Các bạn lớp tôi thường gọi Lộc là “Lộc còi” vì Lộc bé lắm, mười một tuổi mà bằng đứa chín tuổi. Hẳn vì “còi” nên Lộc có vẻ yếu, thường hôm nào học năm tiết, tiết học hát cuối cùng là Lộc hát chẳng ra hơi, có khi cứ dựa vào tập thể mà Lộc chỉ lí nhí hoặc mấp máy mồm hát theo thôi. Người ta bảo thể lực yếu thì thường học kém, thế mà Lộc học chẳng kém. Còn tôi, trông tôi có vẻ cao lớn hơn Lộc...
Đọc tiếp
Các bạn lớp tôi thường gọi Lộc là “Lộc còi” vì Lộc bé lắm, mười một tuổi mà bằng đứa chín tuổi. Hẳn vì “còi” nên Lộc có vẻ yếu, thường hôm nào học năm tiết, tiết học hát cuối cùng là Lộc hát chẳng ra hơi, có khi cứ dựa vào tập thể mà Lộc chỉ lí nhí hoặc mấp máy mồm hát theo thôi. Người ta bảo thể lực yếu thì thường học kém, thế mà Lộc học chẳng kém. Còn tôi, trông tôi có vẻ cao lớn hơn Lộc thì học lại chẳng giỏi giang gì. Tôi kém nhất là môn Toán. Cô giáo phân công Lộc giúp đỡ tôi về môn này. Không hiểu sao, mỗi lần giúp tôi học, Lộc thích đến nhà tôi hơn là tôi đến nhà Lộc. Nói cho đúng thì từ đầu năm học, tôi chưa đến nhà Lộc lần nào. Tính Lộc rủ rỉ ít nói. Mẹ tôi rất mến Lộc. Mẹ thường hay nêu Lộc để làm gương cho tôi. Mẹ làm tôi lắm khi tự ái. Mẹ nói là Lộc bé mà học giỏi, chăm, ngoan, lại nền nếp, cẩn thận… Có thể những điều trên mẹ tôi nói đúng, nhưng riêng cái điểm cẩn thận thì tôi không chịu. Tôi nghĩ rằng Lộc “ki bo” thì có. Cả lớp tôi chúng nó đều nhận xét thế. Lộc có cái cặp sách đã cũ mà cứ quý như vàng, không bao giờ vứt cặp xuống
đất, không bao giờ dám ngồi lên cặp. Có cái bút máy Trường Sơn nét đã to bè, thế mà cứ viết viết, cất cất chi chút, chỉ dám viết cái bút ấy vào những buổi kiểm tra bài, còn ngày thường thì Lộc viết bút chấm mực. […]
Cuối học kì hai, Lộc báo cho tôi một tin chả vui gì:
- Bố tớ sắp mù hẳn rồi, Viện mắt người ta bảo phải mổ mới khỏi. Mấy hôm nữa bố tớ vào viện. Tớ phải làm thay cả phần việc của bố ở nhà để kiếm sống, lại còn phải chăm sóc bố nữa chứ. Chắc tớ chả tiếp tục học được nữa. – Lộc giúi vào tay tôi cái bút Trường Sơn: - Cậu cầm lấy cái này mà dùng, tớ giữ mà không dùng nó phí đi!
Lúc này giọng Lộc đã run run, không còn bình tĩnh như trước. Tôi nắm chặt tay Lộc và nói:
- Cậu cứ giữ lấy cái bút này. Cậu cần phải tiếp tục học. Tớ sẽ giúp cậu trong thời gian bố cậu vào viện. Sau giờ học ở trường, tớ sẽ về nhà cậu, chúng mình cùng học, cùng làm. Vả lại cái việc sửa dép cũng dễ thôi, cậu bảo tớ vài lần là tớ làm được. Mẹ tớ sẽ rất vui lòng nếu như tớ giúp được cậu. Mẹ tớ quý và thương cậu lắm.
Câu 4: Em hãy tóm tắt ngắn gọn văn bản trên.
a. Liệt kê các sự vật gắn bó với môi trường sống và đồng loại:
Trong thế giới tự nhiên:
Con ong: Yêu hoa
Con cá: Yêu nước
Con chim: Yêu trời
Trong xã hội loài người:
Con người: Yêu đồng chí, yêu người anh em
b. Tình cảm của tác giả thể hiện:
Qua đoạn văn, tác giả thể hiện một tình yêu sâu sắc đối với cuộc sống, với thiên nhiên và với con người. Tác giả muốn khẳng định rằng:
Mọi sinh vật đều có những mối quan hệ gắn kết: Mỗi loài đều có những yêu thương riêng, đều tìm kiếm và gắn bó với những điều phù hợp với bản năng của mình.
Con người không thể sống cô độc: Con người cần có tình yêu thương, sự sẻ chia và gắn kết với đồng loại.
Sự đoàn kết tạo nên sức mạnh: Câu thơ "Một ngôi sao chẳng sáng đêm, Một thân lúa chín chẳng nên mùa vàng" nhấn mạnh tầm quan trọng của sự đoàn kết. Khi chúng ta cùng nhau chung tay, chúng ta sẽ tạo nên những điều lớn lao hơn.
Mỗi cá nhân đều có giá trị: Dù là một ngôi sao nhỏ hay một hạt lúa, mỗi cá nhân đều đóng góp vào sự hoàn thiện của cả một hệ thống.
Tóm lại:
Tác giả muốn gửi gắm thông điệp về tình yêu thương, sự gắn kết và tầm quan trọng của cộng đồng. Ông muốn khẳng định rằng, mỗi cá nhân đều có vai trò quan trọng trong cuộc sống và chúng ta cần sống vì nhau, yêu thương nhau để tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn.
Bạn có muốn phân tích sâu hơn về một chi tiết nào đó trong đoạn văn không?