Câu 2. (2.0 điểm) Viết đoạn văn (từ 3 – 5 câu) nêu cảm xúc của em khi đọc đoạn thơ sau: Mùa hè ngồi bên lũ trẻ Nối dây cho diều lên cao Mùa hè bay lên thật dễ Với cùng tiếng sáo xôn xao… ( Trích “Xôn xao mùa hè” Nguyễn Hữu Qúy)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Đại dịch COVID-19 là một khoảng thời gian đầy thử thách, nhưng cũng chính là lúc chúng ta chứng kiến vô vàn những nghĩa cử cao đẹp, những hành động tử tế làm ấm lòng người. Trong số đó, tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh những "gian hàng 0 đồng" đã mọc lên khắp nơi, một biểu tượng của sự sẻ chia và tình người trong hoạn nạn.
Thời điểm dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ, nhiều người lao động mất việc làm, cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn. Đó là lúc tôi biết đến gian hàng 0 đồng đầu tiên, nằm khiêm tốn ở một góc phố nhỏ. Không phải là một cửa hàng sang trọng, mà chỉ là một chiếc bàn đơn sơ, vài ba kệ gỗ cũ kỹ, nhưng trên đó chất đầy gạo, mì gói, rau củ, trứng, và cả những chai nước rửa tay, khẩu trang y tế – tất cả đều được đóng gói cẩn thận, sạch sẽ.
Điều đặc biệt là không có người bán hàng. Trên tấm biển nhỏ viết tay nắn nót dòng chữ: "Ai thiếu thì lấy, ai có thì cho." Gian hàng hoạt động dựa trên sự tin tưởng tuyệt đối vào lòng tốt của mỗi người. Người dân có thể đến lấy những thứ mình cần mà không phải trả bất kỳ một đồng nào. Và ngược lại, những người có điều kiện hơn, sau khi mua sắm cho gia đình, lại ghé qua để bổ sung thêm thực phẩm, nhu yếu phẩm vào gian hàng.
Hình ảnh những người lao động nghèo, những cụ già run rẩy chọn lựa từng mớ rau, từng gói mì với ánh mắt biết ơn, xen lẫn niềm xúc động là điều tôi không thể nào quên. Cũng có những cô chú công nhân, sau một ngày dài mệt mỏi, ghé qua để lấy thêm vài cân gạo cho bữa cơm gia đình. Họ không chỉ nhận được thức ăn, mà còn nhận được sự động viên, sự thấu hiểu từ cộng đồng.
Tôi cũng đã tham gia vào việc hỗ trợ gian hàng 0 đồng này. Cùng với vài người bạn, chúng tôi quyên góp tiền mua thêm rau củ, trứng từ các chợ đầu mối, sau đó cùng nhau phân loại, đóng gói cẩn thận. Mỗi lần thấy gian hàng đầy ắp, và rồi lại vơi đi nhanh chóng, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ấm áp, tự hào. Đó không chỉ là việc cho đi vật chất, mà còn là việc gieo trồng niềm hy vọng, củng cố niềm tin vào tình người.
Gian hàng 0 đồng không chỉ đơn thuần là nơi cung cấp lương thực, mà còn là một minh chứng sống động cho tinh thần "lá lành đùm lá rách" của người Việt Nam. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất, sự tử tế và lòng nhân ái vẫn luôn hiện hữu, soi sáng và kết nối chúng ta lại với nhau. Việc làm nhỏ bé ấy đã tạo nên một sức mạnh to lớn, giúp nhiều người vượt qua giai đoạn túng thiếu, và để lại trong lòng tôi những kỷ niệm đẹp đẽ về một thời kỳ mà tình người đã thực sự tỏa sáng.
tick cho mình nha
Covid-19 có lẽ là một từ được nhắc đến nhiều nhất trong thời gian qua , nó là nỗi ám ảnh của không chỉ các nước trên thế giới, mà còn là nỗi ám ảnh của mỗi gia đình và từng cá nhân trong xã hội. Xuất hiện từ năm 2019, cho đến nay, dịch Covid vẫn diễn biến phức tạp, khó lường. Tất cả các nước trên thế giới đang chung tay để đẩy lùi, kiểm soát dịch bệnh. Việt Nam được đánh giá là một đất nước có nhiều cách làm hiệu quả để kiểm soát dịch bệnh. Có được những kết quả đó là do sự chỉ đạo đúng đắn, kịp thời, quyết liệt của chính phủ, sự đồng thuận ủng hộ của toàn xã hội, đặc biệt là sự hy sinh thầm lặng, sự vất vả mà không có gì có thể kể hết của những y bác sĩ, những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch. Tôi tự hào vì trong số những người ấy có mẹ tôi-người bác sĩ quân y.
Tôi còn nhớ như in, đó là vào một buổi chiều tháng 9 năm ngoái. Trời mưa tầm tã. Lúc đó khoảng hơn 4 giờ chiều, tôi thấy mẹ đi làm về. Khác hẳn mọi hôm, nay mẹ tôi rất vội vã. Tôi thấy lạ, nhưng không dám hỏi mẹ điều gì cả. Sau khi nấu ăn, mẹ lên phòng lấy chiếc ba lô, nhanh chóng sắp xếp quân tư trang cá nhân và đồ dùng sinh hoạt. Tôi cảm nhận như mẹ sắp có chuyến đi đâu dài ngày.
Sau khi sắp xong quần áo, cũng là lúc bố tôi về, rồi mẹ nói với bố tôi về việc phải vào đơn vị thực hiện nhiệm vụ đón công dân từ nước ngoài về cách ly, thời gian đi cũng chưa biết bao giờ về. Rồi mẹ dặn dò chị em chúng tôi ở nhà phải chăm học, nghe lời bố, ăn uống đầy đủ... Lúc ấy chị em chúng tôi cũng buồn lắm, vì từ ngày lớn lên đến giờ tôi chưa phải xa mẹ lấy 01 ngày.
Mẹ ôm hôn chúng tôi vào lòng rồi mẹ vào đơn vị, nhìn mẹ đội mưa đi trong buổi chiều tối tôi rất thương mẹ. Lúc ấy tôi ước, giá như không có dịch bệnh thì mẹ tôi và những người đồng đội không phải vất vả như thế.
Là một học sinh của Trường Trung học cơ sở Sơn Tây, tôi luôn tự hào vì được sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ tôi đều là bộ đội. Bố tôi là sĩ quan chính trị, còn mẹ tôi là bác sĩ quân y. Bố và mẹ tôi cùng công tác tại Trường Sĩ quan Lục quân 1. từ khi dịch Covid-19 hoành hành, những bác sĩ quân y như mẹ, và cả những chú bộ đội đều phải căng mình để tham gia chống dịch, họ quên ăn, quên ngủ để ngăn sự phát triển của dịch bệnh. Lúc ấy tôi cũng chưa hiểu nhiều lắm. Nhưng kể từ ngày mẹ tôi đi, tôi mới hiểu được sự vất vả của mẹ cũng như những người đồng đội trên tuyến đầu chống dịch. Mỗi tối, khi rảnh, mẹ đều gọi điện về hỏi thăm bố con tôi, nhìn mẹ trong bộ đồ bảo hộ, với lớp khẩu trang đến ngột ngạt và kín mít thì tôi hiểu sự vất vả và nguy hiểm đến mức nào, nhưng ánh mắt của mẹ vẫn sáng ngời và vững vàng niềm tin. Qua câu chuyện mẹ tôi kể, có rất nhiều đồng đội của mẹ vì quá sức mà ngất lên ngất xuống, vì chạy đua với việc chống dịch mà quên ăn quên ngủ.
Hằng ngày bố con chúng tôi quen có bàn tay chăm sóc của mẹ. Tôi nhớ những món ăn ngon do mẹ nấu, nhớ sự ân cần của mẹ chỉ bảo tôi học bài mỗi tối, nhớ tiếng mẹ mỗi sáng gọi chúng tôi dậy để chuẩn bị cho một ngày mới... nhưng nay mẹ đi làm nhiệm vụ, những công việc nhà lại do bàn tay của bố tôi quán xuyến tất cả. Thương bố, tôi lại nhớ mẹ nhiều hơn.
Sau 1 tháng mẹ tôi vẫn chưa được về. Mỗi ngày tôi đều hỏi bố và theo dõi ti vi xem dịch bệnh đã giảm chưa, nhưng khi thấy tình hình vẫn phức tạp và bao đơn vị phải làm trại ngủ ngoài rừng để nhường chỗ cho bệnh nhân cách ly, bao chiến sĩ phải cắm chốt nơi giáp biên...tôi cũng lại thấy thương mẹ nhiều hơn, thấu hiểu và tự hào nhiều hơn. Cũng có lúc tôi hỏi mẹ: sao mẹ không xin về với chị em con, mẹ tôi cười và bảo: ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ biết phần ai? tôi lại thấy việc làm của mẹ và những đồng đội thật ý nghĩa và cao cả.
Hai tháng trôi qua cũng là lúc mẹ tôi được về. Ngày mẹ về chúng tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, những nhọc nhằn và vất vả của mẹ như chợt tan biến khi mẹ ôm hai chị em chúng tôi vào lòng. Những giọt nước mắt của mẹ đã rơi trên gò má. Mẹ khóc vì nhiệm vụ đơn vị giao đã hoàn thành, mẹ khóc vì được về bên chúng tôi yên bình, mẹ khóc vì thương những người đồng đội của mẹ ở nhiều nơi còn đang oằn mình vất vả chống dịch. Mẹ khóc chúng tôi cũng khóc theo, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tôi hiểu nếu còn dịch bệnh phức tạp thì việc mẹ tôi lại đi, những đồng đội của mẹ tôi còn nhiều vất vả, đó cũng là lẽ thường tình.
Kính thưa thầy cô, thưa các bạn!
Đây có lẽ là kỉ niệm tôi nhớ nhất và tự hào nhất về mẹ của tôi kể từ khi tôi lớn lên. Tôi luôn mong rằng, cả xã hội chung tay, dịch Covid-19 sẽ sớm được đẩy lùi, để mỗi gia đình được hạnh phúc bên nhau, để chúng ta-những học sinh lại được tung tăng cắp sách đến trường, để lại được nghe những bài cô giáo giảng, để lớn lên mỗi chúng ta luôn biết cảm ơn, trân trọng những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch hôm nay đã hy sinh cho cuộc sống thanh bình của ngày mai.

Vạn vật trong thiên nhiên đều có vẻ hồn riêng của nó. Dù là cỏ cây, hoa lá, hay tia nắng mùa xuân, cơn mưa mùa hạ, gió heo may se lạnh của mùa thu, đến cả tuyết băng giá của mùa đông, cũng tạo nên vẻ đẹp quyến rũ xoáy vào tâm thức, vào lòng người một cách kỳ ảo, khi tâm hồn ta hòa quyện với thiên nhiên.
Chẳng biết từ bao giờ mà mùa xuân cứ làm cho lòng người xao xuyến, đắm say nàng xuân đến vậy. Có phải vì nó là mùa đầu tiên của một năm, của sự khởi đầu, khơi nguồn cho may mắn, cho hy vọng, cho những giây phút quây quần đầm ấm bên gia đình thân thương.... Mùa xuân không chỉ đẹp bởi những cánh đào phai đua sắc, những cánh mai vàng rung rinh trong gió xuân mà mùa xuân còn quyến rũ bởi những cơn mưa xuân lất phất. Lạ thật, mưa chẳng nặng hạt như mưa rào mùa hạ, chẳng xối xả như mưa bão mùa thu, chẳng buốt giá cắt thịt như làn mưa đông lạnh ngắt. Mưa cứ phảng phất như một lớp sương mù trên đỉnh núi sapa. Mưa phủ lên cây cỏ những hạt li ti, li ti như thể nhẹ nhàng gọi muôn loài bừng lên sức sống. Mưa không ngay lập tức làm người ta ướt sũng áo quần, nhưng lại cứ thấm dần vào da thịt, nếu ta đi lâu trong mưa mà không mang áo tơi đúng như câu thành ngữ "mưa dầm thấm đất."
Cơn mưa phùn đầu xuân đã để lại trong ta bao cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến, bởi vẻ đẹp quyến rũ và bí ẩn của lớp mưa lất phất, nhẹ nhàng nhưng lại thấm lâu. Phải chăng đó cũng chính là giá trị nhân văn của mỗi tâm hồn càng dịu dàng, thì càng tinh tế đến vô cùng.

đây nhé bạn:
Dưới đây là một câu chuyện sáng tạo dựa trên câu chuyện về thỏ trắng và thỏ nâu:
Tình Bạn Vượt Thời Gian
Trong khu rừng nọ, có đôi bạn thân là Thỏ Trắng và Thỏ Nâu. Thỏ Trắng với bộ lông như tuyết, luôn nhanh nhẹn và vui vẻ. Thỏ Nâu, với bộ lông ấm áp màu đất, thì trầm tính và cẩn thận hơn. Tuy tính cách khác biệt, nhưng hai bạn luôn gắn bó như hình với bóng, cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách của khu rừng, chia sẻ từng củ cà rốt ngon lành và cùng nhau trốn tìm trong những bụi cây rậm rạp.
Một ngày nọ, khi đang cùng nhau tìm kiếm những cây nấm hương quý hiếm dưới tán cây cổ thụ, Thỏ Nâu không may vấp phải một rễ cây lồi lõm và ngã xuống một cái hố sâu. Tiếng kêu đau đớn của Thỏ Nâu vang vọng khắp không gian. Thỏ Trắng, dù sợ hãi, nhưng không chút do dự, liền chạy đến miệng hố. Nhìn thấy Thỏ Nâu nằm bất động dưới đáy, Thỏ Trắng biết bạn mình đã bị thương rất nặng.
Không chút chần chừ, Thỏ Trắng nhanh chóng tìm cách xuống hố. Sau bao nỗ lực, Thỏ Trắng cũng bò được xuống bên cạnh Thỏ Nâu. Vết thương của Thỏ Nâu khá nghiêm trọng, một chân bị trật khớp và có nhiều vết trầy xước. Thỏ Trắng nhẹ nhàng đỡ Thỏ Nâu, dùng những chiếc lá cây rừng sạch sẽ để băng bó tạm thời cho bạn.
Việc đưa Thỏ Nâu ra khỏi hố là một thử thách lớn. Thỏ Trắng không ngừng tìm cách. Cậu chạy đi tìm những sợi dây leo chắc chắn, rồi kiên nhẫn buộc chúng lại với nhau, tạo thành một sợi dây đủ dài và bền. Với tất cả sức lực của mình, Thỏ Trắng kéo từng chút một, vừa kéo vừa động viên Thỏ Nâu. Cuối cùng, dưới ánh nắng chiều tà, Thỏ Nâu cũng được đưa lên an toàn.
Trở về hang, Thỏ Trắng tận tình chăm sóc Thỏ Nâu. Cậu tìm những loại thảo dược mà bà nội đã dạy, giã nát rồi đắp lên vết thương cho bạn. Mỗi ngày, Thỏ Trắng đều mang thức ăn ngon nhất về, kể cho Thỏ Nâu nghe những câu chuyện vui về khu rừng, giúp bạn quên đi nỗi đau. Khi đêm về, Thỏ Trắng cuộn mình bên cạnh Thỏ Nâu, sưởi ấm cho bạn bằng hơi ấm của mình.
Những ngày sau đó, Thỏ Trắng gần như không rời Thỏ Nâu nửa bước. Cậu kiên nhẫn xoa bóp chân cho Thỏ Nâu, giúp máu lưu thông. Cậu còn cẩn thận theo dõi từng chút tiến triển của vết thương. Dần dần, nhờ sự chăm sóc tận tâm của Thỏ Trắng, vết thương của Thỏ Nâu đã lành lại, chân bạn có thể cử động được.
Một buổi sáng đẹp trời, Thỏ Nâu đứng dậy, bước đi những bước đầu tiên chập chững. Thỏ Trắng reo lên vui sướng, ôm chầm lấy bạn. "Cậu đã bình phục rồi, Thỏ Nâu!" Thỏ Nâu nhìn Thỏ Trắng, đôi mắt ánh lên vẻ biết ơn sâu sắc. "Tất cả là nhờ cậu, Thỏ Trắng ạ. Cậu đã cứu tớ, đã chăm sóc tớ như một người anh em."
Từ đó, tình bạn giữa Thỏ Trắng và Thỏ Nâu càng trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ hiểu rằng, trong cuộc sống, không gì quý giá hơn một tình bạn chân thành, nơi sự sẻ chia và lòng dũng cảm có thể vượt qua mọi khó khăn. Và câu chuyện về tình bạn cao cả của Thỏ Trắng và Thỏ Nâu đã trở thành một giai thoại đẹp, được kể lại mãi trong khu rừng bình yên ấy.

Tìm các câu kể Ai thế nào? trong đoạn trích dưới đây. Xác định chủ ngữ, vị ngữ của từng câu vừa tìm được:
a, Chân trời đằng đông ửng hồng. Ánh xuân hồng nhuốm hồng cả đất trời. Bầu trời bao la xanh thẳm. Cỏ cây đôi bờ kênh sáng ửng lên. Cánh đồng làng như một tấm lụa màu thiên lí căng tít tận chân đê. Lúa con gái xanh biêng biếc dâng lên dưới ánh xuân ấm áp. Người ra đồng mỗi lúc một đông. Nón trắng của mấy cố đang be bờ, làm cỏ nhấp nhô. Tiếng hát êm ái, ngọt ngào của các cô lan xa theo làn gió nhẹ.
b, Sáng sớm, trên cánh đồng, không gian thật thoáng đãng, mát mẻ. Cảnh vật im lìm còn như chìm trong giấc ngủ. Hương lúa thoang thoảng lan theo làn gió. Em bước xuống bờ ruộng, nâng lên tay một bông lúa trĩu nặng.

a. Bài thơ trên nói về điều gì?
Bài thơ "Lá thư cuối gửi lại mùa thi" là một lời chia tay đầy xúc cảm gửi đến tuổi học trò, đặc biệt là khoảng thời gian cuối cấp gắn với mùa thi. Tác giả thể hiện nỗi lưu luyến, bâng khuâng khi phải rời xa mái trường, bạn bè, và những kỷ niệm tuổi học trò. Những hình ảnh như "giấy trắng", "giấc mộng tuổi mười hai", "ánh mắt trao nhau không nói hết", hay "bài thơ xưa hóa khúc chia ly" đều gợi lên một thời thanh xuân trong sáng, ngây thơ, đẹp đẽ nhưng không thể níu giữ. Bài thơ là một lời nhắn nhủ giữ lại những dư âm đẹp của thời học sinh trong trái tim mỗi người.
b. Hãy viết một bài văn nói về suy nghĩ của em khi đọc bài thơ này:
Bài văn tham khảo:
Tuổi học trò luôn là một phần ký ức tươi đẹp và trong sáng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Khi đọc bài thơ "Lá thư cuối gửi lại mùa thi", em cảm nhận được một nỗi bồi hồi, xúc động sâu sắc – như thể chính mình đang sống lại những ngày tháng cuối cùng dưới mái trường thân yêu.
Mở đầu bài thơ, tác giả nhắc đến “mùa thi với những chiều nhòe nắng”, một hình ảnh quen thuộc đối với bao thế hệ học trò. Đó không chỉ là khoảng thời gian ôn luyện vất vả mà còn là thời điểm chuyển giao, đánh dấu sự trưởng thành. Hình ảnh “giấy trắng in giấc mộng tuổi mười hai” khiến em nghĩ đến những ước mơ hồn nhiên, trong trẻo mà ai cũng từng ấp ủ khi còn là học sinh. Những dòng thơ sau gợi ra một tâm trạng đầy lưu luyến khi chia tay: “ta cất bước giữa ngập ngừng bịn rịn / chút ngây thơ còn đọng lại ở mi ai” – như lời tạm biệt đầy bịn rịn với chính mình của những ngày tháng cũ.
Điều khiến em xúc động nhất chính là đoạn thơ cuối, khi ánh mắt trao nhau đã không còn là lời hứa hẹn mà trở thành “khúc chia ly”. Nhưng thay vì tiếc nuối, bài thơ lại chọn kết thúc bằng một lời nhắn nhủ chân thành: “bạn ơi, xin giữ lại / để đời sau còn biết có thời ni”. Đó là mong muốn lưu giữ những kỷ niệm đẹp, như một phần của ký ức không thể phai nhòa.
Qua bài thơ, em hiểu rằng thời học sinh trôi qua rất nhanh, và những cảm xúc, những kỷ niệm tưởng như nhỏ bé hôm nay sẽ trở thành hành trang quý giá sau này. Em thấy mình cần trân trọng hơn từng khoảnh khắc hiện tại – những giờ học, những buổi trò chuyện cùng bạn bè, những lần hồi hộp trước kỳ thi – vì tất cả sẽ trở thành một phần của thanh xuân mà em sẽ mãi ghi nhớ.

Có ý kiến cho rằng "Con người sinh ra để lao động và sống nhờ lao động". Đây là có một ý kiến chuẩn xác, thể hiện mối liên hệ gắn bó, mật thiết giữa hai yếu tố này. Lao động là hoạt động, làm việc bằng tay chân hoặc trí óc để phục vụ cho bản thân và cộng đồng. Các công trình vĩ đại của thế giới như Kim tự tháp, Vạn Lý Trường Thành,... cũng là thành quả lao động của con người. Ngày nay, chúng ta làm việc để tạo ra của cải vật chất nuôi sống bản thân, góp phần thúc đẩy nền kinh tế thị trường phát triển. Con người cũng khẳng định được giá trị của mình, dần dần hoàn thiện nhân cách thông qua lao động. Không những thế, khi làm việc, ta còn có thể phát huy sức sáng tạo, năng động của bản thân. Tuy nhiên, con người cũng cần trau dồi, phát triển văn hóa tinh thần để cuộc đời mới trở nên thú vị, đáng sống. Nếu ta chỉ chăm chăm vào làm việc, cuộc sống sẽ vô cùng vô vị, nhạt nhẽo, đầy chán chường. Lao động có nhiều vai trò và ý nghĩa quan trọng trong đời sống của chúng ta. Ta phải biết cần cù, chăm chỉ, tích cực tham gia vào việc tạo ra của cải vật chất để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có ý kiến cho rằng "Con người sinh ra để lao động và sống nhờ lao động". Đây là có một ý kiến chuẩn xác, thể hiện mối liên hệ gắn bó, mật thiết giữa hai yếu tố này. Lao động là hoạt động, làm việc bằng tay chân hoặc trí óc để phục vụ cho bản thân và cộng đồng. Các công trình vĩ đại của thế giới như Kim tự tháp, Vạn Lý Trường Thành,... cũng là thành quả lao động của con người. Ngày nay, chúng ta làm việc để tạo ra của cải vật chất nuôi sống bản thân, góp phần thúc đẩy nền kinh tế thị trường phát triển. Con người cũng khẳng định được giá trị của mình, dần dần hoàn thiện nhân cách thông qua lao động. Không những thế, khi làm việc, ta còn có thể phát huy sức sáng tạo, năng động của bản thân. Tuy nhiên, con người cũng cần trau dồi, phát triển văn hóa tinh thần để cuộc đời mới trở nên thú vị, đáng sống. Nếu ta chỉ chăm chăm vào làm việc, cuộc sống sẽ vô cùng vô vị, nhạt nhẽo, đầy chán chường. Lao động có nhiều vai trò và ý nghĩa quan trọng trong đời sống của chúng ta. Ta phải biết cần cù, chăm chỉ, tích cực tham gia vào việc tạo ra của cải vật chất để có cuộc sống tốt đẹp hơn

Câu a:
Biện pháp được sử dụng trong câu thơ trên là biện pháp so sánh, chân trời được so sánh với một cánh cửa rộng. Nhờ biện pháp so sánh đó giúp ta cảm nhận được sự bao la của chân trời không bao giờ có điểm dừng. Nghe chữ chân ta đã ngỡ nó như là điểm cuối cùng của trời nhưng mà lại không phải là như vậy. Nó mênh mông và rộng lớn vô cùng, chưa bao giờ khép lại. Chính sự ví con với chiếc cửa ngỏ đã làm bầu trời càng trở nên bát ngát và mênh mông hơn cả. Chân trời lại được hiện ra như một chiếc cổng rộng lớn không khép bao giờ, như một tâm hồn giang rộng đôi tay đón yêu thương từ nhân thế.
Câu b:
Từ những câu thơ giàu cảm xúc và hình tượng của bài thơ đã gợi nên vẻ đẹp thiên nhiên và sự kỹ vĩ của tạo hóa. Nhưng để nó luôn đẹp và hiền hòa thì không thể thiếu được trách nhiệm của con người trong vấn đề bảo tồn và gìn giữ môi trường sống. Nếu ta thờ ơ và vô trách nhiệm trước việc bảo vệ môi trường thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, sự mất cân bằng về sinh thái, sự biến đổi khí hậu, bầu không khí ô nhiễm, thiên tai, hiểm họa từ môi trường sẽ là mối đe dọa lớn nhất tới cuộc sông của chúng ta. Vì vậy mỗi người cần có hành động cụ thể, thiết thiệt đối với việc gìn giữ môi trường thân thiện, xanh, sạch và đẹp đẽ.

Có những địa danh dù không nổi tiếng rộng rãi nhưng lại chứa đựng trong mình những giá trị tinh thần, những câu chuyện lịch sử đặc biệt mà người dân nơi đây vẫn truyền lại qua bao thế hệ. Một trong những địa danh ấy là đền thờ Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, nằm ở một vùng quê bình dị bên dòng sông thơ mộng. Nếu ai có dịp đặt chân đến đây, không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp yên bình của thiên nhiên mà còn được sống lại trong không gian huyền thoại về một vị anh hùng kiệt xuất đã góp phần bảo vệ nền độc lập của đất nước.
Từ xa, ngôi đền đã hiện lên giữa một không gian bao la của những cánh đồng lúa xanh mướt. Bước vào khuôn viên đền, không gian tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy như rời xa những ồn ào của cuộc sống hiện đại. Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi, và dòng sông uốn lượn như một dải lụa mềm mại bao quanh, làm tăng thêm vẻ thiêng liêng cho nơi này.
Cảnh vật nơi đây không chỉ đẹp mà còn mang đậm dấu ấn lịch sử. Dòng sông, những cây cổ thụ rêu phong, tất cả đều như còn lưu giữ những ký ức về những năm tháng chiến tranh gian khổ. Nơi đây là một phần của sự tích lịch sử gắn liền với chiến công lừng lẫy của Trần Quốc Tuấn, người anh hùng vĩ đại đã cùng quân dân Đại Việt đánh bại quân Nguyên xâm lược, bảo vệ nền độc lập của đất nước.
Hẳn ai cũng biết, Trần Quốc Tuấn là một vị tướng tài ba, có trí tuệ siêu việt và lòng yêu nước nồng nàn. Trong những trận chiến chống quân Nguyên, ông đã chỉ huy quân đội Đại Việt với chiến thuật tài tình, làm nên những chiến thắng vang dội. Nhưng không phải ai cũng biết rằng, ở ngay gần nơi đền thờ này, chính Trần Quốc Tuấn đã từng dừng chân và lập ra những kế hoạch chiến đấu, vạch ra những chiến lược khôn ngoan để đánh bại kẻ thù.
Với cảnh vật thanh bình, tĩnh lặng, đền thờ Hưng Đạo Đại Vương như một minh chứng sống động cho sự hy sinh, chiến đấu của một vị anh hùng dân tộc. Mỗi bước đi trong khuôn viên đền là một lần người ta cảm nhận được sự tôn kính và biết ơn đối với những gì mà ông đã làm cho dân tộc.
Vì vậy, không chỉ là một cảnh đẹp với thiên nhiên thơ mộng, đền thờ Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn còn là một phần không thể thiếu trong tâm thức của người dân nơi đây. Mỗi lần ghé thăm, chúng ta không chỉ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đất trời mà còn như được nghe lại những câu chuyện hào hùng về một thời kỳ lịch sử hào hùng của dân tộc. Đó là niềm tự hào lớn lao của quê hương, là tình yêu và lòng kính trọng đối với những người anh hùng đã đi vào lịch sử.

bà tả hay nh tui cảm on