Ta môt canh đep quê em trong đo sư dung tư đông nghia :trang ,xanh , đo ,tim , vang
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nếu có ai hỏi rằng tôi có người bạn nào thân nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: người bạn thân nhất của tôi là Diệu.
Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp Diệu. Hôm ấy là buổi học đầu tiên của tôi ở trường mới. Trống đánh tùng tùng một hồi dài, học sinh hối hả xếp hàng vào lớp. Còn tôi, vì vừa chuyển trường về nên chẳng biết lớp mình ở đâu. Tôi đang ngơ ngác thì bỗng nghe tiếng hỏi:
– Này, bạn học lớp nào mà còn đứng đây?
Tôi quay lại. Một cô bé tóc màu nâu, người khẳng khiu, khuôn mặt thon nhỏ và cặp mắt sáng long lanh. đang chăm chú nhìn tôi. Tôi trả lời rằng tôi tìm lớp 6A. Nghe xong, bạn ấy reo lên vui vẻ:
– Nào! Bạn hãy theo mình: Tên bạn là gì? Còn tên mình là Diệu.
Nói rồi Diệu kéo tay tôi đi. Vào lớp, Diệu giới thiệu tôi với các bạn. Các bạn nhìn tôi với ánh mắt làm quen đẩy thiện cảm. Trong khi đó, tôi lúng túng đỏ mặt lên vì xấu hổ.
Qua hai tháng học cùng nhau, tôi nhận ra Diệu học rất giỏi. Những điểm 9, điểm 10 của Diệu làm cho cả lớp càng yêu mến Diệu. Với tôi, Diệu trở nên thân thiết tự khi nào không biết nữa.
Một hôm, trời mưa rất to. Những ngả đường vào khu nhà tôi ở bị ngập hết nên tôi không thể đến lớp. Tôi bồn chồn, lòng dạ chẳng yên. Mẹ tôi an ủi:
– Nghỉ một buổi học chẳng sao đâu con ạ! Chỉ ngày mai là nước rút thôi.
– Nhưng hôm nay học toàn môn khó mẹ ạ!
Tôi băn khoăn trả lời mẹ nhưng nỗi băn khoăn ấy cũng chẳng giúp gì được cho tôi.
Khi sắp lên đèn ăn cơm tối thi Diệu xuất hiện, quần xắn cao quá gối, đầu tóc ướt rượt, tay cầm một bọc ni lông. Mẹ tôi đưa cho Diệu cái khăn. Diệu vừa lau mặt vừa nói với tôi:
– Nước ngập cao ghê! Biết bạn sốt ruột nên mình sang ngay, đem theo cả vở nữa đây. Bạn chép bài đi, chỗ nào không hiểu mình giải thích cho! Thì ra, thấy tôi nghỉ học, Diệu đã đến giúp. Tôi cảm động thực sự. Diệu đối với tối chân thành và tận tâm quá!
Sau đó khoảng một tuần, hai hôm liền Diệu không đến lớp. Tôi lấy xe đạp chạy qua mấy con đường để tới nhà Diệu. Nhà cửa trống tuềnh trống toàng. Mẹ Diệu ốm nằm thiếp trên giường. Bác cố ngồi dậy trò chuyện với tôi. Bác cho biết là Diệu đi mua thuốc. Hôm nay, tôi mơi biết nhà Diệu chỉ có hai mẹ con. Bố Diệu mất đã lâu. Mẹ ốm, Diệu phải ở nhà chăm sóc mẹ. Mẹ Diệu kể rằng ngoài việc đi học, chiều nào Diệu cũng đi làm phụ mẹ. Vất vả thế mà Diệu vẫn học giỏi nhất lớp. Tôi thầm phục cô bạn bé nhỏ của tôi.
Nhìn đồ đạc đơn sơ trong nhà, tôi biết là mẹ con Diệu chẳng sung túc gì. Tôi chợt nhớ một hôm đi học về, gặp chú bé bán báo chỉ khoảng độ 7, 8 tuổi, Diệu gọi em lại rồi lục cặp lấy ra hai nghìn đồng mua tờ báo. Diệu thì thầm vào tai tôi:
– Em bé này mồ côi cả cha lẫn mẹ, khổ lắm! Mình mua giúp nó.
Diệu ơi! Tôi không ngờ bạn lại biết suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trong khi tôi dùng tiền bố mẹ cho để mua quà vặt thì Diệu lại dùng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình vào những việc có ích như thế. Diệu đã giúp tôi thấm thía thêm nhiều điều lắm. Đi với Diệu, bao giờ tồi cũng thấy mình nhỏ bé, dù tôi cao hơn bạn ấy nửa cái đầu.
Mùa hè đã đến, tôi theo bố mẹ lên thành phố. Chia tay Diệu, tôi thấy mắt cay cay, Xa nhau ba tháng, tôi sẽ nhớ Diệu lắm đấy. Lúc chia tay, Diệu đưa cho tôi một bọc ổi to tướng và dặn:
– Nga cầm lên làm quà cho các bạn trên ấy. Nhớ viết thư cho mình nhé! Chúng tôi cầm tay nhau mãi không muốn rời.
Tôi nhìn theo cái bóng gầy gầy, mảnh khảnh của Diệu khuất dần sau triền dốc mà lòng thấy nao nao. Tạm biệt cô bạn thân nhất của tôi. Hết hè, chúng mình lại gặp nhau, Diệu nhé!
Thành ngữ: Chó treo mèo đậy, chuộc sa chĩnh gạo (không phải chuộc sa tỉnh gạo), được voi đòi tiên
Tục ngữ: Tích tiểu thành đại
Theo mình thì
Thành ngữ:
Chó treo mèo đậy
Chuột sa chĩnh gạo ( câu này bạn ghi sai nha )
Được voi đòi tiên
Tục ngữ:
Tích tiểu thành đại
Theo mk là vậy, ko đúng thì thôi nha
- Biện pháp tu từ : ẩn dụ
- Chỉ ra :
+ Thuyền như người con trai nhiều khát vọng
+ Biển là cô gái đầy bao dung thực chất là mượn hình ảnh biển và thuyền mà nói về tình cảm của mình sự hiểu nhau của anh và em như thuyền, biển và cả nỗi nhớ họ dành cho nhau ( kết hợp với ẩn dụ là biện pháp nhân hóa )
=> Từ những hình ảnh rất thực của cuộc sống, thi sĩ xuân quỳnh đã thẻ hiện được tình yêu cháy bỏng của mình qua những vẫn thơ đầy khát khao với những cung bậc khác nhau của tình yêu, một tình yêu giản dị mà cháy bỏng, cồn cào.Ở đó thấy được cả chất nữ tính của thơ xuân quỳnh...
Nguồn : Câu hỏi của Hoàng Anh Tú - Ngữ văn lớp 7 | Học trực tuyến
Bài làm
" Chỉ có thuyền mói hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu. "
- Biện pháp tu từ ẩn dụ và điệp từ
+ Ẩn dụ: Thuyền và biển: Biển ở đây là nói người mẹ. Còn biển chính là người con. Chỉ có người con mới hiểu được mẹ yêu thương mình như thế nào, và cũng chỉ có người mẹ mới biết con mình thích gì, làm gì, ở đâu và bị làm sao. Tất cả chính là tình mẫu tử.
+ Điệp từ: Chỉ có. Nhằm nhấn mạnh từ " chỉ có ". Từ chỉ có nghĩa là có mỗi một mình, trên kia là ý nghĩa là chỉ có mẹ mới hiểu con và chỉ có con mới hiểu đc tấm lòng người mẹ.
# Chúc bạn học tốt #
+ Điệp từ : " Nhớ "
+ Kiểu : Điệp từ cách quãng
=> TD : Nhấn mạnh nỗi nhớ
Bài làm
Trong câu: " Phượng xui ra ta nhớ cái gì đâu. Nhớ người sắp xa có đứng trước mặt. Nhớ một trưa hè gà gáy khan... . Nhớ một hành xưa son uể oải "
+ Tác giả đã sử dụng điệp ngữ cách quãng.
+Tác dụng làm nhấn mạnh từ " nhớ " trong câu văn. Tác giả như muốn nhắn nhủ nỗi buồn của tác giả với người đọc, những nỗi buồn xa vắng và nỗi niềm cô đơn, bâng khuâng nhung nhớ, dỗi hờn.
# Chúc bạn học tốt #
Lảo đảo, liêu xiêu, hấp tấp, lò dò, lật khật.
k mình nhé bạn!
Gọi số nam ở Thôn Đoài là 7 phần ; số nữ ở thôn Đoài là 8 phần
Hiệu số phần bằng nhau là :
8 - 7 =1 phần
Số nữ ở thôn Đoài là :
60 : 1 x 8= 480 người
Số nam ở thôn Đoài là :
480 - 60 = 420 người
Hiệu số phần bằng nhau là:
\(8-7=1\)(phần)
Số nữ ở thôn Đoài là:
\(60\div1\times8=480\)(người)
Số nam ở thôn Đoài là:
\(60\div1\times7=420\)(người)
Đáp số: \(Nữ:480\)người
\(Nam:420\)người
Bài làm
Quê hương tôi là 1 vùng quê thanh bình. Quê hương tôi đẹp với cánh đồng lúa chín vàng thơm, dòng sông xanh dồi dào, những buổi chiều vẫn là lúc quê hương tôi đẹp nhất. Chiều tà, ông Mặt Trời đỏ rực chuẩn bị đạp xe xuống núi kết thúc cuộc hành trình. Những cô Mây bồng trắng bềnh đi dạo trên bầu trời xanh thăm thẳm. Những cô Nắng vẫn còn đọng lại trên những ngói nhà như lưu luyến chia tay 1 ngày sắp qua. Những chị Gió đánh vần cho những bé Cây tập đọc tập hát khúc nhạc buổi chiều. Trên cánh đồng, lúa gối lên nhau thì thầm nói chuyện. Trên đê, từng đàn trâu đang thung thăng gặm những đám cỏ non xanh rờn. Dưới sông, từng đàn cá bơi lội tung tăng đuổi theo những cô Bèo Lục Bình tinh nghịch. Từng đoàn thuyền ra khơi đánh cá. Trên những mái nhà, khói cơm nghi ngút bốc hơi lên. Trên trời, từng đàn chim sải cánh bay về tổ. Trên con đường làng, những bác nông dân vác cuốc ra về, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ sau 1 ngày làm việc vất vả, mệt nhọc. Buổi chiều trên quê hương tôi thật đẹp biết bao! Những ngọn gió mát lành thổi qua nhè nhẹ. Buổi tối, bầu trời tim tím, những ngôi sao lấp ló trên trời cùng với ánh trăng sáng ngời. Quê hương tôi thật thanh bình phải không? Tôi rất yêu quê hương mình.
# Học tốt #
Cam ơn ban