K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 9 2024

 Em cứ nhớ mãi về một người bạn cũ hồi tiểu học của em dù giờ đây bạn đã sống ở nơi xa lắm mà em cũng biết mình chẳng thể còn cơ hội để gặp lại bạn nữa. 

Gần dịp cuối năm học do phải học ôn thi, nhà lại xa mà còn phải đi bộ nên em quyết định không về nhà buổi trưa nữa mà vào nhà bạn chơi để chiều đi học cho tiện, do nhà bạn gần trường. Đến lúc nhà bạn ăn cơm, em lánh mặt ra gốc cây nói là mình xin phép ra ngoài kia ăn cơm nắm mẹ mình có nắm cho hồi sáng bạn nhé, gia đình bạn cứ ăn cơm tự nhiên. Nói xong em ra gốc cây mít ngồi không mà bụng đói meo vì thực tế em chả có nắm cơm nắm nào cả vì lúc đó gia đình kinh tế khó khăn cơm nắm ở đâu ra cơ chứ. Ngược lại với nhà em, nhà bạn em có điều kiện kinh tế lắm nên bạn ấy được ăn ngon, mặc đẹp đến trường. Tuy kinh tế khá giả nhưng bạn ấy rất ôn hòa và cởi mở với mọi người, ngoài ra bạn còn học rất giỏi. Trong lúc em đang ngồi thẫn thờ dưới gốc cây mít với cái bụng đói meo thì bạn ấy xuất hiện bất ngờ vỗ vào vai em và từ tốn nói: "Mình có cái bánh này ngon lắm, bạn ăn cơm xong rồi thì ăn bánh nhé." Bạn đưa cho em xong là chạy ngay vào nhà. Trời ơi, đang lúc cơn đói hành hạ mà được cái gì ăn lót dạ thì còn gì hạnh phúc hơn. Em cảm ơn bạn ấy nhiều lắm, thật không ngờ bạn ấy lại tâm lý và tế nhị đến vậy. Ôi đây là kỉ niệm mà suốt cuộc đời em chả thể nào quên. Và cũng thấm nhuần cái chân lý: "Một miếng khi đói bằng cả gói khi no."

Chợt thấy giá trị nhân văn của cuộc đời không phải là bạn có bao nhiêu tài sản mà quan trọng là với những gì bạn có ấy bạn đã giúp được bao nhiêu người.

17 tháng 9 2024

Dàn ý: 

- Mở bài: Hóa thân thành nhân vật Thỏ con để giới thiệu bản thân:

Tôi là Thỏ con, tôi sống ở trong rừng. Tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện đáng nhớ về tôi và hai người bạn thân của mình: Dê con, Hươu.

- Thân bài: Kể lại diễn biến câu chuyện:

+ Mùa đông, trời rét như cắt da cắt thịt. Mùa này thức ăn rất khan hiếm. Tôi may mắn tìm được hai củ cải trắng.

+ Dù rất đói nhưng nghĩ đến bạn Dê con, sợ bạn không có gì ăn, tôi mang cho Dê một củ. Thấy không có ai ở nhà, tôi để trên bàn.

+ Sau khi ngủ một giấc thật say, thật kì lạ, tôi thấy trên bàn mình có một củ cải trắng. Chắc là có ai đó đem tặng tôi. Tôi bèn gọi Hươu và Dê cùng đến ăn.

+ Vừa ăn, vừa trò chuyện, tôi mới biết được sự thật: hóa ra củ cải này là của tôi cho Dê, sau đó Dê lại cho Hươu, Hươu lại mang đến cho tôi.

- Kết bài: Nêu kết thúc của câu chuyện dưới góc nhìn của nhân vật Thỏ con:

Cả ba chúng tôi đều rưng rưng xúc động. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau và hứa sẽ luôn yêu thương nhau.

17 tháng 9 2024

thanks 🥰💅🏻

17 tháng 9 2024

I) Mở bài:

+ Giới thiệu câu chuyện

+ Đưa ra những chứng kiến của câu chuyện

II) Thân bài:

* Diễn biến cau chuyện

+Một buổi sáng trời mát mẻ, bên bờ hồ trong xanh, Rùa đang hì hục tập chạy.

+ Thì thỏ bước đến nhìn thấy  thì phá lên cười, nhạo báng:"Cậu nên thôi cái việc vô ích ấy đi...."

+Rồi sau 1 lúc cười nhạo thì rùa cũng muốn cho Thỏ thấy sức lực của mình .

+Sau 1 lúc Thỏ và Rùa đứng vào vạch xuất phát và dồn sức vào bắt đầu cuộc thi

+Biết Rùa chạy chậm nên Thỏ đã nhơ gặm cỏ, đuổi theo vui đùa cùng lũ bướm ven đường, mãi chơii, Thỏ quên mất cả cuộc thi.

+ Bất ngờ Thỏ bật dậy nhớ tới cuộc thi. Ngước đầu lên thì Rùa đã gần tới đích.

+ Thỏ đã có 1 bài học vô cùng bổ ích khi đã không biết tôn trọng người khác.

III) Kết bài:

+ Bài học em rút ra được điều gì và hãy lấy ví dụ về bản thân em

tick tui với ạa

17 tháng 9 2024

buổi sáng,thức dậy vào đi thăm bẫy

17 tháng 9 2024

Buổi, sáng ở trong rừng thật trong lành và nhiều cây xanh tươi tốt.

14 tháng 9 2024
  • Danh từ: Chỉ người, vật, hiện tượng (tối, mẹ, bàn tay, vết nẻ, việc làm...)
  • Động từ: Chỉ hành động, trạng thái (nhờ, cầm, làm việc, phải)
  • Tính từ: Chỉ tính chất, đặc điểm (nứt nẻ, chai sạn, vất vả)

Ví dụ cụ thể:

  • Danh từ: tối, mẹ, bàn tay
  • Động từ: nhờ, cầm, để ý
  • Tính từ: nứt nẻ, chai sạn
14 tháng 9 2024

Nhớ tick cho mình nha

 

Lương Thế Vinh sinh năm 1441 tại làng Cao Hương, huyện Thiên Bản, Trấn Sơn Nam (nay là thôn Cao Phương, xã Liên Bảo, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định). Thuở nhỏ, ông đã nổi tiếng học nhanh, sáng trí, sáng tạo trong việc học và chơi. Lần nọ, Vinh cùng bạn bè ngồi chơi dưới gốc cổ thụ. Cả bọn thách đố nhau đo chiều cao của cây. Thay vì trèo lên cây như lời đề nghị của một người, Lương...
Đọc tiếp

Lương Thế Vinh sinh năm 1441 tại làng Cao Hương, huyện Thiên Bản, Trấn Sơn Nam (nay là thôn Cao Phương, xã Liên Bảo, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định).

Thuở nhỏ, ông đã nổi tiếng học nhanh, sáng trí, sáng tạo trong việc học và chơi. Lần nọ, Vinh cùng bạn bè ngồi chơi dưới gốc cổ thụ. Cả bọn thách đố nhau đo chiều cao của cây.

Thay vì trèo lên cây như lời đề nghị của một người, Lương Thế Vinh lấy một cây gậy, đo chiều dài của nó rồi dựng gậy trên mặt đất, đo chiều dài bóng gậy. Sau đó, ông tiếp tục đo bóng cây. Tính nhẩm một lát, Vinh đưa ra kết quả.

Đám bạn không tin bèn dùng dây thừng đo lại, được kết quả đúng như của Vinh. Họ không khỏi thán phục.

Một lần khác, Khi Lương Thế Vinh cùng bạn chơi bóng, quả bưởi làm bóng rơi xuống hố. Cả bọn loay hoay, không làm thế nào lấy lên được. Ông nghĩ ra cách đổ nước vào hố để quả bưởi nổi lên.

Nhờ tài toán học, Lương Thế Vinh không ít lần giúp những người xung quanh giải quyết các vấn đề khó khăn. Có lần, ông đến một khúc sông, thấy mấy người đang tìm cách đo chiều rộng của con sông để bắc cầu.

Ông bèn đề nghị mọi người không bơi qua sông mà tìm cho ông mấy cái cọc. Ban đầu, mấy người này không tin nhưng khi thấy Vinh đóng cọc, ước lượng khoảng cách rồi tính nhẩm và công bố chiều rộng con sông, họ hoàn toàn thán phục tài năng của chàng trai trẻ.

Trên thực tế, Lương Thế Vinh sử dụng kiến thức về tam giác đồng dạng để tính khoảng cách giữa hai bờ sông.

Với tài trí hơn người, Lương Thế Vinh nhanh chóng nổi tiếng học giỏi khắp vùng Sơn Nam. Vì thế, người ta thường so sánh ông với Quách Đình Bảo, cũng là một người thông minh, đĩnh đạc trong vùng.

Quả nhiên, năm 1463, dưới thời vua Lê Thánh Tông, Lương Thế Vinh đỗ trạng nguyên trong khi Quách Đình Bảo đỗ thám hoa. Khi đó, chàng trai làng Cao Hương mới 22 tuổi.

Qua câu chuyện trên ,em học được gì từ ông Lương Thế Vinh?

0
DT
11 tháng 9 2024

Đáp án A bạn nhé

11 tháng 9 2024

a nhé bé