đăm mình vào cuộc đời như vậy để bài thơ B ra đời Bài thơ cho cta thấy nd..........được thể hiện rõ qua đoạn thơ khổ thơ sau
Từ chỉ hoạt động: nhấn từng nhịp chân , đèo , dẫn
Từ chỉ trạng thái: chậm rãi , vắng lặng , lang thang
Từ chỉ hoạt động: nhấn từng nhịp chân , đèo , dẫn
Từ chỉ trạng thái: chậm rãi , vắng lặng , lang thang
Đoạn thơ cho chúng ta thấy được hình ảnh một người mẹ tần tảo với gánh nặng mưu sinh nhọc nhằn. Nghệ thuật ẩn dụ "những nắng cùng sương" là những khó khắn vất vả trong cuộc sống. Dường như cuộc đời mẹ chưa từng được một ngày thành thơi với bao nhọc nhằn đeo bám. Mẹ gánh hàng qua những con đường sỏi đá và cả "buồn vui qua tháng ngày vất vả". Gánh nặng cuộc đời đã khiến "tóc mẹ bạc" và "lưng mẹ lại còng thêm". Dấu vết thời gian đã hằn lại trên mái tóc và cơ thể mẹ. Đọc những câu thơ ấy, người đọc không khỏi xúc động, lòng trào dâng tình cảm yêu thương với chính người mẹ của mình.
Qua đoạn thơ trên, ta thấy được tình yêu mẹ dành cho con cũng như con dành cho mẹ là vô cùng sâu sắc. Mẹ vất vả, tần tảo làm việc, không quản ngại trời mưa gió để nuôi con ăn học. Còn người con với tình yêu thương mẹ và ước mơ ngây ngô muốn hoàn đám mây để che mát cho mát cho mẹ. Em hiểu được nỗi vất vả mà mẹ phải chịu đựng, muốn làm việc gì đấy để đỡ đần công việc cho mẹ, thể hiện được sự hiếu thảo của một người con. Bản thân em sẽ cố gắng học thật tốt, nghe lời người lớn để ba mẹ vui lòng.
– Giới thiệu sơ lược về việc tốt mà em đã làm
– Kết quả mà việc tốt em đã làm như thế nào (Giúp đỡ được ai, người ta có cảm ơn em không,…)
2/ Thân bài– Kể lại bối cảnh và nội dung của việc tốt đó
– Thời gian và địa điểm em thực hiện việc tốt
– Em làm việc tốt giúp đỡ ai, một mình hay có sự giúp đỡ của người khác nữa?
– Có người khác chứng kiến việc tốt của em không? Nếu có thì là có bao nhiêu
– Người em giúp đỡ gặp khó khăn gì?
– Sau khi được giúp đỡ, tâm trạng của người đó như thế nào?
– Em có vui khi làm công việc đó?
– Suy nghĩ và tâm trạng của em sau khi làm việc tốt.
– Suy nghĩ và tâm trạng của em sau một khoảng thời gian dài (Có thể làm hôm sau, tuần sau kể từ lần đó)
3/ Kết bài– Chốt lại vấn đề
– Nêu lại một lần nữa cảm xúc của mình sau khi làm việc đó
Dàn ý tóm gọn Mở bài:Giới thiệu về việc tốt mà em đã làm, nó gây ấn tượng với em ntn. Kết quả của nó ra sao … (giới thiệu một cách khái quát).
Thân bài:– Đó là việc gì?
– Thời gian, địa điểm?
– Gồm có những ai (tất nhiên là có em) ?
– Có ai khác ngoài cuộc chứng kiến ko?
– Người được em giúp có cảm xúc ntn? Điều đó làm em xúc động ra sao?
– Những điều em suy nghĩ.
Chốt lại vấn đề. Định hướng cho những việc làm sau này của mình.
tham khảo
Tám câu thơ, mỗi cặp câu gợi ra một nỗi buồn sâu thẳm. “Buồn trông” là buồn mà nhìn xa, nhưng cũng là buồn mà trông ngóng một cái gì mơ hồ sẽ đến làm đổi thay tình trạng hiện tại. Hình như nàng mong một cánh buồm, nhưng cánh buồm chỉ thấp thoáng, xa xa, không rõ, như một ước vọng mơ hồ, mỗi lúc một xa. Nàng lại trông ngọn nước mới từ cửa sông chảy ra biển (theo Lê Văn Hòe), ngọn sóng xô đẩy cánh hoa phiêu dạt, không biết về đâu. Kiểu ngồi trên lầu cao làm sao thấy được cánh hoa trên dòng nước. Đây chỉ là cảnh nàng tưởng tượng về số phận mình. Nàng lại trông thấy đồng cỏ úa tàn, chân mây, mặt đất một màu mờ mịt xanh xanh, tưởng như mịt mùng không có chân trời. Nàng lại “trông gió cuốn mặt duềnh”. “Duềnh” là chỗ biển ăn sâu vào đất liền, thành vựng (theo Thạch Giang). "Gió cuốn mặt duềnh" làm cho sóng vỗ dào dạt, ầm ầm... Tất nhiên, dù lầu Ngưng Bích có rất gần bờ biển cũng không thể nghe được "tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi" được. Đây là hình ảnh vừa thực, vừa ảo, cảm thấy như sóng vỗ dưới chân, đầy hiểm họa, như muốn nhấn chìm nàng xuống vực. Tám câu thơ, câu nào cũng vừa thực vừa hư, vừa là thực cảnh, vừa là tâm cảnh. Toàn là hình ảnh về sự vô vọng, sự dạt trôi, sự bế tắc và sự chao đảo, nghiêng đổ. Đây chính là lúc mà tình cảm Kiều trở nên mong manh và yếu đuối nhất, là lúc mà nàng rất dễ rơi vào cạm bẫy, như nàng sẽ rơi vào tay Sở Khanh sau này. Trong đoạn thơ này, không gian bao la rợn ngợp, không một bóng người. Thời gian như dồn lại, không biết bao nhiêu buổi sáng, buổi chiều lặp lại. Con người trở nên nhỏ bé, bất lực, trơ trọi. Nghệ thuật trùng điệp như kéo dài nỗi buồn vô vọng, vô tận của con người.
Tâm trạng của Thúy Kiều cô đơn, nàng nghĩ về quá khứ và những người thân, nhưng ý nghĩ đó càng làm cho nàng xót xa hơn.Nhìn trăng nàng lại nhớ vầng trăng đỉnh ninh hai mặt một lời song song và thương nhớ chàng Kim vẫn mong ngóng tin nàng, không biết nàng đã bên trời góc bể bơ vơ. Nỗi đau đớn của nàng là phải từ bỏ tình yêu, từ bỏ tấm lòng son dành cho mối tình đầu: Tấm son gột rửa bao giờ cho phai. Bao giờ thì nàng mới có thể nhạt phai được tình cảm với chàng Kim mà không nhạt phai được thì nàng còn dằn vặt, còn đau khổ. Không chỉ nhớ thương Kim Trọng mà Kiều còn xót thương cho cha mẹ ngày ngày tựa cửa ngóng tin mình, không rõ các em có chăm sóc chu đáo không, có ai thay mình quạt nồng ấp lạnh cho cha mẹ không: Vừa mới xa nhà được hơn một tháng mà nàng đã cảm thấy xa lâu lắm. Chỉ bốn câu thơ độc thoại nội tâm, Nguyễn Du đã thể hiện một cách sinh động, cao đẹp và đầy xúc cảm tấm lòng hiếu thảo của Thúy Kiều. Ngay lúc mình đau khổ, cô đơn, mất hết những gì quý giá nhất của một đời người mà Kiều vẫn còn thương nhớ, lo lắng cho những người thân đã chứng tỏ nàng là người vị tha, quan tâm đến người thân còn hơn cả chính bản thân mình.