K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 12 2024

Bài thơ "Lời Ru Của Mẹ" của Nguyễn Khoa Điềm được viết theo thể thơ **tự do**.  Không tuân theo luật thơ, số câu, số chữ, vần, điệu nào cố định.

 

21 tháng 12 2024

viết cả câu và đánh dấu ạ 

xác định cả cn vn nx ạ 

21 tháng 12 2024

Vai trò của tình bạn cũng là một điều quan trọng trong cuộc sống.Tình bạn cho ta sức mạnh để vượt qua khó khăn. Nếu không có tình bạn thì ở trường ở lớp chúng ta sẽ không có sự giúp đỡ sự sẻ chia. Tình bạn luôn tiếp cho ta một sức mạnh tuyệt vời để vượt qua mọi điều. Tình bạn còn có thể cho ta bớt đi những phần lo lắng ở nơi lạ. Nếu không có tình bạn chúng ta sẽ làm được gì

21 tháng 12 2024

Vai trò của tình bạn cũng là một điều quan trọng trong cuộc sống.Tình bạn cho ta sức mạnh để vượt qua khó khăn. Nếu không có tình bạn thì ở trường ở lớp chúng ta sẽ không có sự giúp đỡ sự sẻ chia. Tình bạn luôn tiếp cho ta một sức mạnh tuyệt vời để vượt qua mọi điều. Tình bạn còn có thể cho ta bớt đi những phần lo lắng ở nơi lạ. Nếu không có tình bạn chúng ta sẽ làm được gì

21 tháng 12 2024

đúng

21 tháng 12 2024

21 tháng 12 2024

Tôi không biết giấc mơ đến với mình từ lúc nào, chỉ nhớ rằng khi tỉnh dậy, lòng tôi vẫn còn ngổn ngang cảm xúc, như thể tôi đã trải qua một chuyến hành trình kỳ diệu. Trong giấc mơ ấy, tôi được gặp lại ông nội — người mà tôi đã không còn được gặp từ ngày ông mất, gần hai năm rồi.

Trong giấc mơ, tôi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, nơi những cánh hoa mai vàng vẫn đang đua nhau nở rộ, như những năm trước, khi ông còn sống. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa thanh thoát. Đột nhiên, tôi nghe tiếng gọi rất quen thuộc, tiếng ông: "Con đang làm gì vậy, con gái?" Tôi quay lại và không thể tin vào mắt mình. Ông đứng đó, mỉm cười hiền hậu, tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, như thể thời gian không hề làm ông già đi.

Tôi vội vã chạy lại ôm lấy ông, cảm nhận cái ấm áp, sự vững chãi mà chỉ có ông mới mang lại. "Ông ơi, sao ông lại ở đây? Con nhớ ông lắm!" Tôi nghẹn ngào nói trong khi nước mắt cứ tự nhiên rơi. Ông nhẹ nhàng vỗ về tôi: "Ông biết, con luôn nhớ ông. Nhưng đừng lo, ông luôn ở đây, trong tim con, trong từng kỷ niệm của con." Ông nói, bàn tay ông ấm áp đặt lên đầu tôi, khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ.

Chúng tôi cùng ngồi bên hiên nhà, nơi mà trước đây tôi vẫn thường chơi đùa cùng ông mỗi buổi chiều. Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện xưa, về thời niên thiếu của ông, về những chuyến đi xa, và về những bài học quý giá ông đã dạy tôi. Những câu chuyện tưởng chừng như đã quên đi lại như sống dậy trong lòng tôi, rõ ràng và sinh động.

Bỗng, tôi cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ, như thể thời gian đã ngừng lại. Tôi nhìn ông, nhưng không biết vì sao lại thấy ông có phần mờ nhạt, như thể đang dần tan vào không khí. "Ông ơi, đừng đi, đừng rời xa con nữa!" Tôi khóc và nắm chặt tay ông, nhưng ông chỉ mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn tôi lần cuối rồi từ từ nhạt dần, như cơn gió mùa hè tan đi giữa những bông hoa mai vàng.

Khi tôi thức dậy, lòng tôi vẫn đong đầy những cảm xúc không thể tả. Cảm giác như ông vừa mới ở bên tôi, nhưng lại cũng như đã xa vắng từ lâu. Tôi hiểu rằng, dù ông không còn hiện diện trong cuộc sống này, nhưng tình yêu và những ký ức về ông sẽ luôn sống mãi trong tôi. Giấc mơ ấy như một món quà quý giá, nhắc nhở tôi về những kỷ niệm đẹp đẽ và tình thương vô bờ bến mà ông đã dành cho tôi.

Giấc mơ gặp lại ông không chỉ là một sự an ủi, mà còn là động lực giúp tôi tiếp tục vươn lên trong cuộc sống. Tôi sẽ sống thật tốt, để ông có thể tự hào về tôi, dù ông không còn ở đây, nhưng tình cảm của ông sẽ mãi là nguồn động viên lớn lao trong cuộc đời tôi.